La Như Long mới bước đi một đoạn, nghe Biện Khởi Phụng gọi giật :
- Long tiểu ca, đợi một tí!
Chàng quay đầu nhìn, thấy huynh muội họ Biện đang vội vã chạy đến.
Hai người vượt lên trước mặt chàng, cản lại :
- Long đệ đệ, ngươi không được đi!
- Vì sao?
Biện Khởi Giao chỉ tay về phía trước, nói :
- Ngươi xem kìa, hơn năm mươi người đó hầu như toàn là cao thủ trong bạch đạo võ lâm, lão hòa thượng đứng ở giữa chính là Phổ Thiện đại sư, Chưởng môn của Thiếu Lâm, ngươi đi vậy như vào miệng cọp. Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
La Như Long dõng dạc tiếp lời :
- Tại hạ muốn xem những người mệnh danh là nhân vật chánh phái này đối xử với tại hạ như thế nào, đây!
Rồi chàng mạnh dạn bước theo hai hòa thượng.
Huynh muội họ Biện cũng vội đi theo.
Đến cách còn chưa đầy hai trượng, hai lão hòa thượng dẫn đường bước ra hai bên, cùng nói :
- La tiểu thí chủ đã đến, đệ tử cáo thoái!
Cả hai cùng bước đến bên đám đông.
Đương trường trở nên lặng ngắt, chỉ nghe những tiếng nổ lách bách của hơn mười ngọn đuốc.
Bầu không khí tĩnh mịch thật đáng sợ!
La Như Long chưa bao giờ gặp đến cuộc diện như thế này, trống иgự¢ đánh mỗi lúc một nhanh, chàng đứng lặng người nhìn họ, bao nhiêu cặp mắt đang chăm nhìn chàng, những ánh mắt hữu thần chạm vào nhau như muốn nảy lửa.
Lúc này Biện Khởi Phụng và Biện Khởi Giao cũng vừa đến, họ đứng sát bên cạnh chàng.
Biện Khởi Phụng nghiêng qua nhỏ giọng :
- Trông bọn họ mặt người nào cũng lạnh như tiền vậy, tiểu ca có sợ không?
La Như Long nghe vậy thầm nghĩ: “Bất tất! Bất tất! Nàng là nữ nhi, nên lo cho nàng mới đúng...”
Chưa nói nên lời, Biện Khởi Giao đã tiếp giọng :
- La đệ đệ, những cao thủ bạch đạo võ lâm hầu như toàn bộ đều tập trung ở đây cả, ngươi nhận ra không?
La Như Long chợt biến sắc, hỏi nhỏ :
- Biện huynh biết được mấy người, xin ngầm nói cho tại hạ rõ được không?
Biện Khởi Giao kề sát bên tai chàng, nói khẽ :
- Lão hòa thượng đứng chính giữa là Phổ Thiện đại sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm, hai vị dẫn đường vừa rồi là Phổ An và Phổ Nguyên, hình như họ là hai nhân vật trong “Cửu Đại Giám Tự”, ngươi xem chín người cùng đứng với nhau kìa.
La Như Long gật gật đầu chú mục nhìn bọn họ.
Biện Khởi Giao nói tiếp :
- Lão nhân đứng phía bên trái Phổ Thiện đại sư chính là Linh Hạc đạo trưởng, Chưởng môn phái Vũ Đương, năm lão đạo đứng sau lưng là “Mai Hoa ngũ kiếm” của Vũ Đương, không ngờ rằng sáu vị này lại thoát khỏi cơn đại nạn. Còn hai vị đứng ở bên phải chính là “Trường Bạch nhị lão”, ắt họ là người còn sống sót lại của phái Trường Bạch, lão vận áo vàng gọi là Lãnh Tử Nhu, lão vận áo tía là Trình Phàm.
Ngừng khoảng khắc, Biện Khởi Giao nói tiếp :
- Bảy vị đạo nhân kế tiếp đó là “Thất Xảo kiếm trận” của phái Nga Mi.
Ngoài ra còn có vị Thần Trượng bà bà của phái Tuyết Sơn, Thiết Phiến thư sinh của phái Côn Lôn, chỉ thiếu mặt những nhân vật của phái Chung Nam và Hoành Sơn.
La Như Long gật đầu lia lịa.
