Kiều Kiều Vô Song - Chương 32

Tác giả: Lâm Gia Thành

Chương 32: Thành công

Thế mà nàng có thể thuộc lòng Thương Hàn Tạp Chứng Luận ư! Cơ Tự rất ngạc nhiên, nàng im lặng lật từng trang sách trong ảo giác.
Đúng rồi, kiếp trước nàng bị thiêu sống cũng vì mang tiếng là bệnh thương hàn. Sau khi Cơ Đạo xưng vương, tịch thu được cuốn sách này từ một gia tộc nào đó, khi ấy nàng chỉ là hồn ma lật xem hai lần, không ngờ bây giờ lại nhớ được toàn bộ. Dĩ nhiên trí nhớ cũng có hạn, xưa nay nghề y cần sự kiên trì và cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy mươi năm, cộng thêm có thiên phú mới thành công. Hiện tại cùng lắm nàng chỉ là kẻ học thuộc sách y mà thôi.
Mọi người vẫn còn bàn luận rôm rả trong tửu lâu, Cơ Tự đã tỉnh táo lại, từ từ cầm lấy chiếc đũa, ăn hết bát cơm.
Sau đó nàng đứng dậy, nói với Tôn Phù: “Đi hỏi xem huyện Ngô ở phía nào.”
“Vâng.”
Xế chiều, đội ngũ của Cơ Tự đã xuất hiện trên đường cái đến huyện Ngô. Lúc này huyện Ngô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phong tỏa, người trong huyện nghĩ trăm phương nghìn kế để đi ra ngoài còn người bên ngoài thì trăm triệu lần không dám vào trong, vì thế trên đường chẳng có lấy một bóng người.
Chủ hiệu thuốc nghe Cơ Tự bảo muốn mua thuốc đem đến huyện Ngô cũng không hề nâng giá. Ai ai cũng tin vào quỷ thần, luân hồi của đạo Phật, nên đa số đều rất lương thiện.
Huyện Ngô cũng không xa, đội ngũ của Cơ Tự đi ngựa nên tốc độ rất nhanh, chạng vạng đã đến cổng huyện. Nhìn cánh cổng khép chặt, từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc rấm rức, cờ trắng giương cao trên cổng thành, Lê thúc bên cạnh bặm môi, bất an hỏi: “Nữ lang, người có chắc không?”
Cơ Tự chỉ gật đầu với y, không hề trả lời. Lát sau, họ đã đến cổng.
Ngay từ lúc họ vừa xuất hiện, mười mấy người trên cổng thành đã đứng dậy, thấy xe ngựa họ dừng lại liền có một người trung niên hắng giọng hô to: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Cơ Tự gật đầu với Lê thúc, y đứng trên xe ngựa, bẩm báo: “Chủ nhân nhà tôi mang theo mười xe thảo dược xin cầu kiến lang quân Tạ gia.”
Gã trung niên vừa nghe thấy mười xe thảo dược thì hai mắt sáng ngời, hắng giọng nói: “Xin chờ.” Rồi vội vã rời đi.
Chỉ chốc lát sau, cổng thành mở rộng. Lần này ra đón Cơ Tự là bốn vị lang quân cao lớn anh tuấn. Trên người mấy lang quân này đều toát lên phong thái thư hương, dường như đã quen gặp tầng lớp quyền quý nên ai ai cũng thanh cao hơn cả nhóm sĩ tộc đất Thục trên thuyền.
Mà Cơ Tự cũng khá quen với bốn người này, họ chính là hộ vệ thân cận của Tạ Lang.
Bốn hộ vệ cũng không ngờ người đến là tiểu cô từng gặp trước kia, họ nhìn nhau trân trối. Không biết nghĩ đến điều gì, họ bỗng hành lễ với Cơ Tự, cảm kích nói: “Tiểu cô thật trượng nghĩa!”
Trang viên Tạ Lang tạm tá túc ở phía bắc huyện Ngô, từ xa thấy Cơ Tự đi đến, đám hạ nhân đồng loạt cúi đầu, trong ánh mắt đều mang theo vài phần cảm phục.
Đưa Cơ Tự đến bên cạnh bờ hồ, một hộ vệ khẽ nói: “Lang quân nhà ta đang ở trong đình, tiểu cô cứ đến đó là gặp.”
Thấy Cơ Tự chần chờ, hộ vệ kia thoáng nhìn nàng, bất giác an ủi với giọng hiền hòa: “Người chỉ là một tiểu cô nho nhỏ, vì lang quân nhà ta mà không tiếc dấn thân mạo hiểm, lang quân nhà ta sẽ cảm kích tấm chân tình của người.”
