Rơi từ độ cao cả ngàn trượng, La Như Long nghĩ rằng sẽ ૮ɦếƭ, không mong một chút may mắn nào sống còn.
Qua tiếng nổ vang đó, thần trí chàng cũng tan biến theo. Trong giây phút này chàng không hề vướng bịu, cũng không đau khổ, chàng giống như cánh chim giữa bầu trời hư vô, cứ bay đi... bay mãi...
Thời gian trải qua không biết bao lâu...
Bỗng La Như Long cảm thấy mỏi mệt, cũng có phần đói, cơn đói khát làm cho miệng lưỡi khô buốt. Chàng quờ quạng trong cơn mê man.
Tiếng kêu giống như lời cầu khẩn thoát ra khỏi miệng, chàng cảm thấy từ trong cõi vô minh, có một vật gì mềm mềm để lên trên miệng chàng, từng giọt từng giọt nước mát dịu như cam lộ thấm nhuận cổ họng rồi lan vào trong cơ thể...
Cũng không biết những giọt nước này từ đâu đưa đến, chàng lúc này như một đứa hài nhi đang hấp thụ dòng sữa ngọt ngào...
Đến lúc cảm thấy đủ rồi, chàng dừng uống, thân mình trở lại bất động.
Trong lúc bất động, cái vật kia cũng nhích ra khỏi miệng chàng. Vật đó rời khỏi miệng là chàng thoáng hồi tỉnh lại, đôi mắt hé mở.
Bất chợt có ánh sáng chóa đập vào mắt khiến chàng phải nhắm lại.
Tuy trong thoáng mở mắt La Như Long không thấy được vật gì, nhưng trong đầu lại hiện lên ý nghĩ kỳ lạ: “Sao? Ta không ૮ɦếƭ ư?”
Đang trong mê hoặc, bên tai lại nghe văng vẳng :
- Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi à?
Chàng thoáng phân vân: “Tiểu tử? Người nào gọi ta tiểu tử nhỉ? Giọng đó sao quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi?”
La Như Long ngạc nhiên choàng mở mắt ra... ánh mắt tiếp xúc rõ người và cảnh vật chung quanh.
Nơi đây là một hang thạch động, La Như Long đang nằm ngửa trong hang động này.
Bên cạnh chàng có một lão nhân đang ngồi, râu tóc bạc trắng, mình vận chiếc áo màu nâu. Có phải lão này vừa qua ở Trầm Gia Loan đã hiển lộ chiêu thuật tuyệt thế kỳ công làm cho sáu cao thủ hắc đạo bị một phen kinh hoảng không?
Nghe giọng nói của lão ta vừa rồi, giống như giọng nói chàng nghe ở trong rừng, vậy cùng một người hay sao?
La Như Long thoáng cơn đại nạn, vào nằm được trong hang động này, như vậy rõ ràng đã được lão ta cứu lấy. Ân đức này quả thực lớn lao như trời biển.
Nghĩ đến những điều đó, chàng bèn chống tay định ngồi dậy.
Mới nhích người cử động, La Như Long cảm thấy toàn thân đau buốt rã rời.
Chàng nghiến răng cố nén cơn đau, ngước ánh mắt nhìn lão nhân đang mỉm cười, từ tốn nói :
- Lão tiền bối, ân đức của lão quá lớn, vãn bối biết làm sao để báo đáp được.
Lão ta vẫn ngồi như lần ở Trầm Gia Loan, đôi mắt hơi khép, miệng hiện nụ chàng, nghe chàng nói vậy liền lắc đầu tiếp lời :
- Ngươi không nên nói điều đó, cứ nằm nghỉ đi.
Rồi lão chuyển giọng :
- Người thoát khỏi cái ૮ɦếƭ từ “Huyết Quang chưởng” quả là đại phúc. Ba ngày nay ta đã tống khử nhiệt độc ở trong cơ thể ngươi ra, cố gắng độ ba ngày nữa để ngươi trở lại bình phục hoàn toàn rồi rời khỏi hang này.
