Kim bài sách hồn lệnh - Hồi 19

Tác giả: Trần Thanh Vân


Ánh tịch dương dần dần khuất lặn, bóng hoàng hôn buông xuống.
Trời không trăng không sao, đáng lẽ màn đêm đen kịt ngửa bàn tay chẳng thấy.
Nhưng không!
Những ngọn lửa từ phía dưới phụt lên tỏa sáng rực.
Thỉnh thoảng lại nghe những tiếng nổ rền, vang tứ phía, khiến người ta phải tán đởm kinh hồn.
La Như Long đứng sững người không nhích động, nhưng trong đầu trổi dậy biết bao dòng suy nghĩ...
Liệt Hỏa Thần Quân là người tốt hay xấu?
Nếu lão ta là một đại ma đầu tính gian ác khó cải đổi, sau khi lấy được âm diện “Thái Cực đồ”, lão ta sẽ đi ngay. La Như Long dù có tài đến mấy cũng không thể đoạt lại được.
Nhưng lão ta không có ý đoạt bảo vật, chỉ đem âm dương diện “Thái Cực đồ” hợp lại rồi bỏ ở nơi này.
Hành động đó dường như đã thể hiện được lòng tốt. Nhưng lão đã biết ta không nhấc nổi tảng đá, sao lão cố ý bỏ “Thái Cực đồ” xuống dưới đó, chẳng lẽ muốn gây khó dễ với ta hay sao? Ta vốn cho rằng Liệt Hỏa Thần Quân muốn làm khó dễ ta theo lão làm đạo trưởng, nhưng không phải, chính lão ta đã thẳng thắn từ chối.
Vậy Liệt Hỏa Thần Quân có dụng ý gì?
La Như Long càng nghĩ càng đau đầu, chàng nhìn xuống tảng đá dưới chân, lắc đầu nói :
- Tảng đá nặng cả ngàn cân, dù trong mộng ta cũng không nhấc nổi nó.
Ban nãy Liệt Hỏa Thần Quân nói rồi, có ngày ta sẽ lật nổi tảng đá, biết lúc nào mới là ngày đó? Độ một năm, nửa năm? Hay là phải đến chín mười năm?
Liệt Hỏa Thần Quân không muốn truyền võ công cho ta, ta làm sao tiến bộ được? Chẳng lẽ từ trên trời ban xuống?
Hoang đường! Chuyện hết sức hoang đường!
Chiếc áo bào này sao không cởi ra được? “Thiên tai” là gì?...
La Như Long miên man suy nghĩ suốt cả đêm trường cô quạnh.
Khoảng trời phương Đông hừng sáng.
La Như Long cảm thấy đã thấm mệt, có phần đói khát, thẫn thờ ngồi “phịch” xuống đất.
Bất chợt chàng phát giác có tiếng gió xuyên không trung bay đến...
La Như Long mở to mắt nhìn, trước mặt đã xuất hiện một người.
Vị này chính là hồng y thiếu nữ đã đưa chàng đến đảo Liệt Hỏa.
Hồng y thiếu nữ bước tới, tay xách chiếc giỏ trúc, trên giỏ được đậy bằng một mảnh vải trắng, không biết thứ gì đang đựng bên trong. Ánh mắt cô ta long lanh mãi nhìn La Như Long.
Thấy hồng y thiếu nữ xuất hiện, La Như Long mừng rỡ như gặp người thân, đôi nhãn châu rưng rưng hai giọt lệ, chàng đứng dậy.
Hồng y thiếu nữ đặt giỏ trúc xuống, mỉm cười nói :
- Ngươi buồn thảm muốn khóc à? Hi hi, ngươi từng đọc thi thư, lẽ nào lại không hiểu câu “Nam nhi hữu lệ bất khinh lưu” sao?
La Như Long vốn muốn hỏi đôi điều, nghe vậy liền lặng thinh không nói nữa.
Hồng y thiếu nữ tươi cười nói tiếp :
- Ta muốn nhắc ngươi một điều, ngươi là con nhà võ nghệ, hẳn sẽ có phương pháp để không nhọc lụy. Hi hi hi...
Tiếng cười còn vang, thân hình cô ta như cánh bướm hồng bay đi mất hút.
La Như Long căm hận lẩm bẩm :
- Ở đây toàn là những quái nhân bất cận nhân tình. Được! Rồi ta sẽ cho các ngươi biết.
Chàng đưa tay lật mảnh vải lên, trong giỏ chứa đầy thức ăn và nước uống. Bụng đang đói cồn cào, chàng bèn lấy ra ăn.
