Trầm Gia Loan là một khu trấn nằm ở chân núi phía Bắc dãy Vũ Đương sơn, thuộc địa phận Lỗ Bắc. Đây là tuyến giao thông chính thống của Vũ Đương sơn.
Khu trấn chỉ có khoảng bảy mươi hộ dân, người thưa thớt, thường ngày lữ khách cũng vãng lai. Nhưng hôm nay lại khác hẳn, khác một cách kỳ lạ!
Trời vào buổi sắp hoàng hôn, từng tốp từng tốp người từ Nam kéo đến từ Bắc dồn vào, dừng nghỉ trên khu trấn. Người càng lúc càng đông, giống như một cuộc trẩy hội, đông nghẹt cả trấn.
Nhà khách quán trọ tấp nập người ra vào, tiếng ồn vang động cả một vùng.
Dòng người kéo đến Trầm Gia Loan này cũng đủ hạng nhân vật. Những tay hán tử hùng hổ cũng nhiều, những lão già đến tuổi cổ lai hy cũng đông. Có cả phụ nhân hoa lệ, lại có cả nho sĩ văn sinh. Rồi nào là hòa thượng, đạo nhân, nào là ni cô, sư nữ...
Tuy người đến mỗi lúc một đông, nhưng họ như đang đợi gì, mặt cứ ngong ngóng, chẳng có ai hé một nụ cười.
Mặt trời từ từ khuất dần sau rặng núi...
Trong biển người, bỗng xuất hiện một thiếu nữ trong bộ y phục mượt mà, đôi nhãn châu long lanh như làn nước mùa thu, mày như nét xuân sơn, trên vai khoát chiếc nón lửng lơ. Nàng ngoái đầu nhìn quanh, thỉnh thoảng lại nhíu mày lắc đầu. Nàng chính là Hách Linh Châu.
Hách Linh Châu lẫn lộn giữa rừng người, dáng bộ như đang tìm kiếm gì, gợi cho không ít những cặp mắt hiếu kỳ phải để ý đến nàng.
Trong thời gian này, địa điểm này, bỗng xuất hiện một thiếu nữ như vậy, hẳn không phải là chuyện kỳ lạ hay sao?
Hách Linh Châu nhận ra La Như Long đang đi đến, vội bước tới hỏi :
- Thế nào?
La Như Long lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Hách Linh Châu kéo lấy tay chàng đi đến phía tửu lâu bên đường, tươi cười nói :
- Chúng ta suốt ngày không ăn uống gì, ca ca đã đói chưa, cùng theo muội!
La Như Long đang chần chừ, nàng lại tiếp :
- Ăn no rồi hãy tính đi! Muội có tiền mà.
Hai người cùng tiến vào tửu lâu.
Bảy chiếc bàn ở dưới lầu đã ngồi chật ních người. Lên trên lầu, khách cũng đông nghẹt. Bọn tiểu nhị phục quýnh cả tay chân.
Hách Linh Châu nhanh chân bước đến chiếc bàn có người vừa đứng dậy ở cạnh cửa sổ. Dặn tên tửu bảo xong, nàng mỉm cười nói với La Như Long :
- Ngồi bàn này rất lý tưởng, từ trên cao nhìn xuống quán xuyến khắp lòng đường, hơn chúng ta chen chúc dưới đó để tìm người.
La Như Long thả mắt nhìn xuống, cũng không thấy hình bóng của mẫu thân và ca ca. Bên ngoài sắc trời đã xạm, từ từ phủ bóng hoàng hôn.
Giọng nàng khe khẽ cất lên phía sau lưng :
- Long ca ca, huynh xem kìa!
- Xem gì?
La Như Long quay giật người lại ngay, nhìn theo ánh mắt nàng ngầm chỉ.
Thì ra trên lầu cũng có bảy chiếc bàn, nơi mà Hách Linh Châu chú ý chính là chiếc bàn ở chính giữa. Lúc này không chỉ hai người dõi mắt nhìn đến, hầu như toàn bộ thực khách đều chú mục vào đó cả.