La Như Long kinh ngạc :
- Vãn bối bất tỉnh nhân sự đã ba ngày rồi sao? Lão tiền bối, đây là nơi nào?
Lão nhân tóc bạc cười ha hả :
- Hảo, hảo, trước tiên ta cho ngươi xem thành tích của ngươi rồi nói sau!
Vừa nói, lão vừa đưa tay đỡ chàng dậy và dìu ra cửa động, chỉ xuống núi nói :
- Ngươi nhìn dưới đó sẽ rõ mọi chuyện.
La Như Long nhìn xuống, ở khoảng đất trống dưới núi, chiếc quái xa vỡ mục nằm ở đó.
Thoạt thấy chiếc quái xa, chàng biết rằng mình bây giờ còn nằm ở ngọn núi Thiên Trụ. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, chàng đưa mắt nhìn về hướng Vũ Đương...
Toàn bộ thành trì Vũ Đương đều trùm lên một màu xám nghịt, bảy mươi hai tòa điện nguy nga giờ chỉ còn lại tám tòa, nhưng tường vách cũng sụp đổ tiêu điều.
Đường đường một đại môn phái, lại bị bọn ma đầu hủy diệt trong khoảnh khắc.
Nhưng lạ thật, ở đó vẫn có đến cả đám người lố nhố, hình như họ đang tu chỉnh lại cơ ngơi sau cơn họa biến.
Không để La Như Long xem lâu, lão nhân tóc bạc dìu chàng vào trong động, mỉm cười nói :
- Không nên luyến tiếc cho Vũ Đương làm gì, không quá một năm nữa nó sẽ rạng rỡ huy hoàng lại như xưa. Tuy nhiên... sử sách Vũ Đương đã bị một vết nhục!
La Như Long phân vân hỏi :
- Lão tiền bối, có phải người của Vũ Đương bị Gi*t sạch, giờ có băng đảng khác đứng ra sáng lập môn phái không?
Lão nhân tóc bạc thoáng đổi nét mặt, đáp lời :
- Theo lão hũ thấy, những người Vũ Đương sống sót không là bao, ôi... Tên Linh Tước đạo nhân từng tự xưng là Chưởng môn phái Vũ Đương đó, ngươi cũng thấy mặt rồi chứ?
La Như Long chợt trầm tư, lại nghĩ về chiếc quái xa vỡ tung nằm ở dưới núi, nói :
- Lão tiền bối, quái xa tiêu tan, ngọn “Tam sắc đăng” không còn nữa, những nhân vật phía bạch đạo hợp lực nhau lại, bọn ma đạo đó làm sao tồn tại được?
Lão tóc bạc nghe vậy liền cất lên một tràng cười :
- Ha ha! Ngươi cho rằng chiếc quái xa đó tiêu hủy, trong võ lâm sẽ không còn quái xa và ngọn “Tam sắc đăng” khác hả?
Tiếng cười lão ta làm cho chàng như chìm ngập trong sương mù dày đặc, chàng mở tròn đôi mắt ngạc nhiên hỏi :
- Không phải vậy sao?
Lão nhân tóc bạc vẫn cang giọng cười :
- Tiểu tử, ngươi quá tự tin rồi. Lão hủ bảo đảm với ngươi, nội nửa tháng trở lại, trên Trung Nguyên lại xuất hiện một quái xa khác, vẫn có ngọn “Tam sắc đăng” sát nhân đó.
Ngươi tin không?
La Như Long chưa tin hẳn, lẩm bẩm :
- Điều này... sao có thể như vậy được?...
Lão nhân tóc bạc chuyển giọng nói nghiêm túc :
- Tiểu tử, cũng không trách chi, ngươi có cùng suy nghĩ như mọi người, cho rằng ngọn ma đăng sát nhân đó là một ngọn đăng thần bí phải không?
