Chương 188: Lang Vương
Ô Mộc Tề vốn là Lang Vương chốn thảo nguyên, người như vậy sao có thể cam tâm chịu bị điều khiển chứ?
Như vậy, ông sẽ càng tìm cách chứng thực. Ta nghĩ, mấy ngày gần đây, ông sẽ âm thầm quan sát quá trình nung luyện, còn đích thân dò hỏi Ô Mộc Tề. Mà lúc này, Giang Tử Sơ lại trình chiếc dao kia lên, Ô Mộc Tề sẽ nói cho ông biết đã rèn thành công tinh chất vàng sắt. Từ đó sẽ càng khiến ông nghi ngờ. Bởi vì, ông sẽ nhớ, số lượng lớn khoáng thạch hao phí trước đó đã đi đâu rồi? Thật sự trở thành phế thải ư?
Lòng nghi ngờ của con người một khi đã dấy lên, liền không thể kiềm nén, mặc dù tìm không được số νũ кнí sắc bén đã được chế tạo kia, nhưng ông càng cho rằng mỗi một lời nói cử chỉ của Ô Mộc Tề đều không khỏi bộc lộ điểm kỳ lạ.
Theo những gì ta hiểu về ông, ông sẽ không thể hiện, nhưng ngấm ngầm bắt tay vào bố trí, để hai hổ đánh nhau còn ông vớ được món hời vốn là cách ông thích nhất. Cuối cùng ông sẽ dẫn dụ kẻ địch của Ô Mộc Tề tới, thậm chí trợ giúp người nọ để hai bên cùng tổn hại.
Như vậy, lúc Hạ Hầu Thương đến đây, sẽ không nguy hiểm đến thế nữa,
Ta biết, cuối cùng chàng sẽ tới.
Có lúc, chỉ cần một sợi tơ dẻo, một lưỡi dao mỏng cũng sẽ khiến hai đồng minh trở mặt thành thù.
Đương nhiên ông nghi ngờ ta cố ý để lộ νũ кнí này làm ông hiểu lầm, nhưng bản tính của một người lại không thể nào tự áp chế. Dù ông hiểu, ông vẫn sẽ nghi kỵ Ô Mộc Tề.
Bởi vì sự nghi kỵ này đã bắt đầu từ lâu, chẳng qua ta chỉ cho ông thêm mồi lửa mà thôi.
Ngày hôm sau Ô Mộc Tề trở lại, Giang Tử Sơ lén nói cho ta biết, lúc nàng giao cho y chiếc dao kia, y vui mừng cực kỳ, thưởng cho nàng rất nhiều thứ.
Nói tới đây, ánh mắt nàng ta vẫn yên ả lạnh nhạt, có lẽ nàng không còn lưu luyến Ô Mộc Tề nữa chăng?
Nàng mượn lý do nhờ ta bình phẩm tấm chăn gấm thêu hình trẻ thơ đùa vui để có thể nói ta hay tin tức kia. Ô Mộc Tề bảo nàng giúp ta chuẩn bị đồ cưới, bảo nàng tiếp cận Tiểu Lục, lợi dụng nàng bằng mọi thủ đoạn, cuối cùng để nàng ta nhận ra tất cả sự thật, trái tim đã sớm buốt giá phải không?
Sau sự kiện lần trước, càng ngày nàng ta càng gầy, gương mặt vốn tròn trịa đã nhọn hơn, bả vai gần như không thể lấp đầy tà áo. Vốn dĩ tính tình nàng ta dịu dàng yêu kiều, nhưng giờ lại trầm lặng ít nói, có điều thi thoảng trong mắt toát ra ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu hủy người ta. Nàng sống vô cùng cực khổ, phải nhẫn nhịn nỗi hận đối với Ô Mộc Tề mà miễn cưỡng cười vui. Ta hơi sợ nàng ta như vậy sẽ khiến Ô Mộc Tề nhận ra manh mối, nhưng lạ thay, Ô Mộc Tề vẫn không nghi ngờ.
Có lẽ, lòng dạ của y vẫn tập trung vào tinh chất vàng sắt, lại có thể là nàng biết cách trả thù y tốt nhất, không gì khác ngoài giúp ta đạt thành tâm nguyện? Vì thế mới có thể nhẫn nhịn như vậy?
Nàng toàn tâm toàn ý nhờ vả nhầm người, chẳng qua chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Nữ tử bình thường, dù xuất thân từ nhà giàu sang phú quý, lớn lên ở khuê phòng, cũng sẽ thầm sinh tình với nam tử như Ô Mộc Tề, huống chi là nàng – tuy rằng là cháu gái Giang Phi, nhưng đến từ Mạc Bắc chốn dân phong thuần phác. Hơn nữa y còn rắp tâm, dùng đủ mọi cách lấy lòng, sao nàng có thể chống cự?
May mà cuối cùng nàng cũng tỉnh ngộ, nhận ra y không phải phu quân dành cho mình.
Ô Mộc Tề biết được đã luyện chế tinh chất vàng sắt thành công, đã từng nghĩ tới chuyện dụ dỗ nàng đưa ra bí pháp, sản xuất hàng loạt, nhưng cuối cùng bị nàng khước từ khéo léo. Hơn nữa tinh chất vàng sắt không còn bao nhiêu, lúc này mới khiến Ô Mộc Tề tạm thời buông tay.
Ta ngồi trước cửa sổ, trên chiếc sạp thấp bên cạnh là tấm chăn lụa xanh thêu hình con đàn cháu đống. Ánh nắng nhạt nhòa hắt vào từ khung cửa sổ khắc hoa chạm rỗng, chiếu lên tấm chăn, khiến tròng mắt ngây thơ thuần khiết của đám trẻ thêm phần linh động. Chúng cười khờ nhìn ta, khiến ta bất giác xoa bụng. Nếu con ta ra đời, liệu có giống chúng hay chăng?
“Đang nghĩ gì thế?”.
Bất chợt, một đôi tay đặt lên vai ta, khiến ta phải ra sức kiềm nén mới không kinh hoàng nhảy phắt lên.
“Đang nghĩ, bức tranh này thật sự có thể mang lại vận may hay không? Có thể mang đến con đàn cháu đống không”. Ta nói.
Tay Ô Mộc Tề rời khỏi vai ta, đặt trên tấm chăn thêu kia, mỉm cười: “Những người khác ta không biết, nhưng nếu là ta và nàng, thì nhất định sẽ”.
Ta nói: “Giờ đây ta chỉ cầu mong cho nó bình an thôi”.
Y nhìn ta xoa bụng, vẻ mặt tươi rói: “Có bổn vương bảo vệ, nàng còn sợ không được bình an?”.
Chẳng qua ta chỉ duy trì vẻ khách sáo ngoài mặt với y thôi, vì thế ta nói: “Vậy cũng khó nói, vương cung Tây Di này đâu phải do mình Hoàng tử làm chủ”.
“Nhưng nơi đây lại thuộc quyền sở hữu của bổn vương…”. Y hơi nghi ngờ, ngước mắt lên nhìn ta, nhưng ta không tiếp tục chủ đề khi nãy. Xem ra hắn vẫn chưa biết chuyện Quân Sở Hòa gặp ta đêm đó, ta thầm giật mình, thế lực của Quân Sở Hòa đã lớn mạnh đến thế rồi sao?
“Nhìn tấm chăn gấm trăm con này, tròng mắt của những đứa trẻ ấy không sầu lo mà vô tư lự, chắc hẳn xung quanh có người mẹ bảo vệ chúng. Ta nghĩ, nếu ta không bảo vệ được nó thì sẽ ra sao đây? Liền bất giác nghĩ tới mẹ ruột của mình. Từ nhỏ ta đã không được mẹ mình che chở, khiến ta phải chịu không ít khổ cực”.
Ngón tay vuốt lên cánh tay mũm mĩm của đứa trẻ được thêu bằng sợi tơ sáng màu, cứ như ta cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trên cánh tay nó. Mẹ chưa bao giờ bảo vệ ta, sau khi biết sự đời, ta cũng đã từng hỏi cha, nhưng chỉ đổi được lời chối bỏ bực bội từ cha. Về sau, ta không hỏi nữa, ta luôn là người biết tự tìm thú vui, nhưng ta không ngờ rằng, mẹ không hề muốn bảo vệ ta, thậm chí coi ta như gánh nặng.
“Hôm nay nàng sao thế?”. Cuối cùng giọng điệu của hắn có phần ngờ vực.
Ta biết mục đích của ta đã đạt được rồi, cho dù Quân Sở Hòa che giấu thế nào đi nữa, chỉ cần y có lòng sẽ biết tình hình đêm đó. Ta không ngờ Quân Sở Hòa đến thăm ta mấy lần liên tiếp mà không nói tiếng nào với y. Xem ra hiềm khích giữa hai người quả nhiên ngày càng sâu đậm. Với tính tình của Quân Sở Hòa, về sau ông nhất định sẽ nói chuyện này cho y biết bằng giọng điệu thờ ơ… Nếu ta không phòng bị từ trước, e rằng Ô Mộc Tề sẽ lơ là chuyện này.
Xem ra bây giờ Quân Sở Hòa có giải thích thế nào đi nữa cũng không thể giảm bớt nỗi nghi ngờ trong lòng y.
Hai người hợp tác, vốn là đôi bên cùng có lợi, người gắn bó quan hệ giữa họ là Trưởng Công chúa, nhưng Trưởng Công chúa vẫn là người phụ nữ để Ô Mộc Tề 乃úi tóc cho ư? Yêu cầu của bà e rằng nhiều hơn, chắc hẳn Ô Mộc Tề cũng hiểu điểm này phải không?
“Gần đây chẳng muốn ăn uống gì, chợt nhớ tới thuở nhỏ, thường đến nhà hàng xóm ăn táo. Bác gái hàng xóm làm mứt táo từ vườn cây nhà mình, dầm thành táo nhuyễn, sau còn chiên lên, thường làm món lót dạ cho hai đứa con gái của bà. Bởi vì ta ở bên cạnh nên được ăn ké không ít, nhưng về sau thấy bà thương yêu chăm nom con gái mình như vậy, ta lại thấy bùi ngùi”.
Vốn dĩ ta không nói nhiều với y, gặp mặt chẳng qua chỉ duy trì lễ phép căn bản mà thôi, rất hiếm khi nhiều lời như vậy. Ta nói rõ đến thế, ngược lại khiến vẻ nghi ngờ trong mắt y càng sâu thẳm. Ta chỉ làm như không biết, hỏi: “Mấy ngày nữa đến đại hội Y Mộ Đạt rồi, cần ta chuẩn bị gì không? Không biết ngày đó ta ngồi trên đài với thân phận gì đây?”.
Lời châm chọc mang thương vác gậy thế này mới là thái độ xử sự của ta với y, vẻ nghi ngờ trong mắt y đã nguôi đi, cười nói: “Đương nhiên với thân phận vị hôn thê của bổn vương”.
Ta phớt lờ vẻ nhất định phải có trong giọng điệu của y, chỉ nói: “Xem ra ngày đó có thể thấy roi da của rất nhiều cô nương rơi trên người mấy anh chàng”.
Năm ấy, Lạc Nhật Hà quất roi đuổi theo ta. Khi đó ta còn không biết đây là cách cô nương trên thảo nguyên biểu lộ niềm mến mộ với người trong lòng, tưởng nàng cố ý, túm phắt lấy roi nàng ném xuống đất. Không ngờ rằng đây là nỗi nhục lớn nhất nàng phải chịu đựng, khiến nàng dẫn dòng tộc đuổi theo.
Y cười ha ha: “Nếu nàng muốn đánh, bổn vương mặc nàng quất roi”.
Ta chẳng mấy hứng thú: “Bỗng dưng thấy hơi buồn ngủ, nếu Hoàng tử không có chuyện gì thì đi nghỉ sớm đi”.
Hắn đã quen với vẻ lãnh đạm của ta, ngược lại cười cười, lấy một vật từ trong tay áo chuyển tới tay ta, nói: “Bổn vương tự tay làm đấy, tặng nàng này, nàng xem có giống không?”.