Cơ Tự trợn to mắt kinh ngạc nhìn hắn. Đến tận khi hộ vệ kia chắp tay chào rồi sải bước rời đi, nàng mới tỉnh táo lại. Những người này cho rằng nàng yêu thương Tạ Lang sâu đậm, dù biết rõ huyện Ngô lâm vào tuyệt cảnh nhưng không tiếc dấn thân vào biển lửa ư! Thảo nào họ nhìn nàng với ánh mắt cảm động như thế, thảo nào họ lại thán phục nàng như thế!
Cơ Tự sầm mặt, phút chốc trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm mơ hồ: Ngược lại cũng có thể lợi dụng ý nghĩ của họ rồi.
Nhưng nháy mắt, Cơ Tự liền bác bỏ, nàng âu sầu ngẫm nghĩ: Rõ ràng đã nói kiếp này phải làm người ngay thẳng, tại sao lại bị ý nghĩ quỷ quái kia ám mãi không biết?
Trong hoa viên cây cối xanh mướt, Cơ Tự mới đi được vài bước đã thấy bóng dáng bạch y quen thuộc. Phong thái đó thật sự quá tuấn tú, dù chỉ là bóng lưng thôi cũng tỏa ra ánh hào quang. Cơ Tự thầm khó chịu, cất bước vang dội, chầm chậm đi đến phía sau Tạ Lang.
Thoáng nhìn qua Tạ Lang đang khép hờ mắt, Cơ Tự khẽ chào, hắng giọng nói: “Cơ thị A Tự tham kiến Tạ lang.”
Tạ Lang không quay đầu lại, chàng chỉ hỏi nàng với giọng hòa nhã êm ái: “Vì sao A Tự đến đây?”
Cơ Tự nhìn chàng, nghĩ ngợi rồi thành thật nói: “Ta mang theo mười xe thảo dược tới.”
Tạ Lang chậm rãi quay đầu lại. Người này như thể trời sinh luôn tỏa nắng, thật sự có thể khiến người ta nhìn đến hoa mắt váng đầu. Lúc đến, Cơ Tự từng nghĩ hiện tại chắc Tạ Lang đang phiền muộn lắm. Nhưng nàng không ngờ chàng vẫn ung dung thản nhiên, tác phong phóng khoáng như vậy. Vẻ tao nhã khắc trong cốt cách, hằn sâu trong huyết mạch này đã tô đậm nét phi phàm cho chàng. Nhưng dĩ nhiên, chàng cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Không biết là vì muốn chứng minh lang quân trước mắt có thể dễ dàng khiến nữ tử khắp thiên hạ đều tương tư, nhưng không thể khiến nàng si mê, hay là vì gì khác, nàng nhìn vào ánh mắt Tạ Lang, bỗng cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Còn tưởng có thể thấy Tạ lang tinh thần sa sút, không ngờ cố nhân vẫn phong thái rạng ngời, thật khiến người ta mừng hụt.”
Cơ Tự vừa thốt ra lời này, bản thân liền hoảng hốt, còn Tạ Lang thì bật cười sang sảng. Sau khi cười xong, Tạ Lang khẽ thở dài: “Nơi đây đã thành vùng đất ૮ɦếƭ, tiểu cô như nàng thật không nên đến đây.”
Chàng đưa tay ra hiệu cho Cơ Tự ngồi xuống đối diện, rồi cúi đầu tao nhã châm rượu cho nàng. Cách đó không xa truyền đến tiếng đàn sáo hòa âm.
Không biết tại sao, thấy lang quân cao quý vô song trước mắt đích thân rót rượu cho mình, Cơ Tự lại lo sợ. Ý nghĩ xấu xa lại ùa đến, nàng không muốn mình của kiếp này ti tiện hơn bất cứ ai.
Hít sâu một hơi, Cơ Tự nâng chung rượu Tạ Lang đưa đến, nhấp một hớp rồi nói thẳng: “Lang quân Tạ gia, ta còn mang theo một quyển sách, quyển sách kia có tựa là Thương Hàn Tạp Chứng Luận.”
Động tác nâng chung rượu của Tạ Lang bỗng khựng lại, chàng ngẩng đầu nhìn Cơ Tự.
Lần đầu tiên nàng phát hiện, ánh mắt của chàng lại có cảm xúc phức tạp lẫn cảm động như vậy.
Nhìn nàng một hồi, Tạ Lang đặt chung rượu trong tay xuống, đứng dậy cúi người thật sâu trước Cơ Tự: “A Tự, đa tạ nàng.”
Cơ Tự cười khúc khích, vẻ mặt thoải mái: “Khoan hẵng tạ ơn đã. Lần này A Tự đến là muốn làm một giao dịch với lang quân thôi.”
Tạ Lang nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời trong veo mang theo vẻ thích thú và ẩn chứa đôi nét dịu dàng. Tay trái chàng giữ lấy ống tay áo tay phải, nhẹ nhàng rót rượu cho nàng lần nữa, rồi mỉm cười nói: “Được.”
“Tốt.” Cơ Tự nhanh chóng nói, “Bộ khúc của ta không nhiều lắm, đi lại bên ngoài không an toàn, ta muốn đi cùng lang quân đến Kiến Khang. Vì không để mất dấu lang quân, sau này nếu người đến thành nào thì xin báo trước với ta một tiếng.”
Yêu cầu này nhỏ nhặt đến mức không thể gọi là yêu cầu được, Tạ Lang lại nhìn nàng rồi chớp mắt nói: “Được.”
Cơ Tự phấn khởi, ngồi thẳng người nói tiếp: “Lần này ta dời nhà đến Kiến Khang, sau này nếu có bị người ta bắt nạt, xin nhờ đại quý nhân như lang quân đây giúp đỡ đôi lần.”
Tạ Lang lại mỉm cười: “Được.”
Cơ Tự lại nói: “Đúng rồi, có lẽ sau khi ta đến Kiến Khang sẽ giả trang làm nam tử, nếu lang quân có nhận ra thì xin giả bộ như không biết nhé.”
Đây mà gọi là yêu cầu à? Tiểu cô chỉ có duyên gặp vài lần, không tiếc dấn thân mạo hiểm, còn mang quyển Thương Hàn Tạp Chứng Luận vô cùng quý báu của mình ra giúp chàng một phen. Thế nhưng nàng lại tỏ thái độ hai người không nợ gì nhau, lải nhải đưa ra một loạt yêu cầu, mà những yêu cầu ấy lại vô cùng đơn giản.
Đúng lúc này, Cơ Tự hít sâu vào để tiếp thêm can đảm, nàng nói: “Sách không ở trong tay ta, ta có thể đọc thuộc nội dung trong sách cho người nghe.”
Tạ Lang thoáng nhìn nàng rồi khẽ gật đầu, triệu gọi một người hầu đến: “Mời Hoàng công đến đây một chuyến.”
“Vâng.”
Chốc lát sau, một ông lão đầu tóc bạc phơ theo người hầu Tạ gia đến bên hồ. Tạ Lang ra hiệu cho người hầu lui xuống, rồi chỉ vào Cơ Tự nói: “Hoàng công, Cơ tiểu cô mang kỳ thư Thương Hàn Tạp Chứng Luận của gia tộc bí mật cất giữ đến cứu giúp trăm nghìn bá tánh của huyện Ngô.”
Tạ Lang gần như vừa thốt lời, khuôn mặt hồng hào của Hoàng công bỗng tỏa sáng. Lão nhìn Cơ Tự với vẻ cảm kích, không nói một lời, cúi người thật sâu bái xá nàng.
Lúc Cơ Tự vội vàng né tránh, giọng Tạ Lang lại vang lên: “Hoàng công, ta và công đều biết kỳ thư như Thương Hàn Tạp Chứng Luận là gia bảo ai ai cũng thèm muốn. Cơ tiểu cô đại nghĩa tiết lộ, chúng ta không thể không biết nặng nhẹ. Không được Cơ tiểu cô cho phép, Hoàng công không thể truyền cuốn sách này cho đệ tử của mình, và cũng không thể tiết lộ cho bất cứ ai khác.”
Đúng như lời Tạ Lang nói, thời này kiến thức là vô giá, mà một gia tộc phúc trạch có được kiến thức để truyền thừa cho con cháu đời sau thì càng quý báu hơn bất kỳ tài phú nào. Trong lịch sử, sau khi Trương Trọng Cảnh viết ra Thương Hàn Tạp Chứng Luận đã bị một gia tộc ở Giang Nam bí mật cất giấu mấy trăm năm, cho đến thời Đường Tống mới dần lưu truyền ra ngoài.
Hoàng công nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Quyển Thương Hàn tuy rất nhiều chữ, nhưng Hoàng công vốn là cao thủ y học, Cơ Tự chỉ vừa nói ra, lão đã như được vén lớp mây mù, hai mắt sáng quắc. Quyển thánh y này được trình bày và phân tích vô cùng chi tiết, cho dù một tên lang băm cũng có thể dựa theo đó mà chữa khỏi bệnh, huống chi là Hoàng công chứ? Ngay ngày hôm sau, Hoàng công đã bắt đầu bốc thuốc cho người bệnh.
Cứ thế, buổi tối Cơ Tự thuật lại Thương Hàn Tạp Chứng Luận cho Hoàng công, còn ban ngày thì Hoàng công dùng thảo dược mà Cơ Tự mang đến chữa bệnh cho mọi người.
Mỗi người chỉ cần uống bốn năm thang thuốc liền khỏi. Hiện tại trong huyện Ngô chỉ có vài chục người mắc bệnh, chưa dùng hết một xe thuốc thì số người bệnh nặng đã vơi đi phân nửa rồi.
Thấm thoát mười ngày trôi qua, không khí trong huyện từ u uất, tang tóc đã trở nên hoan ca vui mừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc