Kim bài sách hồn lệnh - Hồi 07

Tác giả: Trần Thanh Vân


Trong võ lâm, mọi tin tức lan truyền rất nhanh. Nay có hai tin tức mà thiên hạ xôn xao hẳn lên.
Tin thứ nhất chính là y như lời Giả Như Chân đoán liệu, sau mười hai ngày kể từ khi Vũ Đương lâm đại nạn, trên giang hồ lại xuất hiện một chiếc quái xa khác cũng có ngọn “Tam sắc đăng” trên đỉnh.
Vẫn phủ rèm kín xung quanh, bốn bánh xe tự động lăn chạy như bay, nó vượt Bạch Hán giang rồi đến Tần Lãnh sơn. Nó nhằm hướng đến Chung Nam sơn, phái Chung Nam chìm trong biển máu.
Tin thứ hai lan ra quả rất bất lợi cho La Như Long, thiên hạ đồn rằng trên ngọn núi Thiên Trụ có một thiếu niên đã liều lĩnh làm tan hủy chiếc quái xa, vật kỳ bảo cũng mất đi từ đó. Bọn hắc đạo ráo riết truy tìm chàng ta và vật kỳ bảo. Đương nhiên những nhân vật trong bạch đạo cũng dốc toàn lực để lùng sục không kém gì phía hắc đạo.
La Như Long chưa từng giẫm chân trên giang hồ, bây giờ đơn độc một mình, chàng cũng nghĩ rằng trên bước hành trình đến Nam Hải, trong người lại giữ bảo vật ắt khó tránh khỏi hiểm nguy.
La Như Long chỉ học một chiêu kỳ tuyệt, vai mang túi hành trang nhỏ do Giả Như Chân tặng, âm diện “Thái Cực đồ” cất giấu trong người, bái biệt Giả Như Chân cất bước lên đường.
Chàng vừa xuất hiện trên quan lộ Kinh Tương, đã lọt vào bao cặp mắt rình rập dòm ngó.
Nhưng cũng rất kỳ quái, La Như Long đi qua Trường giang, Trường sa, rồi vượt qua Lôi Duyên với thời gian cả mười ngày, chàng biết có người bám sát theo dõi, nhưng không có người nào ra tay, cũng không có người nào ngăn chặn.
Nỗi lo sợ ban đầu có phần vơi nhẹ đi, chàng thầm nghĩ: “Có lẽ chiêu Lão Ngưu Phá Xa ta vừa thành đạt khiến cho mọi người không dám đương đầu chăng?”
Trời vào lúc rạng chiều rực đỏ, La Như Long đặt chân đến khu trấn Công Bình.
Chàng ngước mắt nhìn khu trấn lạ lẩm này, đang lưỡng lự có nên đi tiếp hay nghỉ lại, bỗng có giọng quát đột ngột phát lên từ phía sau :
- Thằng nhóc, ngươi có phải là La Như Long không?
Nghe lời quát chỉ đích tính danh đó, chàng kinh ngạc quay người lại.
Nhưng chẳng có người nào sau lưng, chàng phóng ánh mắt nhìn ra xa, thấy trên thảm cỏ bên đường cách ngoài ba trượng có hai lão già đang ngồi.
Hai lão này tuổi độ lục tuần, khuôn mặt gầy ốm, dưới cằm có chòm râu sơn dương, đang chỉ trỏ tay nói gì không rõ.
La Như Long lướt nhìn bọn họ, phân vân nghĩ: “Hai lão này niên kỷ ngang nhau, tướng mạo cũng giống nhau. Quái lạ thật! Có phải họ gọi ta không?... Hay ta nghe nhầm?”
Thấy hai lão kia vẫn không nhìn đến, chàng bèn quay người bước đi.
Bất ngờ có giọng rít lên bên tai :
- Đứng lại!
La Như Long giật mình thất kinh, phóng ánh mắt quan sát xung quanh, không biết từ đâu đã xuất hiện bốn gã đại hán hung dữ đứng chặn trước mặt.
Gã đứng trước có khuôn mặt đen như đáy nồi, đôi mắt rừng rực, tướng mạo như hung thần ngọa quỷ. Có lẽ vừa rồi gã ta lên tiếng gọi:
La Như Long định lớn tiếng hỏi lại thấy một gã áo trắng trong bọn bước đến cạnh gã mặt đen, mắt đánh nhìn hai lão già đang ngồi trên thảm cỏ, miệng lên tiếng :
- Đại ca! Bên đó là ai?
Gã mặt đen phóng hai luồng ma quang nhìn theo, rồi tuôn ra một tràng cười cuồng vọng :
- Ha ha! Thì ra là “Tuyết Phong nhị tẩu”, các người cũng có tham vọng nữa hả? Ha ha...
Gã ta nói rõ danh hiệu của hai lão kia, La Như Long thầm lo: “A! Họ chính là ‘Tuyết Phong nhị tẩu’ sao? Nghe nói ‘Lang Tẩu’ và ‘Bái Tẩu’ này chỉ ba chân, họ có công lực bất phàm... Lẽ nào cũng đến đây để tranh đoạt báu vật?”
Hai lão già nghe gọi rõ danh hiệu của mình, bèn cười và đứng dậy. Quả không sai, La Như Long phát hiện lão đứng sau chỉ có một chân.
Lão một chân có biệt hiệu là “Bái Tẩu” liền chỉ tay vào gã mặt đèn cười hắc, cất giọng nói :
- Bọn ta quá lộ dừng chân ở đây, không ngờ lại gặp “Vạn Dương tứ bá” của Ngụy đại gia. Việc của các ngươi, bọn ta không liên quan gì?
Gã mặt đen cười gằn :
- Lão nói thật lòng chứ? Không đếm xỉa vào việc của bọn ta hả?
Bái Tẩu cười âm hiểm :
- Ngụy đại gia không nên vì bọn ta mà phân tâm, phải hành động nhanh đi, trên đường có người đến rồi kìa!
Cát bụi tung mù mịt cả một vùng, hai con tuấn mã lao nhanh đến...
Gã mặt đen chăm mắt nhìn, như đang suy tính điều gì, gã chỉ tay vào lề đường, cười nham hiểm nói với La Như Long :
- Tiểu huynh đệ tránh vào trong này có được không?
La Như Long đâu thể không biết tâm địa của gã, chàng bình tĩnh tìm cách thoát thân, thấy đôi tuấn mã tiến đến mỗi lúc một gần, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu người đang đến đó là nhân vật trong bạch đạo, ta hẳn không có hy vọng thì nguy sao?”
Bởi vậy chàng cố đứng giữa đường, dõng dạc cất giọng :
- Ta vì sao phải tránh? Xin hỏi các ngươi chặn đường ta có ý định gì?
Gã mặt đen hằm hằm tức giận định ra tay, bất chợt có gã mặt vàng bước đến ngăn cản, nhếch môi cười nói với La Như Long :
- Tiểu huynh đệ, ngươi chớ trách, bọn ta có một vấn đề rất đơn giản ngươi có thể đáp ứng được không?
- Ngươi nói thử xem!
Tức thì gã đại hán có bộ mặt như ma lớn tiếng hỏi :
- Ở Nam Hải có Liệt Hỏa Thần Quân, lão ta là gì của ngươi?
- Liệt Hỏa Thần Quân hả?
La Như Long ngạc nhiên thốt lên, chàng không ngờ đối phương hỏi câu đó.
La Như Long đến Nam Hải để gặp Liệt Hỏa Thần Quân là do Giả Như Chân khuyên nhủ, điều này cũng chỉ có lão ta biết, sao lại bị tiết lộ ra ngoài được?
Lúc này hai con tuấn mã tung vó lướt nhanh đến, trong nháy mắt đã dừng lại gần bên chàng.
Giọng yểu điệu cất lên từ trên ngựa :
- Ôi! Chàng ta lại ở đây. Ca ca, chúng ta xem một tí có được không?
Chàng ta? Chàng ta là ai?
La Như Long nghĩ không ra, liền quay người nhìn.
Trên lưng ngựa là một đôi thiếu niên nam nữ, chàng thiếu niên tuổi độ hai mươi, thiếu nữ độ mười sáu mười bảy. Họ trang phục màu đen, ra vẻ con nhà quý tộc.
Lúc này gã mặt đen bực tức quát :
- Biết điều thì tránh xa, có gì mà xem, đi đi!
Rồi gã đưa tay khoa khoa mấy cái vẻ uy Hi*p.
Chàng thiếu niên thấy vậy bèn quay sang nói :
- Muội muội xem kìa, bọn “Vạn Dương tứ bá” dáng bộ hung hăng, hình như sợ chúng ta xen vào một phần. Vậy chúng ta đi thôi!