Ngồi quanh chiếc bàn đó có cả thảy sáu người, một đạo nhân, một hòa thượng, ba lão nhân tục khách, và một phụ nhân mỹ lệ tuổi độ ba mươi.
Tăng tục nam nữ ngồi trà trộn với nhau, là khiến cho người ta phải trố mắt ngạc nhiên. Điều làm cho La Như Long càng không hiểu bọn họ năm ngồi một đứng, chắc có trò mục kích đây?
Nhân vật đang đứng đó chính là gã đạo nhân. Vừa rồi dường như gã đã đưa ra điệu ngữ cao luận gì, làm thu hút mọi người căng tròn mắt theo dõi.
Gã đạo nhân đầu đội chiếc mũ Cửu lương, người khoác chiếc áo lông rực rỡ, đầu hoẵng, mắt chuột, dưới cằm có chòm râu dê, tròng mắt hạt đậu phát ra hai tia hàn quang rờn rợn. Gã đứng với dáng ngạo nghễ, tự đắc. Đáng chú ý nhất là trên áo gã có thêu một đóa hồng nhung sặc sỡ.
La Như Long tuy không nghe lời phát biểu của gã ta vừa rồi, nhưng qua trang phục và cử chỉ của gã, có khả năng nhân vật thuộc phái Vũ Đương.
Nhưng cũng lạ thật, hôm nay sắp xảy ra cơn họa biến, phái Vũ Đương gần tới phút lâm chung, khó thoát khỏi kiếp vận tàn khốc. Đáng lẽ toàn bộ nhân vật trong môn phái phải chỉnh binh điều mã, hoảng loạn chân tay mới đúng, sao gã ta lại ung dung xuất hiện ở đây? Hay môn phái họ có lễ hội gì trọng đại?
Gã ta có thái độ kiêu ngạo như vậy, lẽ đâu là một nhân vật đại danh môn chính phái?
Càng nhìn càng khó hiểu, La Như Long xua đi mọi chuyện trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Hách Linh Châu, trầm giọng :
- Muội muội, chuyện gì vậy?
Hách Linh Châu đanh mắt quay lại, huých nhẹ khuỷu tay vào chàng, nói nhỏ :
- Nghe này! Vừa rồi gã nói mong mọi người đến xem cảnh trường náo nhiệt, phải dừng lại ở Trầm Gia Loan này, không được mạo hiểm tiến tới Vũ Đương.
- Như vậy gã có hảo tâm đấy!
- Hảo tâm à?
Hách Linh Châu đanh mắt nhìn chàng, nói tiếp :
- Ai biết được quỷ kế của hắn! À, thức ăn đã đưa lên, chúng ta vừa ăn vừa nghe.
La Như Long mới bưng chiếc bát, quả nhiên gã đạo nhân lại khai khẩu :
- Bần đạo lấy tư cách Chưởng môn Vũ Đương, có lời kiến nghị với chư vị đồng đạo, mong chư vị hãy tự lo lấy mình, không nên quàng tới chuyện người khác.
La Như Long ngớ người hỏi :
- Nói vậy là sao? Linh muội, gã chính là Chưởng môn Vũ Đương hả?
- Láo xược! Muội từng thấy mặt vị Linh Hạc đạo trưởng, Chưởng môn phái Vũ Đương, lão có cốt cách như tiên, đâu phải gã mắc dịch đó.
Đương nhiên khi nàng trả lời, trong bọn kia, ả phụ nhân mỹ miều lại đứng lên, cười lanh lãnh nói với gã đạo nhân :
- Ngài Linh Tước đạo trưởng, nếu thật sự bày tỏ ý chính tâm thành, sao không lấy gì để biểu thị, cung chúc mọi người một chung rượu đi.
Gã đạo nhân nghe vậy liền phùng má nói giọng ồm ồm :
- Cửu Hoa Tiên Cô dạy bảo, bần đạo há không tòng mệnh sao? Cùng nâng chén đi!
Có nhiều người ứng thanh rồi nâng chén rượu lên theo.
Thừa lúc ồn ào, lộn xộn, La Như Long khẽ hỏi nàng :
- Cửu Hoa Tiên Cô là gì? Có phải chính là Cửu Hoa Yêu Hồ đẹp mà lẳng lơ nọ không?
- Không phải ả ma đầu đó thì còn ai nữa? Ca ca xem kìa, náo nhiệt nữa đấy.
Gã đạo nhân xưng là Linh Tước đạo trưởng đó, tay nắm bình rượu lớn, nói với những người trong bàn hai tiếng “hiến tửu”. Rồi gã ngạo nghễ nhìn quanh đương chúng, cất giọng :
- Bần đạo mượn chung rượu này để biểu thị lòng dạ chứ không phải dụng ý thị uy. Cũng xin nói một lời, các vị nếu xem tràng náo nhiệt, sẽ dừng ngang địa phận Trầm Gia Loan này. Chẳng kể phải trái, các vị phải tránh xa Vũ Đương mới được.
Dừng lời ngang đó, gã chợt phát tiếp một tiếng “lên”. Tay phải dùng cách không, tiếp bình rượu lớn đó bay bổng lơ lửng trên không.
Gã nhếch mép cười, tay trái đưa lên, hướng thủ chưởng đến phía bình rượu xa xa, đẩy đi...
Rất kỳ quái. Bình rượu như có người ném đi thật sự, nó bay một vòng rồi hạ xuống chiếc bàn bên phải.
Trên chiếc bàn đó vốn có bảy tên đại hán hung dữ đang ngồi. Cả bọn đều trố mắt nhìn bình rượu đang tà tà hạ xuống.
Bình rượu như có mắt, nó thoạt nghiêng miệng lại, lướt quanh bàn một vòng, bảy bát rượu lập tức được rót đầy.
Gã đạo nhân vẫn dùng tả chưởng điều khiển, bình rượu tự động thăng lên rồi bay sang bàn khác.
Bình rượu đó không những được gã ta điều khiển lên xuống tài tình, mà khi rót đầy bác, ngưng ngay không đổ ra ngoài một giọt. Dùng lực tiếp dẫn đến siêu tuyệt như vậy, khiến người ta phải bái phục.
Đương trường bỗng rộ lên nghe rền như sấm.
Bảy tên đại hán ban nãy kinh ngạc, giờ lại đồng loạt nâng bát đứng dậy, ngửa cổ dốc sạch, cùng ứng thanh :
- Huynh đệ tại hạ kính tuân pháp dụ của quý Chưởng môn.
Gã đạo nhân gật đầu cười hể hả, thủ chưởng giơ lên, năm bát rượu ở trên bàn khác cũng được rót đầy.
Không đợi năm người kia có phản ứng, ở bàn chính giữa có tiếng cười lớn ha hả vang lên tức thì có một lão già tóc bạc đứng dậy, đầu to như cái vồ, thân hình thấp nhỏ.
Lão nói với Linh Tước đạo nhân bằng giọng nhạt nhẽo :
- Hôm nay hẵn là ngày đại hỷ của Linh đạo trưởng, thủ pháp “Hư Không Tiếp Dẫn” đó cũng thật tuyệt diệu. Song lão hủ có một kiến nghị nhỏ này, nhưng không biết có tiện nói ra không?
Gã đạo nhân bất chợt dừng thủ chưởng, bình rượu nằm yên một chỗ trên không. Gã quay đầu cười lớn :
- Lão Lạc bất tấc khách khí, có cao kiến gì cứ chỉ bảo!
Lão Lạc chỉ tay đến bình rượu, giương cao nói :
- Thủ pháp “Hư Không Tiếp Dẫn” của quý Chưởng môn thật khá đấy, nhưng hơi chậm!
- Chậm hả?
Linh Tước đạo nhân bàng hoàng, rúng động.
Lão Lạc đưa mắt nhìn quanh đám thực khách, vuốt râu cười khề khà :
- Ở đây bằng hữu khá đông, Linh đạo trưởng cứ rót từng bàn, vậy biết bao giờ mới xong? Ắt đạo trưởng đã biết, trước mắt đại sự đang cấp thiết, đâu có thời gian nữa?
Linh Tước đạo nhân đứng trơ người ra, chưa kịp khai khẩu, Cửu Hoa Yêu Hồ đứng cạnh bên đã cười lanh lảnh chỉa giọng :
- Lão Lạc có ý biểu lộ cao kiến, như vậy càng di bổ cho Chưởng môn nhân Vũ Đương mà thôi?
Lão Lạc cười ha hả :
- Hai chữ “di bổ” lão hủ không dám đương, tuy nhiên thời gian bây giờ quả thực rất quý.
Linh Tước đạo nhân liền hỏi :
- Theo ý lão sao?
Lão Lạc tiếp lời :
- Lão hủ không dám đả nhiễu đến thành ý của quý Chưởng môn, nhưng muốn tất cả mọi người cùng uống một lượt luôn được không?
- Cùng uống hả?
- Đúng vậy! Đạo trưởng xem...
Nói đến đây lão giương thủ chỉ cách không chỉ điểm liên tục đến bình rượu...
Bình rượu lập tức bị xuyên thủng hơn hai mươi lỗ nhỏ bằng hạt đậu. Không cần dùng vật, hơn hai mươi dòng rượu tuôn vọt ra rót xuống từng bàn...
Điều khó nhất là cho dù rượu bắn ra tứ phía, nhưng mỗi dòng rượu đều rót đúng vào từng bát một, tuyệt đối không hề vung vãi một giọt.
Ai cũng biết thủ thuật của lão Lạc là dùng đơn chỉ cách không điểm huyệt, làm bình rượu thủng hơn hai mươi lỗ, điều đó chưa phải là thủ thông kỳ tuyệt. Nhưng điều khiển hơn hai mươi dòng rượu đó rót vào bát vừa đầy và dừng, quả là một điều không mấy ai làm được.
Trên bàn đôi thiếu niên nam nữ cũng có hai vòi rượu rót xuống, nhưng ác thay trên bàn lại không có bát rượu. Hai dòng rượu đó lại chảy ngay vào hai bát mì trước mặt họ...
Bát rượu còn rót dễ đầy, hai bát mì này lại lớn, nên rượu cứ chảy mãi.
La Như Long ham quan sát cảnh trường sôi động, bởi thế mì ăn còn dở chừng. Sực thấy vòi rượu trút xuống trong bát, chàng vội dùng đũa đẩy hai bát đến phía trước.
Càng rất kỳ diệu, khi La Như Long đẩy bát mì, vòi rượu cũng di chuyển theo, rượu rót không ngừng.
Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn đến, tiếng ồn ào vang dậy lên.
La Như Long bị làm trò đùa như vậy, chàng đỏ rần mặt định vụt đứng dậy, nhưng đã bị Hách Linh Châu nhíu lại.
Hách Linh Châu đánh mắt ám thị cho chàng hay, hãy nhìn sang bên trái kìa!
La Như Long chớp mắt nhìn theo, trong tiếng cười và tiếng vỗ tay rầm rộ, chàng phát hiện ra một điều kỳ hoặc.
Phía chiếc bàn bên tả, chỉ có một người độc nhất ngồi uống rượu, lại là một lão nhân.
Lão này râu tóc, chân mày đều bạc trắng, đỉnh đầu có 乃úi tóc nhỏ, vận chiếc áo màu nâu. Không biết lão ta do tửu khí xung lên hay dưới ánh đèn nhìn không rõ, mặt lão lại đỏ như gấm.
Lão ta mắt hơi khép lại, mặt hiện nét lạnh nhạt, hình như chẳng cần chú ý đến cầu trường trước mặt, hoặc không lấy làm hứng thú.
Điều lạ lùng là bát rượu trước mặt lão vẫn trống không, dường như chỉ có bàn của lão chưa được vòi rượu trên không rót xuống.
La Như Long thấy vậy nhíu mày nhìn đến, lão tựa như cũng biết rõ có người gióng mắt theo dõi, miệng hiện nụ cười hời hợt.
Đột nhiên...
Ở bàn chính giữa thoắt đứng dậy một lão già lùn hết cỡ, mặt mày ốm nhom, cất giọng cộc gằn nói với lão Lạc :
- Lão đại, chớ khoe khoang với hai đứa nhỏ đó làm gì. Hãy nhìn bên kia kìa, thủ thuật của lão vô hiệu rồi.
Lão Lạc nghe vậy, trợn tròng mắt ngạc nhiên, liền cho rượu ngưng chảy, thị ý cho Linh Tước đạo nhân thu hồi bình rượu, rồi thét giọng :
- Chuyện gì vậy?
- Lão xem bát rượu người kia đã có giọt nào đâu?
Giờ lão Lạc mới ngớ người ra :
- Có vậy nữa sao?
Rồi phóng cặp nhãn quang nhìn sang lão nhân tóc bạc kia, nhếch môi cười nhạo, đoạn nói với Linh Tước đạo nhân :
- Đạo trưởng mời người ta, họ không lãnh tình, đạo trưởng tính sao? Lạc Thiên này muốn thay đạo trưởng tống tặng lão ta một bát có được không?
Linh Tước đạo nhân thấy có cơ hội để mở màn, rạng rỡ nét mặt tiếp lời :
- Đã như vậy... lại phiền đến Lạc huynh quá!
La Như Long thấy Lạc Thiên cầm lấy bình rượu khác nhỏ hơn.
Hách Linh Châu khẽ thầm :
- Long ca ca, lão Lạc đó có khả năng chính là lão đại trong “Quan Ngoại tam quái” đấy!
- Muốn đoán nhận đúng nha!
Hách Linh Châu bèn tiếp :
- Ngoài Lạc Thiên đó ra, hai lão tục khách còn lại đúng là Lạc Địa và Lạc Huyền.
- Không sai!
- Ba lão ma đầu này xuất hiện ở đây có ý định gì nhỉ?
- Trước mắt chưa thể biết được. Muội xem rượu đến rồi kìa!
Lạc Thiên tung bình rượu lên giữa khoảng không, nó lắc lư bay đến trên bàn lão tóc bạc.
Bình rượu bay tuy nhanh, nhưng đến nửa chừng lại chao đảo rồi chẳng tiến chẳng lùi.
Lạc Thiên bắt đầu thở ra, tả chưởng dửng lên tống bình rượu đi.
Nhưng bình rượu như đã mọc rễ, vẫn trơ trơ bất động trên không.
Trong giang hồ nói về tài nghệ tất có người cao kẻ thấp, nhưng người đã dám đến Trầm Gia Loan này để xem cảnh biến loạn thì có ai vừa đâu?
Lúc này xảy ra cuộc diện như vậy, làm mọi người hồi hộp đợi chờ những gì sẽ xảy ra.
Lão nhân tóc bạc vẫn ngồi bình thản, mặt hiện nụ cười lãnh đạm, đôi mắt vẫn khép kín, thần thái phiêu dật thoáng đãng.
Có điều khó nhận thấy là tay phải lão vuốt chòm râu bạc, lại có hai ngón tay ngầm trỏ về hướng bình rượu.
Nhóm “Quan Ngoại tam quái” luôn tự phụ tài cao, không ngờ rằng nơi tiểu trấn nhỏ bé này lại ᴆụng đến cao nhân bất trị.
Lão nhân tóc bạc đó là ai? Người dám đối đầu với “Quan Ngoại tam quái” ít nhất phải là cao thủ lừng danh.
Trên tửu lâu này có đến cả trăm thực khách, nhưng không ai biết rõ tính danh của lão cả.
La Như Long thấy trái mắt với thái độ của bọn “Quan Ngoại tam quái”. Chàng tuy không hề biết lão nhân tóc bạc đó, nhưng so thế lực giữa song phương, chàng không khỏi hồi hộp lo cho lão.
Mỗi lúc chàng ngước mắt nhìn sang, lão lại tống một nụ cười, ý nói: “Ngươi khỏi cần lo lắng cho ta, ta tin rằng sẽ địch hơn bọn đó”.
Lão nhân tóc bạc ngồi vẻ thư thả. Ngược lại, Lạc Thiên lại vận toàn bộ chân lực để tống bình rượu đi, mặc cho lão ta lồi cả tròng mắt cũng không thể đẩy được bình rượu di chuyển trọn phân thốn.
Đám quần hào đều chú mắt nhìn làm cho lão càng lúng túng thêm.
Song phương đang cự nhau, Hách Linh Châu chỏ nhẹ tay sang La Như Long, bèn giục :
- Trời đã tối, chiếc quái xa chắc sắp tới rồi, chúng ta đi nhanh thôi.
La Như Long không muốn bỏ qua tình hình gay cấn này, vội níu lấy nàng nài nỉ :
- Chớ vội! Chớ vội! Muội nhìn “Quan Ngoại tam quái” sắp cùng ra tay rồi kìa, không xem cũng tiếc.
Giọng nói chưa dứt, bất chợt lão già ốm nhom chỉ tay đến đối phương, nói lầm thầm với lão tục khách mặt mày bạc phơ đang ngồi cạnh bên :
- Lão tam, xem ra hắn muốn xung đột bọn ta, cần chơi thì chơi động thủ đi...
Lão được xưng là lão tam đó đương nhiên chính là Lạc Huyền, thuộc trong nhóm “Quan Ngoại tam quái”.
Lạc Huyền ứng thanh rồi cùng đứng dậy, mặt hiện nụ cười già nua. Hai cặp ma nhãn đang nhìn nhau, bất thần bốn chưởng nhất tề xuất ra.
Bình rượu trên không lập bức lay động, bay ra xa chưa đầy một xích rồi đứng lại ngay.
La Như Long ngồi gần, bởi vậy quan sát rất rõ. Khi bình rượu bị bay về phía trước, trên nét mặt lão tóc bạc thoạt hiện nét kinh ngạc, hình như lão không ngờ rằng “Quan Ngoại tam quái” lại có nội công thâm hậu như vậy.
Nhưng nét kinh ngạc đó như làn gió thoảng qua trong thoáng giây rồi mất ngay. Chỉ có điều đáng lưu ý là khi nãy lão chỉ lộ ra ngoài hai ngón tay, giờ lại ba ngón.
Lão nhân tóc bạc vẫn không có gì (...) ra, nụ cười lạnh nhạt vẫn hiện trên môi, mi mắt vẫn khép.
Bình rượu cứ nằm bất động ở trên không, cuộc đọ nội công ngầm tiếp diễn. Đương chúng nhốn nháo kinh hoàng, đều dán mắt nhìn đến lão tóc bạc thần bí đó, tiếng bàn tán bắt đầu dậy lên.
Bọn “Quan Ngoại tam quái” lại đại ma đầu cử thế tri danh, lão tóc bạc chỉ dùng ba ngón tay đã chống cự lại cả buổi, chuyện này há không đủ làm kinh động võ lâm hay sao?
Nhưng không có ai rõ được lai lịch của lão tóc bạc cả, có kỳ lạ không?
Tình hình song phương vẫn căng thẳng, đám thực khách đang xầm xì đoán liệu, bất ngờ lại “vụt” lên một tiếng...
Tức thì giữa khoảng cách song phương lại xuất hiện một nhân vật, người này chính là lão hòa thượng ngồi ở bàn giữa nãy giờ không hề mở miệng.
Lão hòa thượng này mặt to, cổ bự, mũi sư tử, đôi mắt rừng rực, dáng bộ rất hung dữ, mình khoác chiếc áo màu vàng đất, đứng sừng sững như ngôi tháp cổ.
Lão ta chỉ tay thẳng đến lão tóc bạc, hét lớn :
- Quý danh ngươi?
Điều đó không những lão ta muốn biết mà toàn trường đều đang phân vân muốn rõ.
Bởi vậy khi lão lên giọng hỏi, mọi người đều im phăng phắc, lắng tai theo dõi.
Lão tóc bạc nghe vậy, chợt nhíu đôi mày tuyết, mặt hơi ngẩng lên, mỉm cười hỏi lại :
- Quý tính của ta, đâu có tương can gì với đại hòa thượng? Ta đã không muốn lễ Phật thọ giới, xin Thiếu Lâm Chưởng môn chớ đoái hoài đến.
Tuy lão không nói ra tính danh và lai lịch nhưng câu đáp lại đó làm cho mọi người cao hứng lên, cả trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía lão hòa thượng, cùng với nỗi thắc mắc trong lòng: “Lão ta là Chưởng môn Thiếu Lâm ư?”
Rồi ai ai cũng lắc đầu thầm nghĩ: “Chưởng môn Thiếu Lâm chính là vị Phổ Thiện đại sư đức cao vọng trọng, Phổ Thiện đại sư sao lại biến thành hình tướng hung ác như vậy? Chắc là nhìn nhầm người rồi!”
Còn lão hòa thượng nghe nói, mặt chợt biến sắc, giọng ồm ồm quát lớn :
- Đây là mời rượu chứ không phải phạt rượu, ngươi lại cố ý gây sự với bọn ta hả?
Lão nhân tóc bạc lắc đầu tiếp lời :
- Xin hỏi lão hòa thượng, nếu ta muốn chút phạt rượu, hòa thượng tính sao?
Lão hòa thượng nhìn quanh căn lầu, chợt hung dữ :
- Tửu lâu này chật hẹp, song phương khó thi triển hết khả năng, bọn ta hẹn với ngươi vào thời gian và địa điểm khác được không?
Lão nhân tóc bạc bỗng hỏi một câu là lạ :
- Cũng được thôi, xin hỏi đại hòa thượng có thời gian không?
- Nói gì?
Lão hòa thượng sấn bước đến gầm lên.
Lão nhân tóc bạc vẫn bình thản trầm giọng :
- Ta e rằng đại hòa thượng không tự chủ được về thời gian, dường như hòa thượng không phải là người tự do hoàn toàn? Ha... ha...!
Lão hòa thượng sắc mặt đại biến, đằng đằng sát khí, đứng trợn mắt nhìn.
Lão nhân tóc bạc không để đối phương mở miệng, bèn nói tiếp :
- Nếu ta phán đoán không sai chủ nhân của đại hòa thượng đã sắp đến rồi, bình rượu đó dù thưởng hay phạt cũng ngưng, đại hòa thượng chịu phiền hưởng nó thay ta.
Nói đến đây, song chưởng liền dựng trước иgự¢, một trước một sau phát ra...
Một trường biến động người ta không thể ngờ tới đang diễn ra trước mắt.
Phản ứng đầu tiên là Quan Ngoại tam quái, cả ba đều đỏ mặt tía tai. Vốn đang vận toàn chân lực cho chiêu “Hư Không Tiếp Dẫn”, không ngờ lại có một luồng kình phong ập đến như bão táp bức thẳng đến trước иgự¢. Không còn cách chống đỡ, ba người ngầm kêu “bất hảo”, rồi đảo người “bịch bịch bịch” lùi cả về phía sau.
Mấy chiếc ghế rơi nghiêng ngữa, toàn trường la ó ầm ỉ lên.
Quan Ngoại tam quái bị dội ngược, bình rượu tên không cũng bay lùi lại. Lão tóc bạc đột ngột thu hồi thủ chưởng, bình rượu lập tức rớt xuống ngay đỉnh đầu lão hòa thượng.
Lão hòa thượng đang trong phút bàng hoàng không kịp đề phòng, bị bình rượu rớt ngay trên đầu làm nảy đom đóm.
Những tràng cười đắc chí rộ lên không ngớt.
Tiếng cười chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, bọn hắc đạo giận đến tím mặt. Không giằng cơn nộ hỏa, lão quái Lạc Thiên rống lên :
- Thanh toán hắn ngay.
Lúc này Linh Tước đạo nhân, Cửu Hoa Yêu Hồ, lão hòa thượng như hoàn toàn tỉnh cơn mộng, cùng hét lớn một tiếng, sáu bóng người nhất tề phóng thẳng đến phía lão tóc bạc.
La Như Long rất lo cho lão nhân tóc bạc, không thấy lão có phản ứng gì. Bỗng lão ta rụt người xuống dưới bàn, một vệt xám rút nhanh đi.
Bọn hắc đạo vồ hụt, đang lúc ngơ ngác quay quanh tìm lão nhân tóc bạc biến đi đâu, thình lình hai ngọn đèn treo trên tường tự nhiên tắt hẳn.
Đèn tắt bất ngờ, căn lầu bỗng chốc tối đen như mực.
Đương trường vừa rồi đang đầy tiếng hô hào, giờ lại chìm ngập trong cơn hoảng loạn, tiếng kêu la và tiếng bước chân chạy loạn xạ.
La Như Long liền kéo lấy Hách Linh Châu nói giọng cấp xúc :
- Muội muội, chúng ta nhảy ra cửa sổ cầu thang chắc chắn xuống không nổi...
- Nhảy không được!
Hách Linh Châu giữ chặt lấy chàng.
La Như Long thảng thốt hỏi :
- Sao không được?
Nàng đưa tay chỏ nhẹ, chỉ xuống dưới đường vắng ngắt không một bóng người, hạ giọng :
- Vừa rồi trên đường người như triển hội, sao bây giờ không có một bóng ma nào cả?
- Ừ, kỳ lạ nhỉ!
Hách Linh Châu chỉ quanh trên đường, rồi nói :
- Ca ca nhìn lại kìa, bây giờ không những trong căn lầu này tắt đèn mà trên toàn con đường không thấy một ngọn đèn đuốc nào.
La Như Long đảo mắt nhìn, bất chợt kêu lên :
- Quái! Quái!
Nàng quay đầu lại, hỏi trong hơi thở :
- Có phải chiếc quái xa đó xuất hiện không?
- Ta nghĩ... đúng vậy. Nhưng chúng ta bị khốn đốn trong này, biết tính sao đây?
Bỗng nghe từ dưới lầu vọng lên tiếng quát :
- Cấm ồn! Cấm ồn! Quái xa đã đến đầu khu trấn, các người trên lầu muốn ૮ɦếƭ hả?
Vừa nghe tiếng “Quái xa”, tiếng la ó đang như sấm dậy, lập tức im bặt.
Không dưới một trăm người bị kẹt bí trên tửu lâu, giờ không thể xuống được, tất cả đều đổ ùa đến cửa sổ nằm phía ngoài đường, vây chặt lấy La Như Long và Hách Linh Châu làm hai người không nhích động được.
Cả khu trấn Trầm Gia Loan không có một ánh đèn, bao trùm một màu hôn ám, ૮ɦếƭ lặng giống như sắp đến ngày tận thế.
La Như Long và Hách Linh Châu chưa từng lâm vào tình trạng khủng khi*p như thế này, tim họ dập dồn đập, khí huyết chạy loạn xạ.
Phía xa xa thoáng xuất hiện một điểm sáng màu trắng, giống như ngọn lửa ma từ phương Đông lù lù tiến đến.
Tiếng bánh xe lăn lộc cộc đã phá màn đêm tịch mịch, càng lúc càng nghe rõ hơn.
Mọi người đều nín thở chằm chằm nhìn về phía đó.
Đột nhiên...
Một tiếng huýt cộc lốc phát lên, đương chúng đều giật mình kinh tâm động phách.
Tiếng huýt đó nghe như tiếng hiệu lệnh. Âm thanh vừa dứt, nhiều bóng người vùn vụt xuất hiện, tay áo phất vào gió nghe phành phạch...
Hơn năm mươi bóng người đáp xuống lòng đường, ai ai đều thân thủ phi phàm. Họ từ đâu đến? La Như Long cũng không nhìn rõ xác thực.
Bọn họ dường như không có ý ngăn chặn quái xa. Chợt nghe có tiếng người quát vội, tức hơn năm mươi bóng người đó cùng phi thân lao ✓út về hướng Tây khu trấn rồi mất hút trong bóng đêm.
La Như Long không tài nào hiểu nổi, liền nằm lấy tay nàng, hỏi nhỏ :
- Họ là ai? Làm gì?
- Xì! Đừng nói! Ca ca xem kìa, quái xa đến rồi!
La Như Long hướng mắt nhìn về phía chiếc quái xa đang chạy đến...