Biện Khởi Giao lại tiếp :
- Còn có những cao thủ võ lâm không thuộc Thất đại môn phái kia ngươi cũng đặc biệt chú ý. Ngươi xem kìa, nào là “Vũ Di tứ hành giả”, “Thái Sơn lưỡng điêu long”, Diệu Thủ nương tử của La Phù sơn, “Điểm Thương tam đại tiên ông”... Tóm lại họ toàn là những nhân vật lừng danh, có dịp ta nói rõ hơn nữa.
La Như Long gật đầu, chàng cố nhớ kỹ những gì Biện Khởi Giao nói.
Những cao thủ ở đương trường cũng không rõ hai chàng thiếu niên đang nói gì với nhau? Họ cũng chẳng thốt lên lời nào, bầu không khí tĩnh lặng đến nỗi chiếc lá rơi cũng nghe thấy tiếng.
Lúc này Biện Khởi Phụng có vẻ quan tâm, ghé sát nói nhỏ vào tai chàng :
- La tiểu ca, huynh không nên sợ, bọn họ tuy đông người nhưng chưa ắt nuốt sống huynh được đâu?
Nghe đến chữ “sợ”, La Như Long bừng bừng nổi giận, liền ngẩng đầu phá lên một tràng cười lón :
- Ha... ha... ha...! Ta sợ!... Ta có gì phải sợ? La Như Long này chưa làm điều gì hổ thẹn với trời đất! Ha ha, chỉ có người đời sợ ta chứ ta sợ ai?
La Như Long khẳng khái thốt lên lời này, không những Biện Khởi Phụng ngạc nhiên trố mắt nhìn, mà toàn trường dường như cũng không ngờ đến.
Tiếp đó, đương chúng đánh mắt nhìn nhau cùng cười rộ lên.
La Như Long càng thêm tức giận, giẫm mạnh chân, chỉ thẳng vào vị Chưởng môn Thiếu Lâm, hét lớn :
- Đại sư, ta tôn trọng lão là bậc cao niên có đức độ, cũng kính trọng lão là Chưởng môn của một đại môn phái, nếu lão mời ta đến đây để nghe những giọng cười của họ, xin lỗi, tiểu gia không hơi đâu tiếp kiến!
Nói xong, chàng quay phắt người vẫy tay với huynh muội họ Biện một cái rồi bước đi.
Hai người kia cũng vội theo sau...
Bỗng nghe giọng Phổ Thiện đại sư vang lên :
- La tiểu thí chủ, xin tiểu thí chủ nguôi giận, dừng bước!
Lập tức có tiếng tay áo phất phành phạch trong gió.
Những bóng người loang loáng, cả mấy mươi người đáp nhanh xuống vây quanh lấy La Như Long và huynh muội Biện Khởi Giao.
“Xoẹt xoẹt”, huynh muội họ Biện đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên như ngũ sắc cầu vồng.
Lúc này La Như Long bình tĩnh trở lại, quay sang nói với hai người :
- Khoan đã!
Rồi chàng nhìn chằm chằm vào vị Chưởng môn Thiếu Lâm đang bước đến, lạnh giọng :
- Đại sư lệnh bọn ta xuống ngựa đến đây để đáp lời, thì ra chính là bày xảo kế để bắt người hả?
Phổ Thiện đại sư dừng bước, vuốt râu cười :
- La tiểu thí chủ hiểu lầm rồi, nói như vậy thật tội lỗi! Tội lỗi!
Lão ta đưa tay trấn an quần hùng, nói tiếp :
- Chư vị đồng đạo bình tĩnh, La tiểu thí chủ tuổi trẻ nên có ngang lời, xin chư vị quay lại cho.
Đám cao thủ cùng ứng thanh rồi lùi lại.
Phổ Thiện đại sư mỉm cười nhẹ giọng :
- Nghe nói La tiểu thí chủ gan hùm đởm hổ, dám xông người vào ngọn ma đăng, lật tung chiếc quái xa, hôm nay quả nhiên là danh bất hư truyền.
Cho đến giờ La Như Long vẫn chưa rõ tâm ý của lão, chàng cười nhạt :
- Đại sư sao không nói rõ ra, lão muốn ta đáp lời, hay muốn tâng bốc ta?
Phổ Thiện đại sư nhìn lướt sang huynh muội họ Biện, gượng cười :
- Có huynh muội của Biện gia bảo ở cạnh bên, lão nạp rất khó nói.
Biện Khởi Phụng vốn đang tức giận, lại nghe lão nói lời đó khiến sắc mặt biến đổi, liền lên tiếng :
- Ủa?... Kỳ quái thật! Vì sao có huynh muội ta lại khó nói? Đại hòa thượng, lão là Chưởng môn của một đại môn phái, xin lão phải xử sự hợp lý mới được!
Phổ Thiện đại sư lúng túng cười, khó nói lời để đáp lại.
La Như Long cất giọng :
- Hai vị này là bằng hữu tri giao của ta, đại sư có gì cứ nói, bất tất ngần ngại!
Phổ Thiện đại sư chợt đổi sắc mặt, tiếp lời :
- La tiểu thí chủ là công tử của “Lôi Đình Kiếm” La Luân, La đại hiệp. La đại hiệp cả cuộc đời quang minh chính đại, là tấm gương ngời sáng trong bạch đạo võ lâm, còn tiểu thí chủ sao lại...
Phổ Thiện đại sư không nói rõ câu cuối, ý lão ta là: “Ngươi lại giao tình với bọn hắc đạo”.
La Như Long sao không biết được ý của lão, bèn lớn tiếng :
- Không sai, phụ mẫu ta sống cuộc đời lỗi lạc quang minh, hành sự chính chắn. Nhưng ta tự hỏi mình chưa làm điều gì nhục với tổ tiên. Đại sư, lão không nói thẳng chính sự, cứ quanh co phí mất thời gian. Xin lỗi! Ta không rãnh để phụng tiếp!
Lần này chàng không quay người bước đi ngay, chàng chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc trên cao.
Phổ Thiện đại sư vẫn bình thản tiếp lời :
- Tiểu thí chủ, lời nói nên thận trọng một tí, tiểu thí chủ biết những người đứng trước mặt này là ai không?
La Như Long cười lớn :
- Đại sư nếu nói ta tuổi trẻ khí thịnh, ăn nói không đắn đo, ta thẳng thắn phát ra thêm một câu càng chối tai hơn. Những người đứng trước mặt ta, nếu nói dễ nghe một tí, đều là Chưởng môn các đại môn phái quyền quý tôn vinh, còn khó nghe hơn, hừ, đều là những con cá lọt lưới sống sót đến bây giờ.
Một tiếng hét rầm trời dậy lên, La Như Long vẫn không hề sợ hãi, chàng đứng sừng sững đầy vẻ hào hùng.
Huynh muội họ Biện phập phồng lo lắng, nghĩ rằng cuộc ác chiến sẽ xảy ra.
Bỗng có một tiếng quát lớn phát ra từ sau lưng Phổ Thiện đại sư :
- Như vậy ngươi có ý khinh miệt, xem bọn ta không ra gì hả?
La Như Long lắc đầu nói :
- Nhầm rồi, ngươi nói nhầm rồi! Ta không những không có ý khinh miệt, ngược lại ta còn có lòng “đồng tình”. Các người gặp đến thảm họa, ta cũng mang đầy nỗi bi thương vì nghịch cảnh đạo tiêu ma trướng. Ta không phải là người sung sướng trước tai họa, điều đó xin các người không nên hiểu lầm.
Giọng nói của chàng sang sảng vang lên, khung cảnh toàn trường trở lại lắng dịu.
Phổ Thiện đại sư bước đến, mỉm cười nói :
- Lão nạp mời tiểu thí chủ đến đây để đáp lời, với ý như thế nào thí chủ rõ chưa?
La Như Long nghiêm túc tiếp lời :
- Đại sư nếu có gì chỉ giáo, vãn bối xin lắng nghe.
Phổ Thiện đại sư chậm rãi cất giọng :
- Thí chủ một mình đi về phương Nam, trong người có cất giữ vật kỳ bảo võ lâm, đúng không?
- Đúng!
- Thí chủ biết lúc này mọi người ngầm bám sát theo thí chủ, nguy cơ đang chờ sẵn tứ phía không?
- Biết!
- Thí chủ biết người ngầm bám sát theo có cả hắc đạo lẫn bạch đạo không?
- Vãn bối rất rõ!
Phổ Thiện đại sư mỉm cười hỏi tiếp :
- Thí chủ cho rằng dựa vào hai thanh trường kiếm của huynh muội họ Biện và chiêu “Cách không điểm huyệt” của thí chủ, lại vượt qua nguy hiểm được hử?
- Đúng, vãn bối thực sự nghĩ như vậy!
Phổ Thiện đại sư chỉ tay vào quần hùng, cười kha khả :
- Thí chủ quá tự tin, ta thành thực nói với thí chủ, những người đứng ở đây hầu như đã luyện được “Huyền môn hộ thân cang khí”, ngươi dùng tuyệt chiêu gì để có thể đối phó nổi với họ? Ha ha!
Điều đó La Như Long đương nhiên tin là thật. Chàng vẫn bình tĩnh nhướng đôi mày kiếm hỏi :
- Đại sư, mục đích lão tìm tại hạ đến đáp lời, chính là để doạ tại hạ sao?
Phổ Thiện đại sư tụng một câu Phật hiệu nói :
- Hù dọa? A di đà Phật! Lão tăng tự tin là người trong Phật môn lục dục đã đoạn, thất tình đã trừ, nếu trong lòng sinh ác niệm thì Phật Tổ từ bi cho ta được sao? Quá tội! Quá tội!
Rồi lão hơi ngẩng đầu lên, nói tiếp :
- Ta không những không hù doạ thí chủ, mấy ngày nay lại còn tìm cách tụ tập bằng hữu trong bạch đạo đến đây đợi thí chủ để cùng trao đổi, muốn cho thí chủ giảm bớt muôn phần nguy hiểm, lẽ nào thí chủ không lãnh hội?
- Thật vậy sao?
La Như Long bất ngờ thốt lên lời đó, chàng liền ôm quyền thi lễ, nói :
- Thịnh tình của đại sư, vãn bối xin cảm tạ.
Phổ Thiện đại sư vội xua tay :
- Bất tất cảm tạ ta! Ta còn một câu chưa tiện nói ra...
La Như Long liền tiếp lời :
- Đại sư việc gì phải ngập ngừng, cứ nói thẳng ra đi.
Phổ Thiện đại sư nghiêm nghị cất giọng :
- Dường như khi nãy thí chủ nói, lệnh tôn lệnh đường là bậc hào kiệt lỗi lạc trong bạch đạo võ lâm, thí chủ cũng muốn thừa kế theo con đường của song thân, không làm gì thẹn với trời đất, đúng không?
La Như Long gật đầu đáp :
- Đúng, vãn bối đã nói vậy!
- Thí chủ vừa rồi cũng đã nói, thí chủ tỏ ý “đồng tình” đối với các đại môn phái, mang nỗi “bi thương” khi nhìn thấy đạo tiêu ma trương, đúng không?
- Không sai!
Phổ Thiện đại sư gật đầu nói tiếp :
- Thí chủ có biết “đồng tình” và “bi thương” đều là hành động tiêu cực, không thể giải quyết được vấn đề không?
La Như Long mỉm cười hỏi :
- Đại sư cho rằng làm thế nào mới gọi là “tích cực”?
- Hành động tích cực chính là hóa đồng tình thành hiệp trợ, hóa bi thương thành lực lượng. Lực lượng của chúng ta đoàn kết lại, phục hồi và chấn hưng võ lâm sau cơn đại nạn.
Giọng của Phổ Thiện đại sư ngân lên như chuông, vang ra giữa không gian mờ ảo.
La Như Long nói giọng thành thực :
- Vãn bối tuy nhỏ nhưng lòng can đảm không nhỏ, đại sư nếu có gì sai khiến vãn bối sẽ sẵn sàng xả thân vì chính nghĩa!
- Tiểu thí chủ nói lời đó có thật không?
- Thật!
Phổ Thiện đại sư mỉm cười :
- Nếu thật như vậy, giờ chỉ cần tiểu thí chủ gật đầu một cái, mọi điều sẽ được sáng tỏ!
- Nghiêm trọng vậy sao?
La Như Long ngạc nhiên thốt lên, nhưng sực nghĩ đến điều gì, chàng hỏi :
- Đại sư, xin nói thẳng ra xem?
Phổ Thiện đại sư cất giọng cười :
- Ha ha! Bây giờ không phải là lúc dùng lời suông, mà là lúc phải biểu hiện hành động.
Nói đến đây lão chìa tay phải ra, bảo :
- Đưa đây!
- Đưa gì? Đưa cái gì?
La Như Long chợt hiểu, nhưng giả ngớ người ra.
Phổ Thiện đại sư nghiêm giọng :
- Tiểu thí chủ không phải đang cất giữ vật kỳ bảo võ lâm sao? Tiểu thí chủ nếu cống hiến nó cho đồng đạo võ lâm, vậy không phải là hành động “tích cực” hơn “đồng tình” và “bi thương” sao?
Sợ La Như Long sinh nghi hoặc không hiểu, lão nói thêm :
- La tiểu thí chủ mang nặng mối huyết hải thâm cừu của phụ mẫu, lão nạp cũng vì sự phục thù của tiểu thí chủ mà đã có kế hoạch trước.