Một ngày nữa trôi qua...
Về đêm, theo như lời hồng y thiếu nữ, La Như Long ngồi vận khí hành công để qua đi đêm dài tịch mịch.
Sang ngày thứ ba, hồng y thiếu nữ lại đến, xách giỏ thức ăn, chỉ mỉm môi cười không nói.
La Như Long cũng lặng thinh, bốn mắt nhìn nhau, không ai hé một lời. Rồi hồng y thiếu nữ cầm lấy chiếc giỏ hôm qua, ra đi!
Từng ngày lặng lẽ trôi qua, La Như Long đầu óc vô cùng căng thẳng, thầm nghĩ: “Ta đến đảo Liệt Hỏa này để sống những tháng ngày như thế này hay sao?”
Đói thì ăn, mệt thì vận khí hành công, thỉnh thoảng lại dõi mắt nhìn xuống biển lửa, bao trùm vô tận.
Đến ngày thứ chín!
Giữa đêm khuya, La Như Long đang ngồi vận khí điều tức, bỗng có một tiếng nổ lớn làm chàng giật mình choàng mở mắt ra. Vừa thoáng thấy hiện tượng trước mắt, chàng thất thần kêu lên một tiếng đầy kinh hãi.
Ở cách ngoài ba mươi trượng có cột lửa nham thạch phụt lên cao...
Cột lửa đó bay đến gần còn hai mươi trượng... mười trượng... năm trượng... Trong ánh mắt, nó chỉ còn cách La Như Long chưa đầy một trượng.
Nhìn thế lửa đang bay tới, La Như Long sợ hoảng, loạn cả tay chân không biết làm thế nào.
Muốn chạy cũng không được, muốn tránh không có đường tránh.
Bỗng nghĩ đến một cách duy nhất là kêu la, chàng thất thanh kêu lên :
- Cứu mạng! Cứu mạng!
La Như Long chợt im bặt, thầm nghĩ làm như vậy họ cho ta là không anh hùng khí phách mặc cho tới đâu thì tới!
Nhưng cũng lạ thật, cột lửa đó đã dừng lại. Thấy vậy, La Như Long thầm niệm: “A di đà Phật! Mong sao nó dừng ngang đó đứng tiến đến nữa!”
Cột lửa và nham thạch đó có phải chính là “thiên tai” không?
Chàng sờ tay lên trán, bèn trách thầm :
- Ta ngốc thật! Liệt Hỏa Thần Quân trường trải kinh nghiệm mới chọn chỗ này cho ta đứng, tất nhiên rất an toàn, ta việc gì phải lo sợ.
Giờ chàng cảm thấy buồn cười cho những tiếng kêu cứu vừa rồi.
Trấn tĩnh trở lại, La Như Long ngưng thần quan sát cảnh thiên nhiên kỳ lạ này.
Thỉnh thoảng có những tiếng nổ lạ tai, tiếp theo là những viên đá từ luồng nham thạch bay vù vù ra tứ phía. Có nhiều viên bay thẳng đến La Như Long, chàng phải lách người né tránh.
“Bịch”, cổ chân chàng bị một viên dá bay trúng, lưng chàng cũng bị lãnh tiếp một viên, có viên bay trúng mặt làm sưng vù.
Mãi lo tránh những viên đá vô tình, trời ửng sáng lúc nào không hay.
Cột nham thạch cũng dần dần hạ xuống. La Như Long mồ hôi nhễ nhại, rã rời chân tay.
Đến buổi ăn cơm, hồng y thiếu nữ xuất hiện, tay cầm giỏ thức ăn. Thấy La Như Long sưng đỏ mặt, cô ta cười nói :
- Sao phải đến nỗi vậy?
La Như Long trong lòng đang còn hận, lặng yên không nói.
Hồng y thiếu nữ nặng lời :
- Ngươi nếu không cầu tiến, không bỏ đi tính ương ngạnh, ngươi phải sống uổng phí cả đời ở đây!
La Như Long hừ một tiếng, nói :
- Cả cuộc đời cũng được, miễn có cô nương mỗi ngày đưa thức ăn đến, ta ung dung lắm rồi!
Hồng y thiếu nữ phẫn nộ quát :
- Tổ phụ của Trình bổn cô nương ta đã nhìn nhầm ngươi, lão nói ngươi tối đa chỉ trong vòng ba năm nữa sẽ đạt kỳ công. Không ngờ, mỗi ngày ngươi chỉ trông ta đưa thức ăn đến.
