Chương 166: Đạo lý cậy mạnh“Vậy Hoàng tử muốn tại hạ đền tân nương cho ngài thế nào? Nếu như Hoàng tử muốn cưới Ninh Khải Giao, dù Thái hậu nương nương thương nàng ấy nhưng sẽ suy nghĩ vì hai nước mà phong tước vị rồi cho xuất giá. Chẳng lẽ Hoàng tử muốn ta nghĩ cách thúc đẩy chuyện này ư?”. Ta mờ hồ hiểu rằng, chỉ sợ chuyện chẳng đơn giản như vậy, trong lòng ôm chút may mắn, “Hoàng tử cần gì phải tốn công vòng vo thế chứ?”.
Nghe ta nói xong, trong mắt Quân Sở Hòa lộ vẻ buồn cười, mà Ô Mộc Tề lại cười hai tiếng hê hê, dường như trong mắt họ ta đã trở thành một đứa ngu ngốc.
“Nàng đoán không sai, là tiểu thư Ninh gia, nhưng không phải là vị nào khác mà chính là vị trước mắt này!”. Dứt lời, trong mắt Ô Mộc Tề lại toát lên vẻ cuồng nhiệt, nóng bỏng như ngọn lửa hừng hực, ngay cả ta cũng không khỏi thầm hoảng sợ.
Mất đi võ công đúng là đã nhát gan hơn một chút rồi!
“Hoàng tử nói đùa rồi, chẳng lẽ Hoàng tử không biết ta và Ninh vương đã thành hôn, ta đã là người của chàng rồi ư?”.
“Tây Di bọn ta không giống với Trung Nguyên các nàng, anh mất thì em có thể lấy vợ của anh, cha mất thì con có thể nạp thi*p của cha. Nàng và Ninh vương từng thành hôn thì sao? Hắn cưới trưởng nữ Ninh gia, nàng là người Ninh gia sao?”.
Ta cười lạnh một tiếng: “Năm đó Hoàng tử bị ςướק mất tân nương, tân nương ở phòng Phò mã không quá một đêm, còn toàn vẹn mà Hoàng tử liền vứt bỏ không cần, giờ lại nói chuyện anh mất thì em có thể lấy vợ của anh, cha mất thì con có thể nạp thi*p của cha, thì ra trong suy nghĩ của Hoàng tử đã đặt ra hai bộ quy tắc từ lâu rồi!”.
Hắn cười ha ha một tiếng, hoàn toàn không thấy xấu hổ: “Không sai, đối với nàng, đúng là bổn vương có hai bộ quy tắc, chỉ cần bổn vương thích thì sẽ là vật thánh khiết nhất trên đời này, như hồ tuyết Thiên Sơn, không nhiễm bụi trần”.
Sự nồng nhiệt trong mắt hắm nhuốm chút kỳ vọng, thấy vậy ta rùng hết cả mình, nhưng trong lòng thì hiểu rõ. Hắn đã nói ra yêu cầu, nếu muốn Hạ Hầu Thương tỉnh lại thì ta không thể trở lại bên chàng, bất kể hắn thật sự lấy ta làm phi hay vì thứ gì khác, nếu muốn để chàng tỉnh lại, ta chỉ có thể đồng ý yêu cầu của hắn.
Nhưng hắn không biết ta là người thế nào, sao có thể thoải mái đưa ra yêu cầu như vậy chứ?
Thế là ta cười: “Chỉ cần Hoàng tử không chê, ta đành theo Hoàng tử đến thảo nguyên. Còn nữa, so với Trung Nguyên trù phú hiền lành, ta lại thích thảo nguyên trong lành thoải mái hơn đấy”.
Hắn cười ha ha, cũng không biết trong tiếng cười đó có mấy phần thật lòng thật dạ, chỉ thấy mặt mày hắn hiện đầy vẻ vui mừng. Hắn đáp: “Tốt, bổn vương sẽ dùng diều hâu gửi thư, bảo chúng chuẩn bị hôn lễ. Đợi khi chúng ta đến nơi sẽ vừa đúng lúc tiến hành hôn lễ”.
Ta cũng cười: “Mấy ngày nữa chính là tết Trùng dương, lúc đó chín cổng thành mở rộng, Hoàng thượng sẽ cùng dân chúng ăn mừng. Còn nữa, ta vào quân ngũ khi còn trẻ, cả ngày vây trong giáp sắt, chưa từng nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế, không biết cha và Hoàng tử có thể theo ta đi chơi một chuyến hay không? Có lẽ ngày đó có thể nhìn thấy Ninh vương cùng tham dự tiệc mừng ở trên tường thành Hoa Dương ấy nhỉ?”.
Ta đã nói yêu cầu của mình. Ngày đó, nếu như Hạ Hầu Thương có thể toàn vẹn không hề gì xuất hiện trên tường thành, ta sẽ giữ lời hứa cùng họ trở về thảo nguyên… Chỉ cần được nhìn chàng một lát từ nơi xa xa, cuộc đời này như vậy cũng đã đủ rồi!
Ta không biết họ coi ta là quân cờ nào nhưng ta biết, họ đã xuất chiêu thì ta chỉ có thể tiếp thôi.
Ô Mộc Tề thất vọng thở dài một hơi: “Sao Tướng quân chẳng thể tin tưởng bổn vương được nhỉ, lời bổn vương từng nói đã bao giờ thất tín chưa?”.
Ta cười trừ: “Ồ, Hoàng tử còn có lúc giữ chữ tín nữa á?”.
Người này da mặt dày ta đã lĩnh giáo từ đầu rồi, đúng là còn dày hơn cả góc tường thành, nhưng nhìn mặt y có vẻ tự nhiên, bản thân ta đúng là thấy có chút kì quái.
Tất nhiên họ đối với ta vô cùng tốt, tất cả thị nữ phái đến bên cạnh ta đều có thân thủ nhanh nhẹn, nét mặt đáng yêu. Nếu ta đánh rơi một chén trà xuống đất, dù thế nào cũng có người cúi xuống đất nhặt tách trà kia, sau đó nở nụ cười vui vẻ ngoan hiền đặt lại lên khay: “Có cần nô tỳ phải pha cho người một chén nữa không ạ?”.
Các nàng rũ mắt, không hề ngẩng đầu lên nhìn, thái độ cung kính ngoan ngoãn nhưng ta biết, chỉ e là Ô Mộc Tề đã đưa toàn bộ cao thủ đứng đầu trong đám tinh anh ngầm huấn luyện tới nơi này.
Nếu ta không yêu cầu quá đáng, các nàng tất sẽ một dạ hai vâng với ta, thế là ta thuận miệng hỏi một câu: “Không biết Thất hiệu úy có làm khách ở nhà chủ tử ngươi không nhỉ?”.
Đến chập tối, Tiểu Thất đã tới đây viếng thăm rồi. Hắn nói cho ta biết, Tiểu Lục và hắn ở sát vách chỗ ta… Tất nhiên võ công đã bị khống chế.
Ô Mộc Tề đang nói cho ta biết rằng, chỉ cần tất cả như hắn mong muốn, vậy thì hắn sẽ đối xử với ta rất tốt.
Chỗ dựa bên ngoài của ta đã bị hắn khống chế trong lòng bàn tay, dù có nhiều kế sách hơn đi chăng nữa cũng không có người thi hành, hắn cũng vui vẻ cho bọn ta ở cùng một nơi.
Tiểu Thất nói cho ta biết chuyện xảy ra ngày hôm đó. Vốn hắn chuẩn bị lên lầu tụ hợp cùng ta, vậy mà vừa ra khỏi cửa đã bị Quân Sở Hòa tóm ngay.
Võ công của Tiểu Thất rất cao, nội lực lại càng mạnh nhưng vẫn bị Quân Sở Hòa bắt, hẳn là bởi vì sự tồn tại của ông khiến hắn kiêng sợ quá chăng? Huống chi ông vốn là Thống soái của hắn, sao hắn có thể ra tay với ông chứ?
Ba người bọn ta bị nhốt ở đây, Ô Mộc Tề vô cùng hiếu khách, tìm đến một bộ bài, ta cùng với Tiểu Lục Tiểu Thất đành coi đây là trò giải trí, cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến hôm Trùng dương, trong viện đã bày hoa cúc từ sớm, cửa nhà cắm cây thù du. Có cơn gió lạnh thổi qua viện, lúc này ta mới cảm thấy hoảng hốt, một năm lại qua rồi.
Chẳng qua năm nay, trong thân thể ta không còn cái lạnh thấu xương kia nữa, cơn rét lạnh chảy trong máu đã bớt đi nhiều, ta bèn cười nói với Tiểu Lục Tiểu Thất: “Mỗi khi tới Trùng dương, leo núi trông xa, năm này vui hơn năm trước!”.
Thế mà nụ cười trên mặt Tiểu Lục Tiểu Thất cứ như khóc, tiếng phụ họa rất miễn cưỡng: “Đúng vậy, đúng vậy đấy!”.
Đến ngày Trùng dương, trên người mỗi thị tỳ trong viện đều đeo thù du, xinh xắn đi qua đi lại trong viện. Trong lúc lướt qua, trên người mang theo mùi hương cay mới, bình trên trong phòng cắm hoa cúc vàng nở rộ, còn có gạo quả chín tầng cúng Trùng dương khiến ta bất chợt cảm thấy nơi mình đang ở lúc này như một gia đình phú quý ở Trung Nguyên, hơn nữa có mấy phần như thôn Quân gia năm xưa. Mỗi hộ gia đình đều lên núi đốt lửa trong ngày Trùng dương, nói chuyện trên trời dưới đất.
Chỉ tiếc mỗi một Trùng Dương người lại đổi khác.
Đến chiều, bọn ta thay quần áo dân thường, cài cây thù du trên đầu. Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề lại tới, cùng bọn ta hòa vào đám người dạo phố. Hằng năm mỗi khi tới dịp này, chín cổng thành mở rộng, thành viên hoàng thất lên lầu trên tường thành Hoa Dương, tượng trưng cho leo núi trông xa, lễ bái tổ tiên, còn thả hàng vạn hàng nghìn con diều từ trên thành xuống. Diều tản ra theo gió, hoa cúc bằng vàng bạc rơi xuống theo từng khóm, giữa trời đêm mờ tối như từng đóa cúc nở rộ trong phút chốc.
Thời điểm này hằng năm cũng là ngày hoàng thất và người dân vui vẻ nhất. Mỗi một thành viên hoàng thất đều phải có mặt, gió nhẹ phất lên mành che màu vàng, có thể để dân chúng được nhìn thoáng thiên nhan.