Đôi mắt cửa Giả Như Chân chỉ loáng mở ra, đã làm cho La Như Long như muốn ૮ɦếƭ ngất giữa đương trường.
Vì La Như Long thấy rõ đó chính là đôi mắt của Liệt Hỏa Thần Quân.
Liệt Hỏa Thần Quân bị hỏng một con mắt, con mắt bị hỏng đó chỉ còn lại tròng trắng, tuyệt đối không giống mắt của bất cứ người nào, đồng thời cũng không ai giả giống được.
Thi thể đang nằm trên thảm cỏ này đâu phải là Giả Như Chân tư tường thân thiện mà rõ ràng lão ta chính là Liệt Hỏa Thần Quân, từng bao phen làm cho người ta nghe danh đã táng đởm kinh tâm.
Chứng thực được điều đó, La Như Long đã thất thanh kêu lên “Ôi... lão chính là...”
Chàng vốn muốn nói “Lão chính là Liệt Hỏa Thần Quân”. Nhưng sực nhớ lại lời lão ta dặn lúc lâm chung phải tuyệt đối giữ bí mật, bởi vậy chàng kịp bưng lời lại.
La Như Long hơn hại năm ở trên đảo Liệt Hỏa, đã cảm nhiễm được hành vi quả cảm và tính cách cương nghị. Nỗi đau buồn trong lòng không còn nữa, giờ chỉ còn lại sự bi phẫn trào dâng tột độ.
Muốn chứng thực rõ ràng thêm một lần nữa, La Như Long sờ tay vào người Giả Như Chân, lấy ra hai thứ.
Gồm hai hạt “Hỏa trung liên” lóng lánh và một Kim Bài lệnh mà Liệt Hỏa Thần Quân chuyên dùng khi hành đạo trên giang hồ.
Lấy “Kim Bài lệnh” ra, chàng cất vào người ngay.
Cầm hai hạt “Hỏa trung liên” trong tay chàng ngầm tính: “Ủa, ta tặng cho Giả lão tiền bối cả thảy ba hạt, lão đã cho huynh muội họ Biện uống hai hạt, nên còn lại một hạt, sao bây giờ lại hai?”
Một hạt này từ đâu ra?
Trầm ngâm khoảnh khắc, chàng chợt vỗ trán nhớ lại, thầm nói: “Ta thật lẩm cẩm, sao cứ nhầm Liệt Hỏa Thần Quân và Giả Như Chân là hai người?”
Hiện tại đã chứng thực rõ ràng, Giả Như Chân chính là Liệt Hỏa Thần Quân, La Như Long không còn hoài nghi gì nữa.
Chàng cố nén cơn bi phẫn trong lòng, cẩn thận chỉnh lại y phục trên người lão, đoạn bẻ lấy một cành cây, quán chú chân lực để đào huyệt chôn cất lão.
Bỗng có một giọng nói buồn buồn cất lên từ sau lưng :
- La Như Long ta có lời muốn hỏi ngươi, được không?
La Như Long giật thót người nhảy tạt sang một bên, quay nhìn lại.
Cách sau lưng chàng không xa, Mân Sơn bà bà đang đứng giống như từ u linh hiện thân về.
Điều khiến cho La Như Long kinh ngạc nhất là với thính lực hiện tại của chàng, dù một chiếc lá rơi cách ngoài mười trượng cũng nghe thấy. Sao người phụ nhân giống như tử thi này đến cách chưa đầy một trượng chàng cũng không hề hay biết? Bà ta lại còn gọi đích tính danh của chàng ra.
Trong lúc kinh ngạc cộng thêm phần khi*p sợ, La Như Long đáp lại với giọng lạnh nhạt :
- Tôi và lão bà không hề quen biết, lão bà muốn hỏi gì?
Mân Sơn bà bà chỉ tay tới thân thể Giả Như Chân hỏi :
- Ta chỉ cần ngươi chứng thực một điều, lão râu tóc hạc đó có phải chính là Liệt Hỏa Thần Quân không?
La Như Long trong lòng bất chợt chấn động, chăm chăm nhìn bà ta với ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi :
- Ý của lão bà thể nào tôi không hiểu.
