Năm nhân vật vừa xuất hiện chính là nhóm “Ngũ Đầu Đà” phái Vệ Sơn.
Họ phân đứng năm góc, vây La Như Long ở giữa.
Khi họ xuất hiện ở đương trường, cuộc ác chiến ngừng lại ngay.
Có điều hết sức lạ lùng, nhóm “Ngũ Đầu Đà” tuy đã có mặt ở đấu trường, nhưng không một ai lên tiếng, họ trợn to đôi mắt tập trung chăm nhìn lên người La Như Long, thần sắc trên nét mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Chính ngay La Như Long thấy vậy cũng phải nhíu mày suy nghĩ: “Ủa! Muốn đánh thì đánh chứ còn nhìn gì?”
Chàng sực nghĩ lại: “Giả lão tiền bối có dặn ta, nói rằng chiêu Ngũ Quỷ chưởng của bọn Ngũ Đầu Đà liên thủ, lực đạo trầm mãnh không thua gì Cửu liên hoàn Bồ Đề chưởng pháp của Thiếu Lâm tự, ta không thể khinh suất. Bây giờ bọn nó đã lộ diện, ta làm cách nào để Gi*t đây? Trong rừng cây cối rậm rạp, thi triển chiêu thức cũng bất tiện, biết làm sao đây? Muốn Gi*t được bọn ma đầu này, cần phải rời khỏi cánh rừng. Đúng vậy, ta phải dẫn dụ họ ra khỏi rừng tùng này rồi hãy tính”.
La Như Long đảo mắt nhìn tám tay cao thủ hắc đạo đang bao vây, đang quyết định kế sách, chợt có một lão trong bọn Ngũ Đầu Đà nhếch môi cười, hỏi :
- Quý tính ngươi?
Không ngờ bọn ma đầu có hình tướng hung ác này mỏ miệng lại hỏi một câu khách khí như vậy, La Như Long trả lời :
- Ta chính là La Như Long, thế nào?
Lão ta vẫn cười hỏi tiếp :
- Người thật sự từ đảo Liệt Hỏa đến đây hả?
- Đương nhiên!
Lão ta định hỏi tiếp, Dương Thúc Ngô đã cất giọng cười ha hả lên tiếng :
- Đại sư phụ, tại hạ nói không sai mà? Tên này tính La, còn Phó tổng đàn chủ của chư vị là tính Trương, cho dù y phục và hình dáng có phần tương đồn, nhưng không có tương quan gì, ha ha ha!
Gã ta nói lên chức vị “Phó tổng đàn chủ”, La Như Long quả thực không hiểu.
Bọn “Dao Sơn nhị xú” sợ nhóm “Ngũ Đầu Đà” không ra tay trợ chiến, bởi khi nghe Dương Thúc Ngô vừa nói xong, Mã Tử Trường bèn hạ miệng cười, xen vào :
- Nói đến tên La Như Long này, trước đây hai năm đã từng làm những chuyện tày trời, có lẽ đại sư phụ đã nghe qua, chính hắn đã đích thân lật tung cỗ xe ở đỉnh Thiên Trụ.
Qua những lời xiểm nịnh của bọn “Dao Sơn nhị xú”, La Như Long biết ngay lão nhà sư này chính là nhân vật dẫn đầu trong “Ngũ Đầu Đà”.
Lão nhà sư dường như chưa bỏ hết nỗi hoài nghi, cặp ma nhãn cứ dán chặt trên người La Như Long, cười nói :
- Sái Gia ta tuy nghe đại danh đã lâu, nhưng hôm nay thấy trang phục trên người vị này, lại là...
Mã Tử Trường hiểu nhầm ý, cho rằng “Ngũ Đầu Đà” vẫn không tin chàng thiếu niên đứng trước mặt là La Như Long, bởi vậy lão cười hắc hắc tiếp lời :
- Đại sư phụ nếu còn hoài nghi, lão hãy xem, trong người hắn ta đang cất giữ âm diện “Thái Cực đồ” trước đây đã đoạt lấy ở dưới gầm “hương xa”.
