La Như Long từ thuở nào đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên thấy Hách Linh Châu nổi giận. Trước đây hai người từng khắn khít nô đùa với nhau, có khi nào cô ta trở mặt như vậy đâu.
Nhưng vì nghĩ lại tình cảm của thời quá khứ, chàng không thể không nhường nhịn. Hơn nữa cô ta đã cứu tính mệnh chàng, vả lại khi ở dưới hang động chàng đã hứa với cô ta rằng từ nay về sau hai người cùng hợp lực quyết báo thù.
Lẽ nào chỉ vì một chuyện nhỏ này để rồi phải phân ly, bỏ mặc cô ta và Mân Sơn bà bà ở lại chỉ đem Trình Phương đi mà thôi?
Đầu La Như Long như có muôn đợt sóng triều trỗi đậy, cuối cùng chàng cố nén lòng lắng dịu xuống nói :
- Châu muội muội, sao phải giận đến như thế?
- Tôi không cần ông quan tâm.
La Như Long thấy nét mặt cô ta có phần dịu lại, nghĩ rằng không nên xung đột thẳng mặt liền dịu giọng :
- Đương nhiên chuyện của muội ta không hỏi đến, nhưng gia sư thụ thương không nhẹ, lẽ nào không tìm một nơi thích hợp để gia sư điều dưỡng sao?
Hách Linh Châu nghe chàng đề cập đến gia sư, nét mặt cô ta lập tức chuyển từ sự hờn dỗi đến bi thương.
Cô ta nhìn Mân Sơn bà bà sắc mặt xạm đi, nói giọng oán trách :
- Tất cả đều trách huynh cả.
Hách Linh Châu đổ hết mọi lỗi lầm cho La Như Long, khiến chàng phai sững cả người, lẩm bẩm :
- Trách ta sao?
- Đương thiên không trách huynh thì trách ai?
- Ta thế nào chứ?
Hách Linh Châu đánh mắt một cái gắt giọng :
- Huynh hỏi Phương thư thư của huynh kìa.
Cô ta có ý ghen hờn nhưng La Như Long không hiểu vì chàng mới là một thiếu niên mười bảy mười tám, đâu có mấy kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ.
Chàng quay nhìn sang Trình Phương, tuy lúc này ánh trăng mờ nhạt, nhưng vẫn nhìn thấy rõ trên khuôn mặt trắng xanh của cô ta có hiện lên một nét đau khổ, khiến cho chàng không khỏi lo lắng, muốn hòa giải nhanh với Hách Linh Châu để kịp trị liệu cho hai người. Bởi vậy chàng gượng cười nói :
- Châu muội muội, tất cả đều trách tại ta cả. Chúng ta nhanh tìm một nơi khác để trị liệu cho họ mới được!
Hách Linh Châu thấy chàng có phần đáng thương phải bật lên cười thành tiếng. Nhưng cô ta cố mím môi để nén nụ cười, hỏi :
- Tìm nơi nào?
La Như Lòng vui mừng nói :
- Muội cõng Mân Sơn bà bà, xin theo ta.
Nói xong chàng ôm Trình Phương vào lòng và bước đi.
Hách Linh Châu cảm thấy khó chịu nhưng lúc nay chẳng biết làm thế nào hơn.
Cô ta cẩn thận cõng Mân Sơn bà hà đi theo chàng băng rừng vượt núi độ một tuần trà, cuối cùng lại đến trước một khu miếu yên tĩnh hoang vắng. Cửa miếu mở một cánh, nội viện cỏ mọc sum xuê.
La Như Long dừng bước, quay lại hỏi :
- Châu muội muội xem nơi này có được không.
Hách Linh Châu quan sát khung cảnh, nhíu mày đáp :
- Được thì được, tuy nhiên quá hoang vắng.
La Như Long tiếp lời :
- Ta chính vì muốn chọn nơi hoang vắng mới cùng muội đến nơi này.
- Vì sao?
- Vì càng hoang vắng càng tránh được sự quấy nhiễu bên ngoài.
Hách Linh Châu rùng vai nói :
- Vậy cũng được, tuy nhiên muội cảm thấy có phần sợ.
La Như Long mỉm cười hỏi :
- Muội sợ gì?
Kỳ thực chàng không hiểu tâm lý của nữ nhân. Vì đại đa số nữ nhân đều có sự lo sợ trong nội tâm, loại ý thức này nó không định hình, tùy thời đều có thể phát sinh, tùy thời đều có thể tồn tại, khó có ai nói ra được lý do.
