La Như Long thấy Giả Như Chân bị ૮ɦếƭ phanh thây thảm khốc, lòng bi phẫn đau thương vô hạn. Khi phát hiện Giả Như Chân lại chính là Liệt Hỏa Thần Quân cải trang, vì chuyện tìm bảo vật của chàng, lão đã mạo hiểm tiến vào Trung Nguyên không tiếc lấy thân để cứu chàng thoát hiểm v.v... ân đức vô lượng đó La Như Long nếu một ngày còn sống đâu dễ gì quên được?
Hình ảnh Liệt Hỏa Thần Quân đã đâm chồi mọc rễ trong lòng chàng, cho dù sông cạn núi dời, dù đưa đao kề tận cổ cũng không thể cắt đứt lòng tin của chàng đối với Liệt Hỏa Thần Quân được.
Giờ đây nếu Ma lão lão phát chưởng quật mồ lên, muốn người ૮ɦếƭ phải phân thây toái cốt, thử hỏi chàng làm sao nén nỗi cơn bi phẫn trong lòng được? Làm sao cam tâm đứng nhìn được?
Thấy Ma lão lão ra thế, khí huyết trong người đã sục sôi, hai mắt đỏ ngầu, khi bà ta hô lên tiếng “một”, La Như Long căm hận nghiến răng vùng khỏi tay Mân Sơn bà bà, bay ra giữa đương trường.
La Như Long thừa biết rằng lần này ứng thanh lộ diện là chẳng khác gì con thiêu thân bay vào lửa tìm cái ૮ɦếƭ. Bởi vậy khi vừa bay ra, chàng chẳng nói một lời, liền tung người xuất chưởng tống thẳng tới Ma lão lão...
Vì mang mối huyết hải thâm cừu của phụ mẫu, vì ôm mối hận ngút trời của Liệt Hỏa Thần Quân, oan có đầu nợ có chủ, La Như Long đánh thẳng vào nữ ma đầu Ma lão lão phải lẽ.
Ma lão lão là nữ ma đầu hùng cứ Trung Nguyên, xem nhân vật võ lâm Trung Nguyên như cỏ rác, ngay cả Liệt Hỏa Thần Quân thịnh danh chấn động càn khôn cũng không đáng bà ta để mắt tới, huống gì là La Như Long?
Thấy La Như Long xuất chưởng đánh tới, Ma lão lão cười hung dữ rít giọng qua kẽ răng :
- Tiểu tử ngươi tự tìm lấy cái ૮ɦếƭ!
Tả chưởng vung lên một chiêu “Lực Huy Ngũ Quyền” tống ra đánh quật lại chưởng của La Như Long.
Chiêu “Lực Huy Ngũ Quyền” chính là “Lục Âm chưởng” từng uy Hi*p “Xích Diệm chưởng”.
“Xích Diệm chưởng” thuộc cương, “Lục Âm chưởng” thuộc nhu, nhu thắng cương là bất biến xưa nay. Huống gì “Lục Âm chưởng” hàm chứa một chất kỳ độc, độc tính của nó là người trúng chưởng bị mê hồn ngất đi. Khi theo Liệt Thần quân đặt chân vào Trung Nguyên, La Như Long đã rõ được điều đó.
La Như Long bây giờ dù đã quyết tử, nhưng khi phát hiện Ma lão lão xuất chiêu cực nhanh, lại là chiêu “Lục Âm chưởng” kinh hồn, chàng bỗng lạnh người, vội thu chưởng bay vọt người trở lại không trung, tránh qua chưởng phong của đối phương.
Chưởng phong màu lục của Ma lão lão cuộn lấy luồng lực đạo của “Xích Diệm chưởng”, áp khí thăng lên cao kéo luôn cả đất đá bay theo.
La Như Long liều mệnh không chịu buông tay, dựa vào khinh công “Hỏa Thượng Lăng Ba” chàng tung lộn người trên không rồi quay hướng đâm bổ xuống phía sau lưng Ma lão lão như đại bàng hạ cánh.