Mã Tử Trường muốn bọn “Ngũ Đầu Đà” sớm liên thủ ra tay đối phó La Như Long, tồn tâm ác độc, lão ta cố lấy lòng “Ngũ Đầu Đà”, gọi chiếc quái xa thành “hương xa”.
La Như Long nộ khí xung thiên, muốn ra tay ngay khi Mã Tử Trường chưa kịp phòng bị, nhưng khi thân hình chưa nhích động, lão nhà sư tự xưng là Sái Gia đã xua tay cười lên tiếng :
- Khoan đã, khoan đã, Sái mỗ trước hết muốn hỏi ngươi, ngươi có phải từ đảo Liệt Hỏa đến không?
La Như Long cười nhạt :
- Không sai, tiểu gia từ đảo Liệt Hỏa đến đây, có gì không?
Sái Gia vẫn không nổi giận, cũng nói với giọng trầm trầm :
- Ngươi ở tại đảo Liệt Hỏa hai năm liền hả?
- Đúng vậy!
- Nhất thân công lực của ngươi đã được Liệt Hỏa Thần Quân truyền thụ chứ gì?
- Ừm!
- Thật là chuyện lạ tai! Ha... ha... ha...! Liệt Hỏa Thần Quân cả cuộc đời chưa từng thu nhận đệ tử, dám chắc lão ta chọn trúng ngươi, tiếp nhận ngươi làm kẻ truyền nhân!
La Như Long vốn không thích trả lời, nhưng đối phương lại nói đến Liệt Hỏa Thần Quân, đây là một cơ hội để dương uy, bởi vậy chàng gật đầu thừa nhận :
- Đúng, ta chính là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân. Các ngươi có gì không phục chăng?
Cánh rừng bị La Như Long đốt cháy, giờ ngọn lửa đã lan đến gần bọn họ.
Bọn “Ngũ Đầu Đà” biểu hiện bên ngoài hung dữ thô lỗ, nhưng không ngờ lại xử sự khoan hòa, nét mặt không có một chút biến đổi, lão ta vẫn cười hỏi :
- Ngươi và Liệt Hỏa Thần Quân đã có danh phận sư đồ, lão ta nhất tâm thành toàn cho ngươi, đương nhiên lão ta giao dương diện “Thái Cực đồ” cho ngươi?
Cuối cùng lão ta đã nói đến chính đề.
La Như Long vốn muốn rời nhanh khỏi rừng tùng, tìm nơi thuận lợi hơn để đại phát thần uy Gi*t sạch địch phương. Nhưng làm cách nào để bọn cao thủ hắc đạo này cùng tiến thoái theo chàng?
Đề cập đến “Thái Cực đồ”, La Như Long nghĩ ra đây là cách hay nhất để dẫn dụ bọn tham lam này ra khỏi cánh rừng.
Nhân vậy, La Như Long vỗ tay vào thắt lưng, lớn tiếng :
- Không sai, Liệt Hỏa Thần Quân đã có tâm thành toàn cho ta, tặng dương diện “Thái Cực đồ” cho ta, giờ ta đang cất giữ trong người. Thế nào? Các ngươi muốn thưởng ngoạn phải không?
Bọn “Dao Sơn nhị xú” đều nghoảnh mặt nhìn “Ngũ Đầu Đà” ý nói: “Huynh đệ ta nói đúng thấy không?”
Sái Gia chừng như còn hoài nghi, tiếp hỏi :
- Ngươi lần này trở lại Trung Nguyên, chính trong người đang cất giữ âm dương “Thái Cực đồ” sát hợp, cố đi tìm báu vật phải không?
- Chẳng sai.
- Ngươi một mình tiến trên Trung Nguyên, vượt qua vạn dặm, dựa vào công lực luyện hai năm trên đảo, Liệt Hỏa Thần Quân lại an lòng để cho ngươi đi sao?
Như sực nghĩ đến điều gì, lão ta bồi tiếp một câu :
- Vị La Như Long tóc bạc đang đứng ngoài bờ rừng là ai?
Nghe Sái Gia cứ hỏi quanh co, La Như Long chừng như vô cùng bực tức, muốn hành động nhanh để khỏi mất thời gian.
