Lễ tế tổ này diễn ra trong ba ngày, lúc trở về thì thời tiết nắng ấm bỗng nhiên đổ mưa, Ân đại đương gia bị vây ép trong xe ngựa, Thẩm Đình Giao dựa nàng, bỗng phát hiện trên cổ nàng có vết đỏ “Nàng…” Hắn đưa tay lên kéo cổ áo của nàng “Bị sao đây?”
Ân TRục LY cầm tay của hắn đưa lên môi hôn một cái “Khuya hôm trước ngài nằm mơ cào ta.”
Thẩm Đình Giao không tin “Làm sao có thể! Bổn vương ngủ rất ngoan mà!”
Ân đại đương gia nổi giận “Chẳng lẽ ta tự cào?”
Thẩm tiểu vương gia vẫn nghi ngờ, lúc sau mới đắn đo rồi bắt đầu nổi giận “Bàn tay này to hơn tay bổn vương nhiều, sao có thể là bổn vương làm được?”
Ân Trục LY nghe vậy cũng lấy tay mình ướm lên “Giống không?”
Thẩm tiểu vương gia lắc đầu, Ân đại đương gia nói một cách hợp tình hợp lý “Vậy ngài nạt Lão tử làm gì, cũng đâu phải Lão tử làm!”
Thẩm tiểu vương gia nghẹn lời, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà không đúng ở đâu vậy nhỉ?
Trận mưa này tới cũng may, Khúc Thiên không cần cưỡi ngựa nên không ai biết vết thương của hắn. Chuyện xảy ra trước bình minh trong lùm cây đó, không có người thứ ba biết được.
Hôm sau, ở Phúc Lộc vương phủ, Ân Trục Ly vội vã quay về Đại trạch Ân gia, Thẩm tiểu vương gia cũng đang muốn ra ngoài, Ân Trục Ly gọi hắn lại “Hồng Diệp sai người lại nói, đêm nay đấu gia đêm đầu của Dao Cầm, buổi tối ta qua xem, ngài đi không?”
Thẩm tiểu vương gia vốn đang bận lòng chuyện người tình bí mật của tên gia hỏa này, nghe vậy thì sao lại không đi, lập tức đồng ý ngay. Ân đại đương gia lại nói “Nghe nói Khúc nhị công tử kia cũng thích mấy trò này, nếu tiện thì Cửu gia rủ hắn đi cùng đi.”
Thẩm ĐÌnh Giao không hiểu ý của nàng, nhưng cuối cùng biết được quan hệ của nàng và Khúc Thiên, vậy Khúc Hoài Thương và nàng cũng xem như huynh muội, qua lại cũng được nên cũng không cự tuyệt. Có điều hắn vẫn có chỗ không hiểu “Nàng có muốn rủ thêm Khúc Lưu Thương không?”
Ân Trục Ly quay đầu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười “Khúc đại công tử không thích trò này, không cần.”
Đại trạch Ân gia.
Ân Trục Ly bước thẳng tới rừng Khê Thủy, nơi hồ sen đang nở, hoa mai từng chùm bông làm người ta cảm thấy thoải mái tinh thần. Đường Ẩn đứng dựa vào gốc cây kia, cây đào đó rất um tùm, giữa những tán lá xanh còn có thể thấy những quả nho nhỏ.
Dưới gốc cây đặt một cái bàn trà nhỏ, bên trên có mấy chén trà và mấy bao mồi câu, Đường Ẩn ngồi bên cạnh ao, yên lặng thả câu, thấy nàng cũng không ngạc nhiên “Tế tổ kia thật là nhàm chán, đúng là một chuyến đi chán ngắt.”
Ân Trục Ly ngồi xuống cãnh hắn, rất lâu sau cũng chẳng thấy con cá nào cắn câu, có chút nóng nảy “Này… sư phụ, đây thật sự không thể trách tài năng câu cá của sư phụ, chắc là Hách Kiếm keo kiệt quá, cái hồ to như vậy mà cũng không chịu mua nhiều cá. Mua ít thì không nói đi, mỗi ngày lại còn cho ăn no, làm cho sư phụ của ta không câu được con nào!”
