Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tích Nguyệt từ sân sau, mặt Ân thị lạnh lẽo như băng tuyết “Ân Trục Ly!” Bà bước tới, thình lình Đàn Việt lại xuất hiện đỡ bà, tay phải Ân Trục Ly nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của bà rồi đỡ lấy “Lão phu nhân, lão phu nhân?”
Đàn Việt gọi mấy tiếng, Ân đại đương gia sắp xếp “Thân thể của mẫu thân không được khỏe, Đàn Việt, đưa lão phu nhân về phòng rồi gọi Kha đại phu.”
Đan Việt hiểu ý, dìu Ân thị về Thính Đào các cùng với mấy nha hoàn. Bữa tiệc yên ắng không một tiếng động, Ân Trục Ly lại tươi cười niềm nở “Trục Ly không quản tốt việc nhà, đã để các vị chê cười rồi. Trục Ly xin kính các vị ly này, mong các vị bỏ qua cho.”
Mọi người xung quanh đều thức thời nâng chén, lại vui vẻ náo nhiệt. Tích Nguyệt bị trói trên ghế dài ở sân sau, trong miệng bị nhét vải. Mấy người ở đây đều là nhà phú thương giàu có, nhưng cũng không hay đánh ૮ɦếƭ hạ nhân trong nhà, lần này có dịp bèn xúm lại xem.
Đánh khoảng vài chục cây, từng cây từng cây đánh vào da thịt, máu me đầm đìa. Vì Ân Trục Ly đã hạ lệnh đánh ૮ɦếƭ, cho nên những người đánh cũng dùng hết sức. Không bao lâu sau, y phục trên người Tích Nguyệt dần nhiễm đỏ, cũng không còn sức để vùng vẫy kêu gào nữa, về sau mỗi cây đánh vào, máu lại văng tung tóe. Tích Nguyệt bị cột chặt tay chân, dần dần máu chảy từ mũi, từ miệng, từ mắt. Nàng ta ngẩng đầu nhìn ÂN Trục Ly, vẻ mặt đầy hận thù, Ân Trục Ly mỉm cười đáp lại, trên mặt hiện lên sát khí, trong nháy mắt khuôn mặt đó thật rất giống với vị Đại tướng quân Khúc Thiên kia.
Sau một trăm tám mươi cây, mặt Tích Nguyệt như giấy vàng, không còn hơi thở, Ân Trục Ly phất tay “Kéo ra ngoài vứt đi.”
Thẩm tiểu vương gia cũng lăng xăng chạy tới, Ân TRục Ly xoay người bịt mắt hắn lại, giọng nói nhẹ nhàng “Đừng nhìn, nhìn rồi ngài lại sợ.”
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy nàng dịu dàng, rất sủng ái Thẩm tiểu vương gia, nghĩ lại sự lạnh lùng cương quyết vừa rồi thì lại càng sợ.
Mãi đến trước khi ૮ɦếƭ, Tích Nguyệt cũng không thể tin là Ân Trục Ly dám đánh ૮ɦếƭ nàng ta, cuối cùng Hách đại tổng quản mềm lòng, sai người mua cái hòm để liệm nàng ta, phút cuối còn nói một câu “Rõ ràng là có đường sống, sao ngươi lại nhắc tới Đường tiên sinh…”
Tích Nguyệt đã ký khế ước bán đứt với Ân gia, nghĩa là bán thân cho ÂN gia tới hết đời, nhà giàu đánh ૮ɦếƭ một nô tài cũng là chuyện bình thường. Nhưng Ân đại đương gia đánh ૮ɦếƭ nha hoàn bên người của Ân lão phu nhân, việc này lại có ý nghĩa khác.
Tất cả mọi người đều hiểu, thời thế ở thành Phú Quý đã thay đổi rồi.
Buổi tối tiệc tan, khách khứa ai về nhà nấy. Ân đại đương gia lại bị phạt quỳ ở Từ Đường. Ân thị còn chưa tỉnh lại, Đường Ẩn nắm roi trong tay nhưng cũng chưa đánh, giận đến run run “Sư phụ của ngươi khoan dung, còn ngươi, ngay cả một câu nói của một nha hoàn nho nhỏ cũng không chịu nổi sao?”
Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt cợt nhã như củ “Sư phụ là một người quân tử, sao có thể để bụng những việc nhỏ ấy. Nhưng Trục Ly đã quá coi nhẹ nàng ta, làm cho mắt nàng ta mọc trên đỉnh đầu!”
Đường Ẩn khuyên mãi không được, thật muốn đánh cho nang một trận nhưng lại nghĩ tới chuyện nàng sắp thành thân, bị thương thì không tốt. Suy nghĩ một lúc lâu rồi bỏ lại một câu “Phạt quỳ ba ngày!”