Mân Sơn bà bà nhấn mạnh một lần nữa :
- Xin ngươi nói cho ta biết, lão ta có phải là Liệt Hỏa Thần Quân không?
La Như Long luôn nhớ lời căn dặn của Liệt Hỏa Thần Quân, bèn lắc đầu phủ nhận :
- Xin lỗi, lão ta tính Giả chứ không phải là Liệt Hỏa Thần Quân như bà nghĩ!
Mân Sơn bà bà quan sát thần sắc của La Như Long, hỏi vặn :
- Lời ngươi nói có thật không?
- Tôi sao phải dối lão bà?
La Như Long nghiến răng trả lời giọng kiên quyết :
- Để chứng thực cho lời nói của ngươi, đồng thời cũng chứng thực cho sự hoài nghi của ta, ta phải đích thân giám định mới được Vừa nói Mân Sơn bà bà vừa bước tới phía thi thể.
La Như Long liền phóng người đến chặn trước mặt bà ta, giương cành cây quát :
- Làm gì vậy? Lão bà muốn làm gì?
Thấy La Như Long dáng bộ hùng hổ, Mân Sơn bà bà hơi ngẩng đầu lên nói :
- Xem ra ngươi muốn ngăn cản ta hả?
- Vâng tôi không cho bất cứ người nào ᴆụng đến thi thể đó!
- Nếu ta muốn xem ngươi tự tin có ngăn nổi không?
La Như Long phẫn nộ quát lớn :
- Nếu bà tự ý lộng hành thì chớ trách tôi đắc tội!
Mân Sơn bà bà lên giọng lạnh nhạt :
- La Như Long, ngươi chớ cho rằng võ học của Liệt Hỏa đảo thiên hạ vô địch, cũng chớ bắt chước tính cuồng ngạo của Lão quỷ Thần quân, ta nhất nhất một lời nói xem là xem!
Dứt lời bà ta giương ngũ trảo chộp thẳng vào иgự¢ chàng.
La Như Long không ngờ bà ta nói đánh là đánh. Chàng múa tít cành cây trên tay thay kiếm, liên công tiếp ba chiêu.
Đó chính là “Lôi Đình kiếm pháp” gia truyền, lại thêm nội lực thâm hậu hiện có, La Như Long thi triển kiếm chiều vô cùng uy mãnh.
Ra tay trong lúc phẫn nộ, lực đạo của “Lôi Đình kiếm pháp” đến cả vạn quân. Xem ra nếu Mân Sơn bà bà muốn bảo toàn tính mạng, tất phải cải chiêu hoán thức mới được.
Nhưng không, bà ta không thoái mà lại tiến, miệng hô một tiếng “hảo”, tay phải thoắt ✓út ra.
La Như Long chẳng thấy rõ bà ta ra thế bằng cách nào, bỗng cảm thấy trước mắt hoa đi bàn tay tê buốt, thì ra cành cây trong tay chàng đã bị bà ta đoạt lấy đi khi nào không hay.
La Như Long kinh hãi không ít, vội bay người ra ngoài hai trượng, đứng đừ một chỗ.
Mân Sơn bà bà không đuổi theo, bà ném cành cây xuống đất lạnh giọng :
- Nếu người không phục thì cứ thi triển “Xích Diệm chưởng” tuyệt học ngạo thế của Liệt Hỏa đảo đi?
Bà ta từ từ bước đến thi thể của Giả Như Chân.
La Như Long đâu thể để cho một phụ nhân lai lịch không rõ lại ᴆụng đến thi thể của Liệt Hỏa Thần Quân được. Thấy bà ta đến sát, chàng liền hét lên một tiếng phóng người tới tung chưởng.
Dưới ánh nắng mặt trời, “Xích Diệm chưởng” như mộ luồng khói hồng ào ào bạt tới đối phương.
Mân Sơn bà bà dường như đã ngờ tới điều đó, bà ta chẳng cần quay đầu lại, hoa tay tung một chưởng nghênh tiếp, chưởng phong trắng như ngân vụ đánh bức về phía La Như Long.
