Tất cả anh em của Lão Lượng đều bước tới, cả bọn cầm dao ba cạnh trên tay, đứng sau lưng Lão Lượng.
Lão Lượng trông rất dữ tợn, làm cho đám người của Chu Nhị bị choáng ngợp.
Nếu xét về khả năng đánh đấm thực thụ, đám tiểu khai* thái tử đảng kia làm gì đủ can đảm để liều mạng với tay đấm của xã hội đen? Mấy tay đấm này, người nào chưa từng trải qua trăm trận chiến, dao của người nào mà chưa từng dính máu, còn đám tiểu khai như Chu Nhị chỉ được cái to mồm, nếu phải đánh nhau, bọn chúng chỉ biết kêu cha gọi mẹ, tốc độ chạy trốn bảo đảm không ai sánh bằng! Cho dù bọn chúng có người quyền thế chống lưng, nhưng nếu thật sự chọc giận xã hội đen, bỏ mạng cũng quyết phải ăn thua đủ với mày, đến khi bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ thì bắt người bỏ tù hay xử bắn còn ích lợi gì nữa? Thật ra đám tiểu khai này cũng hiểu đạo lý đó, bọn chúng không sợ đại ca giang hồ, bởi vì đa số đại ca giang hồ đều nhìn trước ngó sau, biết phải dè chừng chỗ nào, bọn chúng chỉ sợ đám côn đồ cấp thấp liều lĩnh mù quáng dùng mạng đổi mạng, ai thèm sợ bọn chúng?!
*Tiểu khai: từ địa phương của Thượng Hải, ý nghĩa tương tự “phú nhị đại”, được dùng để chỉ tầng lớp con nhà giàu chỉ biết ăn chơi và xài tiền của cha mẹ.
Vậy nên khi nhìn thấy cục diện bên Lão Lượng, đám Chu Nhị ngồi ở hai bàn không dám hé răng câu nào, không ai dám nhúc nhích, tất cả đều chuyển tầm mắt về phía Chu Nhị.
Chu Nhị cũng sợ lắm chứ, nhưng Chu Nhị là người khá khôn lỏi. Thấy tình hình như thế, gã biết phải làm thế nào để bắt thóp Lão Lượng
“Đâm đi, đâm ở đây nè!”
Chu Nhị ưỡn иgự¢, chỉ vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mình.
“Mày cứ việc đâm! Chỉ cần mày đâm một nhát, không cần biết mày có đâm ૮ɦếƭ tao hay không, cho dù chỉ làm tróc một miếng da của tao, nhà hàng Thế Kỷ đừng hòng mở cửa được nữa, hôm nay dẹp tiệm luôn đi! Ngày mai cục Công Thương sẽ lập tức xuống đây tịch thu và tiêu hủy giấy phép của bọn mày! Mày có tin không!?”
“Có gan thì theo tao ra ngoài!” Lão Lượng rống lên. Hắn biết Chu Nhị không phải dọa suông, nhưng hắn đã quên mất một việc, Chu Nhị là người “có gan” sao? Là người tuân theo quy tắc giang hồ sao?
“Làm quái gì tao phải theo mày ra ngoài? Hôm nay tao sẽ ngồi ở đây, mà không chỉ ngồi ở đây thôi đâu, tao còn muốn đập nát chỗ này nữa kìa! Nói cho mày biết, trước khi đến đây, ông mày đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, lập tức sẽ có người tới đây, nếu bọn mày dám ra tay, tao sẽ nói với cục cảnh sát là do Phòng Vũ cầm đầu, nếu mày dám đâm tao, tao sẽ nói là do Phòng Vũ đâm. Mày không tin thì cứ thử đi, để xem cục cảnh sát tin mày hay tin tao.”
Chu Nhị đắc ý nói, sau đó vênh váo ngồi xuống.
Lão Lượng từng gặp phải nhiều dạng người cứng đầu, nhưng chưa từng gặp kẻ nào đê tiện và vô liêm sỉ như Chu Nhị, hắn có thể tự đâm mình bị thương, nhưng quyết không thể liên lụy tới Phòng Vũ, vì vậy hắn do dự. Trong lúc Lão Lượng do dự, Chu Nhị hùng hổ gào lên: “Đập nát chỗ này cho tao!”
Trong tiếng kêu sợ hãi của nhân viên nhà hàng, bàn ghế, chén dĩa thủy tinh, bồn thủy tinh nuôi hải sản đều bị đập phá, đám con ông cháu cha của Chu Nhị giỏi nhất là phá hoại, thấy Chu Nhị cầm đầu đập phá, bọn chúng lập tức hùa theo, nhà hàng Thế Kỷ chìm trong âm thanh vỡ vụn và khung cảnh hỗn độn.
“Mẹ kiếp!” Lão Lượng không thể nhịn được nữa, hắn nhảy lên cái bàn, phóng vài bước đến trước mặt Chu Nhị, thẳng tay chém xuống!
Lão Lượng vừa ra tay, đám anh em phía sau cũng đồng loạt ra tay, dao phay không chút lưu tình bổ về phía đám tiểu khai.
Tuy vậy Lão Lượng vẫn còn lý trí, hắn không dùng lưỡi dao mà chỉ dùng sống dao, chém bằng sống dao không tạo thành vết thương, nhưng vẫn có thể khiến người bị chém đau ૮ɦếƭ lên ૮ɦếƭ xuống!
Chu Nhị cứ tưởng chỉ cần nói mấy câu sẽ dọa được Lão Lượng, nhưng nào ngờ Lão Lượng cũng không phải người chỉ biết dùng sức, nếu Lão Lượng chỉ là người hữu dũng vô mưu (có sức mà không có đầu óc), sao hắn có thể đảm đương vai trò trợ thủ đắc lực nhất của Phòng Vũ. Tất cả đàn em của Lão Lượng đều nhìn theo Lão Lượng, thấy Lão Lượng dùng sống dao để chém, cả bọn hiểu ngay phải làm thế nào.
Lúc này nhà hàng Thế Kỷ thật sự trở thành bãi chiến trường, lũ tay sai của Chu Nhị có thể đánh trả sao? Bọn chúng dám đánh trả sao? Vừa nhìn thấy đám người Lão Lượng không hề bị dọa, bọn chúng đã sợ mất mật, còn chưa kịp phân biệt sống dao hay lưỡi dao, chỉ mới bị đánh trúng vài cái đã kêu cha gọi mẹ, chạy tán loạn ra ngoài.
Tuy nhiên, trong đám người nào cũng có kẻ ngu ngốc, cũng có kẻ thiếu đầu óc. Chu Nhị bị Lão Lượng đuổi chém không chống trả nổi, nhưng trong nhóm của Chu Nhị lại có một người không hề bỏ chạy, hết sức mù quáng, gã rút ra một con dao xếp, chẳng buồn quan tâm đến sự khác biệt giữa sống dao và lưỡi dao, nhắm về phía người đang định chém mình, đâm thẳng vào bụng người đó.
Người nọ ngã xuống. Con dao vẫn còn cắm trên bụng, chỉ còn lòi ra bên ngoài chừng hai ba cm.
Máu chảy như suối.
Kẻ đâm người chính là Hỏa Thối. Sau khi đâm người, có lẽ do quá hoảng, cũng có lẽ do muốn tiêu hủy chứng cứ, Hỏa Thối thiếu hiểu biết đi đến cầm lấy cán dao, muốn rút dao ra.
Nếu Hỏa Thối rút dao ra, người này có thể sẽ chảy máu đến ૮ɦếƭ.
Nhưng Hỏa Thối không biết điều đó, Hỏa Thối vẫn muốn rút dao ra.
Lúc Hỏa Thối cầm lấy cán dao, bụng gã chợt lạnh đi.
Xiên của Lão Lượng, cắm vào người gã.
Hỏa Thối trơ mắt nhìn bụng mình chảy ra chất lỏng đỏ tươi, gã thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy cả người lạnh cóng, ngay cả trái tim cũng lạnh.
Hỏa Thối đưa tay bụm bụng mình, trên tay lập tức dính đầy máu, máu từ tay gã chảy xuống đất, càng lúc càng nhiều.
Hỏa Thối cũng ngã xuống, máu của gã và máu của người bị gã đâm hòa vào nhau, chảy dài dưới nền đá cẩm thạch bóng loáng của nhà hàng Thế Kỷ. Hai bên đều dừng tay, nhân viên nhà hàng sợ ngây người, bên ngoài đã có đám đông tụ tập vây xem, sự tình đã trở nên nghiêm trọng.
Lão Lượng rút xiên của mình ra, hắn và Hỏa Thối khác nhau, đâm người và rút dao đều có cân nhắc, không thể ૮ɦếƭ được.
Chu Nhị ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên phản ứng lại, gào to: “Gi*t người! Nhà hàng Thế Kỷ Gi*t người rồi!”
Giọng của Chu Nhị the thé, còn mang theo một tia hưng phấn không thể kiềm chế!
“Người là do tao đâm! Bọn mày thấy rõ chứ?” Lão Lượng cầm cây xiên liên tục nhỏ máu trên tay, đảo mắt nhìn những người xung quanh.
“Bây giờ mày còn nói Phòng Vũ đâm nữa không?” Lão Lượng hỏi Chu Nhị.
“Còn không??” Lão Lượng hỏi lại lần nữa, hắn nhìn Chu Nhị chằm chằm, nhấc cây xiên đang nhỏ máu lên.
“……” Chu Nhị bị Lão Lượng dọa sợ.
Tất cả mọi người đều bị Lão Lượng dọa sợ.
Lúc Phòng Vũ chạy đến nhà hàng Thế Kỷ, mọi chuyện đã ra nông nỗi này.
Ngay khi Phòng Vũ bước vào cửa, tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên.
Phòng Vũ nhìn tình hình trước mắt, nghe tiếng còi xe cảnh sát, không nói nhiều lời vô nghĩa.
“Lão Lượng, chạy đi!”
Phòng Vũ nói với Lão Lượng.
“Tôi không đi!” Sao Lão Lượng chịu đi cho được?
“Cậu bị bắt rồi còn ra được sao??” Phòng Vũ rống lên.
Lão Lượng còn liên can tới nhiều vụ đánh người khác, năm ngoái do gây ra mấy vụ ẩu đả quá nghiêm trọng, Lão Lượng còn bị cục cảnh sát truy nã, phải chạy tới Tứ Xuyên trốn suốt nửa năm, chờ La Cửu giải quyết xong mọi chuyện mới dám quay về Giang Hải. Sau khi quay về, mặc dù Lão Lượng vẫn nóng tính như ngày nào, nhưng ít nhiều gì cũng dịu hơn so với ngày trước, nếu hôm nay bọn Chu Nhị không cố tình gây sự với Phòng Vũ, Lão Lượng đã không ra tay đâm người như thế. Nếu lần này bị bắt, cộng thêm bới ra án cũ, nói không chừng Lão Lượng thật sự phải ngồi tù 3 đến 5 năm.
Lão Lượng cũng do dự, tiếng còi xe cảnh sát đã ở ngay ngoài cửa.
“Đi đi!” Phòng Vũ đẩy Lão Lượng ra cửa sau của nhà hàng Thế Kỷ.
“Đại ca! Vậy còn anh thì sao?” Lão Lượng sợ việc này sẽ liên lụy tới Phòng Vũ.
“Vừa rồi anh không có ở đây, bọn họ không làm gì được anh đâu! Tìm một chỗ trốn trước rồi tính sau!” Phòng Vũ đẩy Lão Lượng đi.
Lão Lượng rất nghe lời Phòng Vũ. Hắn cảm thấy bất kể tình hình có nguy hiểm đến đâu, chỉ cần Phòng Vũ nói một câu là hắn có thể yên tâm, hắn tin tưởng Phòng Vũ như thế đấy. Hắn tin Phòng Vũ thật sự có cách giải quyết chuyện này.
Lão Lượng đi. Nhưng mà lúc này, niềm tin của hắn không còn chính xác nữa.
Không phải cục diện nào, Phòng Vũ cũng có thể giải quyết.
Từ lúc Phòng Vũ bước vào cửa, Chu Nhị đã nhìn Phòng Vũ chòng chọc.
Thật ra Chu Nhị chưa gặp Phòng Vũ bao giờ, nhưng vừa thấy Phòng Vũ, gã đã biết đó là Phòng Vũ.
Phòng Vũ thoạt nhìn còn xuất sắc hơn tưởng tượng của gã nhiều, Chu Nhị cảm thấy thật không công bằng. Từ đầu đến cuối, gã chỉ lạnh lùng nhìn Phòng Vũ đuổi Lão Lượng đi, không ngăn cản gì cả.
Lão Lượng vừa đi, cảnh sát đã ập vào.
“Ai là quản lý ở đây?” Sau khi đưa hai người bị thương lên xe cấp cứu đến bệnh viện, một viên cảnh sát còn trẻ mặc đồng phục cáu kỉnh quát to.
“Là tôi.” Phòng Vũ bước ra.
“Chính là hắn! Là hắn đâm người đó! Sếp Tôn, sao bây giờ các anh mới tới!? Anh nhìn đi, bằng chứng rành rành kia kìa!”
Chu Nhị đột nhiên nhảy ra, gắng sức chỉ vào Phòng Vũ, chỉ vào chiếc áo sơmi của Phòng Vũ bị dính máu từ cây xiên của Lão Lượng trong lúc đẩy Lão Lượng đi.
Phòng Vũ liếc Chu Nhị một cái.
Hắn im lặng, không giải thích lời nào.
“Nói bậy! Rõ ràng Phòng tổng vừa mới đến! Ngài ấy…”
“Lữ Yến!” Phòng Vũ quát lên, muốn ngăn quản lý Lữ nói tiếp, sợ cô quá kích động mà khai tên Lão Lượng.
“Giải hết về đồn đi!”
Vị cảnh sát họ Tôn phất tay, đẩy Phòng Vũ và những người khác lên xe cảnh sát.
Lúc bấy giờ, Chu Nhị cũng giả vờ bị áp giải về đồn mà bước lên một chiếc xe cảnh sát khác. Vừa lên xe, Chu Nhị lập tức thay đổi sắc mặt.
“Mẹ nó mấy người làm ăn chậm chạp thế!”
“Công tử của tôi ơi, vậy là nhanh lắm rồi đấy!” Sếp Tôn cười nói. “Sao lại đâm người thật thế kia?”
“Không đâm sao được? Tất cả đều tại thằng Phòng Vũ đó! Tôi nói mọi chuyện đều do Phòng Vũ làm, chuyện này phải bung cho thật lớn, anh biết phải làm thế nào rồi đấy!”
“Biết rồi, biết rồi!” Sếp Tôn nói.