Huynh đệ họ Biện lạnh giọng hừ một tiếng. Tuy không nói nhưng ý họ là “Chồn cáo đã lộ đuôi rồi”.
Tất cả các cao thủ võ lâm đều tập trung ánh mắt nhìn vào La Như Long như đang nóng lòng chờ đợi.
Mục đích cuối cùng mà vị Chưởng môn Thiếu Lâm nói ra, La Như Long cũng đã đoán liệu được trước. Chàng bình tĩnh bước lên một bước hỏi :
- Đại sư, vãn bối trước tiên muốn nghe, lão có kế hoạch như thế nào về sự phục thù của vãn bối?
Phổ Thiện đại sư mỉm cười trả lời :
- Trong Thất đại môn phái, trừ phái Hoành Sơn hoàn toàn bị tiêu diệt ra, Chưởng môn của các môn phái còn lại cùng những cao thủ tuyệt thế trong bạch đạo đều nhận tiểu thí chủ làm đệ tử, sẵn sàng truyền thụ cho tiểu thí chủ các môn võ công kỳ tuyệt của mỗi môn phái. Như vậy tiểu thí chủ sẽ trở thành bậc kỳ tài trong võ lâm xưa nay hiếm có, việc báo thù cũng không lắm hy vọng hay sao?
La Như Long vô cùng xúc động, hai dòng lệ hầu như muốn chảy dài...
Chàng nghiến răng cố ngăn hai dòng nước mắt, cung kính mở lời :
- Thịnh ý của chư vị vãn bối suốt đời khắc sâu trong lòng, xin lãnh hội!
Rồi chàng đứng thẳng người nói với Phổ Thiện đại sư :
- Đại sư, vãn bối có điều muốn phụng cáo, nhưng không biết có nên nói ra không?
Phổ Thiện đại sư vuốt râu cười hiền hòa :
- Xin cứ nói!
La Như Long tiếp lời :
- Theo thiển kiến của vãn bối, các đại môn phái tài bồi võ công cho vãn bối để trở thành bật kỳ tài thì có thể đạt được. Nhưng nói đến báo thù ắt không phải dễ.
- Vì sao?
Phổ Thiện đại sư ngạc nhiên thốt lên.
La Như Long trả lời :
- Lão có biết bọn ma đầu Miêu Cương đó dựa vào đâu để tiến vào Trung Nguyên? Dựa vào đâu để đối đầu với các đại môn phái? “Huyết Quang chưởng” và “Lục Âm chưởng” của họ, có võ công của môn phái nào địch lại nổi không?
Phổ Thiện đại sư gật đầu cười :
- Điều đó lão nạp cũng đã nghĩ đến, tiểu thí chủ không phải là đang có vật kỳ bảo đó sao? Dựa vào nó rồi còn lo gì không thành đạt? Lo gì không tiêu diệt nổi bọn Miêu Cương?
- Vật kỳ bảo? Ha... ha... ha...
La Như Long cất giọng cười lớn, chàng lấy âm diện “Thái Cực đồ” ra đưa lên, hỏi :
- La Như Long ta liều ૮ɦếƭ để lấy được vật này, chư vị xem thử nó là gì?
Âm diện “Thái Cực đồ” vừa đưa ra, mọi người đều căng mắt nhìn chằm vào không biết được đó là vật gì?
La Như Long dõng dạc nói :
- Đây chính là âm diện “Thái Cực đồ”, biết bao nhiêu người bỏ mạng vì nó, trong đó có cả phụ thân tôi. Bây giờ tôi đã dùng trăm phương nghìn kế để đoạt lấy nó. Nếu chư vị cho rằng vật này cứu nguy được cho võ lâm, tôi sẽ cống hiến cho chư vị mà không cần điều kiện nào.
Toàn trường im lặng, không nghe một tiếng động.
La Như Long bèn tiếp :
- Theo tôi biết, chư vị dù có được vật này trong tay, nó cũng như một phế vật. Vì chư vị không thể có được dương diện “Thái Cực đồ”. Thậm chí tôi tin rằng ai giữ lấy vật này sẽ mất mạng như chơi.
Phổ Thiện đại sư không dám đưa tay nhận lấy nó, lão hỏi :
- Ngươi biết dương diện “Thái Cực đồ” ở nơi nào không?
La Như Long trả lời :
- Đương nhiên biết, nó ở trong tay Liệt Hỏa Thần Quân. Nếu có vị lão tiền bối nào là bằng hữu thâm giao với Liệt Hỏa Thần Quân, tôi cũng xin tặng vật này.
Nghe nói đến Liệt Hỏa Thần Quân, không ai dám lên tiếng cả.
La Như Long nhìn bọn họ, cười lớn :
- Đã vậy thì vãn bối xin giữ lấy nó. Nếu một ngày La Như Long này luyện thành kỳ công, ắt sẽ không phụ lòng mong ước của chư vị. Xin cáo biệt.
Nói xong, chàng cất âm diện “Thái Cực đồ” vào trong người rồi định quay người bước đi...
- Khoan đã!
Sau tiếng gọi, liền có một vị lão bà tóc bạc bước ra, tay chống cây thần tượng.
Bà ta chính là Thần Trượng bà bà Bạch Như Sương, Chưởng môn của phái Tuyết Sơn.
Bà ta bước ra hai bước, nói với vị Chưởng môn Thiếu Lâm :
- Tôi có đôi lời muốn nói, có thể được chứ?
Phổ Thiện đại sư gật đầu đồng ý. Bà quay sang nhìn La Như Long, mỉm cười nói :
- Tiểu đệ đệ, ngươi có biết Liệt Hỏa Thần Quân cũng là một đại ma đầu chẳng phân biệt thiện ác không?
La Như Long gật đầu trả lời :
- Ắt là lão tiền bối muốn đề cập chuyện cũ ba mươi năm trước đây, vãn bối đã biết rất rõ.
- Chuyện cũ hả? Ha... ha... ha...
Bà ta phát ra tiếng cười làm chấn động cả núi rừng, đủ biết nội lực của bà ta thâm hậu đến mức nào.
Thần Trượng bà bà rực ánh mắt nhìn La Như Long, lắc đầu nói :
- Nghe lời ngươi nói, hình như ngươi có cảm tình tốt đối với đại ma đầu đó, muốn biện hộ cho lão ta.
Đứng trước bà lão cao niên này, La Như Long có phần từ tốn, chàng tiếp lời :
- Lão tiền bối, vãn bối và Liệt Hỏa Thần Quân không có quan hệ gì với nhau, hà tất phải biện hộ cho lão ta. Liệt Hỏa Thần Quân cũng là người ba mươi năm nay không trở lại Trung Nguyên, lão ta đã cải tà quy chánh, sao lão tiền bối không dứt đi thành kiến đó, cứ khinh miệt lão ta vậy?
Bà ta nghe vậy liền cười mỉa mai :
- Khinh miệt hả? Ngươi thật là tên chẳng biết trời cao đất dày, ăn nói vô lề lối.
La Như Long nhẫn nhịn đến cực độ, liền hừ một tiếng lạnh lùng, nói :
- Trước khi chưa rõ thị phi, tốt nhất xin lão chớ ngậm máu phun người. Cũng chính như ta không thể để cho người nào đứng trước mặt nói xấu, làm tổn hại đến danh dự của lão.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Linh Hải đạo trưởng, Chưởng môn của phái Vũ Đương liền bước ra, mỉm cười nhẹ giọng :
- Tiểu thí chủ không nên hiểu lầm, lời của Bạch lão bà bà cũng phát xuất từ thiện ý, còn ngươi tuổi trẻ hành động chưa chín chắn, có khi ắt hối hận không kịp.
La Như Long giương cao giọng :
- Đa tạ sư quan tâm của chư vị đại hiệp, tại hạ không phải là người mù để có gì phải hối hận.
Thần Trượng bà bà quát lớn :
- Lỡ khi ngươi phát giác ra đã muộn thì sao?
La Như Long cười :
- Lão bà, nếu vãn bối thấy tình hình không ổn, chẳng tiếc gì cả thân xác lẫn “Thái Cực đồ”, được không?
Lời tuyên bố như đinh đóng cột đó, các cao thủ võ lâm đâu còn gì để nói nữa.
La Như Long không để mất thời gian, liền ôm quyền thi lễ :
- Chư vị không còn gì để nói, vãn bối xin cáo từ.
Chàng thị ý cho huynh muội họ Biện cùng đi, mới bước được mấy bước, bỗng có giọng quát vang lên :
- Dừng lại!
Nghe giọng quát, La Như Long biết ngay đấy là Thần Trượng bà bà. Chàng không nén nổi cơn tức giận, liền quay lại lớn tiếng :
- Chư vị cố ý giữ chân tại hạ như vậy là có ý gì hả?
Thần Trượng bà bà nghiêm giọng :
- Người tự ý độc hành, muốn đến nhờ cậy lão ma đầu đó, ta cho rằng không thể được!
La Như Long phẫn nộ nói thẳng lời :
- Nếu đem vật này giao cho bà thì yên chuyện, đúng không?
Rồi chàng dằn từng tiếng một :
- Đáng lo cho bà nhất thân hoài tuyệt mấy mươi năm không dễ luyện thành, bà luôn nhục mạ Liệt Hỏa Thần Quân, dám chắc bà không biết Liệt Hỏa Thần Quân ngày đêm luôn ở bên cạnh tại hạ.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc, rất lâu sau cũng không có ai dám lên tiếng.
Biện Khởi Phụng ném ánh mắt nhìn Thần Trượng bà bà vẻ đầy tức giận, rồi quay sang nói nhỏ bên tai La Như Long :
- Chúng ta đi thôi, nếu có người nào dám ngăn cản, hãy thưởng cho họ một chiêu “Lão Ngưu Phá Xa” là xong!
La Như Long không nói gì, cả ba cùng quay người bước đi.
Chàng không ngờ lần này chẳng còn ai lên tiếng ngăn cản lại nữa. Thế nhưng đột nhiên có mười ba bóng người từ trên không vụt đáp xuống chặn ngay trước mặt.
Trong đó có “Quan Ngoại tam quái”, “Tuyết Phong nhị tẩu”, “Vạn Dương tứ bá” thì La Như Long đã gặp mặt, còn bốn lão quái đứng ở giữa đúng là lần thứ nhất chàng gặp mặt.
Biện Khởi Giao biết rất rõ những người này, liền ghé sát nói nhỏ :
- Hai lão có hình tướng quái dị đó chính là Thiên Sơn song sát, có chiêu kỳ tuyệt “Huyền Âm chưởng” phi phàm, hai lão còn lại chính là “Dao Sơn nhị xú”, nhất thân công lực quỷ dị...
Trước mặt La Như Long đột ngột xuất hiện mười ba nhân vật hắc đạo. Lúc này mấy mươi cao thủ bạch đạo ở phía sau cũng đã bước đến gần.
Chưa đợi Biện Khởi Giao nói xong, một lão quái mũi tẹt, mắt tam giác, thuộc trong “Dao Sơn nhị xú” đã phẩy tay áo lên tiếng :
- Huynh muội họ Biện kia, tránh nhanh cho ta, phụ thân ngươi cũng sắp đến rồi, kẻo trở ngại cho bọn ta ra tay.
Biện Khởi Giao nghe vậy khựng người, chưa nói được, Biện Khởi Phụng đã lắc đầu lên tiếng :
- Dương thúc thúc, xin lão không nên động thủ.
- Nói bậy, các ngươi không được lảm nhảm trước mặt ta.
Lời đó vừa dứt, “Tuyết Phong Bái Tẩu” đã bước ra cất giọng nham hiểm :
- Không việc gì! Huynh muội Biện công tử cũng là bằng hữu của hắc đạo, chúng ta hợp lại để ứng phó không tốt hay sao? Ồ, tránh ra đi.
Vừa nói lão vừa đưa tay ra định kéo hai người ra.
Biện Khởi Phụng liền vung tay, quát :
- Làm gì vậy? Cút lui!
Lão quái mắt tam giác bèn lớn tiếng :
- Bái Tẩu, quay lại đi! Hai đứa nhóc đó để ta lo liệu.