Nói xong cô ta cầm giỏ không, quay phắt như định đi...
La Như Long vội níu áo lại, nói giọng thành thật :
- Trình cô nương, tại hạ muốn hỏi một điều có được không?
Hồng y thiếu nữ thấy vậy không nở cự tuyệt, bèn gạt mạnh tay, lạnh giọng :
- Nói gì thì nói, kéo váo vậy còn ra thể thống gì?
La Như Long sợ không còn cơ hội, liền ôm quyền mỉm cười hỏi :
- Vừa rồi cô nương nói tại hạ chỉ nội trong ba năm sẽ đạt kỳ công, lời đó có thật không?
- Ai cần dối ngươi?
La Như Long ngạc nhiên hỏi :
- Tổ phụ cô nương không hề dạy cho tại hạ một chiêu, tại hạ làm sao đạt được kỳ công?
Hồng y thiếu nữ chợt cười :
- Tuyệt thế kỳ công trên đảo Liệt Hỏa không phải truyền thụ chiêu thức mới thành đạt, điều đó từ từ ngươi sẽ lĩnh hội được.
- Một mình tại hạ cũng tự học được kỳ công hả?
La Như Long chưa tin hẳn.
Hồng y thiếu nữ trả lời :
- Đương nhiên!
Cô ta định đi, La Như Long cản lại hỏi tiếp :
- Theo cô nương, cách tránh đá của tại hạ đêm qua là sai ư?
- Rất sai!
- Làm thế nào mới đúng?
- Ngươi vì sao không xuất chưởng để tống đá đi? Đêm qua nếu ngươi dùng chưởng thì đâu phải sưng mặt như vậy.
Cô ta sợ La Như Long giữ chân, chưa dứt lời thân hình đã lao ✓út đi...
La Như Long chẳng hiểu lời của hồng y thiếu nữ nói, cũng phân vân không biết có học được kỳ công hay không? Thực ra chàng không có cách nào để rời khỏi nơi nay, bất đắc phải ở lại.
La Như Long hầu như tập trung toàn bộ thời gian để vận công điều tức, những cột lửa và nham thạch bay lên, chàng dùng chưởng để tống ra.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chàng cũng không biết mình đã học được những gì.
Kỳ công đạt đến mức độ nào? Chàng chẳng rõ.
Từ ngày đó đến giờ La Như Long không thấy Liệt Hỏa Thần Quân xuất hiện, hồng y thiếu nữ đưa thức ăn đến mỗi ngày. Cô ta dường như muốn tránh nói chuyện với chàng, đến rồi đi vội vội vàng vàng...
Thời gian thấm thoát một năm trôi qua...
Năm thứ hai cũng tiếp qua nhanh.
Trời vào lúc nửa đêm cuối giờ Hợi, đầu giờ Tý, La Như Long nghe có tiếng nổ khác lạ phía dưới, biết rằng luồng nham thạch đang bay vọt lên.
Theo thói quen, không đợi cho nó lên gần, La Như Long đã vận tức chân khí xuất tiếp mười mấy chưởng tống nó bay tản mác tứ phía.
Khi thu hồi chưởng, những viên đá bay ở không trung bị chưởng lực hút trở lại, chàng mãi tiếp dùng chưởng để bạt nó ra.
La Như Long vô cùng mừng rỡ khi thấy công lực tăng tiến một cách không ngờ đến.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một vật rất lạ, La Như Long buông tay đứng quan sát.
Đó là một đóa hoa sen kỳ lạ hiện lên trong dòng nham thạch cách chàng không xa, nó màu hồng, trong rất xinh xắn.
La Như Long chưa từng thấy vật này, phía dưới nó có ba chiếc lá xòe lớn.
Chú mục quan sát một hồi, chàng sực nghĩ nghe nói ở Nam Hải có một vật kỳ bảo rất hiếm xuất hiện, tên gọi là “Hỏa trung liên” (sen trong lửa) có phải chính vật này không? “Hỏa trung liên” là một linh dược rất hiếm quý, bây giờ ta có duyên phát hiện, lẽ nào để nó biến mất đi?
Nhưng đối với luồng nham thạch rực đỏ này, ta lỡ sảy chân sẽ tiêu mạng ngay! Vậy biết làm sao?
Cuối cùng chàng thầm quyết: “Nếu lá sen đó đủ để cho ta tụ lực, sao ta không thi triển chiêu Ngư Long Tam Diệu gia truyền?”
Quyết định xong, chàng đề khí bung người bay lên không trung, lộn một vòng nhắm người sà xuống trên lá sen...

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc