Kim bài sách hồn lệnh - Hồi 17

Tác giả: Trần Thanh Vân


Đến đảo Liệt Hỏa, khi hồng y thiếu nữ cho mảng thuyền cập vào bờ, La Như Long cảm thấy như miệng lưỡi khô rát, không khí nóng ran không chịu được.
Nhìn từ xa, đảo Liệt Hỏa giống như một khối lửa hồng, khói lên nghi ngút. Giờ đến tận nơi nhìn thấy, tuy mới lướt quan sát qua, chàng đã hồn tiêu phách biến.
Vì đảo Liệt Hỏa này toàn là những ngọn núi lửa quanh năm hoạt động, không tìm thấy màu xanh của cây cỏ, cũng không có một mái nhà để trú ngụ. Đảo Liệt Hỏa có chu vi độ mươi dặm, thỉnh thoảng lại nghe những tiếng nổ rền chấn thiên động địa, sau những tiếng nổ là từng luồng nham thạch phụt lên, kèm theo đất đá bay tứ phía.
Nham thạch lan ra đến đâu, ngọn lửa bốc lên đến đó, hòn đảo ngập đầy ánh lửa, như chẳng có sinh vật nào sinh sống được trên đảo.
Ngọn lửa lan tràn bập bùng đó chưa tắt, mặt đất lại còn chấn động liên tục, khiến cho người ta tưởng rằng như đang lạc vào cõi ngọa quỷ địa ngục.
Nhìn cảnh tượng rùng rợn như vậy, La Như Long không thể nào dám bay người lên đảo được.
Giọng của hồng y thiếu nữ cất lên từ phía sau :
- Thế nào? Ngươi vượt qua muôn trùng nguy hiểm để đến được đây, giờ ngươi chỉ còn đề khí phi thân là lên đảo thôi, còn do dự gì nữa?
La Như Long chỉ tay lên đảo, ngập ngừng nói :
- Tại hạ lúc này khắp người đã nóng khôngchịu nổi, nếu bay người lên đảo e rằng ૮ɦếƭ cháy mất.
Hồng y thiếu nữ lắc đầu cười :
- Ta bảo đảm khôngcó gì nghiêm trọng, ngươi quên rằng là đã uống “Khử Nhiệt hoàn” hay sao? Cứ mạnh dạn thử đi!
La Như Long nói vội :
- Thấy toàn cả lửa như vậy làm sao thử được?
Hồng y thiếu nữ bèn tiếp lời :
- Ngươi không dám bay lên đảo, lẽ nào lại dự định quay trở lại?
Đột nhiên cô ta la lớn :
- Ngươi thận trọng, ta sẽ giúp một tay!
La Như Long bỗng cảm thấy luồng kình phong thốc mạnh đến sau lưng...
Chàng không ngờ có chuyện này xảy ra, chưa kịp kêu lên, thân hình đã bị kình phong cuốn bay thẳng lên đảo.
Khi phát giác da thịt nóng rần lên, người đã ngồi chễm chệ trên đảo, chàng cả kinh chống tay đứng dậy...
Bị người ta giở trò bỡn cợt, cơn thịnh nộ trong lòng trỗi dậy, chàng quay phắt người lại.
Kỳ lạ thật, hồng y thiếu nữ đã biến đâu mất? Không những cô ta biến đi đâu, mà mảnh thuyền cũng chẳng thấy.
La Như Long hết đường quay trở lại, lúc này muốn rời khỏi đảo chỉ có một con đường duy nhất là lao người xuống nước bơi đi. Nhưng biển cả mênh ௱ôЛƓ thế này làm sao vượt qua được? Không khéo lại làm mồi cho cá mất!
Dẫu sao chàng cũng nghĩ đến cách đó nhiều hơn, vì chàng đã từng nói với các cao thủ bạch đạo, nếu Liệt Hỏa Thần Quân có mưu đồ đoạt lấy âm diện “Thái Cực đồ”, chàng cũng sẽ tồn vong với nó.
Trong lòng ngầm quyết định, La Như Long sực nghĩ lại: “Khi nãy thấy trên đảo toàn lửa như vậy, nhưng giờ đặt chân lên, ngọn lửa không bén đến xung quanh người? Có lẽ vì ‘Khử Nhiệt hoàn’ đã phát sinh diệu dụng, làm cho lửa không lan đến được?”
Để chứng thực điều đó, chàng bước tới một bước, quả nhiên ngọn lửa lùi lại.
Còn một điều nữa, hòn đảo này mặt đất rung chuyển, lửa bốc nghi ngút, khói tuôn mịt mù, hơi thở ngột ngạt, vậy mà Liệt Hỏa Thần Quân đã sống mấy mươi năm, lão ta sống ở đâu?
