Hoa Sơn tọa lạc ở phía Nam huyện Hoa Âm, Thiểm Tây còn có tên là Thái Hoa Sơn.
Là một trong Ngũ nhạc của Trung Quốc, Hoa Sơn có năm đỉnh chính giữa là “Ngọc Nữ”, “Triều Dương” ở phía Đông, “Lạc Nhạn” ở phía Nam, “Liên Hoa” ở phí Tây, và ngọn “Vân Thai” nằm phía Bắc. Giống như một cành hoa sen nở rộ giữa tầng mây.
Dưới chân ngọn “Ngọc Nữ”, nhà cửa nối liền san sát với lối kiến trúc nguy nga hùng vĩ. Đây chính là Tổng đàn của Hồng Hoa bang.
Trên đỉnh năm ngọn núi có năm ngọn cờ cao chót vót, lá cờ nền trắng viền hồng rộng đến ba trượng, ở giữa có thêu một hoa bồng màu đỏ huyết. Trên đỉnh mỗi cột cờ đều có ngọn đèn sáng rực ngày đêm tỏa chiếu khắp cả Hoa Sơn.
Phía dưới luôn có những tay cao thủ qua lại, canh tuần cả ngày lẫn đêm. Khoảng cách giữa những ngọn núi cũng có nhiều tay hảo hán công lực phi phàm canh giữ nghiêm mật.
Đúng ra mạng lưới canh giữ phòng bị nghiêm mật như vậy, Tổng đàn Hoa Sơn luôn chìm trong sự yên tĩnh vắng lặng không có ai dám đột nhập vào một bước mới phải.
Nhưng sự thực không phải như vậy.
Trên ngọn “Liên Hoa phong” nằm về phía tây Tổng đàn, ở đỉnh cột cờ dưới bóng tối của ngọn đèn có hai hóng người màu trắng đang nấp. Vì cùng màu sắc với lá cờ tung bay trong gió, nên không ai phát hiện ra.
Cột cờ bằng sắt trơn bóng, lại cao chót vót đến cả mười trượng, trong võ lâm hiện thời có được mấy ai có khinh công kỳ tuyệt, chỉ một cú nhún chân lại bay lên cao cả mười trượng.
Tục ngữ có câu: “Bất như nhân ý chi sự” (chuyện xảy ra không như ý người ta nghĩ)! Một chuyện khiến người ta khó thể tin được, lại phát sinh ở đỉnh Liên Hoa.
Hai người đó không những ẩn mình trên đỉnh cột cờ để quan sát, lại còn cười nói tự nhiên, há không phải là một quái sự sao?
Họ không sợ bị bọn canh tuần phía dưới phát giác hay sao?
Kỳ thực vì đỉnh “Liên Hoa” cao đến tận tầng mây, trời về đêm gió thổi rát mạnh, tiếng lá cờ bay phàn phật đã làm át đi giọng nói thầm thì của hai người.
Không nói cũng đủ biết đó chính là Mân Sơn bà bà và Hách Linh Châu.
Đêm nay là hôm thứ bảy họ thâm nhập Tổng đàn Hồng Hoa bang, cũng chính là ngày thứ tám La Như Long bị bắt.
Hách Linh Châu luôn bồn chồn lo lắng, nhãn châu không hề chớp, chăm nhìn trang bên dưới núi. Hầu như tất cả mọi động tĩnh trong Tổng đàn đều lọt vào trong tầm mắt của nàng.
Chú mục quan sát hồi lâu, Hách Linh Châu chợt thu hồi ánh mắt than nhẹ một tiếng.
Mân Sơn bà bà quay sang mỉm cười nói :
- Có gì phải thở than vậy? Hắc Bạch Nựu làm gì được La Như Long đâu.
Hách Linh Châu ngẩng mặt ngọc lên nhìn màn đêm đen tối.
Từ xa xa truyền lại ba tiếng trống canh.
Trong phòng khách của Tổng đàn đèn rực sáng như ban ngày, bóng người thấp thoáng. Hách Linh Châu mở lời hỏi :
- Sư phụ, hôm nay là ngày thứ bảy, thấy sư phụ vẫn có vẻ an nhàn chừng như đêm nay cũng uổng trắng công chứ gì?
Mân Sơn bà bà tiếp lời :
- Châu nhi, ta đã nói trước, muốn cứu La Như Long thoát hiểm ít nhất cũng phải mười ngày nữa tháng mà!
Bà ta chỉ xuống trang viện nói tiếp :
- Ngươi xem kìa, không những người ta canh phòng cẩn mật, nếu ta ra tay không đúng lúc sẽ làm cho họ càng đề cao cảnh giác. Lại còn với tài nghệ như chúng ta nếu muốn rút khỏi Thái Hoa sơn một cách an toàn sợ rằng không phải dễ.
Hách Linh Châu lắc đầu đáp :
- Muốn bọn ma đầu hoàn toàn không phòng bị thì biết đến ngày nào mới có được?
- Ngươi đừng nhiều lời nữa, nếu ta đoán không sai nội trong hai ba hôm nữa sẽ có thời cơ hành động.
Hách Linh Châu bỗng kinh ngạc kêu lên :
- Sư phụ, sư phụ nhìn kìa...
- Nhìn gì?
- Ở gian phòng giam cầm La Như Long có người bước vào, người đó có phải là Trương phó tổng đàn chủ không?
Mân Sơn bà bà nhìn thấy rất rõ, gật đầu đáp :
- Đúng vậy, ngươi thấy hắn cầm cây roi trong tay, dám chắc muốn nghiêm hình bức cung đấy.
Hách Linh Châu như muốn hoảng loạn tay chân, thốt lên :
- Biết làm thế nào? Biết làm thế nào? Long ca ca e phải chịu đòn roi vọt cực hình...
Mân Sơn bà bà đưa tay lên miệng bảo :
- Ngươi tốt nhất nên nói nhỏ một tí, làm động đến bọn cao thủ canh tuần thì hỏng sự mất!
Cô ta lắc đầu nói :
- La Như Long tính khí cuồng ngạo, chịu đựng đòn roi vọt đâu có đến nỗi gì? Huống gì người đó là Vân ca ca, huynh đệ cùng huyết thống với chàng.
Mân Sơn bà bà trầm giọng quát :
- Bình tĩnh yên lặng, chúng ta quan sát kỹ tình hình rồi hành động mới được.
Tổng đàn Hồng Hoa bang vốn là một tự viện nguy nga hùng vĩ. Bọn ma đầu Miêu Cương đã chọn lấy địa hình phong thủy của Hoa Sơn chiếm cứ tự viện, tự ý đập phá rồi xây dựng thành Tổng đàn ngày nay.
Trước chánh môn có bức hoành sơn son thi*p vàng lóng lánh được khắc năm chữ lớn:
“Tổng Đàn Hồng Hoa Bang”
Dưới ánh sáng ngọn đèn tỏa chiếu, có hơn mười tay đại hán vận y hiệu qua lại canh gác.
Phía sau quảng trường trong chánh môn chính là Đại hùng bảo điện.
Đại hùng bảo điện giờ đây đã biến thành phòng khách. Người của Hồng Hoa bang vốn không lin quỷ thần, họ đã đem toàn bộ tượng phật trong bảo điện lùa xuống dưới vực sâu.
Điều khiến người ta đáng chú ý nhất là ở bức tường đối diện cửa ra vào có treo một tấm phông rộng đến mấy mươi xích, trên tấm phông thêu một hoa hồng rực rỡ.
Sau hậu viện là đình đài lâu các nối liền nhau.
La Như Long sau khi bắt đã được bố trí trong căn phòng phía tây, đây cũng là Hắc Bạch Nựu có ý đồ bất lương đối với chàng.
Căn phòng này đầy đủ mọi tiện nghi, trông rất hoa lệ.
Từ khi bị bắt đến nay, La Như Long không chịu nói ra nơi cất giấu “Thái Cực đồ” và những bộ sử sách, bởi vậy bọn na đầu không hạ độc thủ đối với chàng, cũng không dùng mê hồn dược để chàng mất đi lý trí.
Trong những ngày giam cầm La Như Long, bọn ma đầu Miêu Cương dùng mọi cách để khai thác. Cũng không thề xoay chuyển được ý chí sắt đá của chàng. Hắc Bạch Nựu cũng sử dụng đủ diệu kế, chàng vẫn một mực lắc đầu không nói.