“Xích Diệm chưởng” vốn là một trong hai loại thần kỳ võ học kinh thế hãi tục. Nhưng rất kỳ lạ, sau khi chưởng lực song phương xáp nhau, chẳng gây một tiếng động gì cả. Luồng lực đạo như ngân vụ của Mân Sơn bà bà lại luồn xuyên qua kình lực của “Xích Diệm chưởng”, xoay thẳng tới La Như Long.
La Như Long thật không ngờ có sự kỳ lạ như vậy. Chưởng lực của đối phương chưa bức đến sát chàng có cảm giác rùng mình lành lạnh, hốt hoảng nhảy lùi ra xa ngoài ba trượng.
Mân Sơn bà bà an nhiên đến cạnh Giả Như Chân cúi xuống dùng tay phanh con mắt trái của lão mở ra để xem.
Khi La Như Long định xông đến tiếp, thì Mân Sơn bà bà đã đứng thẳng dậy bà ta trừng mắt quát :
- Ngươi không tự lượng sức mình! Ngươi nghĩ xem ta muốn đoạt đi tính mệnh của ngươi, vừa rồi có mấy cơ hội để hạ thủ đấy?
Bà ta vẫy tay nói tiếp :
- Ngươi đến đây!
Những cữ chỉ và hành động của bà ta làm cho La Như Long càng lúc càng chìm sâu trong chín tầng mê Vụ. Chàng thầm nghĩ: “Hành động của bà này rất ly kỳ, bà ta cuối cùng là địch hay là bạn? Bà ta nói không sai, nếu bà có ý muốn ám hại ta, ta đã bị trúng độc thủ từ lâu rồi...”
Miên man bao nỗi nghi hoặc, La Như Long đứng ૮ɦếƭ lặng người.
Mân Sơn bà bà chưa bỏ hết sự hoài nghi liền bước tới nói giọng oán trách :
- La Như Long sao ngươi phải dối ta?
La Như Long chưa bao giờ nói dối, vì giữ mật cho Liệt Hỏa Thần Quân nên chàng đã một lần nói không thực lòng.
Giờ nghe Mân Sơn bà bà nói vậy chàng đỏ mặt không đáp lại.
Chỉ cần thấy biểu biện trên nét mặt La Như Long, Mân Sơn bà bà đã hiểu rõ. Bà ta bỗng ngẩng đầu phá lên một tràng cười dài.
Tiếng cười nghe ra tựa như khóc than, như oán trách bi thương khiến người ta chao đảo hồn phách, rụng rời chân tay!
La Như Long vô cùng kinh ngạc bước lên một bước, hỏi :
- Lão bà! Lão bà cười gì?
Mân Sơn bà bà đứng cười một mình như một kẻ điên cuồng, bỗng bà ta như nghĩ đến điều gì, liền nắm hai tay đấm vào иgự¢ thình thịch...
Bất chợt một giọng kêu thánh thót vang lên từ trên cây bay xuống một bòng người màu trắng.
Đó chính là Hách Linh Châu.
Hách Linh Châu mặt rạng rỡ niềm vui, vội bước đến cạnh La Như Long. Thấy chàng vẫn đừng sững như pho tượng, cô ta trao một nụ cười hồn nhiên nói :
- Long ca ca huynh không nhận ra muội sao?
La Như Long đang nửa tinh nữa mê nghe vậy liền ngưng thần nhìn kỹ, khi nhận ra cô ta chính là Hách Linh Châu trong lòng trỗi dậy niềm vui khôn tả.
Không đợi La Như Long mở lời, Hách Linh Châu cười nhí nhảnh, liền nhặt lấy hai cành cây, đưa cho chàng một cành, chỉ đến thi thể của Giã Như Chân nói :
- Lại đây, lại đây muội giúp huynh chôn cất thi thể Liệt Hỏa Thần Quân rồi nói chuyện sau.
La Như Long vui buồn lẫn lộn khi ánh mắt vừa tiếp xúc thi thể nằm trên mặt đất, chàng ảm đạm cúi đầu.
Hai người cùng đào huyệt và mai táng Liệt Hỏa Thần Quân, một nấm mộ được mọc lên với màu đất còn mới.
Mân Sơn bà bà đứng cạnh bên, nét mặt nhợt nhạt không nói một lời nào.
Ánh mắt của bà ta mãi thả nhìn nấm mộ hoang liêu.
An táng xong, La Như Long lấy bốn quả đào vốn để dành cho Giả Như Chân ra đặt trước mộ, đoạn cúi người vái dài.
Chàng vốn muốn gào khóc thật to để vơi bớt nỗi đau thương trong lòng, nhưng ngại có Mân Sơn bà bà đứng bên chàng không thể khóc lên thành tiếng, chỉ biết đứng vậy với tâm trạng u uất bao nỗi đau buồn.
Hách Linh Châu bước tới kéo tay La Như Long đến trước mặt Mân Sơn bà bà nói :
- Long ca ca huynh trước hết hãy tiếp kiến Mân Sơn bà bà, sư phụ của muội đi! :
La Như Long vẫn còn ám ảnh cử chỉ khác thường vừa rồi của bà ta, ôm quyền thi lễ :
- Vãn bối không biết tiến thối, trước tiên xin có lời thỉnh cầu lão bà.
Hách Linh Châu ngạc nhiên hỏi :
- Long ca ca, huynh thỉnh cầu gì?
Mân Sơn bà bà xua tay cười lãnh đạm :
- Thỉnh cầu của ngươi không nói ta cũng biết, ngươi muốn ta giữ kín miệng không tiết lộ ra ngoài tin Thần quân bị ૮ɦếƭ phải không?
Nghe Mân Sơn bà bà vẫn nói ra lời ác ngôn, tỏ thái độ bất kính đối với Liệt Hỏa Thần Quân, La Như Long cố nén sự khích động trong lòng, cười nhạt :
- Lão bà là bậc đức cao vọng trọng, nghĩ rằng ắt không đến nỗi khiến cho tôi thất vọng!
Mân Sơn bà bà không ngờ La Như Long thay đổi thái độ đột ngột như vậy, bèn cười tiếp lời :
- Ta chỉ cần chính mắt chứng kiến Thần quân lâm vào kết cuộc thảm thương như vậy cũng đủ rồi còn mọi chuyện của Thần quân đối với ta không liên quan gì.
Lại thêm một câu nói làm La Như Long bừng bừng nổi giận. Nhưng vì muốn tiến thêm một bước để hiểu được sự tình, chàng bình tĩnh hỏi :
- Nghe lời của lão bà nói, hình như lão bà có mối thù bất cộng đới thiên với gia sư, không thể nào nguôi được hay sao?
Mân Sơn bà bà gật đầu thừa nhận :
- Không sai!
Thấy thần sắc của La Như Long biến đổi, bà ta nói tiếp :
- Tuy nhiên, Thần quân đã ૮ɦếƭ rồi, mối hận thù của ta cũng chấm dứt từ đây.
La Như Long không vì lời giải thích đó mà nguôi bớt cơn giận trong lòng, liền ngẩng cao đầu ngạo nghễ hỏi :
- Bà là một bậc tiền bối võ công tuyệt thế nghĩ rằng ắt sẽ không biết nói dối với kẻ hậu sinh, tôi có điều muốn hỏi xin bà giải đáp, có được không?
- Điều gì?
- Vừa rồi khi gia sư lâm nạn bà ở đâu?
- Ta ở trong rừng tùng này!
Bà ta chỉ vào cánh rừng.
- Bà ngồi khoanh tay không cứu hả?
- ...
Không phủ nhận, đương nhiên là đã thừa nhận.
La Như Long càng căm hận, ngẩng đầu cười một tràng dài nói :
- Bà sống đến niên kỷ như vậy, ắt cũng hiểu được luật của võ lâm. Bà và gia sư có mối thâm thù, La Như Long này tuyệt đối không hỏi tới, bà tầm cừu báo thù cũng là điều nên. Nhưng bà nhìn thấy bọn Hồng Hoa bang ra tay tàn nhẫn, lại không hề động lòng. Trước đó bà chưa xác định Giả Như Chân là Liệt Hỏa Thần Quân, lại thấy ૮ɦếƭ không cứu. Lão bà, nhân vật võ lâm trọng nghĩa khí, phục chân lý, hành vi đó của bà quả là đáng để người ta chê cười. Cáo từ!
Dứt lời chàng ngoảnh mặt bước đi ngay.
Hách Linh Châu hốt hoảng kéo chàng lại, nói giọng thành khẩn :
- Huynh không đoái hoài đến tình cảm giữa huynh và muội à? Huynh đi thật sao?
La Như Long dừng lại, nghiêm sắc mặt nói :
- Châu muội, sau khi ở Trầm Gia Loan, ta một mực trông ngóng muội, lo cho muội không biết lưu lạc nơi nào. Bây giờ thấy muội bình an vô sự, thành đạt kỳ công, ta rất mừng cho muội, càng mừng cho Hách bá bá được yên lòng nơi chín suối. Chúng ta ngày sau còn dài, tạm biệt!
Chàng gạt tay Hách Linh Châu rồi bước đi một mạch.
Bỗng trước mắt chàng hoa lên, Mân Sơn bà bà đã đứng chắn phía trước. Bà ta lạnh giọng quát hỏi :
- Tiểu tử, ngươi đi đâu?
- Thích đi đâu thì đi!
Mân Sơn bà bà tức giận nhưng lại cười :
- Bản tính của ngươi chẳng khác gì Liệt Hỏa Thần Quân, ngươi ngạo mạn vô lễ như vậy không sợ ta ra tay siêu độ ngươi hay sao?
- Ha ha, “sợ”. Người của đảo Liệt Hỏa không hề biết chữ “sợ” bao giờ.
Vì sự ngang nhiên quả cảm của La Như Long lấn át, Mân Sơn bà bà gượng cười dịu giọng :
- Hẳn là lời của ta vừa rồi không thỏa đáng, giờ sư đồ ta hộ tống ngươi đi tìm bảo vật, được không?
La Như Long ném nụ cười lạnh lùng, dõng đạc nói :
- Tôi là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân, dùng câu đạo thiền của gia sư tôi để phúc đáp bà. “Người của đảo Liệt Hỏa không cầu thi ân của người cũng không cầu ở người” Bà đã là hung thủ gián tiếp sát hại gia sư, thịnh tình đó tôi không dám đương.
Mân Sơn bà bà định mở miệng nói gì, chợt lóng tai nghe ngóng, thoạt đổi sắc mặt, bảo :
- Bây giờ bọn ma đầu Miêu Cương đã quay trở lại, ngươi theo ta.
Bà ta kéo tay La Như Long, cả ba cùng bay người lẫn núp vào trong rừng tùng.
Tiếng tay áo phất trong gió truyền vào tai, “Vù vù vù”, năm bóng người đáp xuống đương trường.
Đó chính là bọn Ma lão lão từ hướng Bắc quay trở lại.
Nữ ma đầu Ma lão lão vừa đứng xuống nhìn nấm mộ đất vàng, cười man rợ cất giọng :
- Ta nói tên La Như Long bay lên trời, thì ra hắn quay trở lại “Đoạn Hồn cốc” này. Xem ra màu đất còn mới chắc chắn hắn còn ẩn nấp quanh đây.
Bạch Hồng Hoa tiếp lời :
- Lão lão, bọn ta sao không vây bủa truy tìm hắn?
Ma lão lão cặp ma nhãn chớp chớp, trong đầu đã nghĩ ra một kế, bèn lắc đầu kêu lớn :
- Không cần, không cần. Lão bà nghe người ta nói tên La Như Long cảm nhiễm tính khí cuồng ngạo của lão quỷ Thần quân, rất can đảm. Giờ ta chỉ mở miệng hô ba tiếng, bảo đảm hắn sẽ xuất đầu lộ diện ngay :
- Dễ dàng vậy sao?
- Ha ha, bọn ngươi thật quá lo nghĩ, hắn ta và Giả Như Chân tình thâm cốt nhục, nếu hắn không ứng thanh lộ diện, ta chỉ cần phát một chưởng, ngôi mộ này sẽ bị quật lên, thi thể Giả Như Chân biến thành ngàn mảnh, hắn dám không ra hử?
Ma lão lão bước lên, hướng tay phải xuống thẳng nấm mộ, chuẩn bị phát chưởng, mặt ngoảnh về phía bờ rừng, hô to :
- Một...
Chữ “một” chưa dứt, từ bờ rừng bay ra một người.
Người đó chính là La Như Long!