Chương 128: Nỗi “bất đắc dĩ” của chàngLâm Giang vương cưới ba vương phi liên tiếp nhưng không ai sống được lâu. Năm ngoái, vương phi thứ ba của gã đã ૮ɦếƭ, từ đó về sau Lâm Giang vương càng trở nên hoang đường, mà nghe nói hắn còn cái đặt mấy "hoa sứ" trong thành Kiến Khang làm nhiệm vụ thu thập các mỹ nữ cho gã hưởng dụng.
Nếu lần này nhóm Tạ Quảng không chớp kịp thời cơ, dù Cơ Tự có trốn ra được e rằng cũng sẽ lập tức bị bắt trở về thôi. Cho dù về sau Lâm Giang vương có đồng ý chịu trách nhiệm, nể mặt mũi Cơ đại lang cưới Cơ Tự làm Lâm Giang vương phi, nhưng gả cho một kẻ như vậy, cuộc đời nàng sẽ hoàn toàn tan nát.
Không biết kẻ ám hại nàng là ai? Chiêu này quả thật rất ác độc.
Những ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Tạ Lang đã khiến chàng hoảng hốt. Chốc lát sau chàng nhìn Tạ Quảng, hờ hững hỏi: "Vì vậy, dù ngươi đã sớm cảm thấy Túy Nguyệt lâu có vấn đề, nhưng vẫn để mặc cho nó xảy ra à?"
Tạ Quảng bị hỏi mặt đỏ gay.
Thấy hắn cúi đầu im thít, chẳng lẽ Tạ Lang vẫn chưa rõ lý do hay sao? Trông Tạ Quảng thế này, quá nửa là đã tương kế tựu kế chờ Cơ Tự trúng xuân dược mới thừa dịp dẫn nàng đến đây thôi.
Nhưng lần này Tạ Lang chẳng kịp quở trách gì hắn, bởi vì Cơ Tự đang bị chàng ôm chặt trong lòng đã cất lên tiếng ՐêՈ Րỉ cực kỳ cám dỗ, thực có thể câu mất hồn người ta.
Thấy Tạ Lang cứng đờ, ánh mắt nhìn mình ẩn chứa vài phần lạnh lùng, làm sao Tạ Quảng không rõ cho được? Hắn vội vàng thi lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Tạ Lang lập tức quay người bế Cơ Tự đi đến khoang của mình.
Trên đường đi, Cơ Tự rơi vào tình triều dán sát vào thân thể chàng. Hiển nhiên nàng rất khó chịu, vừa không ngừng cọ vào người Tạ Lang, vừa bật thốt tiếng nức nở khao khát.
Cảm nhận được mấy bóng người lấp ló rình xem vì nghe thấy âm thanh yêu kiều kia, ánh mắt chàng sắc lẻm thoáng liếc về phía đó. Cả nhóm hạ nhân rụt phắt đầu lại, Tạ Lang ôm thẳng nàng vào khoang thuyền. Theo tiếng cửa khoang nặng nề đóng lại, mấy bóng người kia lại ló ra xem, ánh mắt đầy hiếu kỳ.
Chỉ một đoạn đường ngắn như vậy mà lưng Tạ Lang ướt rượt mồ hôi.
Rốt cuộc đã vào trong khoang, chàng lập tức buông nàng ra ngay. Thế nhưng chàng lại không thả nàng xuống được, vì gần như tay chàng vừa thả lỏng, chân Cơ Tự đã quàng lấy hông chàng. Gương mặt đỏ ửng ấy vùi cọ vào cổ chàng, lúc chàng khẽ đẩy ra nàng còn ấm ức ngẩng đầu, mắt đỏ hoe như chực khóc đến nơi vậy.