Đường Ẩn nhếch môi cười “Ba hoa. Thật ra thả câu cũng không phải là muốn có cá mắc câu, thả câu chỉ là thú vui lúc chờ đợi, ngươi chờ mong có cá cắn câu thì cũng không thấy thời gian quá lâu nữa.” Hắn nâng mắt nhìn Ân Trục Ly, cười nhẹ nhàng “Có điều ngươi còn trẻ, khí tức nóng nảy, hăng hái dư thừa, những đạo lý này cũng không cần phải hiểu.”
Ân Trục Ly ngồi gần hắn, nàng không muốn nghe hắn nói những chuyện như vậy, nghe giống như hắn đã già vô cùng mà nàng vẫn còn là một đứa nhỏ. Nàng dựa vào lưng hắn “Cũng có thể nghe thử, chờ đệ tử già thì cũng có thể Gi*t thời gian.”
Đường Ẩn đưa tay sờ đầu nàng, bàn tay kia hơi thô ráp, sờ sờ làm nàng có cảm giác ngứa ngứa “Ngươi và sư phụ không giống nhau, chờ ngươi già rồi thì có con cháu quấn quýt, phu quân bầu bạn, không rảnh để thả câu đâu.”
Ân Trục Ly cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm.
Ân Trục Ly không có thời gian để ngồi lâu, còn rất nhiều sổ sách đang đợi nàng ở phòng thu chi, những tơ lụa, chỉ thêu, vải vóc, dược liệu vừa nhập, nàng cũng phải xem qua. Không bao lâu sau thì có người ở vương phủ tới báo “Vương phi…. Vừa rồi vương gia dẫn một người về, nói là….” Hạ nhân ậm ừ một lúc mới nói “Nói là tiểu thi*p mới của Cửu gia.”
Ân Trục Ly vui vẻ “Tốt, cuối cùng Cửu gia cũng thông suốt rồi.”
Vẻ mặt của hạ nhân lại trở nên khó nhìn “Vương phi vẫn nên về phủ xem thử.”
Ân Trục Ly chạy về Phúc Lộc vương phủ, Hà Giản đang tức sùi bọt mép, trách móc Tiểu Hà “Nói gì vậy hả, cho dù Cửu gia muốn nạp thi*p, cũng không thể nạp một…”
“Một gì?” Ân Trục Ly cười to, vẻ mặt mừng vui “Chỉ cần là người sống thì tất nhiên là có thể rồi. Tiên sinh đừng trách tiểu Hà.”
“Vương phi.” Hà Giản thi lễ nhưng vẫn xù lông lên “Nhưng nữ nhân kia, nữ nhân kia…”
Ân Trục Ly nhìn xung quanh “Là nữ nhân mà, vậy có thể hiểu là Cửu gia của chúng ta hoàn toàn bình thường, tiên sinh cần gì…” nửa câu còn lại nàng không thốt nên lời.
Quả nhiên là phụ nữ, không thiếu tứ chi, khuôn mặt cũng bình thường.
Ân đại đương gia im lặng một lúc lâu rồi quay lại nhìn HÀ tiên sinh “Đây… đây là người mà Cửu gia muốn nạp làm thi*p hả?”
Tiểu Hà đau đớn, Hà Giản tuyệt vọng, nhưng hai người đều gật đầu. Một lúc sau Ân Trục Ly mới quay đầu, cố gắng cười một cái “Xin hỏi… năm nay ngời bao nhiy xem. Thanh niên kia không ngại ánh mắt của mọi người, đá phụ nhân này một cái rồi bước vào Thiên Khuynh Phường.
Phụ nhân kia khóc lóc thảm thương làm mọi người nhao nhao bàn tán, con trai của bà ta vốn là một tên mổ heo, cha mất sớm, mỗi ngày siêng năng làm thì cũng được chút tiền, cũng có thể trang trải cho gia đình. Nhưng từ khi hắn ham mê cờ bác, mỗi ngày đều chạy đến Thiên Khuynh phường, bán vợ đợ con, mẫu thân của hắn cũng phải đi xin ăn để sống qua ngày. Hôm nay hắn lại đem nhà cửa bán nốt, được chút tiền thì cầm đến Thiên Khuynh phường để gỡ gạc.