Đồng thời vận toàn lực xuất song chưởng tống ra.
Luồng kình phong như muốn lật trời đổ nước bạt đến sau lưng bà ta.
Bỗng nghe Ma lão lão phát lên một giọng cười quái dị, mắt La Như Long hoa đi, bà ta đã biến đâu mất.
La Như Long thầm kêu “Bất hảo”, định biến chiêu, đảo mắt tứ phía để tìm, thì từ phía người chàng đã có một tiếng quái trong trẻo vang lên, cùng hai tiếng hô ứng thanh, nhân ảnh loang loáng, ba người nhất tề lao lên xuất chưởng đánh La Như Long. Những luồng “Lục Âm chưởng” xanh lè vây khốn chàng vào giữa.
Thấy ba đạo kình phong cuộn lấy xung quanh, thế bay nhanh và uy mãnh, La Như Long chỉ có con đường thoát duy nhất là vọt người thẳng lên không trung. Nhưng vừa xoay chuyển ý niệm, từ sau hậu đầu giọng của Ma lão lão rít lên :
- Tiểu tử, nạp mệnh đây!
Lời phát chưởng xuất, La Như Long bỗng phát giác hàn phong bức cận sau lưng. Bây giờ muốn lên cũng không được, muốn xuống cũng bỏ mạng. Bốn luồng chưởng lực vây kín xung quanh.
La Như Long biết rằng đã ૮ɦếƭ đến nơi, vùng vẫy cũng vô ích, chàng nhắm mắt lại, mặc cho thân hình rơi đến đâu thì đến. Người vẫn bình thản, trong tâm tĩnh lặng, duy chỉ có trong đầu đã gợi lên bao ý nghĩ...
“Ta ૮ɦếƭ không oan vì bị bốn cao thủ liên công hợp vây mà ૮ɦếƭ! Ta không phụ ân tài bồi của Liệt Hỏa Thần Quân, ૮ɦếƭ cũng không có gì oán hận. Cha, mẹ, hãy đợi con, đứa con bất hiếu này cùng về với cha mẹ...”
Lúc này không những La Như Long bằng xương bằng thịt, mà kể cả Đại La kim tiên thân hình kim cương bất hoại cũng đừng mong chuyện sống còn.
Dù có bậc hảo thủ kỳ nhân võ nghệ thông thiên muốn cứu La Như Long cũng không đương đầu nổi bốn đại ma đầu đó, ai dám lao xuyên qua “Lục Âm chưởng” mà không sợ tán mệnh và mê hồn?
La Như Long đang trong phút giây nguy ngập bỗng nghe hai tiếng nổ “Bình bình” liên tiếp nhau.
Cùng lúc đó cũng có tiếng kêu thất thanh của một thiếu nữ vang lên.
Tiếng nổ làm rung chuyển cả một vùng, đồng thời phát lên rất đột ngột nên đã làm át đi tiếng kêu của thiếu nữ từ trong rừng vọng ra.
Rõ ràng đó chính là giọng của Hách Linh Châu.
Có điều rất kỳ quái, phía bờ rừng chỗ Hách Linh Châu đang ẩn nấp, khung cảnh vẫn tĩnh lặng như thường.
La Như Long bị bốn luồng chưởng phong vây áp tứ phía, Mân Sơn bà bà ẩn trong rừng đã hướng phát chưởng viện thủ, vậy hai tiếng nổ chạm chưởng đó từ đâu lại có?
Đất đá cỏ cây bay mù trời, bóng người dạt ra tứ phía, những tiếng la “ới... ới... ới...” vang lên, đương trường trở nên hỗn loạn.
Trong đó cũng có tiếng kêu của La Như Long. Vì chàng chỉ việc nhắm mắt để “Lục Âm chưởng” đưa hồn chàng về địa phủ.