Chàng lặng người không trả lời, lão ta nói tiếp :
- Nhầm rồi! Ta nói cho ngươi biết, ngọn ma đăng đó chính là một loại võ công, công phu của nó Gi*t ૮ɦếƭ người, hiểu không?
La Như Long nhíu mày lẩm bẩm :
- Đó là võ công ư? Sao lại biến đổi màu, lúc màu hồng, lúc màu xanh, lúc màu trắng. Ngọn hồng đăng Gi*t ૮ɦếƭ người trong nháy mắt, không ai chống cự nổi, đó là võ công gì?
Lão nhân tóc bạc mỉm cười :
- Nói về võ học vô cùng sâu rộng, người đời đâu hiểu thấu đáo được? Ngọn hồng đăng trên quái xa đó chính là “Huyết chưởng” mà ngươi nếm. Duy có một điều khác là “Huyết chưởng” phát qua ngọn đăng được tỏa ra một vùng rộng và uy lực cũng tăng gấp bội lần.
Nghe giải thích vậy, La Như Long có phần tin, chàng bèn hỏi tiếp :
- Ngọn mê hồn đăng màu lục đó cũng chính là “Lục Âm chưởng” hay sao?
- Đúng vậy! Còn ngọn bạch đăng đó là ánh sáng vốn có của nó, bởi vậy không Gi*t ૮ɦếƭ người!
Nói đến lục đăng, La Như Long sực nhớ đến La Như Vân, liền hỏi :
- Lão tiền bối, lão là người chứng kiến hiện trường, vậy ca ca của vãn bối bị nữ ma làm thần trí mê loạn, không biết bây giờ ở đâu?
Lão nhân tóc bạc than nhẹ :
- Đi rồi, ta thấy nó cùng đi với bọn ma đầu. Theo ta nghĩ, có khả năng nó không nguy hiểm đến tính mạng, không khéo lại có điều tốt gì cũng nên!
- Điều tốt? Điều tốt gì?
Chàng ngạc nhiên thốt lên.
Lão tóc bạc hình như không tiện nói ra, lão chỉ mỉm cười ngồi vậy.
La Như Long không nỡ hỏi nữa, bèn chuyển sang vấn đề khác :
- Kiến thức của lão vô cùng uyên bác, lão có biết người bị “Lục Âm chưởng” làm mê hồn, có phương pháp gì để họ khôi phục lại được không?
Lão ta lắc đầu :
- Đối với “Lục Âm chưởng”, lão hủ biết không nhiều, đây cũng là nguyên nhân làm ta không dám tiếp cận quái xa. Ta nghĩ rằng, nữ ma đầu Miêu Cương đó có thể chế ra được thuốc để giải, đúng không?
La Như Long buồn buồn than :
- Phụ mẫu tôi ૮ɦếƭ rồi, ca ca bị bọn ma nữ làm mê hồn và bắt đi, còn lại một mình tôi bây giờ biết làm sao đây?
Nghĩ đến cảnh trường tang thương, đôi nhãn châu chàng ngấn lệ...
Nhìn nét mặt La Như Long âm thầm đau khổ, lão ta cũng không nén được nỗi lòng, cố gượng cười để cởi mở lòng chàng :
- Ngươi việc gì phải tự khổ đến mình. Ngươi dám mạo hiểm lao vào quái xa đó có phải là tìm vật kỳ bảo võ lâm không?
Nghe nhắc đến hai chữ “kỳ bảo”, La Như Long ngỡ ngàng lắc đầu nói :
- Lão tiền bối chớ cười, vãn bối tuổi trẻ khí thịnh, hành sự lỗ mãng, vãn bối mắc lừa rồi!
- Mắc lừa ư?
Lão ta ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Ngươi mắc lừa gì? Lẽ nào ngươi không phát giác ra được bảo vật đó?
La Như Long lắc đầu hận giọng :
- Tin nhảm! Tin nhảm! Tin đồn chiếc quáix a có kỳ bảo hoàn toàn là chuyện hoang đường.
- Sao lại khẳng định vậy?
La Như Long trả lời :
- Không đúng hay sao? Không giấu gì lão, vãn bối mang nặng mối huyết thù, liều mình tiếp cận đến quái xa cũng là vì vật kỳ bảo đó. Rồi kết quả chẳng được gì, chính vãn bối tin nghe tin đồn nhảm làm khổ lấy thân. Biết bao nhiêu người ૮ɦếƭ một cách oan uổng cũng vì tin điều này!
Lão nhân tóc bạc cười lớn :
- Nghe nói vậy, lão hủ đến Trung Nguyên lần này cũng là vì tin nhảm đó lôi cuốn cả?
Lão tóc bạc này có ân cứu mạng đối với La Như Long, về lai lịch lão ta chàng không hề biết. Chàng nhớ khi ở tửu lầu Trầm Gia Loan, cả gần một trăm thực khách cũng không ai rõ được danh hiệu của lão ta.
Lão ta nói đến Trung Nguyên này, rõ ràng lão không phải ở Trung Nguyên, vậy ở nơi nào?
Đối với lão nhân này, La Như Long ngưỡng mộ, công lực sở học của lão chàng đã từng chứng kiến được. Nay chàng cô độc một mình, nếu được lão chân truyền hẳn không phải là điều tốt sao?
Đã mấy lần muốn nói ra, nhưng La Như Long cứ ngập ngừng không nói được. Nếu làm vậy cũng quá tùy tiện, vì ít nhất cũng phải biết rõ về lão.
Chàng tiếp hỏi lời khi nãy của lão :
- Sao? Lão đến Vũ Đương sơn cũng là vì kỳ bảo đó ư?
- Không sai!
La Như Long gượng cười :
- Vãn bối vì vậy mà suýt bỏ mạng, lão nên tin đó là một lời đồn nhảm đi!
- Không! Đó không phải là tin nhảm!
- Không phải hả? Lão cũng tin đó là thật hả?
- Đương nhiên là thật!
- Lão cũng tin vật kỳ bảo võ lâm ở dưới gầm quái xa ư?
- Đúng vậy!
- Lão tiền bối, lão nên tin vãn bối, thực ra dưới gầm quái xa đó không có vật gì cả!
Lão nhân tóc bạc lắc đầu tiếp lời :
- Nhầm rồi! Theo lão hủ biết, dưới gầm quái xa thực sự có vật kỳ bảo đó. Ngươi nghĩ xem, ta niên kỷ lớn thế này rồi, lại bị một tin nhảm làm mê hoặc ư?
Rồi lão cười nói tiếp :
- Chỉ là vật đó không đáng để mắt tới, nếu vậy ngươi nhìn nhầm đấy!
- Vật lão nói đó có phải hình bán nguyệt không?
- Đúng vậy! Đó chính là kỳ bảo mà người trong võ lâm khó cầu được!
- Ai da...
La Như Long kêu một tiếng, liền chồm người đứng dậy, cơn đau trong người cũng biến mất.
Lão nhân tóc bạc bất ngờ thấy vậy vội đưa tay ấn lấy vai chàng mỉm cười hỏi :
- Làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì vậy?
Chàng níu lấy tay áo lão, nói vội :
- Lão tiền bối, lão giúp đưa vãn bối xuống chiếc quái xa, vãn bối muốn tìm vật kỳ bảo đó.
- Chậm rồi! Đã ba ngày rồi, đến không kịp nữa.
La Như Long nghe vậy rã rời chân tay, cơn đau trong người càng tê tái, đứng cũng không vững, chếch choáng dựa vào vách đá, nói giọng đau buồn :
- Trong ba ngày này đã có người đến chiếc quái xa để tìm lục rồi ư?
- Khi quái xa đó vỡ tung, người ta liền đến đó ngay!
- Xin lão nói rõ, đó là những người nào?
Trong nỗi thất vọng, chàng cũng cố hỏi tận tường.
Lão nhân tóc bạc trả lời :
- Nhiều lắm! Nhiều lắm! Ngoài cả trăm tay ma đầu Miêu Cương ra, nhân vật trong hắc bạch đạo võ lâm nghe tin cũng tìm đến, cả thẩy không dưới hai trăm người.
La Như Long buông giọng than dài :
- Như vậy La Như Long này vô phúc mất đi kỳ bảo, hết hy vọng rồi!
- A, tên ngươi là La Như Long hả?
Rồi lão mỉm cười nói tiếp :
- Giờ ta hỏi ngươi, tin về vật kỳ bảo có phải là tin nhảm không? Ngươi cũng có hiểu biết chứ?
Chàng cúi đầu lặng yên không nói.
Lão nhân tóc bạc cất giọng cười sang sảng, lấy từ trong người ra một vật bỏ vào tay chàng nói :
- Ngươi xem đây là thứ gì?
La Như Long thẫn thờ nhìn xuống...
Ánh mắt vừa bắt gặp vật đó, bật chợt mặt rạng rỡ lên đầy nỗi vui mừng xen lẫn kinh ngạc. Vật nằm ở trong tay chàng chính là vật hình bán nguyệt...
La Như Long như không tin vào mắt, và tin thần chấn động, chàng nhoài người vào lòng lão, vui mừng nói :
- Ôi... đa tạ ông trời! Vật này cuối cùng được nằm vào tay lão. Lão nói xem đây chính là vật kỳ bảo võ lâm hay sao?
Lão ta cười hiền hòa :
- Đúng vậy! Lão hủ tóc bạc đến thế này rồi lại còn nói dối ngươi nữa sao?
La Như Long càng mừng rỡ, đôi mắt tròn xoe chăm nhìn vật trong tay, nhưng vẫn lắc đầu không hiểu :
- Lão tiền bối, đây là vật gì? Nó có diệu dụng như thế nào?
Lão nhân tóc bạc cười ha hả, dùng hai ngón tay kẹp vật đó lên, đưa qua đưa về trước mặt chàng, hỏi :
- Ngươi nhìn xem nó giống cái gì?
Chàng ngơ ngác nói :
- Giống gì à? Nó đầu to đuôi nhỏ, không giống vầng trăng khuyết, cũng không giống lưỡi liềm...?
Lão nhân tóc bạc tiếp lời :
- Không giống gì cả sao? Ta hỏi ngươi, ngươi đã thấy “Thái Cực đồ” chưa? Vật này có giống “âm diện” (mặt âm) của “Thái Cực đồ” không?
Lời giải thích đó như đã khởi múi, La Như Long bèn gật đầu cười lớn :
- Không sai! Không sai! Trên đầu của nó có lỗ tròn, chính là âm diện “Thái Cực đồ”.
Chàng sực nghĩ lại :
- “Thái Cực đồ” này chỉ có âm diện, không có dương diện hả?
Lão nhân tóc bạc khẳng định :
- Có!
- Nó ở đâu?
- Ở trên một hòn đảo lẻ loi không có ai, thuộc Nam Hải!
- Trên đảo đó không có ai cả à?
- Có, chỉ một người!
- Chỉ có một người thôi ư? Vậy dương diện “Thái Cực đồ” nằm ở trong tay vị đó hả?
- Đúng vậy!
- Lão tiền bối, người đó là ai?
- Liệt Hỏa Thần Quân.
- Liệt Hỏa Thần Quân...?
La Như Long không lạ lùng đối với danh hiệu đó. Sau khi kinh ngạc thốt lên, chàng lắc đầu nói :
- Liệt Hỏa Thần Quân là một đại ma đầu Gi*t người không nháy mắt, dương diện “Thái Cực đồ” lọt vào trong tay lão ta, ai dám đến đó để tranh đoạt được?
Thần sắc của lão nhân tóc bạc thoạt biến đổi. La Như Long không phát hiện ra, lão ta cũng im lặng không nói.
Bầu không khí trong hang trở nên tĩnh mịch!