Thẩm tiểu vương gia nghe thấy chuyện đó thì tức giận lôi đình, bước tới đỡ người đàn bà đang khóc lóc thảm thiết kia dậy “Trong thiên hạ sao lại có chuyện như vậy! Người đâu, đem bắt tên khốn kia lại đây!”
Tiểu Hà cũng có chút võ nghệ, huống chi là thấy Thẩm Tiểu vương gia, đương nhiên Câu Tiễn phải nể mặt. Người kia nhanh chóng bị bắt tới, trên mặt tuy có sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng “Đại nhân, tiểu nhân đâu có phạm pháp gì, tất cả đều là thứ trong nhà tiểu nhân, đại nhân sao lại bắt tiểu nhân?”
Người kia vừa thấy hắn lại càng khóc nấc lên. Thẩm tiểu vương gia trừng mắt nhìn hắn một lúc rồi lại nói “Nhà của ngươi bán được bao nhiêu tiền?”
Người thanh niên kia cũng không dám lỗ mãng, quỳ trên mặt đất “Ba mươi hai lượng bạc, đây là khế ước bán nhà.:
Thẩm tiểu vương gia mặc áo dài màu đỏ tía, quý khí bức người “Chỉ có ba mươi hai lượng bạc, sao đủ cho ngươi gỡ vốn?”
Người thanh niên kia cũng không ngờ hắn lại nói vậy, đứng ngơ ngác. Thẩm tiểu vương gia bước tới, trên miệng cười mỉm “Ta cưới mẫu thân ngươi làm thi*p, cho ngươi thêm ba mươi hai lạng bạc, thế nào?”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao. Người đàn bà kia cũng hoảng sợ, người thanh niên kia cũng có chút chần chừ “Này… đại nhân, từ xưa đến nay đâu có chuyện con đem gả mẹ?”
Thẩm tiểu vương gia không hề phật lòng “Ngươi bán con, bán vợ, sao không thể bán mẹ? Huống chi ta lại trả tới ba mươi hai lạng bạc, mẫu thân của ngươi đáng giá nhiêu đó tiền sao? Sau này ngươi cũng không cần phải phụng dưỡng.”
Thanh niên kia suy nghĩ một lúc, không kháng cự được sức hấp dẫn của đồng tiền “Được!”
Thẩm tiểu vương gia cũng không quan tâm tới mọi người đang xì xào, lấy ba mươi hai lạng bạc ra ném trước mặt thanh niên kia, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc “Nếu ta cưới mẫu thân ngươi, chẳng phải cũng xem như cha ngươi sao?”
“…” Thanh niên kia bối rối nhặt bạc, nghe vậy thì đơ người. Thẩm tiểu vương gia cười dựa tới “Nếu ta là phụ thân ngươi, chắc có thể đánh ngươi rồi?”
Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, hắn đạp thanh niên kia nằm bẹp xuống đất, Tiểu Hà và Câu Tiễn đứng sau sợ hắn bị thương nên cũng đè tứ chi của tên kia lại.
Hắn đứng bên cạnh sai phó “Mau đem thi*p thất của ta về cho Vương phi, đúng rồi, đem con trai của ta về luôn, ta sẽ dạy dỗ cho tốt…”
Ân đại đương gia đưa tay vỗ đầu, không muốn nghe nữa “Ngươi là ai?”
Người đàn bà kia có vẻ sợ hãi “Bẩm vương phia, dân phụ là Trương tề thị, người Trường An, chồng mất sớm, có con trai là Trương Thanh.”
Ân Trục LY xua tay “Mang tới Thủy Tình Uyển đi.”
Tới đêm, ở lầu Quảng Lăng, ÂN Trục Ly nhìn thấy tên Trương Thanh này, hắn chính là một tên mổ heo cao to vạm vỡ, da đen thui. Ban ngày không biết đã bị Thẩm Đình Giao dạy dỗ thế nào mà lúc này mặt mũi bầm dập. Lúc này hắn nhìn thấy Ân Trục Ly thì ngoan ngoãn quỳ xuống lạy ba lạy “Mẫu phi!”
Ân Trục Ly tự nhận mình là người gặp nhiều sóng gió, nhưng một tiếng mẫu phi này vẫn làm nàng thấy run rẩy không thôi.