Không ngờ, khi tiếng chưởng phong xáp nhau phát ra từ phía dưới, chàng thầm cười giễu cợt: “Bọn ngươi đánh trúng đầu nhau rồi, thật là chuyện hứng thú nhỉ!”
Nhưng khi tiếng nổ thứ hai phát lên từ sau lưng, chàng sực hiểu ra, không phải bọn ma đầu đánh nhầm nhau, nhất định có vấn đề gì đây?
Do vậy, tuy bị “Lục Âm chưởng” phong trú, chàng vẫn không hề bị tổn thương, thân hình cứ thẹo đà rơi xuống...
Trong đầu bắt đầu nảy ra ý niệm cầu sinh, La Như Long liền xoay người bay ngang ra.
Nhưng có người càng nhanh hơn La Như Long bỗng phát giác trước mắt loáng qua vệt trắng, một bóng người lao bổ nhanh đến chàng.
Người đó vung tay án ngay vùng “Mệnh Môn huyệt” ở thắt lưng La Như Long, hét lên :
- Tiểu tử, ngươi dự định kháng cự lại hả? Ngươi chỉ cần động đậy một tí, bổn Phó tổng đàn chủ sẽ hạ thủ Gi*t ૮ɦếƭ ngươi ngay?
“Mệnh Môn huyệt” bị phong bế, La Như Long không thể động chiến được nữa, chàng quay đầu lại nhìn.
Người đó không còn ai khác chính là ca ca La Như Vân, người thân thuộc còn lại duy nhất mà ngày đêm chàng hằng mong mỏi nhớ nhung.
Vừa thấy La Như Vân, La Như Long cười gióng não nề :
- Ca ca, ca ca thật không nghĩ đến tình huynh đệ thủ túc hay sao?
- Im mồm!
“Bốp”, một cú bạt tai làm La Như Long xây xẩm mặt mày, năm dấu ngón tay lằn in trên má.
La Như Long vô cùng thống khổ, mấy vết máu rỉ ra hai bên môi, chàng không nói gì thêm.
Cú bạt tai đó cũng đã làm cho bọn ma đầu định thần trở lại.
Hai tiếng kêu “ơi ới” vừa rồi chính do Ma lão lão và “Đao Ba Quỷ Vương” Ma Hưng thốt lên. Vì sự thực biến hóa khiến người ta khó tin, chưởng của Ma lão lão giáng xuống lại bị “Sách Mệnh Phán Quan” Ma Thịnh tiếp lấy, còn chưởng của “Đao Ba Quỷ Vương” Ma Hưng thì bị Bạch Hồng Hoa - tôn nữ của lão ta nghênh tiếp.
Sau thoáng ngạc nhiên, nghểnh mặt nhìn nhau, Ma lão lão chóp chép miệng như bồn huyết nói với “Sách Mệnh Phán Quan” Ma Thịnh :
- Nhị ca, huynh khi không sao lại tiếp chưởng của muội, dám chắc huynh chọn trúng tên La Như Long này, muốn đem Hắc Hồng Hoa tôn nữ của huynh kết duyên với hắn hả?
“Sách Mệnh Phán Quan” Ma Thịnh liếc nhìn sang Bạch Hồng Hoa cười thâm trầm tiếp lời :
- Đó chỉ là một nguyên nhân mà thôi, còn nguyên nhân khác cứ hỏi Bạch Hồng Hoa sẽ rõ?
“Đao Ba Quỷ Vương” Ma Hưng dường như không nén nổi cơn bực tức nhìn sang Bạch Hồng Hoa hỏi :
- Ngươi vì sao muốn nghênh tiếp chưởng của ta nguyên nhân gì? Nói đi!
Bạch Hồng Hoa long lanh ánh mắt nhìn, nói với Ma lão lão với giọng yểu điệu :
- Có lẽ lão bà quên rồi, trong người La Như Long có cất giữ “Thái Cực đồ” mà?