Bái Tẩu vội bước lùi lại. Lúc này một lão mặt lam thuộc Thiên Sơn song sát bước ra ôm quyền nói với đám cao thủ bạch đạo :
- Vừa rồi chư vị đối đáp với tên tiểu tử này, bọn ta đã nghe rõ. Bây giờ chư vị đã bỏ đi ý đồ “đoạt bảo”, vậy thì không có gì để bàn nữa.
Một lão mặt vàng khác cũng bước ra ôm quyền nói :
- Các vị khi*p sợ uy danh của Liệt Hỏa Thần Quân, không dám động thủ đoạt bảo, ha ha! Thiên Sơn song sát này là bằng hữu giao tình của lão ta. Bây giờ bọn ta sẽ động thủ, vị nào ngăn cản cứ bước ra xem!
Rồi lão ta đứa tay đến trước mặt La Như Long, gằn giọng :
- Tiểu tử kia, đưa âm diện “Thái Cực đồ” ra đây!
La Như Long trợn mắt hừ một tiếng khinh miệt.
Lão ta hét lớn :
- Ngươi quá ngông cuồng, muốn mất mạng hả? Đưa đây!
La Như Long trừng mắt, lườm lườm nhìn lão ta.
- Tiểu tử kia, ngươi tìm cái ૮ɦếƭ!
Chưa dứt lời, lão quái mặt vàng đã giương ngũ trảo như móc câu bổ thẳng đến trước mặt La Như Long.
“Vù”, La Như Long đã lướt người tránh khỏi ngũ trảo của đối phương.
Huynh muội họ Biện vung thanh trường kiếm ngăn cản lão ta, ánh kiếm loang lên xanh rờn.
Kim Diện Sát rống lên cười như hổ gầm, song chưởng bạt ra tả hữu, huynh muội họ Biện “bịch bịch” bị tống lùi mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.
Kim Diện Sát chẳng kể hai người sống hay ૮ɦếƭ, lão hét lên một tiếng, phóng người đến La Như Long.
Chỉ xuất một chiêu đã quật ngã huynh muội họ Biện, đủ thấy công lực của lão đâu phải tầm thường.
La Như Long thấy lão ta lao người tới, liền giương thủ chỉ xuất chiêu “Lão Ngưu Phá Xa”. Năm luồng chỉ phong xuyên không khí phóng thẳng đến vùng иgự¢ Kim Diện Sát.
Bỗng nghe lão ta cười cuồng vọng :
- Tiểu tử kia, ngươi thất vọng rồi, ngoan ngoãn nạp mệnh đây!
Chiêu “Lão Ngưu Phá Xa” không làm cho Kim Diện Sát tổn thương, kiếm thuật của La Như Long giỏi lắm cũng chỉ ngang hàng với huynh muội họ Biện, vậy làm sao chàng đối đầu nỗi với lão ma đầu này? La Như Long đứng khựng người hết đường ứng phó.
Trong lúc đó Kim Diện Sát đã xáp đến gần, thập trảo giương ra, chụp nhanh đến chàng như con đại bàng vồ miếng mồi ngon.
Mọi diễn biến chỉ xảy ra trong nháy mắt. Bất ngờ La Như Long thấy loáng qua một bóng người, lập tức thân hình chàng chao đảo bay ra xa khoảng tám chín bước mới đứng vững, thoát được hai chiêu của Kim Diện Sát trong gang tấc.
La Như Long kinh hãi ngẩng đầu nhìn người ra tay cứu chàng chính là Thần Trượng bà bà sao?
Chàng chưa định thần thì Thần Trượng bà bà đã xuất hiện trước mặt.
Cùng lúc này cũng có bốn bóng người vừa đến, đó chính là “Dao Sơn nhị xú” và “Thiên Sơn song sát”.
Lam Diện Sát chỉ tay, cất giọng cười hung dữ :
- Ngươi ngăn cản bọn ta hành động, chớ trách bọn ta hạ thủ vô tình, xem chưởng!
Nói là đánh, cả bốn lão ma đầu cùng hợp lực phóng ra bốn luồng chưởng uy mãnh kinh hồn. Chưởng phong ào ào ập đến như đại dương dậy sóng, khiến người ta hồn phách tiêu tán.
Nhưng Thần Trượng bà bà không một chút sợ hãi, bà ta vung tay đẩy La Như Long ra sau xa, cây thần trượng hoa lên nghênh tiếp chưởng chiêu của đối phương...
“Bình” một tiếng long trời lở đất, mặt đất bị khoét sâu một hố rộng đến năm xích, đất đá bay mịt mù.
La Như Long đứng ở sau lưng Thần Trượng bà bà nên quan sát rất rõ. có phải một mình bà ta xuất chiêu đánh bức lùi bốn lão ma đầu không? Công lực sao uy mãnh đến như vậy?
Không phải! Vì chính lúc này đã có ba người xuất hiện đứng cạnh bên bà ta. Đó chính là Phổ Thiện đại sư, Linh Hạc đạo trưởng và Trình Phàn trong “Trường Bạch nhị lão”.
Có thể đủ sức để tiếp nổi một chưởng của bốn vị Chưởng môn này liên thủ phải nói công lực của bốn lão ma đầu quả phi phàm.
Tiếp xong một chưởng, Lam Diện Sát đôi mắt nảy lửa nhìn rừng rực, quát :
- Sao? Các ngươi muốn khiêu chiến hả?
Phổ Thiện đại sư vuốt râu mỉm cười :
- Các ngươi ra tay chặn bắt La tiểu thí chủ, lão nạp không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì lão nạp vừa rồi đã mời người ta đến đây.
Kim Diện Sát thốt lên hai tiếng :
- Hảo, hảo!
Rồi lão ta quay sang gọi “Quan Ngoại tam quái”, “Tuyết Phong nhị tẩu”, “Vạn Dương tứ bá” :
- Không còn thiện tâm để xử sự nữa, tất cả cùng ra tay!
Bọn hắc đạo nghe vậy cũng hét lên một tiếng dậy trời, nhất tề lao người đến.
Cuộc ác chiến sắp bắt đầu xảy ra bỗng có một giọng nói từ trên không vọng lại :
- Dừng tay! Bổn Thần quân ngôn xuất pháp tùy, quyết không khoan đại!
Giọng nói đó cất lên rất đột ngột và uy nghiêm, nội lực phát ra trầm mãnh, khiến mọi người phải phát run.
Tiếp theo đó là “Cạch” một tiếng, có một vật gì từ trên không rơi xuống ngay dưới chân La Như Long.
La Như Long ngơ ngác không hiểu, liền cúi xuống cầm nó trong tay.
Đó là một tấm kim bài dài ba thốn, rộng chưa đến hai thốn.
Kim bài này tuy nhỏ, nhưng cầm trong tay lại nặng. Một mặt chạm trổ văn hoa, rõ ràng chính là lệnh bài của Liệt Hỏa Thần Quân.
Còn mặt kia có viết vỏn vẹn sáu chữ, nhưng người ta mới nhìn thấy hồn đã bay tuốt ngọn cây. Sáu chữ đó là:
“Kim bài hiện, nhân đầu đoạn” (Kim bài hiện, đầu người rơi)
La Như Long cầm kim bài trong tay với nét mặt đầy kinh ngạc, chợt nghe Phổ Thiện đại sư than :
- Ba mươi năm nay không thấy “Kim Bài lệnh” của Liệt Hỏa Thần Quân, giờ nó lại xuất hiện, không biết đầu người nào bị rơi? Chư vị, yên lặng để đợi nghe tiếp!
Đương trường đầy phong ba, lập tức trở lại tĩnh mịch trầm lặng.
Những cao thủ của hắc bạch đạo vừa rồi đang hùng hùng hổ hổ đầy sát khí, giờ ai ai cũng biến sắc, người phát run.
Nỗi sợ hãi và kinh hoàng đã trỗi lên trong lòng mỗi người, tất cả đều cúi đầu, toàn trường im phăng phắt.
Chỉ có La Như Long vẫn ngẩng cao đầu tròn xoe đôi nhãn châu nhìn quanh, trong lòng thoạt hiện lên một niềm vui, cũng trỗi dậy một nỗi buồn, cũng cảm thấy có phần trống rỗng mênh mang.