Đột ngột có giọng nói quen thuộc truyền vào tai bằng cách truyền âm nhập mật :
- Tiểu tử, lão phu muốn ngươi đánh nhanh quyết nhanh, Gi*t sạch bọn nó để chúng ta còn lên đường. Không ngờ ngươi cứ đứng ૮ɦếƭ ở đó làm gì?
Nghe giọng nói đó, La Như Long nhận ra ngay là Giả Như Chân đang cười mỉa mai. Không đợi chàng hành động, Giả Như Chân lại truyền âm tiếp :
- Bây giờ chuyện đã phát sinh vô cùng nghiêm trọng. Một câu vô ý của ngươi đã bại lộ mục đích của chúng ta. Ngươi nghĩ xem, chúng ta trên đường đến Bắc phương còn có an toàn nữa không?
Giọng đó lại truyền tiếp :
- Lão phu đề tỉnh ngươi một câu, ngươi muốn giải trừ hậu họa sau này, bây giờ chỉ có một biện pháp duy nhất là Gi*t sạch!
Giọng truyền âm đó dứt rồi, tai La Như Long vẫn còn chấn động.
Lúc này Sái Gia cất giọng hỏi :
- Ta hỏi ngươi, vị La Như Long tùy hành theo ngươi là ai, điều đó khó trả lời lắm hay sao?
La Như Long vốn đã tức giận, nghe mấy câu trách mắng và mỉa mai của Giả Như Chân, chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu. Cơn phẫn nộ từ tim xung lên, chàng nhảy cẫng lên quát :
- Ngươi hỏi lão ta hả? Lão ta là lão tổ của ngươi.
Trong lúc bọn hắc đạo sửng sốt cả lên, La Như Long ngạo nghễ quét ánh mắt nhìn quanh, lạnh giọng :
- Kim Diện Sát là chính tay ta Gi*t ૮ɦếƭ, “Thái Cực đồ” cũng ở trong người ta. Ha ha, thất bồi.
Dứt lời chàng bay vọt người lên như một chiếc pháo hoa, xuyên qua rừng tùng.
Phóng ánh mắt nhìn, La Như Long thấy cánh rừng bị ngọn lửa thiêu cháy rộng đến mấy mươi dặm, chỉ còn khoảng đồi phía trước chưa bị lửa bén. Không do dự gì nữa, La Như Long lao người theo hướng đó...
La Như Long biết rằng támt ay cao thủ hắc đạo đang đuổi bám theo sau.
Quả không sai, tiếng tay áo bay phần phật phía sau, chợt nghe giọng của Lam Diện Sát phát cuồng lên :
- Tiểu tử kia, ngươi thoát đằng nào? Nạp mạng cho ta!
Trong tiếng quát, một luồng kình phong đã bức cận sát người chàng.
La Như Long phát giác ra Lam Diện Sát đang tung chưởng, người và chưởng đang bay đến cách sau lưng chàng không xa. Chàng bất chợt dừng lại, 乃úng người bay lên cao.
Người La Như Long vừa lao đến, đúng ngay chưởng lực của Lam Diện Sát bạt qua phía dưới.
Một cỗ công phu, La Như Long tránh được cú đánh hiểm độc của đối phương.
Không những một chưởng xuất toàn lực để đánh bị lạc không, mà Lam Diện Sát cũng mất đà lao bổ về phía trước.
La Như Long vừa bay lên lại lộn người phóng xuống ngay, một chưởng tức tốc xuất ra tống thẳng vào Lam Diện Sát...
“Thiên Sơn song sát” đúng là những kẻ không phải hư danh, Lam Diện Sát đang mất đà, biết rằng La Như Long đang ở trên hậu đầu xuất chưởng đánh xuống, gã ta hốt hoảng vội tạt ngang người ra độ năm xích.
Một cú lách người, gã ta đã tránh được chưởng của La Như Long.
Không đợi La Như Long tiếp xuất chưởng, “vù vù” hai tiếng, “Dao Sơn nhị xú” đã xuất hiện, cùng bốn luồng chưởng phong mạnh kinh hồn ập tới La Như Long.
Có kinh nghiệm giao chiến từ trước, La Như Long biết rõ công lực của bọn “Dao Sơn nhị xú” không thâm hậu bằng “Thiên Sơn song sát”. Đang trên đà phóng xuống, chàng dựng ngay song chưởng phân tả hữu ngênh tiếp chưởng của đối phương...