Hách Linh Châu chỉ việc lắc đầu, cũng không biết mình đang sợ gì.
Đột nhiên như có gì khích động làm cô ta dũng khí trỗi dậy, ánh mắt phát ra luồng nhãn quang kiên nghị cất giọng hỏi La Như Long :
- Huynh cười gì? Lẽ nào huynh cho rằng muội nhát gan hả? Hừ!
Cô ta liền cõng Mân Sơn bà bà tiến vào ngôi miếu trước.
La Như Long nhìn theo, cười thầm: “Châu muội muội càng lúc càng hiếu thắng”.
Dòng duy nghĩ chưa dứt La Như Long bỗng thấy Hách Linh Châu bị một luồng lực đạo đánh bật ngược trở lại, người đứng chưa vững, miệng lại kêu “Ai da”!
La Như Long kinh hồn thất sắc, vội chạy đến cạnh Hách Linh Châu, một tay ôm Trình Phương, một tay đỡ lấy cô ta hốt hoảng nói :
- Châu muội muội gì vậy?
Hách Linh Châu hoa dung biến sắc, kêu lên :
- Trong miếu... trong... miếu... có người?
La Như Long kinh ngạc “A” một tiếng, hỏi :
- Muội thụ thương rồi hả?
Hách Linh Châu thử vận khí, thấy toàn thân không bị gì, đoạn ngước nhìn La Như Long với nét mặt lo hoảng đáp :
- Không.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi tiến vào lại bị luồng chưởng lực đánh bật ra, cô ta không khỏi rùng mình khi*p sợ, nói :
- Tuy người có không đánh thụ thương muội, nhưng chưởng lực vừa rồi chẳng phải tầm thường, không biết người nào đang ở trong này?
La Như Long thấy Hách Linh châu chưa bị thương mới đỡ phần lo lắng bảo :
- Muội không thụ thương là tốt rồi, để ta xem trong miếu có người nào.
Rồi chàng nói với vào :
- Vị cao nhân nào ở trong đó? Sao không nói năng gì lại ra tay đánh người? Thật là hành vi của kẻ tà môn. Nếu có bản lĩnh thì lộ diện ra đây.
La Như Long vì quá tức giận nên phát ra những lời ngang nhiên đó. Nhưng lạ thay trong miếu vẫn không nghe động tĩnh gì khiến cho hai người hết sức ngạc nhiên.
La Như Long nhìn Hách Linh Châu nói :
- Đây thật là tà môn, họ sao không trả lời?
Hách Linh Châu nổi giận, vì trong miếu không có động tĩnh gì, không lẽ vừa rồi cô ta cố ý làm vậy cho La Như Long xem? Cô ta liền lạnh giọng :
- Huynh không tin phải không? Để muội tóm cổ hắn ra đây cho huynh xem!
Hách Linh Châu chẳng kể đến lợi hại, liền đặt Mân Sơn bà bà xuống đất, định xông thẳng vào miếu để xem kẻ nào lại đám giở trò như vậy.
La Như Long vội nói :
- Châu muội muội, khoan đã, khoan đã, ta không phải không tin, mà cảm thấy người này quá xảo trá, muội không được tiến vào tiếp, sẽ bị mắc bẫy ngay.
Hách Linh Châu phẫn uất nói :
- Sao lại không được? Phải biết rõ mặt trắng đen hắn ta mới được.
- Hà tất phải vậy? Chúng ta ở ngoài, hắn nấp phía trong, không khéo lại chuốc lấy khổ vào thân!
Hách Linh Châu thầm nghĩ quả không sai, do dự hỏi La Như Long :
- Theo huynh sao?
La Như Long ngẫm nghĩ một lát nhỏ giọng :
- Theo ta nghĩ...
Đoạn sau chàng không nói rõ mà chỉ dùng tay thị ý cho Hách Linh Châu tiến vào phía trước, còn chàng đột nhập vào phía sau miếu, hai người phân hai mũi đề khiến cho đối phương không trở tay kịp.
Hách Linh Châu hiểu ý gật đầu, La Như Long liền đặt Trình Phương xuống rồi vòng lui phía sau.
Hai người tiến sát đến miếu đường. La Như Long từ phía sau cất cao giọng :
- Người nào ở trong miếu sao không lên tiếng?
Khi La Như Long gọi lớn Hách Linh Châu không hề trì nghi, thân hình bay vọt vào phía cổng miếu, không hề gây một tiếng động nhỏ.
Hách Linh Châu ra thế phàm tốc nhưng người khác cũng không vừa. Khi cô ta vừa bay vào miếu lập tức có một luồng chưởng lực như bão táp đã đánh lật cô ta rớt ngay xuống đất.
Lúc nãy La Như Long đã từ song cửa sau bay vào trong miếu. Khi thân hình đang ở giữa khoảng không, chàng đã quan sát rõ toàn bộ trong miếu, thầm kinh ngạc định kêu lên “Có quỷ”!
Thì ra ràng phát hiện có một lão nhân thân hình tợ như bộ xương đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, không có một chút sinh lực. Nếu lão ta không phát chưởng đánh Hách Linh Châu vừa rồi, thì cứ ngỡ răng lão ra đã ૮ɦếƭ tự bao giờ.
Chưởng lực của lão ta tuy hữu khí vô lực, nhưng rất lợi hại, Hách Linh Châu không thể nào tránh kịp nằm vật người trên đất hơi thở hổn hển, mồ hôi toát ướt cả người, mắt hoa đi. La Như Long nhìn rất rõ, tức tốc phóng người xuống phía lão nhân, lão ta có mắt lại như mù, chẳng phát giác ra.
Chàng liền xuất thủ chỉ điểm ngay huyệt “Cự Khuyết” làm lão ta bất tỉnh nhân sự.
Sau khi khống chế được lão nhân, La Như Long vội đến bên Hách Linh Châu lay gọi :
- Châu muội muội có bị gì không?
Trong bóng tối chỉ thấy Hách Linh Châu lắc đầu đáp :
- Bất hảo Rồi cô ta oẹ một cái, nôn ra một ngụm nước đen.
La Như Long hốt hoảng kêu lên :
- Châu muội muội, sao vậy?
Chàng vội lấy ra một viên dược hoàn bỏ vào trong miệng Hách Linh Châu, rồi để cô ta nằm yên vận khí điều tức.
Chàng lại quay ra ngoài đưa Mân Sơn bà bà và Trình Phương vào luôn trong miếu. Tuy đó là một việc rất đơn giản, nhưng trong lúc cấp hoảng nên mồ hôi tuôn ra như tắm.
La Như Long lấy lửa ra thắp ngọn đèn dầu trên điện, trong miếu bắt đầu có ánh sáng.. Chàng mở chiếc túi trên lưng lấy ra bộ “Lục Hợp đại pháp bí kíp” lật xem thiên “Miêu Cương võ công khái luận”, đoạn nhắm mắt suy nghĩ bất chợt lắc đầu thất vọng.
Nhân vì La Như Long nghĩ ra rằng chứng trạng của lão nhân này là hiện tượng bị trúng “Lục Âm chưởng”, điểm này được chàng chứng thực trong phần Miêu Cương võ công khái luận, mà tình trạng bị thương độc của Hách Linh Châu lại không tra cứu ra, bởi vậy chàng không lo lắng thất vọng sao được?
La Như Long đi đến bên cạnh lão nhân, lục tìm khắp trên người lão chẳng những không tìm ra một viên thuốc giải, mà kể cả một trang giấy cũng không có. Chàng thở dài một tiếng.
Ngọn đèn lại cạn dầu tắt đi, trong miếu bao trùm một màu hắc ám.
La Như Long tinh cùng lực kiệt ngồi xuống giữa bốn người, thầm nghĩ: “Mân Sơn bà bà và Trình Phương không đến nỗi gì, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày sẽ được phục hồi. Còn Châu muội muội mới đáng lo ngại không biết thụ thương thế nào? Trúng độc gì?”
- Đáng tiếc kinh nghiệm của ta quá ít ỏi, lại không biết lão nhân này là ai?
Chàng lẩm bẩm nói một mình.
Câu nói đó không ngờ lại bị một người ở phía ngoài nghe được. Người đó cất giọng :
- Ngươi không biết lão ta hả? Ta biết.
La Như Long như bị lạc vào cõi ma kinh ngạc hỏi :
- Ai?
- Là ta.
Giọng nói trong trẻo vang lên rất dễ nghe, chợt loáng một vệt màu trắng, một bóng người xuất hiện La Như Long định thần nhìn kỷ, bất giác hồn phách thất thoát!
Thì ra người đó chính là Bạch Nựu, Phó tổng đàn chủ của Hồng Hoa bang La Như Long trố mắt kinh hãi thầm nói: “Chúng ta đều xong cả rồi”.
Bạch Nựu sau khi đáp xuống đất cười nhạt nói :
- La Như Long, ngươi không nhận ra ta ư?
Bạch Nựu hỏi câu đó làm cho La Như Long bao nhiêu sự bi phẫn và hận thù đều trỗi dậy, bên trách mắng :
- Ngươi là một kẻ độc địa, dù có hóa cốt lột da ta cũng nhìn ra. Ngươi hôm nay đến đây có ý muốn gì?
Những lời mắng cay cú của chàng khiến cho Bạch Nựu phải lặng người giây lát. Nếu như gặp vào trước đây, dù có mười La Như Long cũng hồn quy địa phủ. Nhưng hôm nay, Bạch Nựu đã cải tâm hướng thiện, muốn làm lại một con người mới. Bởi vậy thị chẳng những không lạnh mặt, ngược lại còn mỉm cười nói :
- Ngươi mắng đủ rồi chứ?
La Như Long không hiểu ý cô ta, trợn mắt quát :
- Không bao giờ đủ, trừ phi Gi*t sách bọn ngươi để báo thù cho phụ mẫu ta, trả thù cho đồng đạo võ lâm.
- Ngươi muốn Gi*t hả? Hay là muốn làm thịt?
Cô ta như đang nói đùa, nét mặt không có một sự oán nộ nào.
La Như Long nói :
- Muốn Gi*t hay làm thịt là tùy ta xử lý.
- Vậy ngươi Gi*t đi!
Bạch Nựu vừa nói vừa đưa đầu ra cho La Như Long xử lý Nếu luận về chân tài thực học, La Như Long thực sự không phải là đối thủ của Bạch Nựu, lúc này thị lại đưa đầu cho La Như Long Gi*t, chàng không những không Gi*t được, ngược lại còn bối rối tay chân.
- Ngươi... ngươi...
- Ta là Bạch Nựu, kẻ thù của ngươi, vì muốn chuộc tội nên đến đây xin ngươi Gi*t đi.
Cô ta chẳng ngẩng đầu lên.
La Như Long nghĩ đến cái ૮ɦếƭ của phụ mẫu thân, liền nghiến răng đưa tay lên...
- Ngươi hạ thủ nhanh đi, ta không nhẫn nại đợi lâu.
Câu nói đó chẳng khác gì một thanh đao sắt đâm vào иgự¢ La Như Long, chàng thầm nghĩ: “Ta sao lại nỡ Gi*t một người nhắm mắt đợi lấy cái ૮ɦếƭ? Tuy thị là kẻ thù của ta, nhưng ta không thể ra tay không biết khinh trọng. Nếu lúc này Gi*t ૮ɦếƭ thị, ta đâu còn ra gì nữa?”
Lý trí đã thắng được sự xung động, chàng buông tay xuống, nói :
- Bạch Nựu, ngươi cố làm như vậy là có ý gì? Nói thẳng ra đi.
Bạch Nựu biết rằng La Như Long không nỡ ra tay Gi*t cô ta bèn tiếp lời :
- Ta không phải đã nói rồi mà?
La Như Long tức giận gắt giọng :
- Đó không phải là lời thật lòng của ngươi.
Bạch Nựu ngửng đầu lên cười hỏi :
- Sao ngươi biết?
La Như Long lạnh giọng :
- Ngươi muốn giở trò với ta hả? Ta không phải là một thằng ngốc đâu.
- Vậy theo ngươi nghĩ, ta đến đây để làm gì?
La Như Long nói giọng bực tức :
- Ta đâu phải con trùng trong ruột ngươi đâu mà biết chuyện của ngươi?
Bạch Nựu cười hi hi tiếp lời :
- Ta nói thực cho ngươi biết, ta đặc biệt đến đây để tìm truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân.
La Như Long kinh ngạc “A” một tiếng hỏi :
- Ngươi tìm cô ta để làm gì?
Bạch Nựu trả lời :
- Đương nhiên là có điều muốn nói
La Như Long càng nghe càng nghi hoặc, thầm nghĩ: “Phương thư thư lại có quan hệ gì với Bạch Nựu sao?”
Bởi vậy chàng bèn hỏi :
- Có thề nói rõ cho ta nghe được không?
- Đương nhiên được.
- Vậy ngươi nói đi!
Bạch Nựu bắt đầu đem chuyện Trình Phương làm biến động võ lâm trong mấy tháng nay kể cho La Như Long nghe.
Vốn dĩ từ khi La Như Long theo Liệt Hỏa Thần Quân rời khỏi đảo Liệt Hỏa, Trình Phương ngày đêm lo lắng không yên. Một hôm cô ta bỗng nằm mộng thấy Liệt Hỏa Thần Quân mình mẩy đầy máu gục ૮ɦếƭ trên thảm cỏ, cô ta thất kinh hét lên. Khi tỉnh dậy thì mồ hôi ướt đẫm cả áo. Cô ta cảm thấy đây là một đấu hiệu chẳng lành, liền một mình tiến vào Trung Nguyên.
Mục tiêu thứ nhất của Trình Phương đương nhiên là Hải Tâm sơn, không ngỡ khi đi giữa đường lại gặp đến Diệu Thủ nương tử và nhóm của phái Thiếu Lâm, hay tin là Liệt Hỏa Thần Quân và La Như Long đến đỉnh Chung Nam lấy được bảy bộ sử sách, sau đó hai người sống ૮ɦếƭ thế nào không rõ.
Sau khi nghe tin đó, Trình Phương bỏ đi ý định đi Hải Tâm sơn, liền quay trở lại Chung Nam.
Lúc cô ta đến Chung Nam cũng là lúc Hồng Hoa bang hạ lệnh tìm bắt La Như Long và Bạch Nựu, bởi vậy chuyện Liệt Hoa Thần quân lâm nạn cô ta được biết qua cửa miệng của người Hồng Hoa bang.
Sau khi nghe được tin đó, Trình Phương đau khổ không muốn sống liền chạy đến “Đoạn Hồn cốc”, gục trên mộ Liệt Hỏa Thần Quân khóc ba ngày ba đêm. Lại đúng vào lúc mưa to gió lớn, cô ta vật mình khóc than trong ma thảm thương biết dường nào.
Cho dù người bằng sắt bằng đá cũng phải suy tàn trong cơn mưa bão suốt ba ngày đêm, huống gì Trình Phương là một người bằng xương bằng thịt, sau đó cô ta liền ngã bệnh.
Trình Phương bị sốt cao bất tỉnh nhân sự, lại được bọn canh tuần Hồng Hoa bang phát hiện và đưa về Tổng đàn. Nhờ Ma lão lão cứu trị, Trình Phương thoát khỏi bàn tay tử thần.
Ma lão lão chịu cứu Trình Phương, vì cho rằng cô ta là một người lạc đường. Nếu biết cô ta là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân thì e rằng không những không cứu, mà còn bồi thêm cho cô ta một chưởng nữa là khác, sớm đường về Tây thiên.
Trình Phương sau khi được cứu sống thân thể suy nhược, muốn báo thù nhưng lực bất tòng tâm. Khi cô ta bình phục tinh lực sung bái, Ma lão lão nhân vì chuyện La Như Long rời khỏi Tổng đàn đã cảnh giới cẩn mật nên Trình Phương không thực hiện được ý nguyện.
Cô ta liền trốn khỏi Tổng đàn.
Cũng không biết sự kích động trong lòng phát xuất từ đâu, sau khi trốn khỏi Tổng đàn, Trình Phương đã đi khắp nơi để tìm các Phân đà của Hồng Hoa bang. Đầu tiên Trình Phương nhầm vào Phân đà Lạc Dương rồi tiếp theo là Khai Phong, Quang Sơn, Hán Dương, Hàng Châu, Liễu Giang, Thiếu Châu... cả thảy mười mấy Phân đà đều bị cô tiêu diệt sạch.
Đồng thời bọn “Tuyết Phong nhị tẩu”, “Thiên Mục tam hung” là những cao thủ của Hồng Hoa bang cuối cùng cũng bị ૮ɦếƭ bởi “Xích Diệm chưởng”.
Những tay hùng hậu hoàn toàn bị bỏ mạng, Hồng Hoa bang ngoài Ma lão lão ra chỉ còn lại Hắc Nựu, Ma Hưng, Ma Thịnh. Chúng đồ của Hồng Hoa bang còn lại cũng rất nhiều nhưng toàn là tiểu tốt vô danh.
Điều kỳ diệu là, ở mười mấy Phân đà bị tiêu diệt đó cho đến những tay cao thủ bị Gi*t ૮ɦếƭ, đều có lưu lại một đóa hoa hồng màu trắng, khiến cho người ta hiểu lầm là Bạch Hồng Hoa Bạch Nựu ra tay Quả nhiên, sau khi Ma lão lão nghe tin, bà ta nổi cơn lôi đình thịnh nộ lập tức phát hiệu lệnh tìm cho ra Bạch Nựu.
Còn Bạch Nựu lại đi khắp nơi để tìm cho bằng được Trình Phương, kẻ đã mạo đanh để hành động.
La Như Long sau khi rõ được sự việc lại thầm tự trách mình, đồng thời lo lắng cho Trình Phương.
Bạch Nựu nói tiếp :
- Ta tìm cô ta không có mục đích gì khác ngoài việc hỏi cô ta vì sao lại hành đồng như vậy?
La Như Long đáp lạ; :
- Hành động đó không chỉ phát xuất từ cá nhân cô ta.
Bạch Nựu trầm ngầm khoảnh khắc, nói :
- Không sai. Nhưng cô ta vì sao lại lấy danh nghĩa của ta, đi tiêu diệt các Phân đà của Hồng Hoa bang?
La Như Long chậm rãi tiếp lời :
- Suy nghĩ của cô ta không đơn giản, cô ta vẫn là thay mặt cho đồng đạo võ lâm. Mong các ngươi hiểu rõ.
Bạch Nựu buồn buồn than một tiếng, nói :
- Vậy hẳn quá tuyệt rồi!
Hiện tại Bạch Nựu không chỉ bị cho là một kẻ phản đồ, thậm chí còn là một nghịch tử bất hiếu làm cho Ma lão lão hận đến thấu xương.
Trong thiên hạ, nếu các bậc bề trên có gì không đúng, nhưng làm phận con cháu không thể đại nghịch bất hiếu. Nhân vậy, Bạch Nựu không phải chịu đau khổ một ngày mà từ nay về sau cô ta không biết xử lý thế nào với tàn cuộc này.
Trở về lại Hồng Hoa bang hay sao?
Đó là vấn đề mà Bạch Nựu đã suy nghĩ lâu nay. Cô ta nghĩ rằng không nên giẫm theo con đường cũ. Vì cô ta đã đại ngộ, quyết tâm làm một con người mới xây đựng một cuộc đời mới.
“Thiên hạ là xứ sở yên tĩnh lẽ nào không có chỗ nương thân?”
Đó là điều mà cô ta đã tự an bài cho mình.
La Như Long không ngờ rằng Bạch Nựu lại thay đổi nhanh đến như vậy. Chàng thấy cô ta mặc nhiên không nói, không biết cô ta dự định thế nào bèn hỏi :
- Cô nương có gì muốn nới nữa không?
Bạch Nựu ngửng đầu lên nhìn chàng đáp lại :
- Ngươi đời còn sống, lẽ nào sợ hết lời?
La Như Long tiếp lời :
- Không phải ý vậy, tại hạ muốn hỏi với hành động của Phương thư thư, cô nương có ý kiến thế nào?
Bạch Nựu cười nhạt trên môi, hỏi :
- Ý kiến có hay không chưa đề cập đến, trước mắt ta không thể nói chuyện với ngươi được hay sao?
La Như Long vốn không có thiện cảm đối với Bạch Nựu. Chàng không Gi*t cô ta là đã quý lắm rồi, việc gì còn phải phí thời gian với cô ta. Bởi vậy chàng liền nghiêm giọng :
- Cô nương nếu không có chuyện gì trọng yếu, xin cứ tự tiện, tại hạ không rãnh để phụng bồi.
- Vậy là ngươi muốn đuổi khách rồi!
Bạch Nựu mỉm cười nói tiếp :
- Lẽ nào ngươi không muốn biết lão nhân đó là ai sao?
La Như Long lúng túng đứng lặng giữa đương trường.
Vừa rồi chàng muốn đuổi người đi giờ ngược lại phải cầu người.
Bạch Nựu dường như đã hiểu được nội tâm chàng bèn nói :
- Đây có gì quan trọng đâu? Ta nói cho ngươi biết, lão ta là Lục Mẫn Đông, luyện thành nhất thân tà môn công phu, hiểm độc vớ cùng. Tuy nhiên trước đây một năm lão ta muốn đoạt lấy “Thái Cực đồ”, bị ta đánh thụ thương ta vốn cho rằng lão ta đã lìa đời không ngờ lão vẫn còn sống.
La Như Long nghe nói vậy, trong lòng có ý nghĩ khác đối với cô ta. Thực tại trong võ lâm đương kim có ai dám địch lại với “Lục Âm chưởng”? những cao thủ ૮ɦếƭ dưới bàn tay của cô ta quả không ít.
Bởi vậy La Như Long bèn nói :
- Lục Âm chưởng của cô nương luyện được thật là cử thế vô song.
- Cũng không hẳn!
La Như Long không hiểu rõ lời khiêm tốn của cô ta, hỏi :
- Vì sao?
Bạch Nựu rời khỏi Tổng đàn mấy tháng, những điều chứng kiến từ hiện thực đã làm cho con người cô ta thay đổi. Điều tối chủ yếu lại là biến đổi tâm lý khiến cho tư tưởng của cô ta chuyển biến theo. Vì cô ta tương lai không lâu sau cũng phải làm một người mẹ. Bởi vậy, trong vô hình, tính tình của cô ta cũng trở nên thuần hậu.
Thấy La Như Long vẫn có thành kiến đối với mình, Bạch Nựu càng tỏ thái độ ôn hòa, nói :
- Người ta thường nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân”. Tài nghệ của ta ngay trước mắt được xưng là nhất thế vô song, nhưng biết đâu ngày mai lại có người có võ công cao cường hơn ta cũng nên. La Như Long, ta nói có đúng không?
La Như Long cười lãnh đạm trả lời :
- Cô nương quả nhiên có kiến giải, nhưng quá khứ là đúng như vậy.
Bạch Nựu e thẹn cúi đầu tiếp lời :
- Quá khứ ta quả thật không biết suy nghĩ, bởi vậy mới Gi*t không ít nhân vật võ lâm vô ích.
La Như Long dõng dạc nói :
- Lẽ nào cô nương không nghĩ rằng người ta cũng biết báo thù?
Bạch Nựu đáp :
- Bởi vậy ta mới cúi đầu trước mặt ngươi để chịu tội.
La Như Long “A” một tiếng, nói :
- Vừa rồi cô nương nhận tội với tại hạ đấy hả?
- Không sai!
La Như Long lúc này như nắm quyền sinh sát trong tay bèn lạnh giọng :
- Cô nương nghĩ rằng tại hạ không Gi*t cô nương hay sao?
La Như Long chỉ nói ra vậy nhưng không hề suy nghĩ mình có hành động được hay không. Bạch Nựu tiếp lời :
- Điều đó tùy ở ngươi.
La Như Long bắt đầu do dự. Vì Bạch Nựu mà chàng muốn Gi*t là một người tàn bạo vô nhân tính chứ không phải là Bạch Nựu lương thiện thuần hậu đang đứng trước mặt. Nếu như Bạch Nựu đang đứng trước mặt này đáng để Gi*t, e rằng nữ nhân trong thiên hạ không có ai sống còn.
Đồng thời trong nhà Phật có câu: “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật”. Lẽ nào La Như Long lại không thể bỏ qua một người đã cải ác hướng thiện sao?
Từ đó chàng nảy sinh một ý nghĩ: “Ta nếu báo thù cho phụ mẫu, cũng không thể tiếp ra tay sát hại cô ta”.
Bởi vậy chàng nhẹ giọng :
- Chỉ cần cô nương từ nay về sau biết cải đỗi, đương nhiên sau khi tại hạ luyện được “Lục Hợp đại pháp”, tại hạ cũng không cần tìm cô nương để truy cứu chuyện oán ân nữa.
Chàng đã vô tình thổ lộ ra ra bí mật về bộ bí kíp.
Bạch Nựu kinh ngạc hỏi :
- Ngươi đã lấy được bộ bí kíp rồi hả?
La Như Long không hề giấu diếm trả lời :
- Không sai tại hạ án theo sự ám chỉ trên “Thái Cực đồ” tìm ra nơi tàng giấu bảo vật của tiền nhân để lại.
Bạch Nựu lúc này tuy không nảy lòng tham nhưng cũng có tính hiếu kỳ hỏi tiếp :
- Đó là những thứ gì? Có thể để cho ta mượn xem được không?