Chàng ta nói ra danh hiệu và mưu đồ của bọn đại hán, cả bốn tên trợn mắt đứng ૮ɦếƭ lặng người.
Thiếu nữ liếc nhìn bọn “Vạn Dương tứ bá” lớn tiếng :
- Đường rộng thênh thang, ai đi đứng mà chẳng được? Họ làm gì lại không cho chúng ta xem? Ta nhất định đứng đây thôi!
Gã mặt đen tức giận trừng mắt quát :
- Huynh muội ngươi biết rõ bọn ta là “Vạn Dương tứ bá” rồi, còn dám đứng nấn ná đó hả?
Gã mặt xanh gắt giọng :
- Bọn nhóc ngươi từ đâu chui ra vậy? Báo tính danh ta nghe xem?
Chàng thiếu niên nghe vậy phá lên cười lớn. Hai lão “Tuyết Phong nhị tẩu” cũng đã bước đến gần bọn “Vạn Dương tứ bá”, Bái Tẩu chỉ ngón tay vào đôi thiếu niên nam nữ, cất giọng cười thâm trầm :
- Chắc các vị không nhận ra đôi nam nữ này, đó là huynh muội họ Biện ở Biện gia bảo lừng danh vùng Ao Đông. Ha ha...! Gã mặt đen lườm đôi thiếu niên nam nữ một cái, cất giọng cười cuồng ngạo :
- Miễn! Miễn! Dù thỉnh “Cửu Liên sơn” Biện gia bảo đến đây cũng không dám lên mặt với ta.
Thiếu nữ lạnh giọng :
- “Hắc Diện Kim Cương” Ngụy Nguyên ngươi chớ kiêu ngạo, bổn cô nương nếu giao đấu với ngươi chỉ cần chưa đến mười chiêu. Ngươi hống hách với La tiểu ca làm gì, có gan thì đối đầu với bổn cô nương.
Bọn “Vạn Dương tứ bá” ánh mắt nảy lửa, đằng đằng sát khí. Cả bốn tên nhất tề hét lên, binh khí vung lên sáng loáng, tình thế vô cùng căng thẳng.
Cùng lúc này, “Tuyết Phong nhị tẩu” tung người ra đúng giữa song phương. Bái Tẩu lắc đầu buông giọng trầm trầm :
- Khoan! Khoan! Các vị đều hiểu lầm, “Vạn Dương tứ bá” chỉ muốn hỏi một điều gì đó chứ đâu có âm mưu ςướק đoạt gì? Các vị lại là bằng hữu đồng đạo, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau!
La Như Long thấy Bái Tẩu ra tay ứng phó rất nhanh, trong lòng đã lạnh, thầm nghĩ: “Điều gay cấn nhất đối với ta là hai lão già này, ta muốn tìm kế thoát thân không phải dễ”.
Cuộc diện sắp xảy ra một trận ác đấu thì cuối cùng “Tuyết Phong nhị tẩu” đã đứng ra hòa giải, tình hình lắng dịu trở lại. Thiếu niên nghiêng mặt hỏi La Như Long :
- La tiểu ca, bọn họ chặn đường tiểu ca là có phải thật sự muốn hỏi điều gì không?
- Đúng vậy!
La Như Long trả lời.
- Họ hỏi gì?
La Như Long hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nàng tuy mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đối với nét đẹp kiều diễm của thiếu nữ, trong lòng cũng phải xao xuyến rung động.
Nhưng có một câu ban nãy Bái Tẩu nói làm chàng không thể nào quên.
Biện gia bảo và “Vạn Dương tứ bá” là bằng hữu đồng đạo.
Lời đó có ý gì? Biện gia bảo cũng là người trong hắc đạo hay sao?
Bởi vậy La Như Long chưa đánh giá được họ, chỉ cười lãnh đạm trả lời :
- Họ hỏi Liệt Hỏa Thần Quân là gì của tại hạ?
Thiếu nữ vội hỏi tiếp :
- La tiểu ca trả lời sao?
La Như Long mỉm cười đáp :
- Tại hạ chưa trả lời thì huynh muội cô nương đến!
Bái Tẩu liền xen vào :
- Ha ha, như vậy không những chứng tỏ lời của lão hủ không giả dối, mà còn chúng minh được phía Ngụy đại gia chẳng có mưu đồ gì, có đúng không?
Rồi lão ta bước đến cạnh La Như Long hỏi :
- Chúng ta trở lại chuyện ban đầu, La đại hiệp là gì của Liệt Hỏa Thần Quân?
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào La Như Long để đợi câu trả lời.
La Như Long cũng không hiểu vì sao họ gán chàng với Liệt Hỏa Thần Quân? Vì sao tất cả đều muốn nghe lời giải đáp này?
Mặc dù trong đầu như tơ rối, nhưng chàng vẫn bình tĩnh trả lời :
- Xin lỗi! Ta không biết Liệt Hỏa Thần Quân.
- Ngươi nói láo!
Cả bọn “Vạn Dương tứ bá” cùng thốt.
La Như Long chưa từng nói láo, nghe vậy liền bừng bừng tức giận :
- Ta láo gì? Không biết thì ta nói không biết, liên can gì các ngươi?
Bái Tẩu đưa tay thị ý cho mọi người khoan lên tiếng, lão giở giọng cười sâu hiểm :
- Được, được, ta xin hỏi tiếp “Lệnh bài” trên bước đường hành đạo của Liệt Hỏa Thần Quân, ngươi có biết không?
- Lệnh bài hả? Lệnh bài gì?
La Như Long sửng sốt thốt lên.
Bái Tẩu nhấn giọng hỏi gặn :
- Xin ngươi trả lời, có biết “lệnh bài” của lão ta hay không?
La Như Long lắc đầu đáp :
- Ta không những không biết, mà cũng chưa từng thấy nó!
- Thật không?
- Nói láo lão làm gì?
Xem ra La Như Long đã nổi cơn nộ hỏa lên rồi.
Bái Tẩu dường như hỏi đã xong, đôi mày xạm lại, trầm giọng :
- Đây là một chuyện kỳ quái, chẳng lẽ có người ngấm ngầm giở trò? Hay là một sự trùng hợp? Mỗi đêm ở trước cửa phòng của ngươi dừng chân lại xuất hiện một lệnh bài, điều này giải thích sao?
La Như Long kinh ngạc nói :
- Sao? Mỗi đêm có một lệnh bài của Liệt Hỏa Thần Quân xuất hiện trước cửa phòng ta?
Chợt nghe thiếu nữ cất giọng gọi :
- La tiểu ca, biết Liệt Hỏa Thần Quân hay không cũng được. Bây giờ trả lời xong rồi chúng ta đi.
Vừa nói, cô ta cho ngựa đến sát người La Như Long, cánh tay ngọc ngà đưa ra để kéo chàng lên ngựa...
“Xoẹt” một tiếng, bọn “Vạn Dương tứ bá” vung binh khí áp đến vây quanh hai người ngựa...
“Hắc Diện Kim Cương” Ngụy Nguyên cất giọng :
- Bọn ta chẳng sợ Liệt Hỏa Thần Quân, ngươi muốn đi hãy bỏ vật kỳ bảo võ lâm lại đây!
Thiếu nữ chưa kéo La Như Long lên được, vội kêu :
- Sao vậy? Tiểu ca không muốn huynh đệ ta viện thủ hả? Tự tin có thể thoát hiểm trùng trùng được sao?
Gã đại hán mặt xanh lên tiếng :
- Cô nương, ta khuyên cô nương nên tự lo lấy mình, bọn ta không nhẫn nhịn đâu.
Chàng thiếu niên liền cho ngựa lướt đến sát La Như Long gọi lớn :
- La đệ đệ, ngươi lên ngựa ta, tin rằng “Vạn Dương tứ bá” ngăn cản không nổi ta, chúng ta ra khỏi khu trấn này rồi hãy tính.
Vừa nói, chàng ta vừa đưa tay kéo La Như Long lên...
Giọng của Ngụy Nguyên chợt cất lên từ phía trước :
- Không biết liệu lấy thân, ta sẽ cho ngươi biết ta, xem đây!
Gã ta phóng người đến như mũi tên, thanh đao loáng lên chém ngang đến cánh tay trái của chàng thiếu niên.
Chàng thiếu niên cũng không phải tầm thường, tay phải ✓út thanh trường kiếm nhanh hơn điẹen xẹt quật thẳng đến.
Hắc Diện Kim Cương xuất chiêu, không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy. Nếu hắn ta không thu thế chiêu, cho dù chàng thiếu niên bị thụ thương, thì gã ta cũng phải mất mạng. Tình thế quá nguy cấn, buột gã ta hét một tiếng lạng người né sang một bên.
Ba gã còn lại là “Bạch Diện Kim Cương” Chương Năng, “Thanh Diện Kim Cương” Chương Tử Bưu và “Hoàng Diện Kim Cương” Ngụy Miễn cùng gầm lên một tiếng, xông bổ ngay đến như mãnh hổ.
Đôi nam nữ họ Biện với hai thanh trường kiếm trong tay xé gió vùn vụt, xáp đến đón tấn công đối phương.
Tiếng quát tháo rầm trời, ánh kiếm đường đao loé lên như điện chớp đêm đông.
Màn đêm dần dần đổ xuống bao phủ một màu sắc ảm đạm, cát bụi cuộn tung mù mịt, cuộc giao chiến vô cùng kịch liệt...
Bái Tẩu lợi dụng cơ hội này, bước đến cạnh La Như Long, cười khéo :
- Tiểu huynh đệ, những lời vừa rồi ngươi nói hoàn toàn thật hay sao?
- Đương nhiên!
Chàng lạnh lùng trả lời.
Lão ta tiếp lời :
- Ngươi có biết lần này về phương Nam, biết bao nhiêu cạm bẫy nguy hiểm đang chờ sẵn ngươi không?
- Vì sao?
- Nửa tháng nay có biết bao nhiêu nhân vật võ lâm đã bám sát theo ngươi, nguyên nhân họ không dám ra tay là sợ uy danh của Liệt Hỏa Thần Quân. Bây giờ ngươi nghĩ xem, họ có thể dễ dàng để cho ngươi mang bảo vật cao bay xa chạy sao?
La Như Long sực nghĩ: “Đây thực là một điều khó hiểu. Lệnh bài của Liệt Hỏa Thần Quân sao lại xuất hiện ở nơi ta dừng chân nhỉ? Có lẽ lão ta cũng đến Trung Nguyên, biết rõ ta cất giữ âm diện “Thái Cực đồ” nên bám sát theo ta?”
Đang lúc La Như Long chưa tìm ra kế thoát thân, Bái Tẩu với tâm địa thâm độc, cất giọng :
- Dù ngươi có tài nghệ phi phàm, sợ rằng cũng khó thoát được cuộc săn lùng của mọi người.
Quan sát thái độ của lão ta, La Như Long thừa biết ý đồ của lão, nhưng vẫn cố hỏi :
- Lão có diệu sách gì chỉ giáo không?
Bái Tẩu cười hì hì :
- Theo ta nghĩ, ngươi đưa vật đó cho huynh đệ ta, rồi cả ba cùng tìm đến vùng thâm sơn tuyệt cốc cộng hưởng.
Biết rõ mưu đồ của đối phương, La Như Long lạnh mặt nói :
- Nếu ta không chấp nhận thì hai lão nghĩ sao?
- Như vậy...
Lão ta chưa nói hết lời, đã vung nhanh tay ra điểm “Mê huyệt” trên người chàng.
Lão ta vừa động thủ, La Như Long đã nhanh như chớp lách người ra khỏi giữa hai lão, thấy chỉ phong của đối phương tiếp bạt đến, chàng lớn tiếng :
- Sao? Các người lừa không được lại ra tay ςướק đoạt hả?
Nghe tiếng kêu đó, song phương đang giao đấu nhau đều sửng sốt kêu lên một tiếng rồi cùng phóng người lao đến.
Thấy bọn họ chạy đến vây quanh, bọn “Tuyết Phong nhị tẩu” tái mặt, đang định giở giọng độc địa, đột nhiên từ trên không vang lên một tiếng quát :
- Không được động đậy! Tiểu tử kia đã không quan hệ với Liệt Hỏa Thần Quân, bảo vật sẽ thuộc vào tay ta! Ha ha!
Tiếp đó liền có ba bóng người đáp xuống đương trường.
Ba nhân vật này xuất hiện, tất cũng những người ở đấu trường vốn đang hung hăng lập tức đứng yên bất động.
Màn đêm u ám, La Như Long nhận ra bọn họ, thầm thốt lên: “Thôi rồi! Bọn họ là ba tên ma đầu, công lực cao hơn mấy tên ở đây nhiều, một mình ta làm sao địch nổi?”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc