Đây quả là một quái sự hiếm thấy trên đời.
Các cao thủ ở đương trường, trong đó có những kẻ gian hùng ác bá Gi*t người không chớp mắt, cũng có những vị Chưởng môn uy chấn một phương, tất cả đều làm việc của những tay đại hào hùng có tài nghệ lấn át cả càn khôn, uy danh bao trùm vũ trụ. Vì sao chỉ mới nhìn thấy tấm kim bài nhỏ xíu của Liệt Hỏa Thần Quân, mới nghe câu nói đầy tôn nghiêm đó, ai ai hồn phách đã tiêu tan, mặt xanh như tàu lá, lặng lẽ cúi đầu như sắp bị hành quyết vậy?
Uy danh của Liệt Hỏa Thần Quân ghê gớm đến như vậy sao? Vậy chí anh hùng của giang hồ còn biết đặt vào đâu?
Bọn “Thiên Sơn song sát” tự nhận là bằng hữu thâm giao của Liệt Hỏa Thần Quân, giờ sao cũng đứng như cái xác không hồn? Hay tính hung hãn tiêu mất rồi sao?
La Như Long và Liệt Hỏa Thần Quân không thân thiết cũng chẳng quan hệ, chàng chỉ nghe theo lời lão nhân tóc bạc Giả Như Chân, một mình đi về Nam Hải. Theo lão ta nói Liệt Hỏa Thần Quân là một người đã cải tà hướng thiện. Nếu chàng cầu được hai nửa âm diện “Thái Cực đồ”, thì sẽ luyện thành đạt nhất tông tuyệt thế kỳ công, như vậy việc báo thù cho phụ mẫu hẳn không lắm hy vọng hay sao?
Trên đường đi đến đây, mỗi đêm chàng nghỉ lại, rõ ràng có xuất hiện một lệnh bài của Liệt Hỏa Thần Quân, nhưng lão ta lại không lộ diện, điều này cũng thật kỳ quái!
Có lẽ Liệt Hỏa Thần Quân sợ người ςướק lấy bảo vật kỳ bảo mới lưu lại lệnh bài để bảo hộ cho chàng sao?
Nếu thật sự như vậy thì Liệt Hỏa Thần Quân là một người tốt, một người có lương tâm.
Hiện tại chàng đang bị cường địch vây khốn, Liệt Hỏa Thần Quân mới lên tiếng đã làm cho cuộc chiến như long tranh hổ đấu lập tức ngừng lại ngay, tình thế rất có lợi cho chàng, bởi vậy chàng trỗi dậy một niềm vui.
Còn về nỗi lo buồn trong lòng chàng, là khi nãy vì hai chữ “Ma đầu”, chàng đã tranh cải với Thần Trượng bà bà, bây giờ Liệt Hỏa Thần Quân đã dùng “Kim bài” để lấy đầu người, như vậy đã bạo lộ bản tính tàn khốc của lão ta, bản tính đó chưa tiêu trừ hay sao?
Cuối cùng, La Như Long đột hứng nghĩ đến một điều: “Liệt Hỏa Thần Quân tốt hay xấu đâu có liên quan gì đến ta? Ta việc gì phải lo nghĩ?” Bởi vậy chàng chẳng vui cũng chẳng buồn.
Nhìn những cao thủ hắc bạch đạo đứng cúi đầu, chàng cười thầm: “Liệt Hỏa Thần Quân muốn lấy đầu người ư? Sao lão ta không chỉ rõ đầu người nào? Ai lại đem thủ cấp đến cho lão?”
Trong bầu không khí tịch mịch ảm đạm, chỉ có La Như Long tay cầm “Đoạt Mệnh Kim Bài” lấp lánh, ngẩng đầu quan sát xung quanh, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét kiêu hãnh.
Bất chợt giọng nói từ trên không tiếp vọng lại :
- Bổn Thần quân lần này trở lại Trung Nguyên, phát ra “Kim Bài lệnh” vì chỉ cần lấy đầu một người. Lấy xong đầu người đó, bổn Thần quân thề rằng sẽ không gây khó dễ cho chư vị, thế nào?
Mọi người nín thở lắng nghe, chưa biết đầu người nào sắp xa lìa khỏi cổ.
Giọng nói đó tiếp truyền đến :
- Đầu người mà bổn Thần quân muốn lấy chính là thằng nhóc đang cầm “Kim Bài lệnh” đứng ở giữa đương trường, chư vị có gì đáng nói nữa không?
Liệt Hỏa Thần Quân vừa dứt lời, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngưng thần nhìn chăm vào La Như Long.
Không ngờ Liệt Hỏa Thần Quân phát Kim Bài lệnh muốn lấy đầu người, lại đúng ngay La Như Long.
Chàng đưa tay sờ đến âm diện “Thái Cực đồ” trong người, cơn phẫn nộ căm hận trào dâng tột độ. Chàng đứng yên như pho tượng đá, nói thầm :
- Lại đây! Muốn lấy đầu ta, ngươi cứ lại đây! Ta không phải như con dê con để người ta dễ dàng lấy đầu, xem ngươi động thủ như thế nào chứ? Xem ra lão ma đầu này có tính vẫn khó cải đổi, ngươi một mực bám theo ta thì ra là vì âm diện “Thái Cực đồ”.
Trong đầu đang trỗi dậy bao dòng suy nghĩ, bỗng có bốn người từ từ bước đến gần bên chàng. Đó chính là Phổ Thiện đại sư, Thần Trượng bà bà, và huynh muội họ Biện.
Biện Khởi Giao vô cùng lo lắng, Biện Khởi Phụng lại đầy vẻ kinh hoàng, còn hai vị Chưởng môn không có biểu hiện gì khác lạ.
Phổ Thiện đại sư rung rung chòm râu gượng cười :
- Hài tử, không phải là bọn ta khoanh tay đứng nhìn không cứu ngươi, nhưng vì công lực của Liệt Hỏa Thần Quân quá cao. Kim bài lấy đầu người của lão ta, xưa nay chưa có một ai dám kháng cự lại. Còn ngươi nghĩ sao?
La Như Long đưa tay sờ cổ, cười lớn :
- Ta nghĩ sao hả? Ha ha! Những cao thủ tuyệt thế ở tại đương trường này danh chấn giang hồ, đối với Liệt Hỏa Thần Quân chỉ có cúi đầu run sợ. Còn ta, ha ha ha! Ta muốn xem lão ta lấy đầu bằng cách nào, muốn ta tự hiến thủ cấp thì trong mộng mới có!
Nghe những lời khẳng khái của La Như Long, toàn trường cũng kinh động hẳn lên, bao ánh mắt hoang mang sợ hãi đều đổ dồn vào chàng.
Giọng của Liệt Hỏa Thần Quân lại vọng đến :
- Thằng nhóc, ngươi thật sự muốn kháng cự ta hả? Nếu ngươi thật sự có can đảm, thì hãy bước đến ngọn đồi ở trước mặt, bổn Thần quân đang đợi!
Ngọn đồi trước mặt chính là nơi mà huynh muội họ Biện buột ngựa.
La Như Long nghe vậy da gà nổi khắp người, miệng gọi hai tiếng “Hảo, hảo”, rồi quay lại vái chào các vị Chưởng môn :
- Tục ngữ có câu: “Diêm vương chú định tam canh tử, bất năng lưu nhân đáo ngũ canh”. Vãn bối dù có can đảm, hay không cũng vậy. Vãn bối muốn xem Liệt Hỏa Thần Quân là thiên đường ác quỷ hay địa ngục oan hồn gì! Cáo từ!
Chàng nhìn sang huynh muội họ Biện gượng cười nói :
- Đa tạ nhị vị đã quan tâm tận tình, Biện huynh, xin đdua thanh trường kiếm cho tiểu đệ mượn.
- Sao? Đệ đệ muốn dùng kiếm à?
Dù ngạc nhiên nhưng Biện Khởi Giao vẫn đưa thanh kiếm ra.
La Như Long biết rằng muốn đối phó với một người như Liệt Hỏa Thần Quân, chỉ dựa vào chiêu “Lão Ngưu Phá Xa” thực sự không bằng sử dụng kiếm pháp gia truyền.
Chàng vững tin nhận lấy thanh kiếm, rồi bước nhanh đến phía trước.
Huynh muội họ Biện cũng vội đi theo hai bên.
La Như Long chợt dừng bước, cười lãnh đạm :
- Không phiền nhị vị tiễn đi xa, nhỡ ra lão ma đầu đó phát cuồng thì liên lụy đến nhị vị.
Biện Khởi Phụng nói :
- Dựa vào mười tám thế kiếm của huynh muội tôi hẳn không giúp cho tiểu ca một tay được hay sao?
La Như Long cười :
- Không được đâu, như vậy vô cùng nguy hiểm cho nhị vị.
Chợt chàng như nghĩ ra điều gì, liền quay lại vẫy tay gọi Thần Trượng bà bà :
- Bà bà, xin lão bà đến đây!
- Chuyện gì?
Thần Trượng bà bà bước đến bên cạnh La Như Long.
Chàng mở lời :
- Vãn bối xin lào cùng đi một đoạn có được không?
- Ta hả?
Thần Trượng bà bà hiểu tâm ý, vội nói :
- Cuộc đời ta chưa từng nể phục ai, nhưng đối với Liệt Hỏa Thần Quân ta đã quá rõ. Liệt Hỏa Thần Quân ra tay thì ta đỡ chưa tới mười chiêu đã...
La Như Long lắc đầu ngắt lời :
- Lão tiền bối, lão nghĩ sai rồi. Vãn bối không muốn lão trợ thủ, mà vì trợ người...
Thần Trượng bà bà sực hiểu ra, bèn nói :
- Ngươi việc gì phải đưa nó ra?
- Vãn bối nếu giao vật kỳ bảo này cho ma đầu, không bằng giao cho lão bà.
Thần Trượng bà bà chỉ gật đầu không nói. Cả bốn người cùng bước nhanh đến phía dãy đồi trước mặt.
Gần cả bảy mươi cao thủ hắc bạch đạo đứng lặng người nhìn theo như tiễn đưa một xe tang.
Bầu không khí đầy thê lương ảm đạm như ở khu nghĩa địa hoang vu.
Từng bước từng bước tiến đến gần...
Hai con ngựa cũng đã hiện rõ trước mắt.
Liệt Hỏa Thần Quân đâu?
La Như Long dang tay ra thị ý cho người phía sau dừng lại, rồi bước tới hai bước dài, thanh trường kiếm cầm ngang иgự¢, tay trái đưa kim bài ra, nói lớn :
- Ta đích thân đem đầu đến đây, Thần quân lão nên lộ diện...
Lời nói chưa dứt, bất ngờ có một làn gió bạt nhanh qua. Theo tiếng gió, một bóng người màu hồng vụt đến như một vì sao băng.
Thần Trượng bà bà hốt hoảng kêu lên :
- Lùi nhanh, La Như Long!
La Như Long xuất đạo chưa lâu, chàng không ngờ rằng lại có người với thân pháp phàm tốc như vậy, chưa nhìn rõ người đó hình dáng ra sao, tấm kim bài trong tay đã biến mất.
Vội kêu hai tiếng “Bất hảo”, chàng tức tốc vung thanh trường kiếm “vù vù...” thi triển một lúc năm đường kiếm. Đó cũng là tuyệt chiêu thành danh của phụ thân.
Năm chiêu liên hoàn “Lôi Đình kiếm pháp” vừa xuất ra, La Như Long định cải biến kiếm thức, sử dụng ba tuyệt chiêu “Tuyết Hoa kiếm”, bỗng nghe Thần Trượng bà bà quát :
- Ngừng tay, Liệt Hỏa Thần Quân đã đi mất rồi.
- Đi rồi hả?
La Như Long ngạc nhiên thu hồi kiếm chiêu, quả nhiên không thấy hình bóng Liệt Hỏa Thần Quân đâu cả.
Bị một vố làm trò cười, La Như Long cao đầu, phóng ánh mắt nhìn về phía cánh rừng mù mịt trước mặt, ngạo nghễ cất giọng :
- Liệt Hỏa Thần Quân, muốn lấy đầu ta sao phải ẩn nấp làm gì? Như vậy đâu xứng là bậc anh hùng hảo hán?
Từ trong rừng cây, giọng nói đó lại vọng ra :
- Ngươi chớ lớn mồm, bổn Thần quân lấy đầu ngươi dễ như lấy vật trong túi vậy. Ha... ha... ha...
Nghe vậy chàng nghĩ rằng Liệt Hỏa Thần Quân sẽ lộ diện, không ngờ giọng nói đó lại tiếp truyền vào tai bằng cách truyền âm nhập mật :
- Bổn Thần quân chỉ nói với ngươi hai tiếng, lập tức “lên ngựa” và rời nhanh khỏi nơi này.
(Mất trang...)
Không ngờ vị vận áo cẩm bào này lại là phụ thân của bọn họ, lão ta chính là Bảo chủ Biện Quảng Nguyên của Biện gia bảo ở Cửu Liên sơn vùng Ao Đông.
Vừa rồi nghe bọn “Dao Sơn nhị xú” nói Biện Quảng Nguyên sắp kéo quân đến, như vậy chắc chắn lão ta muốn chiếm đoạt âm diện “Thái Cực đồ”.
La Như Long thoáng thấy qua lão ta vốn không có cảm tình, nghĩ chắc lão muốn tranh đoạt bảo vật quyết không sai! Chàng vẫn ngồi yên trên ngựa, nét mặt lạnh như tiền.
Biện Quảng Nguyên nhìn La Như Long, cười cuồng bạo :
- Người này có phải là La Như Long không? Ha ha, thật là thiên đường có cửa không đi, địa ngục vô môn ngươi lại...
Biện Quảng Nguyên chưa nói hết câu, Biện Khởi Phụng đã giậm chân la lên :
- Phụ thân nói gì vậy? Long tiểu ca chẳng những là bằng hữu tri giao của bọn con mà còn là người được Liệt Hỏa Thần Quân bảo hộ, phụ thân không thể ᴆụng đến!
- Hắn ta là người được Liệt Hỏa Thần Quân bảo hộ ư?
Biện Quảng Nguyên giọng mỉa mai nói tiếp :
- Vừa rồi bọn ngươi hình như có nói Liệt Hỏa Thần Quân lần này xuất hiện là một người khác, là một nữ nhân kia mà?
Biện Khởi Phụng thốt lên :
- Ai nói?... Phụ thân nghe nhầm đấy. Nghe nhầm rồi đấy!
Nhìn ái nữ nét mặt đầy nỗi hoang mang, lão ta dịu giọng :
- Được rồi! Đã là bằng hữu các con, ta không những không làm khó, mà còn có trách nhiệm bảo hộ nữa. Ha ha!
Rồi lão quay sang nói với La Như Long :
- Đường về phương Nam còn lắm vất vả, lão phu có lòng xin mời thiếu hiệp đến Biện gia bảo nghỉ lại vài ngày có được không?
La Như Long thừa biết tâm địa của lão ta, bèn ôm quyền chào chối từ :
- Đa tạ thịnh ý của Biện lão tiền bối, vãn bối trong lòng nôn nóng như lửa đốt, phải lên đường ngay, mong lão...
La Như Long chưa nói hết lời, lập tức có một gã trung niên bước ra. Gã ta tuổi độ bốn mươi, mũi ó mắt diều, tay phe phẩy chiếc quạt lông, giở giọng cười thâm trầm :
- Cho dù ngươi thật sự nôn nóng, nhưng lời mời của Biện lão bảo chủ đáng giá ngàn vàng, chẳng lẽ ngươi không lãnh hội? Hơn nữa ngươi đang còn đầy nguy hiểm trước mắt, sao không đến Biện gia bảo lưu bộ vài ngày?
Vừa nói gã vừa nắm lấy dây cương ngựa, miệng lại gọi :
- Chúng ta lên đường ngay, không để chậm trễ!
Thấy gã ta hành động chẳng chút khách khí, La Như Long trong lòng nổi giận, chàng nói với huynh muội họ Biện :
- Đa tạ hiền huynh muội đã quan tâm, tại hạ vì quá hấp tấp nên không tiện về quý gia bảo được, tại hạ xin cáo từ, lên đường một mình...
Biện Khởi Giao biết rõ tính cách cương nghị của La Như Long, bèn van nài phụ thân :
- Phụ thân, để cho chàng ta đi!... Huynh muội con đã hứa trước, muốn tiễn chàng qua một lộ trình.
- Nói bậy! Ta bảo ở lại là ở lại!
Nói xong lão bước đến bảo gã trung niên đang cầm dây cương :
- Thiệu sư gia, đây là ta có ý lưu khách, chúng ta cần tránh quan lộ Dương quan này, đi liền đêm vòng qua Tứ Hưng để trở về bảo.
Gã trung niên liền dẫn ngựa đi tắt theo hướng trái.
La Như Long đâu dễ gì nghe theo bọn họ, chàng tức tốc 乃úng người khỏi yên ngựa lao vượt qua khỏi đám người bay đáp xuống đường, rồi chạy nhanh về hướng Nam.
Biện Quảng Nguyên liền quát một tiếng “Đuổi”, bọn thuộc hạ cắm đầu phóng theo La Như Long...