Chương 116: Tâm ýTrần Thất lang không hiểu ý của Tiêu Dịch, rõ ràng vẻ mặt Tiêu Dịch buồn bã hụt hẫng nhưng miệng lại nói bội phục, không biết là y đang bội phục gì nữa?
Đoàn xe Cơ Tự chầm chậm lăn bánh vào Ô Y Hạng. Trước đây mỗi lần nàng đến đây đều bị người ta xua đuổi, nhưng khi nãy những kẻ quyền quý kia nhìn thấy ba mươi chín bài vị đế vương đều trầm mặc đến lạ. Thậm chí có người còn hành lễ tham bái với các bài vị kia nữa.
Lúc xe nàng rẽ vào con ngõ đến căn viện của mình, hai bên đường cứ cách năm mét lại có một bộ khúc của Trần Quận Tạ thị đứng gác. Trong khoảnh khắc xe nàng vừa xuất hiện ở đầu ngõ, tất cả bọn họ liền đồng loạt khom người hành lễ nhà Chu với nàng.
Mọi người đều biết, những bộ khúc này đều là tư binh của Tạ Thập Bát, hành động họ đang hành lễ thần tử với Cơ Tự chính là bày tỏ sự tôn trọng và bảo vệ của Tạ Thập Bát dành cho nàng. Phút chốc tiếng người xung quanh sôi trào, lẫn trong đó còn có tiếng khóc nức nở của đám tiểu cô.
Đứng từ xa nhìn Cơ Tự mặc huyền bào cao quý và vẻ mặt trang nghiêm, Tạ Nhị Thập Cửu đi về phía Tạ Lang, không nhịn được bật thốt: "Thập Bát huynh, hành động hôm nay của Cơ thị nữ hàm chứa rất nhiều nỗi bất cam của nàng ấy từ trước đến giờ đấy! Đệ còn nhớ lúc nhỏ đã nghe Thập Bát huynh nói, cả đời này huynh không bao giờ ép buộc người khác..."
Y còn chưa nói xong thì Tạ Lang đã thản nhiên ngắt ngang: "Đúng vậy, ta không bao giờ ép buộc người khác, nhưng nàng là ngoại lệ." Rồi chàng bỗng cười khẽ, tiếng cười ẩn chứa vài phần lạnh lẽo, "Với tính cách đó của nàng, nếu ta không ép buộc, lẽ nào trơ mắt nhìn nàng rời đi hay sao?"
Tạ Nhị Thập Cửu chỉ đành im lặng. Giọng của Tạ Lang lại vang lên: "Huống chi, hiện giờ Cơ Tự đã nằm trong tầm ngắm của đám quyền quý Kiến Khang, ta chỉ còn cách đặt nàng dưới vây cánh của ta mới có thể bảo vệ được nàng mà thôi."
Tạ Nhị Thập Cửu nghe đến đây mới chậm chạp gật đầu, lát sau lẩm bẩm: "Cơ tiểu cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội dòng dõi quá thấp, gia cảnh quá đơn chiếc. Nếu nàng là nữ nhi nhà Lang Gia Vương thị hay Trần Quận Viên thị, cho dù là dòng thứ thì có lẽ cả đời Thập Bát huynh sẽ chỉ ở bên nàng, sống cả đời hòa thuận mỹ mãn rồi."
Câu nói ấy chỉ đơn thuần là cảm khái, nhưng bất kể Tạ Lang hay nhóm Tạ Tài, Tạ Tịnh đứng phía xa đều không ai góp lời. Thời này hôn nhân rất coi trọng dòng dõi, luật sĩ thứ không cưới gả vô cùng khắc nghiệt. Dù Tạ Lang tài giỏi bậc nhất nhưng chỉ cần chàng khăng khăng cưới Cơ Tự làm chính thất, vậy có nghĩa là chàng đã làm trái với quy định của tầng lớp sĩ tộc. Mà hành vi đó của chàng sẽ hủy hoại danh tiếng của cả Trần Quận Tạ thị vinh quanh mấy trăm năm chỉ trong nháy mắt, ngay cả Vương Đạo hay Tạ An thời xưa cũng không dám làm liều chuyện như vậy. Cũng chính vì thế, Tạ Lang có thể nói với Tam tẩu của mình rằng chàng không cưới thê nạp thi*p, nhưng mãi mãi không tài nào nói ra được chàng muốn cưới Cơ Tự làm thê tử...