Ma lão lão đã nổi cơn thịnh nộ, theo chủ ý của bà ta, “Thái Cực đồ” cũng không cần, bảy bộ sử sách cũng chẳng trông mong. Bà ta muốn thưởng cho La Như Long một viên mê hồn dược, hoặc tống cho chàng một chưởng để đưa chàng sớm về Tây thiên.
Ý kiến đó Trương Quyền rất tán đồng. La Như Vân mất đi lý trí, biến thành một tên tiểu nhân hiếu sắc, gian xảo quỷ quyệt. Hắn thấy sắp bị mất đi Hắc Nựu, mà Bạch Nựu dường như cũng nghiêng lòng thương yêu La Như Long, bởi vậy hắn hận La Như Long không ૮ɦếƭ cho khuất mắt.
Hắc Bạch Nựu muốn dùng mỹ nhân kế để quyến rũ và chế phục La Như Long.
Chỉ cần biết được “Thái Cực đồ” và những sử sách ở chỗ nào, khi đó tặng cho chàng một viên “Xuất Hư hoàn” cũng không muộn!
La Như Long nằm giữa hai phái tương đồng, vẫn sống bình an vô sự.
Nếu nói bình an, chàng thật sự rất bình an.
Còn nói thoải mái? Chàng cũng chưa hẳn thoải mái!
Trong phòng giam có một thanh sắt to dài năm xích, hai đầu tròn, hai tay La Như Long dang ra buộc vào thanh sắc đó khiến cho chàng không thể động chiến được.
Nhưng đôi chân chàng vẫn được tự do bởi chàng có thể đi dạo quanh trong căn phòng, đành nằm nghỉ dưỡng thần.
Ngày ba bữa có người đưa cơm vào trong, khi nằm ngủ cũng được người ta đắp chăn. Trước cửa phòng có người canh gác ngày đêm.
La Như Long chịu cảnh như vậy qua tám ngày trời!
Điều khiến La Như Long lúng túng sượng sùng nhất là Hắc Bạch Nựu đã dùng mị lực để quyến rũ với những thủ thuật tinh đời trường trải. Chàng cảm thấy rằng mình quá ít kinh nghiệm, định lực bất túc, mà Hắc Bạch Nựu là những yêu nữ dâm tặc. Nhiều lúc chàng phải đỏ mặt tía tai dở khóc dở cười.
La Như Long không ngờ rằng ở đỉnh Liên Hoa, sau mỗi độ đêm về lại có bốn ánh mắt đang từng phút từng giây theo dõi mình. Chàng tuy luôn nhớ nhung Hách Linh Châu nhưng mỗi đêm khi nghĩ đến cái ૮ɦếƭ của Liệt Hỏa Thần Quân, nghĩ đến Mân Sơn bà bà thấy người lâm nạn không cứu, trong lòng lại trỗi lên sự hận thù.
La Như Long cho rằng bất kể Mân Sơn bà bà và Liệt Hỏa Thần Quân có thâm cừu đại oán gì, khi thấy sự bất bình phải bạt đao tương trợ. Năm đại ma đầu vây đánh Liệt Hỏa Thần Quân, Mân Sơn bà bà lại khoanh tay đứng nhìn, tâm địa bà ta há không độc địa sao? Như vậy thì đâu là anh hùng hảo hán, còn đâu là cao nhân ẩn thế?
Vì có suy nghĩ như vậy nên chàng không mong gì Mân Sơn bà bà ra tay cứu mình.
La Như Long nghĩ rằng nếu muốn thoát hiểm, trước hết phải hạ độc thủ trên người Hắc Bạch Nựu.
Nhưng chàng không tìm ra một kế sách gì thỏa đảng để hành động. Nếu cúi đầu khuất phục hai yêu nữ này để cầu tình là một điều không thể làm được.
Vì La Như Long là con người thuần phác, với hành động dâm đãng của Hắc Bạch Nựu, chàng lúng túng không biết ứng phó thế nào?
Hôm nay không có kế sách gì để nhằm vào Hắc Bạch Nựu hạ độc thủ được, nghe tiếng trống điểm canh ba, La Như Long thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Ngày thứ tám trôi qua, tâm lực cũng đều lụy nên nghĩ để ngày mai ứng phó...”
Chàng gượng một nụ cười đầy vẻ tự tin bước đến cạnh giường...
La Như Long vừa ngồi xuống, từ ngoài cửa đã có tiếng bước chân vọng vào...
Nghe tiếng bước chân chàng đã quá ngán ngẫm. Lúc này biết có người vào phòng chàng liền ngoảnh mặt nhìn sang bức tranh treo ở tường, không thèm nói năng cũng chẳng quay đầu lại.
Nhân vật vừa bước vào phòng đó chính Phó tổng đàn chủ Trương Quyền.
Trương Quyền - La Như Vân sau khi bị uống “Xuất Hư hoàn” đã mất đi lý trí quên tất những chuyện quá khứ. Hắn theo Lão Lão, học thành nhất thân võ công kỳ tuyệt, luôn quấn quít với Hắc Bạch Nựu, hùm hét rồng uy, duy chỉ phục tùng theo lời Ma lão lão.
Phu tùy thê quý, hắn cũng được phong làm Phó tổng đàn chủ của Hồng Hoa bang. Trên danh nghĩa hắn và Bạch Nựu đã kết định phu thê. Thực ra hắn cùng ăn ở chung ᴆụng với Hắc Bạch Nựu.
Một ngày đắc sủng, ngoài Ma lão lão ra, bất cứ người nào hắn cũng chẳng coi ra gì.
Bây giờ lại có thêm La Như Long, hắn há cứ để người khác làm lung lay chức vị Phó tổng đàn chủ sao? Há cam tâm để người khác đoạt lấy ái tình từ Hắc Bạch Nựu sao?
Bởi vậy La Như Long giống như một cái gai nhọn găm trong lòng cần phải nhổ ngay cho bằng được!
Vào canh ba hắn cầm cây roi bước vào phòng La Như Long, đương nhiên nhằm có ý đồ rất độc ác.
Thấy La Như Long tỏ thái độ ngạo mạn, Trương Quyền đã lộn can hỏa, nộ khí xung lên tận não.
Nhưng hắn đã giằng cơn nộ hỏa lại, vì có một ý đồ độc ác chưa thực hiện.
Trương Quyền giấu cây roi sau lưng, giả bộ chấp hai tay phía sau có vẻ thư thái, ném một nụ cười nói :
- La Như Long, ta đến thăm khách vốn không đón mời, được chứ?
Nghe tiếng đủ biết người rồi, La Như Long bị giam ở đây tám ngày, Trương Quyền không thấy bén mảng đến. Chàng không đề phòng Trương Quyền ẩn tàng họa tâm, bèn quay đầu lại.
Bất giác trên nét mặt chàng toát lên vẻ kinh ngạc sắc mặt biến đổi không ngừng, vẫn ngồi lặng thinh.
Trương Quyền thấy vậy thầm mừng, liền giấu cây roi trong tay áo, bước tới nói :
- Ngươi không nhìn nhận ca ca La Như Vân này sao?
Câu hỏi cất lên đột ngột làm La Như Long phát run.
Chàng không biết trả lời thế nào mới được, bèn im lặng không nói.
Trương Quyền bước lên một bước nữa, đứng cạnh bên chàng dịu giọng :
- Ngu huynh uống “Xuất Hư hoàn” làm quên đi mọi chuyện quá khứ. Mỗi ngày chỉ đến hai giờ Tý và Ngọ là thần trí tỉnh lại như lúc này đây. Nay vào giờ Tý ta đến cứu đệ đệ thoát hiểm.
- A... Thật sao?
La Như Long không hiểu tính năng của “Xuất Hư hoàn” như thế nào cả, nghe vậy sao không tin được!
Chàng mừng quá liền nhổm người dậy, kêu lên :
- Huynh nói thật chứ? Không dối đệ đệ ư?
- Lừa dối đệ làm gì? Nếu không thì việc gì đêm hôm huynh phải mò đến đây?
La Như Long vội đưa người ra giục :
- Nhanh, nhanh! Thần trí huynh đang tỉnh lại, nhanh cởi trói để chúng ta trốn khỏi nơi quỷ này rồi nói sau.
Nhất thân công lực của La Như Long, Trương Quyền đâu thể không biết? Thanh sắt đó đâu dễ gì tùy tiện mở ra? Hắn đứng lặng người trong giây lát.