Đã lâu lắm rồi chàng mới nhìn thấy dáng vẻ này của nàng. Sau này mỗi lần hai người gặp lại, nàng đều hóa thân thành Cơ Việt lạnh lẽo cao ngạo, ánh mắt nhìn chàng không hề gợn sóng. Dù lần đó may mắn gặp nàng với phận nữ nhi, nàng cũng lãnh đạm nhìn chàng như người xa lạ, để mặc tay chàng vươn trong khoảng không, điềm nhiên quay gót.
Cơ Tự từng hờ hững, từng quyết tuyệt với chàng như vậy giờ phút này đang nằm trong иgự¢ chàng, mặt đỏ ửng, mắt ngấn lệ, mềm mại và khát vọng nhìn chàng...
Bỗng nhiên trái tim Tạ Lang rung động, chàng đưa hai tay siết chặt nàng vào lòng mình, khẽ khàng gọi nàng: "A Tự." Rồi tiếng gọi lại nhẹ bẫng ẩn chứ nỗi vui mừng, "A Tự."
Cơ Tự đang vùi mặt trên cổ chàng, hai đùi không ngừng cọ sát bên eo chàng bỗng khựng lại, sau đó nàng rủ rỉ: "A Lang?"
Trong nháy mắt ấy, tiếng gọi đã lâu chưa được nghe khiến hốc mắt chàng ươn ướt, chàng khe khẽ đáp lại: "Là ta đây."
Cơ Tự bất chợt yên tĩnh trở lại.
Lúc này Tạ Lang lại cất giọng lần nữa: "A Tự, nàng vẫn hay hỏi ta, sao đã muốn bỏ rơi nàng mà không dám thẳng thắn nói ra? Điều này lúc nàng tỉnh ta không muốn nói, nhưng hiện tại ta có thể nói cho nàng biết." Chàng đè lại cơn xúc động, lát sau mới nhẹ nói, "A Tự, ta chỉ là... không muốn nói lời ly biệt với nàng mà thôi!"
Hiện giờ tuy Cơ Tự an tĩnh nhưng thần trí nàng vẫn còn mơ hồ. Tạ Lang ôm lấy mặt nàng, nhìn đôi mắt mơ màng dưới ánh đèn, Tạ Lang biết, nàng không nghe được lời nói của chàng rồi. Đây là lần đầu tiên chàng được ngắm nhìn dung nhan đã nở rộ của Cơ Tự trong khoảng cách gần như vậy.
Cơ Tự đã tròn mười bảy tuổi, dáng vóc uyển chuyển thướt tha, dung mạo mỹ lệ vô song, lúc si mê nhìn chàng ánh mắt vẫn đẹp đến mức khiến chàng muốn rơi lệ. Tạ Lang nghĩ: Trước kia dù là lúc chàng mê mẩn nàng nhất, dù phải rời xa nàng ba hay năm tháng, chàng cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi. Nhưng giờ khắc này, chàng chỉ muốn hủy hết hành trình, chàng không còn muốn cách nàng quá xa nữa.
Bấy giờ mắt Cơ Tự long lanh chực khóc, nàng uất ức nhìn chàng, òa lên một tiếng, giọng nói nũng nịu khiến lòng người râm ran: "A Lang, ta khó chịu quá."
Tạ Lang cúi đầu, tỳ trán vào trán nàng, nhẹ nhàng giữ lấy hai tay đang sờ loạn của nàng, dịu dàng trả lời: "Ta biết."
Mặt chàng lấm tấm mồ hôi vì cố chịu đựng, nhưng đôi môi anh đào của Cơ Tự vẫn khẩn thiết hôn lấy, cảm giác được nỗi vui thích khi da thịt kề nhau, nàng còn thốt lên tiếng hân hoan. Bất giác mồ hôi chàng lăn dài trên trán chàng, yết hầu chàng lên xuống.
Lúc Cơ Tự gấp rút kề môi đến muốn hôn lên môi chàng, Tạ Lang lại quay đầu đi nơi khác. Chàng để mặc cho nàng hôn lên gò má mình, cười khổ trong lòng: Ta không thể muốn nàng trong tình huống này được.
Nghĩ đến đây, chàng thở dài. Khi Cơ Tự không ngừng hôn lên mặt chàng, thân thể cựa sát vào người chàng, Tạ Lang bỗng giơ tay lên ấn mạnh xuống bên gáy nàng. Cơ Tự thình lình gục đầu, người mềm nhũn ngã vào người chàng không còn nhúc nhích nữa.
Nàng đã bất tỉnh. Thấy Cơ Tự đã hoàn toàn an tĩnh, Tạ Lang liền đặt nàng xuống sập, rồi ngồi một bên say đắm ngắm nhìn nàng.
Dù đã chìm trong trạng thái hôn mê, nhưng vẫn bị tình triều giày vò quá đỗi, hô hấp nàng dồn dập, cánh mũi rỉ mồ hôi, thân thể càng tỏa ra hương thơm mê người. Mà trải qua một phen giãy dụa vừa rồi, xiêm y nàng đã lơi lỏng hơn phân nửa, lộ ra da thịt nõn nà trắng muốt, mà vì động tình nên còn ửng hồng, mướt mát, càng cám dỗ ૮ɦếƭ người.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tạ Lang thấy cổ họng mình khô khốc, chàng vội vàng đi đến cửa số, tựa đầu vào khung cửa để mặc gió sông thổi lạnh ngọn lửa gian tà đang hừng hực trong cơ thể.
Lát sau bình tĩnh lại một chút, Tạ Lang lại từ từ đi đến trước mặt Cơ Tự, ngồi xuống giường, quay đầu nhìn chăm chăm nàng lần nữa.
Cơ Tự vốn nhan sắc hơn người, lại bị xuân dược ђàภђ ђạ, nên càng tươi đẹp quyến rũ. Dù bình sinh Tạ Lang thường gặp người tuyệt sắc cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ. Vì vậy, nhìn một hồi hô hấp lại dồn dập, chàng phải đi đến cửa sổ để gió lạnh thổi mình tỉnh táo.
Cho đến lần thứ tư đi đến bên giường nàng, khom người ngồi xuống, Tạ Lang cũng không tài nào nhẫn nhịn được nữa. Chàng cúi đầu bắt lấy đôi môi mềm mại thơm tho của nàng, đẩy hàm răng nàng ra, đưa lưỡi vào chiếm phá.
Chỉ một nụ hôn thôi nhưng bàn tay đặt bên giường của chàng lại nổi đầy gân xanh, chàng phải mất rất nhiều sức lực mới có thể dời khỏi đôi môi đã bị mình hôn đến đỏ mọng kia.
Nhìn Cơ Tự vẫn còn đang hôn mê không biết điều gì, ánh mắt Tạ Lang tối đen, nghĩ ngợi: Không được, như vậy không được.
Nghĩ đến đây, chàng đưa tay đến ấn lên huyệt nhân trung của Cơ Tự, vừa nhấn một cái, Cơ Tự đã mơ màng mở mắt.
Sau khi tỉnh lại, thấy Tạ Lang đang ở trước mặt mình, nàng liền thảng thốt giây lát, rồi chợt si ngốc nở nụ cười, yêu kiều nói: "Chàng là ai? Dáng vẻ giống với A Lang của ta quá." Vừa dứt câu, tình triều lại cuồn cuộn xông lên, thế là sau phút si mê ngắm nhìn, nàng lại nhào đến người chàng.
Lần này, Tạ Lang để để mặc cho nàng tùy ý.
Lần này, trong nụ hôn cấp thiết vội vã của Cơ Tự, chàng cũng đã miễn cưỡng đáp lại sự nhiệt tình của nàng.
Lần này, trong lúc Cơ Tự kéo loạn xạ xiêm y của chàng, Tạ Lang cũng từ từ nới lỏng xiêm y cho nàng.
Lần này, lúc cơ thể nuột nà của Cơ Tự không có lấy một mảnh vải, Tạ Lang đã cẩn thận chậm rãi vỗ về thân thể êm ái kia, giải tỏa giúp nàng.
Hành động của chàng vẫn thong dong từ tốn, khiến Cơ Tự vui sướng đến rơi lệ mấy lần. Nhưng từ đầu đến cuối y phục chàng đều chỉnh tề, chỉ dùng tay giải tỏa bớt dược lực cho nàng thôi.
Khi Cơ Tự tiết thân lần thứ hai, Tạ Lang thấy rõ ánh mắt nàng đã tỉnh táo, lúc nàng nhìn chàng lại có phần tránh né. Cũng chính lúc này biểu cảm của Tạ Lang cũng thay đổi, chàng làm ra vẻ bất đắc dĩ, không còn giống như vừa rồi ánh mắt luôn si mê nhìn vào thân thể mềm mại của nàng, đăm đắm không sao dời đi được. Chàng ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt thẳng thắn, hệt như một vị chính nhân quân tử.
Lúc nàng há miệng bàng hoàng nhìn chàng, Tạ Lang sẽ thở dài một tiếng như vừa bất lực vừa trấn an, rồi hoàn toàn thuận theo khát vọng của Cơ Tự, hôn lên môi nàng. Sau nữa, chàng cúi đầu nhìn thân thể nàng trần trụi, da thịt trắng nõn khắp nơi đều là vết hôn và dấu tay xanh tím. Thời điểm mặt mày nàng đỏ gay, đờ đẫn thì lại khẽ bảo: "Có phải nàng lại khó chịu rồi không? Đừng lo, A Lang sẽ giúp nàng." Rồi chàng cúi đầu lưu luyến nơi иgự¢ nàng và dần rê xuống trong cơn run rẩy của Cơ Tự...
Từ đầu đến cuối, thân xử nữ của Cơ Tự vẫn còn, nhưng trên người nàng thì vết mới chồng vết cũ.
Ở lần thứ ba, Cơ Tự đã lên đến đỉnh trong trạng thái thanh tĩnh, còn Tạ Lang sau khi giải dược giúp nàng thì đã quay lưng lại, tự mình làm mình thư thái.
Sau khi mọi việc đã xong, chàng còn ôm nàng đi tắm, dịu dàng cẩn thận lau khô tóc cho nàng, tựa như họ là đôi vợ chồng âи áι lâu năm, tỉ mỉ xử lý từng dấu vết trên người nàng. Suốt cả đêm, Cơ Tự đã được chứng kiến sức nhẫn nại cường đại của chàng, cũng như từng cử chỉ vô vàn dịu dàng dành cho nàng. Nàng càng tỉnh táo thì càng chịu đựng từng cơn tình triều sóng sau cao hơn sóng trước ồ ạt ập đến giày vò mình, chứng kiến bản thân không cách nào tự chủ quấn lấy chàng hết lần này đến lần khác, không ngừng khóc lóc đòi hỏi với vẻ mặt bất đắc dĩ của chàng...
***
Khi Cơ Tự tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Nàng ngủ trong xe lừa, nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tạ Lang bên ngoài: "Lần này chuyện Dương Châu cứ giao cho Nhị Thập Cửu lang."
"Vâng." Giọng Tạ Quảng lẫn chút chần chờ, "Lang quân, vậy là người ở lại Kiến Khang hả?"
"Ừ." Tạ Lang thờ ơ đáp, "Thuyền sắp nhổ neo rồi, các ngươi đi đi."
"Vâng."
Dặn dò xong, Cơ Tự nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Lang truyền đến. Bấy giờ nàng mới nhớ lại hết mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, nàng bị người ta ám hại, ăn phải món điểm tâm có chứa xuân dược; nàng cũng nhớ mình quấn lấy Tạ Lang không ngừng cầu hoan với chàng, mà Tạ Lang thì từ đầu đến cuối đều mang phong thái quân tử. Trong tình huống như thế, chàng không hề lợi dụng lấy đi trong sạch của nàng, chẳng qua chỉ dùng tay giải tỏa giúp nàng thôi.
Tất cả những việc này thật sự không nên hồi tưởng lại, chỉ vừa nghĩ đến Cơ Tự đã cảm thấy xấu hổ vô cùng. Vì thế nghe thấy tiếng bước chân chàng đến gần, nàng vội vàng quay lưng lại, nhắm tịt mắt, giả bộ vẫn còn ngủ say chưa tỉnh.
Tạ Lang lên xe, nhìn thoáng qua Cơ Tự, thấy nàng vẫn chưa tỉnh liền bảo người hầu đánh xe đi, rồi điềm nhiên cầm sách lên lật xem. Xe lừa từ từ lăn bánh, trong xe chỉ còn tiếng lật sách sột soạt.
Đi được một lát, tiếng người bên ngoài càng lúc càng huyên náo, Cơ Tự nhắm mắt giả bộ ngủ dần cảm thấy cứ giả câm giả điếc như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Thế là nàng cắn răng, cất lên một tiếng khe khẽ, sau đó mở mắt ra.
Khi Cơ Tự quay đầu nhìn về phía Tạ Lang, chàng cũng cúi đầu chăm chú nhìn nàng. Dưới ánh nắng sớm, đôi mắt trong veo kia sáng rực, lúc bốn mắt giao nhau, chàng còn gật đầu với nàng nữa.
Thấy biểu hiện của chàng tự nhiên như thế, Cơ Tự cũng bớt đi cảm giác nhục nhã, nàng rủ mi mắt từ từ ngồi dậy. Cúi đầu mới phát hiện, hóa ra mình đã thay bộ huyền y, hơn nữa kiểu dáng bộ trang phục này còn là kiểu nàng chuyên mặc khi ở thân phận nam tử. Nàng lặng lẽ soi gương đồng gần đó, thấy trên mặt mình đã hóa trang hoàn hảo, trở thành Cơ đại lang rồi.
Thấy thế Cơ Tự đã yên tâm hơn, lén liếc sang Tạ Lang đang xem sách, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp vì sự chu đáo ân cần của chàng. Lát sau, Cơ Tự mới hắng giọng nói nhỏ: "Cảm ơn..."
Tạ Lang không hề ngẩng đầu: "Không cần."
Vẻ lạnh nhạt của chàng càng làm Cơ Tự an lòng, nàng ngồi thẳng dậy, khoác lên mình thần sắc của Cơ Việt: "Tối qua hai người hầu của ta..."
Nàng vừa lên tiếng Tạ Lang đã hiểu ngay, thờ ơ đáp lời: "Lúc ấy Tạ Quảng đã cứu ra rồi."
Cơ Tự yên dạ, thành khẩn cảm ơn: "Đa tạ."
"Không cần đâu." Chàng điềm nhiên nói tiếp, "Tạ Quảng vẫn âm thầm để ý đến nàng, sau khi phát hiện ra nàng đã rơi vào bẫy ở Túy Nguyệt lâu thì đã cho người ngăn trở đám người Lâm Giang vương, rồi dẫn nàng đến chỗ của ta. Nói trắng ra lần này hắn đã sớm phát hiện ra vấn đề khả nghi nhưng lại không ngăn cản từ trước, ngược lại còn tương kế tựu kế sau khi nàng bị trúng xuân dược mới đưa đến chỗ ta. Dù sao hành động cũng không phải của bậc quân tử, cho nên nàng không cần tạ ơn."
Cơ Tự im lặng một hồi mới thấp giọng hỏi: "Kẻ hại ta là ai?"
Tạ Lang ngẩng đầu nhìn nàng: "Tối qua chuyện xảy ra không lâu thì Trang Thập Tam đồng hương của nàng đã dẫn theo một đám người chạy đến, xem dáng vẻ của hắn chắc hẳn biết kẻ chủ mưu là ai rồi, nàng có thể hỏi hắn."