“Bình”... Chưởng lực của song phương xáp thẳng vào nhau.
Quả nhiên không ngoài sự lường ước của chàng, “Dao Sơn nhị xú” không phải là đối thủ của “Xích Diệm chưởng”. Cả hai cùng “á” lên một tiếng, thối lùi ba bước.
La Như Long đang tung lộn trên không, thoắt một cái, bọn “Ngũ Đầu Đà” đã tiếp xuất hiện ở đấu trường.
Bọn “Ngũ Đầu Đà” ai ai cũng to lớn kềnh càng, năm ngọn mác trong tay phát lên ánh sáng xanh lè, thế trầm mãnh, vù vù xé gió vây hãm La Như Long.
Tiếng quát tháo dậy trời, cộng thêm sáu ngọn chưởng của “Dao Sơn nhị xú” và Lam Diện Sát tiếp bồi đến, đất đá bay mù trời, La Như Long bị vây khốn ở giữa.
La Như Long tức tốc xuất chưởng chống trả liên tiếp mấy chưởng vẫn không phá nổi vòng vây của cường địch. Duy chỉ dựa vào khinh công thân pháp cái thế của Liệt Hỏa Thần Quân để luồng lách không ngừng, chàng nhanh tay ngầm lấy ra mấy viên “Bính Đinh châu”.
Đột ngột, giọng của Sái Gia khinh khỉnh cất lên :
- Nghiệt chướng, ta khuyên ngươi không nên động chiến, chỉ cần ngươi giao “Thái Cực đồ” ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Giọng của nhà sư khác xen vào :
- Lại còn, tra hỏi hắn ta xem ai đã bảo hắn ta vận y phục đó. Nhằm mục đích gì? Ý đồ gì? Hắn dự định lừa qua mắt chúng ta, chúng ta há để cho hắn cố tác thị phi sao?
“Dao Sơn nhị xú” phá lên cười vẻ đắc ý, Lam Diện Sát được đà gầm lên :
- Ta phải trả thù cho Kim Diện Sát, quyết phải phanh thây xẻ thịt hắn mới hả dạ!
La Như Long nghe cũng như không, hứ một tiếng trong mũi, hét lên :
- Lãnh chiêu!
Chàng vung nhanh tay, một viên “Bính Đinh châu” bay ra.
La Như Long ném thẳng vào Lam Diện Sát, nhưng không ngờ viên “Bính Đinh châu” vừa thoát khỏi tay, bọn hắc đạo lách người thay đổi vị trí ngay.
“Bình” một tiếng, viên lại trúng ngay trên ngọn mác của một nhà sư phát nổ, ngọn lửa bốc cháy, liếm xuống người lão ta.
Lão cuống cuồng kêu hoảng lên, nhảy ra khỏi vòng chiến, ném ngay ngọn mác ra xa.
La Như Long đâu chịu bỏ qua cơ hội này, liền xoay gót vung tay, mấy viên “Bính Đinh châu” tiếp bay ra.
Bọn hắc đạo thấy mấy viên “Bính Đinh châu” bay vụt ra, mặt mày biến sắc, đâm đầu né đông tránh tây.
Có hai viên bay trúng ngay Mã Tử Trường, viên trước lại trúng nhà sư phái Vệ Sơn. Cả hai bị lửa bén cháy, lao đầu chạy cuồng loạn xạ, kêu la thảm thiết.
La Như Long thân hình như một vệt khói lướt nhanh đến trên đầu nhà sư đang cháy, hoa tay một vòng, một chưởng hung mãnh tống xuống...
- Bất hảo!
Theo tiếng quát, bóng người đã xuất hiện.
Bốn nhà sư còn lại và Lam Diện Sát cùng phi thân phóng tới La Như Long. Người chưa đến, chưởng đã phát ra, đỡ ngay lấy luồng chưởng phong của La Như Long.
“Rầm”...
Một tiếng nổ rung cả mặt đất, màn nhĩ muốn vỡ tung ra.
Một tính mệnh thoát ૮ɦếƭ khỏi tay La Như Long.
La Như Long biến hóa chiêu thức, thân hình như một mũi tên bay nhanh tới Tử Mã Trường đang chạy hoảng.
Chưởng trước người sau, song chưởng nhất tề tống xuất...
Một chưởng đánh thẳng tới Mã Tử Trường đang quýnh tay loạn chân chạy loạng choạng, một chưởng lại quét ngang sang Dương Thúc Ngô đang ở cạnh một bên.
Không ngờ chàng tiểu sát tinh này lại nhanh đến mức vậy, Dương Thúc Ngô thấy trận cuồng phong cuồn cuộn ập tới sát, lão ta kinh hãi tột độ, cắm đầu chạy mất vào trong cánh rừng đầy khói lửa.
Mã Tử Trường thân hình đầy lửa, hồn phách phiêu tán, giờ lại bị luồng kình lực uy mãnh vô song giáng đánh thẳng tới, lão ta chỉ kịp rống lên một tiếng, há hốc mồm, máu phọt ra thành vòi, ngã vật xuống đất, giật giật mấy cái ૮ɦếƭ ngay.
Lúc này nhà sư bị cháy đã cởi phăng chiếc áo cà sa trên người ném đi, lão ta thoát được cơn ૮ɦếƭ cháy.
Thấy bọn “Dao Sơn nhị xú” một ૮ɦếƭ một biến mất, Sái Gia liền cất giọng cười điên rồ :
- Lam Diện đại hiệp xin tránh ra, xem huynh đệ ta xuất chưởng đánh gục hắn. Đánh!
Chữ “Đánh” vừa phát ra, cả năm nhà sư liền quăng binh khí trên tay, hét lên một tiếng như hổ gầm, năm người như những bức bình phong di động áp nhanh tới La Như Long.
Thấy địch phương tấn công, La Như Long sực nhớ lại lời căn dặn của Giả Như Chân, dù chàng có gan lớn hơn trời cũng không được nghênh tiếp.
Thoắt một cái, La Như Long ✓út người thẳng lên không trung.
Ầm...
Ngay chỗ La Như Long vừa bay lên, chưởng của năm nhà sư quật đến, đất đá và lá cây bay tung tóe.
La Như Long nhìn phải phát khi*p. Thấy Lam Diện Sát đứng sững người ૮ɦếƭ lặng một bên, chàng lộn người lao bổ xuống...
Lam Diện Sát luôn cảnh giác, thấy chàng cải biến thân pháp, lao người xuống, gã ta nghiến răng vận lực dựng chưởng tống ngược lên.
La Như Long đoán trước được điều này, hai bàn tay chàng để trước иgự¢, song chưởng vừa phát ra đột ngột thâu hồi lại.
La Như Long dụng “hấp lực” của “Xích Diệm chưởng”, Lam Diện Sát vốn đang vận công lực phát chưởng, bị hấp lực hút lên, gã ta chao đảo người đúng không vững, người bị hút bay lên trên.
La Như Long cười gằn một tiếng lạnh lùng, ngũ chỉ giương ra phóng thẳng vào vùng иgự¢ lão ta.
“Bình”...
Lam Diện Sát rú lên một tiếng hãi hùng, vùng иgự¢ dập nát, tim phổi bay ra ngoài.
Do phi thân xuất chiêu, La Như Long sử dụng thủ pháp rất tinh lợi, một chiêu thành công chỉ trong nháy mắt, bọn “Ngũ Đầu Đà” đâu thể ngờ đến được?
La Như Long ra tay đánh ૮ɦếƭ ba tay cao thủ tuyệt thế, làm động lòng bi phẫn bọn “Ngũ Đầu Đà”, tính hung ác bừng bừng trỗi dậy, năm nhà sư gào thét như điên như dại, chưởng tiếp chưởng ào ào tống xuất ra, vây áp theo La Như Long đang thoăn thoắt ẩn hiện trong rừng.
Mỗi chưởng phát ra giống như một cơn lôi đình giáng xuống, trời đất rung chuyển, cây cối lung lay, uy lực của “Ngũ Quỷ chưởng” quả thật kinh hồn.
Trong cánh rừng ngập đầy ánh lửa, sáu bóng người lao vùn vụt, một cuộc truy đuổi vô cùng kịch liệt.