“Sách Mệnh Phán Quan” Ma Thịnh gật đầu, cười tiếp lời :
- Ta cũng vì “Thái Cực đồ” đó mà phải nghênh tiếp chưởng của đại muội!
Nhắc đến “Thái Cực đồ”, Ma lão lão cũng như từ trong mộng choàng tỉnh dậy, bà ta bước đến cạnh La Như Long, dùng hai tay lục soát khắp người chàng.
Cho đến giờ La Như Long mới hiểu rõ vì sao chàng thoát khỏi cái ૮ɦếƭ vừa rồi. Bị Ma lão lão sờ soạng trên người chàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng cố nghiến răng không để phát thành tiếng, thầm nói: “Quỷ bà này, tiểu gia đã đề phòng trước ngươi rồi, ngươi đừng mong sẽ lấy được Thái Cực đồ!”
Ma lão lão chừng như đã thất vọng, bà ta thuận tay lấy từ trong người La Như Long ra hai hạt “Hỏa trung liên”, cũng chẳng để tâm tới, bà bỏ lại vào trong người chàng.
La Như Long ngâm niệm: “A di đà Phật”.
Ma lão lão lại lấy ra “Kim Bài lệnh” của Liệt Hỏa Thần Quân lật qua lật lại nhìn, vốn nửa chữ cũng chẳng biết, đối với sáu chữ “Kim bài hiện, nhân đầu đoạn”, trên lệnh bài bà ta thấy cũng như nhìn. Nhưng bà ta dường như cũng không lạ gì đối với vật đó, liền quay sang hỏi “Đao Ba Quỷ Vương” Ma Hưng :
- Đại ca, vật này hẳn là “Kim Bài lệnh” của Liệt Hỏa Thần Quân chứ gì nữa?
Ma Hưng cũng chẳng biết ất giáp gì, thấy lệnh bài lóng lánh cũng gật đầu cười khục khục, nói :
- Không sai, chính là Kim Bài lệnh của Liệt Hỏa Thần Quân. Đại muội thưởng nó cho ta, xem như ta luận công hành thưởng đấy!
- Tặng cho đại ca hả?
Ma lão lão lừ cặp ma nhãn nhìn, cười hung dữ tiếp lời :
- Ta nghe nói: “Lệnh” của Liệt Hỏa Thần Quân là vật bất ly thân. Ta muốn cất giữ nó ở Hồng Hoa bang, đằng nào lão quỷ đó cũng hiện thân lộ diện. Ha ha, quả là cơ duyên trời ban cho.
Bà ta cất lệnh bài vào trong người.
La Như Long rừng rực lửa hận, nghiến răng nguyền rủa: “Trừ phi hôm nay ngươi Gi*t ૮ɦếƭ tiểu gia, bằng không ta thề sẽ đoạt hồi lại ‘Kim Bài lệnh’. Với ‘Kim Bài lệnh’ này, ta sẽ lấy đầu ngươi!”
Ma lão lão lục khắp người chàng vẫn không có “Thái Cực đồ” liền gầm lên :
- Tiểu tử, “Thái Cực đồ” ở đâu?
La Như Long thiên sinh ngạo tính, đâu chịu khuất phục trước bạo lực, chàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà ta không nói.
Ma lão lão thấy vậy cơn nộ hỏa phát tác, liền giương tay phải lên hận giọng hét lớn :
- Ngươi nói nếu không sẽ lãnh một chưởng ngay!
La Như Long cười lạnh ngạo :
- Lão nương, ta sợ bà không dám đánh ૮ɦếƭ ta!
- ૮ɦếƭ bầm!
Ma lão lão vung mạnh tay đánh tới.
Rất bất ngờ, cánh tay vừa vung lên đã bị một người từ phía sau dùng lực giữ chặt lại, Ma lão lão kinh ngạc quay đầu nhìn người ngăn cản bà ta chính là Bạch Hồng Hoa.
Ma lão lão thốt lên :
- Nựu nhi, ngươi làm quỷ gì vậy?
Bạch Hồng Hoa buông tay ra, liếc nhìn một cái đáp :
- Chuyện nhỏ này Tổng đàn chủ khỏi phải phí tâm, để Nựu nhi xử lý há không được sao?
Trương Quyền cũng nói hùa vào :
- Lão bà nên bảo trọng quý thể mới được, tiểu sự này quả thực không đáng lão bà ra tay!
La Như Long nghe vậy nghiến răng thầm nghĩ: “Ta nhìn nhận hắn là ca ca, ta đúng là một kẻ mù”.
Ma lão lão cũng tự biết rằng không thể làm gì được chàng, liền lùi lại hai bước.
Bạch Hồng Hoa lả lướt bước lên.
Thủ đoạn của thị khác hẳn, chính là dùng mị lực, mà vốn chỉ có ở nữ nhân.
Bạch Hồng Hoa được trời ban cho dung nhan kiều diễm, khuôn mặt trái hạnh, môi son đỏ thắm như nụ anh đào, ánh mắt trong như làn nước mùa thu. Thị nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của chàng, nở nụ cười mê ly, nói :
- Tiểu ca, ngươi cũng quá tự đại tự kiêu, vừa rồi không phải ta đã tiếp chưởng để cứu ngươi đó sao? Quên rồi hả?
Cho dù Bạch Hồng Hoa diễm lệ như hoa, hết sức quyến rũ, nhưng La Như Long đâu phải là kẻ hiếu sắc. Chàng hừ mấy tiếng lạnh lùng trong mũi, vẫn yên lặng không nói.
Bạch Hồng hoa hướng đôi mày, mỉm cười nói tiếp :
- Ngươi yên tâm, có ta bên cạnh, nếu ngươi giao “Thái Cực đồ” ra bảo đảm sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Vừa rồi ngươi cũng đã nghe nhị thúc gia của ta nói lão muốn đem Hắc Nựu kết duyên với ngươi, sau này ngươi trở thành con rể của Hồng Hoa bang, không mãn nguyện lắm sao?
La Như Long vẫn lặng thinh không mở một lời.
Bạch Hồng Hoa cảm thấy tiến thối lưỡng nan, thị vẫn giữ nụ cười quyến rũ trên môi, nhẹ giọng :
- Ngươi không nói năng gì há không phụ lòng ta hay sao?
- Ngươi muốn ta nói gì?
La Như Long hậm hực nói.
Tuy chỉ có một cau ngắn ngủi như vậy, Bạch Hồng Hoa cũng đã lắm hy vọng rồi. Thị bước tới sát La Như Long vội hỏi :
- Ta chỉ cần ngươi trả lời một câu, “Thái Cực đồ” ở đâu?
- Ta không biết!
- Vậy còn sử sách của Thất đại môn phái?
- Ta cũng không biết!
- Không biết thật hả?
La Như Long im lặng không trả lời.
Bạch Hồng Hoa đưa hai tay nâng nhẹ mặt chàng quay sang phía mình, hai khuôn mặt kề sát vào nhau.
La Như Long không ngờ thị lại có cử chỉ bạo đạn như vậy, chàng cũng không dám thở mạnh. Vì mặt đối mặt quá sát nhau, mùi hương của thiếu nữ từng làn từng làn xông vào mũi, làm chàng đầu choáng mắt hoa.
Bạch Hồng Hoa không chỉ dừng lại ngang đó, thị áp hai bàn tay ngọc nàng vào mặt chàng, vuốt ve мơи тяớи không ngừng, làm La Như Long hết đường chịu nổi.
La Như Long đâu từng bị nữ nhân vuốt ve như vậy, tuy huyệt đạo bị khống chế, không cữ động được, nhưng lòng chàng cảm thấy thẹn thùng, thêm vào đó là sự phẫn nộ và hận thù.
Đến khi Bạch Hồng Hoa cho rằng đã đạt được diệu dụng liền áp mặt cười gợi tình :
- Tiểu ca, ngươi nên nói một câu thật lòng với ta. Chỉ cần ngươi nói rõ “Thái Cực đồ” và sử sách của Thất đại môn phái ở đâu, ngươi muốn gì ta sẽ đáp ứng theo, bảo đảm cuộc sống của ngươi sẽ được hưởng lạc vô cùng tận.
La Như Long muốn sớm bứt ra khỏi bàn tay của thị buột mở miệng :
- Ngươi muốn ta nói một câu thật lòng phải không?
- Đương nhiên!
La Như Long quát lớn :
- Ngươi cút ra xa cho ta!
Bạch Hồng Hoa ngớ người ngạc nhiên, hai bàn tay của thị vẫn nâng niu trên mặt chàng lắc nhẹ nói :
- Ngươi thật sự chán ghét ta sao? Không nghĩ đến lòng tốt của ta hả?
La Như Long chưa mở lời, Trương Quyền đứng phía sau nhìn không thuận mắt bèn buông giọng quát :
- Đủ rồi, muội làm hơi quá trớn đấy!
Bạch Hồng Hoa quay mặt nhìn cất giọng cười mê hồn :
- Ơ, huynh ghen hả?
“Đao Ba Quỷ Vương” Ma Hưng liền xuất thủ chỉ điểm “mê huyệt” trên người La Như Long, chàng lập tức bất tỉnh nhân sự.
Lão ta hận giọng nói :
- Bạch Nựu, đối với tên tiểu tử ương ngạnh này, kế của ngươi sợ rằng vô dụng, nhanh đem hắn ta trở về Tổng đàn.
Bạch Hồng Hoa dậm chân bướng bỉnh :
- Nựu nhi không tin như vậy, dù hắn ta là kim cương chuyển thế, La Hán đầu thai. Nhưng xưa nay “Anh hùng nan quá mỹ nhân quan” (anh hùng khó qua khỏi cửa mỹ nhân), hắn dễ gì không bị thu phục?
Thị quay sang nói với Ma lão lão :
- Lão bà giao hắn ta cho Nựu nhi mới được! Nội trong nửa tháng Nựu nhi bảo đảm hắn sẽ ngoan ngoãn đưa “Thái Cực đồ” và những bộ sử sách ra ngay!
Ma lão lão cười :
- Ngươi có dám chắc không?
Trương Quyền xen vào :
- Lão bà, tôi muốn tống một chưởng cho hắn siêu độ sớm đường. Hắn võ nghệ không kém, nuôi hổ rước họa là điều không nên. Bằng không lão bà thưởng cho hắn viên “Xuất Hư hoàn” để hắn quên đi tất cả chuyện cũ rồi hãy tính!
- Không được! Uống “Xuất Hư hoàn” vào, “Thái Cực đồ” và những bộ sử sách đó chúng ta há không hoàn toàn thất vọng hay sao?
Bạch Hồng Hoa nói đến đó, liền vỗ nhẹ tay vào иgự¢ giở giọng tự tin :
- Lão bà bất tất phân tâm, giao hắn cho Nựu nhi, Nựu nhi bảo đảm sẽ thành công.
Thấy Trương Quyền đổi da mặt, Bạch hồng Hoa hiểu ra ngay, liền bước lại gần vươn hai tay vịn lấy cổ Trường Quyền cười khanh khách nói :
- Huynh không nên ghen hờn, Hắc Nựu kết duyên với La Như Long, muội và huynh không phải là hai cặp phu thê xứng đôi hay sao. Muội làm chị, đâu thể dành lấy duyên em được, thật ngốc!
Một câu nói làm mọi người cười rộ lên.
Ma lão lão hô “Đi”, họ đem La Như Long đi về hướng Chung Nam.
Mặt trời tỏa chiếu ánh nắng chan hòa, phần mộ của Liệt Hỏa Thần Quân nổi lên trên đám cỏ xanh, trông thật ảm đạm thê lương!