Vị hồng y thiếu nữ cũng sống trên đảo luôn sao?
Hay là khỏi lửa này chỉ bao phủ ở trên mặt đất, phía dưới không chừng có hang động có thể cư trú cũng nên.
Nhưng hòn đảo rộng thế này, biết đi đến đâu để tìm họ?
La Như Long đứng suy nghĩ rất lâu, đoạn cất bước tiến về phía trước...
Mới được mấy bước, chàng chợt dừng lại, quay đầu nhìn làn nước biển xanh ngắt, thầm nhủ: “Đi không được! Ta quyết định cùng tồn vong với bảo vật, chỉ có cách là lao xuống nước. Đặt chân lên đảo này ta còn hy vọng gì nữa đâu? Liệt Hỏa Thần Quân đã biết ta lên tới đảo này, chắc hẳn lão ta bám sát theo một bên, công lực của lão cao đến như vậy ta làm sao đối phó nổi? Nguy hiểm! Thật quá nguy hiểm!”
Đầu óc dày vò trăm mối buồn lo, khắp người nóng ran, chàng đang quyết định một con đường...
Đột ngột có giọng nói vang lên phía trước :
- Nhóc kia, ngươi thật là La Như Long phải không?
La Như Long thất kinh nhảy vọt ra ngoài một trượng, ngưng thần nhìn trong làn khói lửa cũng không thấy gì.
Thình lình giọng nói đó tiếp cất lên :
- Sao ngươi không trả lời? Lão phu hỏi ngươi thật sự là La Như Long hay giả?
La Như Long hỏi vặn :
- Ối! Hỏi thật buồn cười, La Như Long nào có phải là anh hùng hào kiệt kinh thiên động địa đâu mà phải giả danh.
- Vậy ngươi chính là La Như Long hả?
Chàng thầm mắng “phế ngôn”, nhưng lại không nói ra.
Giọng nói đó tiếp vọng đến bên tai :
- Giả lão nhân ngày trước có đến đảo, nói La Như Long là người thiên hạ vô song, lão phu hôm nay mới gặp mặt, ha ha...
Ý tiếp theo tuy không nói ra nhưng La Như Long cũng có phần rõ được, cơn lửa giận bốc lên tận đầu, chàng chợt nhớ lại lời căn dặn của vị Chưởng môn Thiếu Lâm, bèn thầm nghĩ: “Nhẫn nhịn! Nhất định phải nhẫn nhịn!”
Chàng cố kiềm chế cơn nộ hỏa, nghe tiếng cười của Liệt Hỏa Thần Quân, chàng vẫn dịu giọng :
- Giả tiền bối đã đến đây nói vậy, ý nguyện của vãn bối chắc quý Thần quân cũng rõ được.
Liệt Hỏa Thần Quân ẩn thân ở nơi khuất, cất giọng cười kha khả :
- Lão ta nói ngươi cần đến dương diện “Thái Cực đồ” mà lão phu trân trọng cất giữ bấy lâu nay, lời đó có thật không?
La Như Long nói giọng thành khẩn :
- Đúng vậy! Vì mối huyết hải thâm cừu vong phụ táng mẫu của vãn bối, cũng vì vận kiếp tàn khốc của võ lâm, xin lão giúp vãn bối thành toàn...
- Thành toàn? Ha... ha... ha...! Ở Tương Ao ngươi đã nhục mạ lão phu, ngươi nói lão phu là đại ma đầu ác tính nan trừ, có dám thừa nhận không?
La Như Long đứng lặng yên không trả lời.
Liệt Hỏa Thần Quân phá lên cười, nói :
- Không phủ nhận tức là thừa nhận, cũng tốt! Lão phu có lòng “thành toàn” đối với ngươi, nhưng ngươi cũng thực hiện cho ta một điều kiện nhỏ...
- Điều kiện gì?
La Như Long nôn nóng hỏi.
Liệt Hỏa Thần Quân trả lời :
- Ta có luật ban ra, hễ người nào đến được đảo trước tiên phải tiếp ta ba chiêu, ngươi nếu đỡ nổi ba chiêu đó, lão phu sẽ giao ngay dương diện “Thái Cực đồ” cho ngươi. Khi đó ngươi muốn theo lão phu học võ nghệ, không học cũng được, ngươi tự do lựa chọn.
- Nếu vãn bối không tiếp nổi thì sao?
- Kha kha, thế thì tính mệnh tiền đồ của ngươi, ngươi không tự quyết được mà do lão phu định đoạt!
Ai không biết Liệt Hỏa Thần Quân là đại ma đầu có công lực cái thế, La Như Long dù tài nghệ đến đâu cũng làm sao tiếp nổi ba chiêu của lão ta.
La Như Long chợt nghĩ một điều: “Điều luật của Liệt Hỏa Thần Quân, ta việc gì phải cầu, toàn vô ích, tiếp ba chiêu thì cứ tiếp thôi”.
Chàng có nắm chắc tiếp nổ ba chiêu của Liệt Hỏa Thần Quân không? Không thể!
Với khinh công thân pháp kỳ diệu thì chàng có thể tránh qua nổi ba chiêu đó không? Không nổi!
Sự thực rất hiển nhiên, Liệt Hỏa Thần Quân nếu muốn lấy đầu chàng, chẳng khác gì đưa tay ra ngắt một cành cây. Chưa nói đến La Như Long đang đứng trong làn khói lửa bập bùng, ta ám địch minh là tình huống rất bất lợi, làm sao bảo toàn tính mệnh khi Liệt Hỏa Thần Quân ra tay được?
Theo thực tế để phán đoán, đồng thời theo lời suy đoán của Giả Như Chân, Liệt Hỏa Thần Quân và chàng vốn không oán không thù, lão ta muốn lấy đi tính mạng của một đứa trẻ cô độc, mang mối huyết cừu như biển để làm gì?
Bất quá Liệt Hỏa Thần Quân chỉ đoạt lấy âm diện “Thái Cực đồ” mà thôi, chỉ cần thận trọng đề phòng lão ta là được.
Chàng đã định chủ ý, lúc tất yếu đành phải nhảy xuống biển để tiêu biến cùng bảo vật này vậy.
Nghĩ đến đây, La Như Long hết lo sợ, quay lại nhìn mặt biển, nắm chuẩn cự ly xong, chàng lại cười nói :
- Đã có luật lên đảo phải tiếp ba chiêu, vãn bối tự lượng sức không nổi, xin quý Thần quân cứ tặng chiêu!
Trong làn khói nồng nặc, giọng Liệt Hỏa Thần Quân vang lên :
- Ha... ha... ha...! Chỉ lời này, lão phu cũng đủ tin rằng ngươi chính là La Như Long. Tuy nhiên, lão phu cũng đặc biệt đề tỉnh ngươi, bằng vào chiêu “Lão Ngưu Phá Xa” của Giả Như Chân truyền thụ để đối phó với lão phu vô hiệu lực. Ha... ha... ha...
La Như Long bình thản đáp lại :
- Khỏi nhọc công Thần quân chỉ bảo, vãn bối đã nghĩ trước điều đó.
Liệt Hỏa Thần Quân hỏi :
- Ngươi không dùng chiêu “Lão Ngưu Phá Xa”, vậy dự định dùng gì để giao thủ với lão phu?
La Như Long rút thanh tam xích trường kiếm ra, trả lời :
- Dựa vào cái này!
- Dùng kiếm hả! Ha... ha... ha...! Ngươi đặc biệt thận trọng, chiêu thứ nhất của lão phu là “Hoành Cẩu Ngật Thỉ”. Ngươi lưu thần tiếp chiêu.
Vừa dứt lời, một luồng gió xoáy ào ào cuộn đến...
La Như Long biết rằng giờ đang đối với Liệt Hỏa Thần Quân, một nhân vật có võ công tuyệt thế, tuy lão phát lời ở trước nhưng lúc xuất chưởng đánh từ sau lưng cũng nên. Nghĩ vậy La Như Long thấy luồng gió xoáy ập tới, vung thanh trường kiếm múa tít “vù vù” phát ra bốn chiêu một lúc.
Bốn chiêu kiếm đó chính là chiêu thức tinh hoa trong “Tịch Lịch kiếm pháp”, thấy hàn phong phát ra xanh rờn, kiếm khí xé gió nghe đến lạnh người.
La Như Long ra tay nhanh, Liệt Hỏa Thần Quân cũng không chậm. Chàng phát hiện trước mắt xuất hiện một bóng màu hồng bay nhanh tới, trong nháy mắt đã tới gần, chàng liền hét lên một tiếng, xuất chưởng “Lôi Động Cửu Thiên” tấn công mạnh đến.
Ngọn kiếm của La Như Long biến hóa thần tốc như vậy, đúng ra đối phương phải thu hồi chiêu để giữ lấy mạng sống. Đằng này, lại khác, La Như Long đâu hiểu được Liệt Hỏa Thần Quân, bóng hồng đó dường như coi thanh trường kiếm chẳng ra gì, cứ lướt đến làn mưa kiếm.
Lúc này không phải Liệt Hỏa Thần Quân kinh hãi, mà chính là La Như Long, lão ta xông thẳng đến ngọn kiếm, lẽ nào không sợ ૮ɦếƭ hay sao?
Nên thu hồi kiếm hay lách người né tránh Liệt Hỏa Thần Quân lao bổ đến?
La Như Long chưa biết tính thế nào, bóng màu hồng đó đã ập sát ngọn kiếm như tảng đá ngàn cân rơi xuống, chàng hết đường chống đỡ, chân đứng không vững, “bịch bịch bịch...” thối lùi liên tiếp bảy bước.
“Thịch” một tiếng, chàng ngã nhào xuống đất.
La Như Long thu hồi thế chiêu không kịp, bị luồng lực đạo quật ngã xuống đất, bóng màu hồng đó cũng luôn đà bay đè trên người chàng. Chàng vội nghiêng người vận lực ở tay với lấy...
Trời! Bóng màu hồng này không phải người, vậy Liệt Hỏa Thần Quân đâu?
La Như Long muốn dở khóc dở cười, rõ ràng đây chỉ là một chiếc áo bào màu hồng.
Chàng bị ném một chiêu “Hoành Cẩu Ngật Thỉ” của Liệt Hỏa Thần Quân, vậy còn hai chiêu nữa phải đối phó thế nào?
La Như Long lúng túng cầm chiếc áo bào đứng dậy, không biết nên nói thế nào? Chàng căng nhãn lực để nhìn nhưng không thể xuyên qua được làn khói, bên tai nghe giọng của Liệt Hỏa Thần Quân :
- Nhóc kia! Ý vị của “Hoành Cẩu Ngật Thỉ” như thế nào? Lão phu còn hai chiêu chưa đánh, ngươi muốn tiếp chiêu nữa không?
La Như Long gượng cười :
- Vãn bối biết rõ là lấy trứng chọi đá, nhưng cũng không muốn trái luật của quý Đảo chúa, xin Thần quân cứ xuất chiêu!
- Hảo hảo! Ngươi tiếp thêm chiêu “Giá Vụ Phong Vân” này... Bây giờ trước hết ngươi mặc chiếc áo đó vào đi!
La Như Long cầm chiếc áo trong tay, nói :
- Vãn bối muốn tiếp hai chiêu còn lại của tiền bối, chiếc áo này có liên quan gì?
- Trước tiên ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi uống viên “Khử Nhiệt hoàn”, tuy giẫm bước lên lửa bình thường, nhưng toàn thân vẫn thấy nóng bức phải không?
- Không sai! Xác thực như vậy!
- Ha ha! Vậy ngươi mặc áo đó vào xem thử có giảm bớt nóng không?
Thấy La Như Long vẫn còn do dự, Liệt Hỏa Thần Quân nói tiếp :
- Ngươi bất tất phải nghĩ nhiều, lão phu vì không muốn chiếm thế thượng phong. Mặc đi, mặc nhanh lên, chiêu thứ hai chuẩn bị phát ra!
La Như Long ảnh hưởng phong cách sống của phụ thân, chỉ yêu thích màu trắng, chàng cho rằng màu trắng là tinh khiết tao nhã.
Trong các màu sắc, chàng rất ghét màu hồng, vì cho rằng đó là màu lòe loạt, mang toàn tàn bạo và huyết tanh. Bởi vậy chàng không muốn mặc chiếc áo bào đó.
Lúc này cảm thấy toàn thân nóng hổi, nghe nói chiếc áo này làm giảm được nhiệt, bất đắc dĩ chàng phải mặc vào...
La Như Long lập tức thấy cơ thể mát rượi dễ chịu, giọng của Liệt Hỏa Thần Quân đã văng vẳng bên tai :
- Nhóc kia, chuẩn bị tiếp chiêu “Giá Vụ Phong Vân”...
La Như Long đang luống cuống không biết đối phó thế nào, bất ngờ trong làn khói dày đặc có một luồng kình phong ào ào tuôn ra.
Chàng chẳng kịp kêu một tiếng, thân hình bị kình phong cuốn bay đi xa tít.
La Như Long vừa rồi bị Liệt Hỏa Thần Quân tống lùi mấy bước, người còn cách mặt biển không xa. Giờ tiếp bị chưởng lực hất bay lên không trung, văng ra ngoài mặt biển.
Thấy bị bay khỏi đảo, ở phía dưới là mặt nước xanh thẩm, thế nào cũng bị rơi tõm xuống nước.
Nhưng có điều kỳ quái!
La Như Long không rơi xuống biển, có một luồng nhu lực nâng đỡ dưới người, lên cũng không được, xuống cũng khó, Liệt Hỏa Thần Quân đã dùng lực đạo giữ chàng lơ lửng giữa không trung.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc