Đúng như Giả Như Chân nói, “Ngũ Quỷ chưởng” của “Ngũ Đầu Đà” liên thủ thi triển quả là cái thế vô địch.
La Như Long bản tính kiêu hãnh khi nghe Giả Như Chân căn dặn, chàng tuy không nói nhưng lại thầm quyết: “Cứ thử rồi biết”. Bây giờ sau khi đã nếm mùi của “Ngũ Quỷ chưởng” chàng mới bắt đầu lo sợ.
Đối phó không nổi “Ngũ Quỷ chưởng” làm sau phải phá tan thế trận liên hợp của đối phương? La Như Long suy tính mãi.
Chàng đang luồng lách trong rừng cuối cùng nghĩ ra một kế, gọi là “Đĩnh nhì tẩu hiểm”.
Vì bọn “Ngũ Đầu Đà” cùng tiến cùng thoái, nếu La Như Long cứ lướt người né tránh mãi, sẽ không phá được thế trận đối phương, thậm chí không thoát mạng nữa là khác.
Hơn nữa, trên đỉnh lầu Biện gia bảo, người ta đang tập trung quan sát trận chiến nếu họ thấy được, chàng còn mặt mũi nào nữa.
Nghĩ vậy xong La Như Long thầm gật đầu dường như ý định đã quyết.
La Như Long vốn thấy chưởng là tránh, người luôn ở ngoài vòng vây đối phương. Giờ chàng đột nhiên hú một tiếng dài, lao người thẳng lên trên đầu bọn “Ngũ Đầu Đà”.
Bọn “Ngũ Đâu Đà” nãy giờ đã phát ra mười mấy chưởng nhưng đều lạc không. Hiện tại, La Như Long bất ngờ bay vào giữa thế trận của họ, nào khác gì xông vào miệng hổ? Bọn “Ngũ Đầu Đà” há không mừng sao được?
Cả năm nhà sư nhất tề liên thủ xuất hữu chưởng đánh ngược lên La Như Long đang ở phía trên.
Chưởng phong cuộn cả lá cây tống ngược lên La Như Long đang đáp người xuống.
Nhưng La Như Long vẫn không tránh, tay chân thả lỏng, người rơi sấp không có phản ứng gì, giống như không hề hay biết chưởng phong của đối phương đang đánh lên.
Duy có một điểm không ai phát hiện ra chính là khi La Như Long lộn người đáp xuống, đã ngầm lấy ra một nắm “Bính Đinh châu”.
Chưởng lực đối phương đến sát, La Như Lóng vẫn tợ như người không xương, bị chưởng lực đẩy bay lên cao như một cánh lông hồng cuốn đi trong bão tố.
Thực ra La Như Long đã thi triển khinh công thân pháp “Hỏa Thượng Lăng Ba” một cách rất tinh xảo.
Bọn Ngũ Đầu Đà trố mắt cả kinh, tả chưởng tiếp vung lên...
Thân hình La Như Long rơi xuống lại tiếp bay lên.
Song phương mặt đối mặt nhìn nhau, La Như Long thấy bọn “Ngũ Đầu Đà” kinh hoảng đổi da mặt, liền phá lên một tràng cười vang động cả núi rừng.
“Ngũ Đầu Đà” thành danh trên giang hồ không nhỏ nhưng họ mấy khi thấy khinh công thân pháp thần kỳ như vậy?
Sái Gia tức giận đến phát cuồng hét lên :
- Đánh, đánh, đánh!
Tức thì cả năm nhà sư xuất song chưởng liên tục, cả thảy đến hơn mười chưởng.
La Như Long giống như một quả bóng thăng lên cao rồi hạ xuống, tiếp thăng lên...
Tiếng cười của chàng vẫn vang lên không ngớt, khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Uy lực cua “Ngũ Quỷ chưởng” không thể khống chế được La Như Long, bọn “Ngũ Đầu Đà” trợn tròn đôi mắt lắm phần kinh hãi.
Nhưng bọn họ vẫn không ngừng tay vì để La Như Long lơ lửng trên không trung còn an toàn hơn đáp xuống.
Bởi vậy cả bọn ngầm đánh mắt nhìn nhau.
Đây chính là cơ hội để La Như Long ra tay, cũng là kế sách chàng đã tính từ trước. Lập tức có mấy viên “Bính Đinh châu” thoái khỏi tay bay nhanh xuống.
Bọn “Ngũ Đầu Đà” cũng vô cùng tinh ranh, thoáng nghe qua tiếng gió đã biết có vật lạ bay xuống đỉnh đầu. Một tiếng hét lớn, cả bọn nhất tề tản ra tứ phía.
La Như Long đâu để họ thoát, chàng vung mạnh lay một loạt hạt “Bính Đinh châu” vèo vèo... hay xuống.
“Bính Đinh châu” nhanh phàm tốc, bọn “Ngũ Đầu Đà” ham đề phòng La Như Long truy đuổi theo, nào ngờ lại có vô số hạt nhỏ bay xuống như vậy?
Đương trường có hai nhà sư bị bốc cháy, cả bọn buột phải dừng lại cứu lấy. Cả năm nhà sư vẫn phân theo năm hướng khác nhau để chạy trốn.
La Như Long dường như đã đoán trước kế hoạch phân đường trốn chạy của đối phương. Chàng liền đề khí lao đuổi theo nhắm tên thủ lãnh mà đánh.
Phá được “Ngũ Quỷ chưởng” trận, La Như Long không lo sợ gì nữa. Thoắt một cái chàng đã bay đến chắn đầu lão Sái Gia.
Một chưởng “Xích Diệm” tung ra, lão la rống lên một tiếng, cắm đầu xuống đất ૮ɦếƭ thăng cẳng.
La Như Long lướt đi như quỷ thần cưỡi gió, chặn tiếp lão đang bị lửa cháy. Lão ta đang chạy bán sống bán ૮ɦếƭ, luýnh quýnh giật chiếc áo cà sa trên người ném đi, không ngờ La Như Long đã chặn trên đầu.
La Như Long xuất ngay một chưởng, lão ta đầu vỡ vụn về chầu Diêm vương khi nào không hay?
La Như Long tiến nhắm hướng đuổi theo bọn còn lại, đảo mắt tìm quanh không ngờ ba nhà sư còn lại biến đâu mất?
Chàng hết sức ngạc nhiên, phóng hai luồng tinh quang quan sát tứ phía, vẫn không có một bóng người nào.
La Như Long thầm kêu “Hỏng rồi”, liền thi triển khinh công thân pháp đến cực hạn, lướt quanh cánh rừng dày đặc khói lửa để tìm.
Nhưng cũng chỉ uổng công phí sức mà thôi.
Đối phương trốn đằng nào?
La Như Long ૮ɦếƭ điếng người đứng lặng.
Giả Như Chân từng để tỉnh, vô luận thế nào vẫn không thể để bọn nó sống sót, giờ còn ba tên trốn thoát biết ăn nói thế nào với Giả Như Chân đây.
Chẳng lẽ đứng bó tay để họ lọt lưới?
Lần thứ nhát xuất sư, không đạt được kết quả mỹ mãn, há có mất mặt với mọi người không chớ?
Chuyện đã đến như vậy, biết làm sao?
Trong lúc La Như Long đang nghiến răng tự oán trách hối hận, bất ngờ có một luồng kình phong giáng xuống phía trên đầu.
Chàng giật thót người vội lách sang một bên, hóa chiêu “Thiên Vương Thác Tháp” tung song chưởng chống đỡ.
Cùng lúc xuất chưởng, trong đầu chàng trỗi dậy dòng suy nghĩ: “Trừ phi hai tên kia sống lại, chiêu “Ngũ Quỷ chưởng” của bọn ngươi đừng hòng chống nổi ta!”
Tiếp xong một chưởng như thiên lôi giáng, ánh mắt như sao của chàng quét nhìn...
Bất giác chàng phát sững, hồn phách như thoát khỏi thể xác?
Vì sao vậy?
Đúng là: “Cường trung cánh hữu cường trung thử” (Người mạnh lại có kẻ càng mạnh hơn)! La Như Long dựa vào khinh công thân pháp xuất kỳ nhập hóa đã phá tan “Ngũ Quỷ chưởng” trận của bọn phái Vệ Sơn, cứ ngỡ như vậy là siêu phàm kiệt xuất. Hiện tại chàng nhìn thấy người vừa xuất hiện lại hiển lộ thân pháp cao siêu hơn nữa, làm chàng phải lạnh xương sống.
Khi phát giác có kình lực đánh xuống, La Như Long lập tức vận toàn lực xuất chưởng chống trả, lực đạo mạnh đến vạn quân, đúng ra nếu không phải hàng cao thủ thượng thặng thì đâu lãnh nổi chưởng đó. Bây giờ, khi La Như Long giáng trả một chưởng, đối phương không hề thụ thương, thân hình lại như một làn khói bay lên cao theo chưởng phong của chàng.
Đối phương là ai?
La Như Long chưa kịp nhận ra, bất chợt có giọng nói từ trên không vọng xuống :
- Tiểu tử, có lẽ đầu óc ngươi đã mê muội? Ngươi tiếp phát thêm một chưởng nữa xem, ngươi tưởng lão phu không thưởng cho ngươi mấy viện “Bính Đinh châu” được hay sao?
Nghe ra, chính là giọng của Giả Như Chân, La Như Long lúc này mới lấy lại hồn.
Giả Như Chân đáp xuống bên cạnh chàng, nhướng đôi mày bạc hỏi :
- Ngươi đứng ૮ɦếƭ trong rừng lửa này làm gì? ắt là không thể quên được hình ảnh Phụng cô nương, muốn trở về Biện gia bảo tiêu nhàn thêm vài ngày nữa chứ gì?
La Như Long gượng cười :
- Lão tiền bối, lão chớ cười, vãn bối... vì...
- Vì sao?
Giả Như Chân dường như hiểu thấu trong lòng chàng, bèn mỉm cười nói tiếp :
- Vì không đạt được mục đích như ta dặn, giờ lại hối hận phải không?
La Như Long mỉm cười gật nhẹ đầu.
Giả Như Chân nở nụ cười hiện hòa hỏi :
- Ngươi đang lo ba tên kia trốn thoát hử?
La Như Long thoáng ngẫm nghĩ đoạn bước tới nắm lấy tay lão ta lay mạnh nói :
- Lão tiền bối lão đã đánh gục ba tên đó rồi hả?
Lão ta cười ha hả nói :
- Có lão phu ở cạnh bên bọn nó thoát sao được? Đi, đi theo ta!
Giả Như Chân liền kéo chàng đi, ngoái đầu lại vẻ bỡn cợt :
- Phải cho ngươi xem thành tích, lâu nay ngươi chỉ bái phục Liệt Hỏa Thần Quân chứ đâu nể phục ta?
La Như Long bước theo lão đến một khoảng bình địa.
Ở cạnh bên lề đường, quả nhiên có ba thi thể sắp nằm hành ngang!
Giả Như Chân chỉ tay cười, giọng khoan lạc :
- Ngươi nhìn xem, đó chính là ba tên lọt lưới chứ?
Ánh lửa từ trong rừng tỏa sáng, La Như Long nhận dạng rất rõ ba thi thể.
Hẳn không sai. Chính là ba tên cao thủ hắc đạo lọt lưới vừa rồi.
Nhưng ba thi thể này chỉ có hai người là thuộc bọn “Ngũ Đầu Đà”, thi thể thứ ba lại là Dương Thúc Ngô.
La Như Long vội thốt lên :
- Lão tiền hối, lão nhầm rồi!
- Nhầm hả?... Đúng là ba tên mà?
- Nhầm rồi! Bọn “Ngũ Đầu Đà” có ba tên chạy thoát chứ không phải hai?
- Vậy còn một tên nữa hả?
- Vâng.
Giả Như Chân biến mất nụ cười trên mặt, chợt hỏi :
- Tiểu tử qua trận khổ chiến ngươi có mệt không.
- Lão định đuổi theo hả?
- Đương nhiên?
- Vãn bối không thấy mệt, đi!
Cả hai người cùng lao ✓út đi như cỡi gió tuôn mây, biến mất trong màn đêm.
La Như Long lâu nay ít gần gũi Giả Như Chân, thực sự không thấu hiểu được về lão, nhất là về võ công, chàng biết được qua lão có mỗi chiêu “Lão Ngưu Phá Xa”, Giả Như Chân tài nghệ phi phàm kiến thức uyên bác, vậy về võ học lão đã luyện được đến mức nào? La Như Long không biết!
Qua lần tiếp chưởng vừa rồi La Như Long phải thầm bái phục, kể cả Trình Phương e rằng cũng không sánh nỗi?
Liệt Hỏa Thần Quân sợ rằng cũng chỉ đạt mức như vậy là cùng?
Do tính hiếu thắng, La Như Long đã vận toàn bộ nội lực đề lao đi. Băng qua Ông Nguyên, vượt Khúc Giang với chặng đường cả trăm dặm. Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, Giả Như Chân vẫn luôn theo sát bên lưng. Lão ta dường như chẳng cần để tâm tới La Như Long vận lực bao nhiêu, trổ thuật khinh công thế nào, xem như không có chuyện gì.
Chỉ thấy trên nét mặt lão hiện nụ cười từ tường và thân thiện làm La Như Long muôn phần cảm kích thầm nghĩ: “Giả lão tiền bối vì ta mà không quản ngại gian nan, vượt muôn trùng gian khổ, ân đức đó quá lớn lao. Ta làm sao đền đáp được? Tự nghĩ đến mình, ta chỉ như một ngọn cỏ trên ngọn Thái Sơn, như hạt cát giữa biển khơi, thật quá nhỏ!”
Tràn ngập bao dòng suy nghĩ, La Như Long vô cùng xúc động chợt đừng bước kêu lên :
- Lão tiền bối vãn bối.
La Như Long thết lên đột ngột, khiến Giả Như Chân dừng theo, ngạc nhiên hỏi :
- Gì vậy? Mệt rồi hả?
Kỳ thực, “Tri ân báo ân, hữu cừu báo cừu” mới thật sự là lòng dạ của một hiệp sĩ, nếu chỉ nói ra bằng lời với những giọng điệu cảm kích trước mặt một vị kỳ hiệp võ lâm này, e rằng không quá tục khí hay sao?
Vì vậy La Như Long cố kiềm chế nỗi xúc động trào dâng trong lòng, gượng cười nói :
- Lão tiền bối, chúng ta đi đâu bây giờ?
Dừng lại đực nói lời này, quả là điều hết sức lạ lùng. Giả Như Chân không khỏi sững người ngạc nhiên, lão đâu hiểu được nội tình?
Giả Như Chân cũng là người giàu tình cảm, nhìn qua ánh mắt chàng lão cũng hiểu được phần nào, nhưng không nghe chàng nói gì, lão nỡ nào muốn khơi dậy nỗi uẩn khúc trong lòng?
Lão chỉ mỉm cười nói :
- Chúng ta không phải đang truy đuổi tên chạy trốn sao? Ngươi hỏi...
La Như Long lắc đầu tiếp lời :
- Theo vãn bối hắn ta không chạy đường này.
- Sao ngươi biết?
- Lão nghĩ xem chúng ta đuổi đến cả trăm dặm, nhưng có thay hắn đâu? À, lão định đến thẳng Vệ Sơn để hỏa thiêu tòa Vệ Sơn luôn hả?
- Vậy không tốt ư?
La Như Long trầm ngâm giây lát nói :
- Đối phó với bọn ma đầu Miêu Cương, đúng ra không nên nghĩ đến đạo nghĩa, tuy nhiên theo vãn bối nghĩ lão không nên hỏa thiêu Vệ Sơn!
- Vì sao?
- Theo lão nói bọn “Ngũ Đầu Đà” là những tên thuộc hạ của ma đầu Miêu Cương. Hiện tại bọn nó năm người ૮ɦếƭ hết bốn, thử hỏi tên còn lại có dám trở về Vệ Sơn hay không?
Giả Như Chân ngửng đầu than :
- Ngươi trói cũng đúng. Tuy nhiên chúng ta lần này đi Bắc phương sợ rằng gặp hung nhiều cát ít. Ngươi nên nhớ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta dặn ngươi không thể để một tên nào sống sót.
Hung nhiều cát ít?
Đây là lần thứ nhất La Như Long nghe Giả Như ư Châu phát lời nói mềm yếu. Qua thoáng kinh ngạc chàng mới cất giọng hỏi :
- Lão tiền hối, nghiêm trọng vậy sao?
Giả Như Chân trả lời :
- Khi ở trong rừng cây, trong cơn hào khí ngươi đã tiết lộ về âm dương diện “Thái Cực đồ” sát hợp. Ngươi nghĩ xem, đối với bảo vật ai cũng không sáng mắt. Người ta có để cho ngươi được yên không?
La Như Long không còn như thuở trước, nghe vậy liền cười lớn :
- Không sai “Thái Cực đồ” ở trong người ta, kẻ nào không sợ ૮ɦếƭ cứ động thủ xem?
Giả Như Chân lắc đầu cười :
- Tiểu tử ngươi quá tự tin. Ta mấy hôm nay mất ăn mất ngủ sợ rằng đại họa sẽ giáng xuống đầu đấy!
Vừa mới nói câu “Hung nhiều cát ít” giờ lão lại nhấn mạnh thêm một câu “Đại họa giáng xuống đầu”, La Như Long nghe ra đáng sợ thật.
Chàng chắp hai tay, mặt ngẩng lên trịnh trọng hỏi :
- Lão tiền bối, lượng thứ cho vãn bối nói năng ngang tàng. Nay có lới xin hỏi lão.
- Hỏi gì?
Giả Như Chân cũng phải ngạc nhiên thốt lên.
La Như Long chậm rãi trả lời :
- Lão có thừa nhận vãn bối là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân không?
Giả Như Chân đứng lặng người, đôi mày bạc nhíu lại như đang theo đuổi nắm bắt ý của chàng ẩn ước trong câu hỏi.
Khi không, họ vì sao lại đề cập đến vấn đề này?