Ân Trục Ly nhìn hắn nổi giận đùng đùng rồi rời khỏi, hắn là sư phụ của nàng đã mười tám năm nay, lần đầu tiên phạt nàng nặng hư vậy.
Ân Trục Ly quỳ trong từ đường, Đường Ần rất ít khi tức giận nhưng một khi đã giận thì không hề dễ dàng bỏ qua. Buổi tối hôm nay chắc chắn là nàng không có cơm mà ăn rồi, lại phải quỳ đây ba ngày ba đêm, nghĩ tới thôi đã thấy tương lai u ám.
Khoảng canh hai, đang quỳ tới nhàm chán thì cửa từ đường lặng lẽ mở ra, một bóng người chui vào. Ân Trục Ly quay đầu thì nhìn thấy Thẩm tiểu vươn gia, hắn vẫn mặt áo màu hạnh, ban đêm trời lạnh nên khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, tay cầm đen đung đưa, đúng là một bức tranh mỹ nhân.
Ân Trục Ly mỉm cười hỏi “Sao ngài lại đến đây?”
Thẩm tiểu vương gia ϲởí áօ choàng ra, trong tay cầm thêm một cái bao giấy “Lưu manh, gia nghĩ nàng giờ này chắc quỳ thảm thương lắm, nhanh tới ăn đi.”
Ân đại đương gia đương nhiên sẽ không khách khí, nàng bò qua cầm bao giấy kia, thì ra là một con gà nướng, nàng ngồi ăn ngon lành, Thẩm tiểu vương gia xem xét xung quanh “Đây là từ đường của Ân gia nhà nàng sao? Đúng là khí phách còn hơn cả Thừa Thiên các trong cung!”
Ân Trục Ly nuốt một miếng thịt lớn, vỗ vỗ vào иgự¢ mình “Nơi tổ tiên ở, có thể không khí phách sao? Ta nói này, ngài không mang rượu thì cũng phải mang chút nước chứ, nghẹn ૮ɦếƭ ta…”
Thẩm tiểu vương gia giận trừng mắt “Có ăn là may rồi, còn dám ý kiến.”
ÂN đại đương gia gặm gà, lại khều khều hắn “Khát quá, Cửu gia, tìm chút nước đi.”
Thẩm tiểu vương gia không phản ứng, ÂN đại đương gia lại cọ cọ mặt vào hắn “Cửu gia tốt bụng, tìm chút nước đi, ta hát cho ngài nghe, nhé?.”
Từ đường ÂN gia không cho phép người ngoài vào, Thẩm Đình Giao chưa tới bao giờ nên cũng không rành về nơi này, nhưng thấy nàng mắc nghẹn nên hắn cũng đi ra tìm một chút xem sao. Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa thì lại thấy một người đi tới, người đi tới đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, dừng chân một chút rồi xoay người lại rời đi.
Thẩm tiểu vương gia nhận ra hắn, vội vàng đuổi theo “Đường tiên sinh…”
Đường ẨN không đợi hắn mở miệng, khom người lấy một bình rượu ở giữa hộp thức ăn rồi đưa cho hắn, sau đó xoay người rời khỏi. Thẩm tiểu vương gia nhìn hắn đi nhanh như vậy, hình như đang giận, hắn tự tiện xông vào Từ đường của Ân gia vốn đã sai rồi nên cũng không dám đuổi theo nữa. Lại nhìn sang bầu rượu trong tay, trong lòng thầm kinh ngạc – hai sư đồ này cũng thật là tâm linh tương thông!
Sau khi đưa rượu cho Ân Trục Ly, hắn ngồi ở chiếu bên cạnh, ngồi một chút lại thấy chán “Không phải nàng nói là hát cho ta nghe sao?”
Ân đại đương gia đưa tay ôm lấy eo hắn, tiện nhặt hai cái xương gà lên làm dùi gõ. Thẩm tiểu vương gia thấy tay nàng đầy dầu mở thì liều mạng vùng vẫy thoát ra, nàng lại nhẹ giọng hát “Ta cởi nút áo chàng, ta cởi dây lụa của chàng. Mùi thơm như hoa lan, người người hại chàng khổ. Sao chàng không quay về với ta?”
Hai cây xương kia đánh vào bầu rượu, thanh âm giòn giã, tiết tấu nhẹ nhàng “Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Lưu Nguyễn lên cõi tiên, xuân đến hoa đua sắc. Cây mai xinh đẹp, đóa hoa hé nở nhỏ giọt xuân.” Cả người nàng toàn mùi rượu, đôi môi gần chạm vào tai hắn làm hắn thấy ngưa ngứa “Làm cho lòng ta tê dại, sung sướng như cá gặp nước, trong mắt toàn vẻ đẹp của chàng. Chàng không nói, ta vừa yêu vừa sợ muốn hôn vào má chàng.”
Vừa hát, nàng lại hôn vào má hắn một cái, Thẩm tiểu vương gia lúc này mới hồi hồn, lại nhớ tới lời bài hát lúc nãy, hắn nổi trận lôi đình, lập tức thoát khỏi vòng tay của nàng, đứng lên rồi giẫm chân nàng một cái. Ân Trục Ly nằm lăn ra đất mà cười. Thẩm ĐÌnh GIao tức giận vô cùng, lại bước tới đá nàng mấy cái cho hả giận “Đây là từ đường nhà nàng, nàng dám ngồi ở đây mà hát bậy bạ!”
Ân Trục Ly nằm trên đất mà cười, cười đến không đứng lên nỗi “Tổ tiên nhà Ân gia chúng ta không giống tổ tiên của người ta. Ngài nghĩ xem, bọn họ đã ở đây cô đơn nhiều năm như vậy, nói không chừng đã sớm mong đợi được nghe mấy ca khúc tình yêu này. Hơn nữa, thực sắc tính dã, ai lại không thích chứ hả?”
“Nàng! Nàng nàng nàng nàng….” Thẩm Đình Giao tức giận đến không nói nên lời “Nàng là đồ bất hiếu, ngay cả tổ tiên cũng dám mang ra đùa giỡn.”
Ân Trục Ly vỗ vỗ vào mặt hắn, vẫn không nhịn được cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Chữ hiếu này không phải chỉ nói ngoài miệng.”
Tuần cuối tháng tư, đã gần tới ngày xuất giá của Ân đại đương gia, thành Phú Quý lại càng có nhiều việc phải làm. Ân Trục Ly đương nhiên cũng không thể rảnh rỗi, vị Cửu Gia kia vốn chẳng biết lo việc nhà việc cửa, mười đầu ngón tay không chạm tới nước, để hắn lo việc kết hôn thì thật là con dê béo cho người khác dày vò.
Vị Hà Giản tiên sinh kia thì lại quá keo kiệt, lễ hỏi cũng không đợi Hách đại tổng quản nói ra mà lại nói một cách đúng tình đúng lý “Hách đại tổng quản, ngài cũng không phải không biết Cửu gia nhà chúng ta, mấy thứ đồ trang trí trong Phúc Lộc vương phủ đều do Ân đại đương gia đưa qua. Bây giờ mà đưa lễ hỏi long trọng thì cũng chỉ là làm màu thế thôi…. Sao so sánh được.”
Lời này lọt vào tai của Ân đại đương gia, nàng chỉ cười “Nói rất hay, cũng là lời thật.”
Tối hôm ấy, Kha Đình Phong còn đang ở trong viện sắp xếp dược liệu thì thình lình Ân đại đương gia đi đến. Trước nay hắn rất lạnh nhạt với Ân Trục Ly, chỉ vì năm đó thiếu thành Phú Quý một món nợ khổng lồ nên mới bất đắc dĩ tới Ân gia dùng thân gán nợ.
Có điều Ân gia cũng không bạc đãi hắn, mấy năm nay hắn muốn vị thuốc gì thì ÂN gia cũng cung cấp, lâu ngày được nuôi kĩ, hắn cũng không muốn rời khỏi nữa.
Lúc này thấy Ân Trục Ly tới, hắn cũng không đứng dậy, chỉ ngước mắt dòm “Chuyện gì?”
Ân Trục Ly quanh co một lúc rồi mới cười nói “௱ôЛƓ Cổ… Khụ, Kha đại phu, ngài coi không bao lâu nữa bản Đại đương gia sẽ xuất giá, mà Cửu gia … ngài cũng biết, thân thể hắn nhu nhược, cho nên ta nghĩ… ờ… cần thứ gì đó trợ hứng…”
Kha Đình Phong chảy hắc tuyến, nhưng vẫn giữ giọng điệu của một thầy thuốc “Có điều không biết là trợ hứng cho Vương gia hay là trợ hứng cho Đại đương gia?”
Ân đại đương gia ho nhẹ một tiếng, cũng có chút mơ hồ “Chuyện này có gì khác nhau sao?”
Kha Đình Phong xếp xong kim châm, lau sạch sẽ mọi thứ rồi mới đi vào phòng, một lúc sau thì cầm một bình gốm đưa cho nàng “Mỗi lần một giọt, chế vào rượu, không thể pha vào trả. Dược tính không mạnh nhưng cũng đủ trợ hứng!”
P/S : Bả đi xin thuốc …. =]]]]]]]]]]]]]!!!