Chương 179: Chất dinh dưỡng“Tiểu Thất, ngươi có thể lấy ô mai chẳng hạn tới cho ta không, ăn cái này suốt ngày, ngươi không phiền sao?”.
Hắn đáp: “Tôi không phiền đâu! Món này nhiều dinh dưỡng, thứ đứa bé trong bụng người cần không phải là dinh dưỡng sao? Nào, ngoan, ăn đi, đồ ăn bữa trước đã bị người nôn hết ra rồi, nào còn gì nữa đâu…”.
Ta nhìn hắn, khuôn mặt hắn vẫn như xưa, tuấn tú hơn bao giờ hết, nhưng ta nhìn đi nhìn lại, sao lại cảm thấy hắn có phần giống bác gái Vương nhà hàng xóm thế nhỉ? Mỗi lần sau khi trộm gà nhà bà, bà liền đập rào la mắng: Quân Triển Ngọc, nhất định là ngươi, ngươi đáng chém ngàn đao!… Đứng lại, đứng lại.
Nhưng mấy ngày sau đó vẫn gọi ta đến nhà bà ăn bữa thịt gà, chân thành dạy bảo ta: Triển Ngọc à, cháu là bé gái, không thể lỗ mãng vậy được, sau này còn ai muốn lấy cháu nữa? Mẹ cháu vừa mất… Về sau, ta buộc phải ra chiến trường, chuyển sang trộm gà ở nơi khác… Người quen ở Quân gia thôn nhiều lắm, mỗi lần trộm đều bị dạy dỗ một trận, tai của ta rất đau.
Nhưng cuối cùng, những người này đều biến mất. Thay vào đó là bia mộ đầu thôn như rừng, tất nhiên trong đó bao gồm cả ta.
Ta không hiểu, chẳng lẽ dã tâm còn quan trọng hơn chuyện chia ly mất mát nhiều người thân như vậy ư?
Có lẽ trong mắt ông, những người họ Quân này không tính là gì, đều sống phụ thuộc vào ông, nên khi ông bỏ mặc cũng không thấy tiếc nuối ư?
Tiểu Lục cũng khuyên ta: “Người phải ăn vài thứ mới được, nếu không thì sao có thể khỏe được chứ? Võ công của người đã mất, nơi này không thể sánh bằng Trung Nguyên, Vương gia lại không có ở bên người…”.
Bên cạnh ta hiện ra hai bác gái rồi.
Ta đành chịu thua nhận lấy chiếc bát, nén khó chịu múc một thìa vào miệng, mùi vị ngọt ngấy càng khiến ta buồn nôn.
Ta quyết định đánh lạc hướng tầm mắt của hai người, bèn hỏi: “Tiểu Thất, ngươi bắt mạch cho ta xong, liệu có phát hiện ra điều gì mới không?”.
Quả nhiên hắn dời tầm mắt khỏi bát cháo, nói: “Nhắc đến lại thấy kì quái, nếu một năm trước, cơ thể của người vốn cực hàn thì hiện tại, thân thể của người được điều dưỡng vô cùng tốt rồi. Chất độc trong cơ thể đã được giải trừ, mà mạch đập tràn trề sức sống. Ngoại trừ trong cơ thể không có nội lực, nhưng đôi khi tôi cảm thấy có nội lực trong đan điền của người…”. Hắn do dự một lát mới nói: “Giống hệt như Ninh Vương điện hạ, theo tôi thấy, có người đã kiềm hãm nguồn nội lực này”.
“Ý ngươi nói chàng chữa bệnh của ta bằng cách đem nội lực trong cơ thể mình chuyển sang người ta? Ngươi còn nghĩ ra điều gì không?”.
“Tôi nghĩ, phương pháp này giống phương pháp kiềm hãm trên người chúng tôi, rất có thể Nguyên soái đã ra tay”.
Ta sáng tỏ: “Ngươi có manh mối gì không?”.
“Tôi nhớ trong ‘Độc nguyệt chí’ có nhắc đến phương pháp kiềm hãm này, quyển sách vốn trong tay người, nhưng không hiểu sao về sau lại biến mất. Tôi nghĩ, hẳn đã lọt vào tay Nguyên soái”.
Nói thật ra, sách ông đưa ta, trước kia nếu ta có thể không phải đọc thì sẽ không đọc, đôi khi vì ứng phó mới tìm một hai quyển xem qua loa, vậy nên có vài quyển sách có rồi lại mất, mất rồi lại có ta cũng không biết. Xem ra, Quân Sở Hòa cũng mở một mắt nhắm một mắt, nếu không, sao ông chỉ dùng mỗi phương pháp này?
Tiểu Thất nhìn ta khẽ nói: “Quyển sách này, tôi cũng từng xem qua…”.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, có vài tia nắng mặt trời xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên đôi mắt hắn, khiến đôi mắt hắn mang chút mừng vui.
Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng thị tỳ truyền đến từ ngoài cửa: “Cô nương, Hoàng tử đến rồi, mời người đến tiền sảnh”.
Ta thầm nghĩ, thật đúng lúc, có thể thăm dò y một chút.
Tiểu Lục và Tiểu Thất hơi lo lắng nhưng không nói gì, vừa thảo luận bữa tới làm món gì cho ta ăn vừa đi ra khỏi cửa.
Tiểu Lục và Tiểu Thất thân thiết kề cạnh ta mà còn là nam tử, Ô Mộc Tề ngược lại không ngăn cản, nên trong mắt đám thị tỳ nơi này, Tiểu Lục và Tiểu Thất là người đã tịnh thân mà Ô Mộc Tề mang về từ Trung Nguyên, chuyên môn hầu hạ ta. Vương cung Tây Di không thịnh hành kiểu này, nên ánh mắt đám thị tỳ nhìn hai người họ cực kỳ thương cảm… Hai nam tử tuấn tú như thế lại là thái giám… Bởi thế Tiểu Lục và Tiểu Thất được đám thị tỳ yêu mến vô cùng.
(Chic: Xin phép cười phát =)))))
Kentu: Xin phép cười phát nữa, ôi ôi thế cổ đại cũng thích nam – nam à )
Sau khi ta bước vào Hoa các, Ô Mộc Tề đang thong thả ung dung cầm bình trà rót vào chén, trên bàn gỗ lim đặt một bình lưu ly nhỏ. Thấy ta đi tới, y đứng dậy đỡ ta ngồi xuống, cầm chiếc bình ấy đưa cho ta và nói: “Ta biết gần đây nàng không ăn uống được nhiều, ta sai người mang ít ô mai ở Cửu Tĩnh trai từ Trung Nguyên về đây, nàng nếm thử một chút nhé?”.
Ta nhận bình xong không nói không rằng, y đành cười khổ: “Bảo Tiểu Thất lấy chuột thử xong rồi hãy đưa cho nàng ăn nhé?”.
Y nói ra ngờ vực trong lòng ta, cũng khiến ta hơi ngại ngùng và còn xấu hổ lúng túng. Nhưng ta không thể vì xấu hổ mà không để Tiểu Thất thử, vì thế ta đáp: “Cũng được”.
Giữa ta và y không có điều gì phải che giấu, đã nói rõ rồi. Ta không tin y đấy, y tính thế nào đây?
Nhưng tên này da mặt cũng rất dày, lời vừa nói không mảy may ảnh hưởng tới y, tự nhấc chén trên bàn uống một hớp trà rồi hỏi ta: “Gần đây khí trời trở lạnh, ban đêm có ngủ ngon không?”.
Ta cười đáp: “Khá ổn, có điều một mình cô đơn, hằng ngày nghe tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ, không khỏi có chút quạnh quẽ…”.
Y thấp thoáng vẻ vui mừng, không biết y mơ màng tới đâu nữa?
Cuối cùng hỏi: “Vậy nàng muốn bổn vương phái thêm vài người tới đây ở cùng nàng à?”.
Ta chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn y: “Chẳng lẽ Hoàng tử muốn đích thân tới ở cùng ta à?”. Lại chợt cười, “Tất nhiên Hoàng tử không rảnh… Có điều nhớ ra Giang muội muội cũng đến từ Trung Nguyên, biết đâu hai người thường xuyên gặp mặt, tán gẫu trò chuyện có thể bớt cô đơn”.
Mắt y có vẻ nghi ngờ, nhìn ta nói: “Vậy ư?”.
“Lại nói, Giang muội muội đúng là có đôi tay khéo léo, thân ở Hốt Luân nhưng bức Hàn mai nàng ấy thêu vẫn mang màu sắc tươi đẹp. Không phải Hoàng tử nói rằng muốn lấy ta sao? Tuy không phải ở Trung Nguyên nhưng khi xuất giá ta vẫn muốn khoác tấm khăn quàng vai, nếu có Giang muội muội khéo tay…”.
Đương nhiên y không tin lời ta, nhưng từng lời nói hành động khi Giang Tử Sơ ở chỗ ta đều được báo cáo tường tận tới y, nếu y muốn lấy Giang Tử Sơ làm con tép nhử con tôm, vậy thì chắc hẳn y sẽ đồng ý yêu cầu của ta.
Sau khi nghe lời Tiểu Lục nói, ta lại nghĩ rất nhiều. Từ thân phận thực sự của Tiểu Lục mà hắn có thể tới bên ta tuyệt không phải tình cờ, họ muốn biết điều gì từ hắn? Thậm chí không tiếc để Giang Tử Sơ tới thăm dò hắn?
Phải chăng có liên quan tới lượng lớn khoáng thạch đã mất kia?
Ta nghĩ, chỉ cần đặt toàn bộ người chủ chốt ở một nơi, kiểu gì cũng để lộ vài điểm sơ hở, chỉ cần thò ra chút xíu thì ta mới có thể nhân sơ hở mà tóm lấy.
Đối với y mà nói, đề nghị của ta cũng chỉ như thừa dịp y ngủ tặng y cái gối, vốn cho rằng y sẽ lập tức đồng ý nhưng không hiểu sao, trong mắt y chợt có vẻ tức giận, khóe miệng lại khẽ cong, cười nói: “Muốn tỷ muội thuận hòa?”.
“Ơ? Không phải Hoàng tử đã nói mục đích ngài bắt cóc Giang cô nương rồi sao, hóa ra không phải là vậy à?”. Ta khẽ cười nói: “Thì ra Hoàng tử vẫn muốn đưa nàng vào hậu cung?”.
Y trầm giọng nói: “Nếu nàng không muốn, đương nhiên ta sẽ không làm thế”.
“Thật ra nàng ấy rất vừa mắt Tiểu Lục…”.
Ta đã nói rõ như vậy mà vẻ mặt y vẫn không có gì thay đổi, ngược lại cười nói: “Được rồi, sẽ để nàng ta và nàng ở cùng một nơi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau”.
“Ta vẫn chưa hiểu, Hoàng tử có ta không phải đã đủ rồi sao? Tại sao còn muốn ςướק Giang muội muội về?”. Ta cười hỏi thẳng y.
Thấy y im lặng không nói, bèn nói tiếp: “Nếu Hoàng tử cảm thấy khó xử không muốn trả lời thì thôi… Theo suy đoán của ta, chắc hẳn đối với Hoàng tử mà nói, Giang muội muội cũng là một người không thể thiếu phải không?”.
“Dù nàng ta quan trọng thế nào, vẫn không thể bằng nàng”. Y khẽ nói hai câu.
“Vậy ư? Nếu Giang muội muội nghe được lời này của ngài, không biết có đau lòng hay không đây?”. Ta ngước mắt cười nhìn y.
Sắc mặt y hơi u ám, nụ cười đã biến mất dạng, khóe mắt như băng bình tĩnh nhìn ta: “Nàng… không thèm quan tâm chút nào sao?”.
Lòng ta biết không ổn, cảm thấy trêu chọc y hơi quá, sao lại quên mất mình đã không còn là Quân Triển Ngọc nhởn nhơ ngông cuồng trước kia rồi?
Lại bị y kéo qua ôm vào lòng, nghe y hung tợn nói: “Nàng thật sự không thèm quan tâm chút nào sao?”.
Ta muốn đẩy y ra nhưng sao có thể làm được chứ? Không hiểu sao, ta đột nhiên có phần sợ hãi, sợ y bất chấp hết thảy gây tổn thương đứa bé trong bụng.
Thì ra ta cũng có khi sợ hãi sao?
Thì ra trên đời này cũng có thứ khiến ta sợ sao?