Không biết không khí yên tĩnh ấy đã kéo dài bao lâu, bất chợt Tạ Lang mới nói khe khẽ như chỉ để mình chàng nghe thấy: "Ta không từ bỏ được..."
Xe lừa Cơ Tự đi chậm thế nào cũng phải đến đích. Nàng ngẩng mặt nhìn về phía căn viện số Chín ngõ Hồ, nhìn lang quân Tạ Lang tao nhã đứng giữa sân. Giờ phút này chàng cũng đang lẳng lặng ngắm nhìn nàng, đôi mắt trong veo đong đầy nét cười dịu dàng.
Thấy ánh mắt Tạ Lang đăm đắm nhìn mình như thế, dù là cách nhau một dãy phố, nhưng trong khoảnh khắc ấy nàng vẫn cảm nhận được một niềm hạnh phúc không sao tả xiết. Niềm hạnh phúc ấy không phải vì hôm nay là ngày đặc biệt, cũng không phải vì ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, không phải là sự tôn kính trước nay chưa từng có, mà chỉ vì được nhìn thấy chàng mà thôi.
Cuối cùng đoàn xe đã dừng trước mặt Tạ Lang, một tỳ nữ đi đến dìu nàng bước xuống. Cơ Tự khẽ ra lệnh cho mọi người đứng lại, rồi nghiêm trang một mình từ từ đi đến trước mặt chàng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, sau đó Cơ Tự rủ mắt, hành lễ thi*p thất thời Chu với chàng rồi mới khẽ khàng gọi: "Phu quân."
Nghe được xưng hô này, mắt chàng lấp lánh hân hoan, Tạ Lang bước đến dịu dàng đưa tay ôm lấy nàng, siết chặt vào lòng mình trước mắt bao người. Sau đó chàng cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc nàng, khàn giọng thì thầm: "A Tự, hiện giờ ta rất hạnh phúc."
Cơ Tự chỉ trân trân nhìn chàng, không hề đáp lời.
Làm sao mà Tạ Lang không biết ánh mắt của nàng đang lên án mình chứ? Nhưng chàng vẫn cúi đầu nhìn nàng thêm chút nữa mới chậm rãi thủ thỉ: "Vi phu vẫn luôn mong đợi ngày hôm nay."
Dứt lời chàng lập tức lùi về sau một bước, phất tay phải, mười mấy tỳ phụ xúm đến đưa Cơ Tự vào viện. Lúc này yến tiệc mới chính thức bắt đầu.
***
Trên gác xép cách đó không xa, Tạ Vương thị và nhóm quý phu nhân cùng các tiểu cô Lang Gia Vương thị, Trần Quận Viên thị đang nhìn về phía hai người họ. Khi thấy trưởng tử của Lan Lăng Tiêu thị, Toánh Xuyên Trần thị và cả mười bảy thế tộc khác mang quà mừng đến, Tạ Vương thị bất mãn: "Chỉ là nuôi ngoại thất thôi, ngay cả nạp thi*p cũng không phải, vậy mà đám thế tộc này lại sốt sắng như thế, chẳng hiểu họ nghĩ gì!"
Mọi người xung quanh đều biết Tạ Vương thị cực kỳ ghét Cơ thị nữ nên vội vàng hùa theo. Viên Nhàn đứng sau vừa góp lời vừa nhìn mấy chiếc xe quà giá trị của các thế tộc đưa đến, trong lòng cũng căm hận những gia tộc này.
Trong tiếng trò chuyện huyên náo, bỗng đâu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một tỳ nữ đưa một thiếu phụ chừng hai bảy, hai tám tuổi bước vào.
Thiếu phụ kia vừa nhìn thấy Tạ Vương thị đã chạy đến quỳ mọp xuống sàn. Hóa ra thiếu phụ này là thứ muội nhà mẹ đẻ của Tạ Vương thị, địa vị thấp nhất trong nhà và được gả cho thứ tử của Trần Quận Viên thị.
Thấy Viên Vương thị hành đại lễ như thế, Tạ Vương thị vội đỡ dậy, ân cần thăm hỏi: "Đều là tỷ muội trong nhà, Lục muội muội cần gì phải hành đại lễ thế này?"
Viên Vương thị kích động, cất giọng run run: "Muội có chuyện muốn nhờ tỷ tỷ, mong tỷ có thể đáp ứng giúp."
Tạ Vương thị cười hào phóng: "Có yêu cầu gì muội cứ nói, phàm là chuyện ta có thể giúp được thì sẽ không bao giờ từ chối."
Viên Vương thị vô cùng vui mừng: "Chuyện là vậy, nghe nói lần này thần y Hoàng công dẫn theo hai vị thần y nổi tiếng là Chử công và Tư Đồ công đến Kiến Khang, được đích thân Tạ Thập Bát lang tiếp đón. Tỷ tỷ cũng biết mẫu thân nhà muội năm xưa bệnh nặng mãi không khỏi, trừ phi Chử công có thể ở lại đây một hai năm, chịu khó điều trị kê đơn, nếu không vĩnh viễn sẽ không có ngày khỏe lại. Bây giờ khó khăn lắm mới chờ được Chử công đến đây, nếu tỷ tỷ có thể thuyết phục Chử công chịu ở lại chữa bệnh cho mẫu thân muội, Ngũ phòng của Trần Quận Viên thị nhất định sẽ đội ơn tỷ tỷ suốt đời."
Gần như Viên Vương thị vừa dứt câu, tim Tạ Vương thị liền đập rộn rã. Nếu có thể được Ngũ phòng Trần Quận Viên thị mang ơn thì sau này nhất định danh vọng của thị sẽ cao hơn ở nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng rồi. Thị bèn kiềm lại cơn kích động, nhẹ giọng cười nói với Viên Vương thị: "Hóa ra là vậy, muội cứ yên tâm, dù thế nào đi nữa tỷ tỷ cũng sẽ giúp muội đạt thành tâm nguyện." Trong đầu thị nghĩ, nếu Chử công đã là bạn của Thập Bát lang thì nhất định sẽ không từ chối việc này đâu.
Thế là thị huênh hoang nói với hạ nhân: "Ngươi đi tìm Thập Bát lang, nói yêu cầu của Lục muội muội nhà ta với đệ ấy, truyền lời rằng kính mời Chử công mau chóng đến đây." Câu cuối cùng còn mang theo vẻ vênh váo. Cũng phải thôi, tuy Chử công y thuật hơn người nhưng chỉ xuất thân từ hàn môn. Một người hàn môn thì có chỗ nào đáng được thị coi trọng?
Gã nô tài vâng dạ rồi lập tức chạy đi, chưa đến nửa canh giờ sau đã về.
Nhìn mấy người đi theo sau gã nô tài đó, Viên Vương thị liền cảm kích Tạ Vương thị: "Đúng là tỷ tỷ có cách, mặc kệ là thần y nào, chỉ cần một câu nói của tỷ là có thể triệu hồi đến ngay."
Chúng nữ bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy.", "Hiền danh của Tam phu nhân vang xa, hơn nữa còn có một chú em chồng tài ba, cứ động đến chuyện gì cũng đều ổn thỏa cả.", "Đúng là như vậy đấy."
Tiếng ca ngợi thi nhau vang lên, nụ cười trên mặt Tạ Vương thị tươi rói.
Gã nô tài đi đến hành lễ với Tạ Vương thị rồi cúi đầu bẩm báo: "Tam phu nhân, tiểu nhân đã chuyển lời đến Thập Bát lang, Thập Bát lang liền hỏi Chử công, nhưng Chử công bảo lần này y đến đây với mục đích tụ họp với bạn bè, ngay sau đó sẽ rời khỏi Kiến Khang, thứ cho y không thể đáp ứng yêu cầu của Tam phu nhân ạ."
Khi nãy gương mặt Tạ Vương thị đắc ý bao nhiêu thì giờ lại khó coi bấy nhiêu. Thị cố kiềm nén cơn thịnh nộ, chuyển hướng đến những người phía sau gã nô tài, buông nhẹ giọng: "Mấy vị này là..."
Gã nô tài vội vàng thưa: "Họ là người bên cạnh của mấy vị thần y, Thập Bát lang bảo họ vào kho tìm một chút y dược ạ."
Tạ Vương thị cố nặn ra nụ cười nhã nhặn, phân phó tỳ phụ phía sau: "Ngươi dẫn mấy vị khách này đến kho đi."
"Vâng."
Thấy mấy người kia rời đi, Viên Vương thị mới run rẩy hỏi: "Chử thần y không chịu thật sao?"
Gã nô tài cúi đầu: "Vâng ạ!" Rồi gã giải thích thêm, "Thật ra bản thân Thập Bát lang đã nói, ba vị thần y đến đây không phải để gặp người."
Ánh mắt mọi người tò mò đổ dồn vào gã, gã nói tiếp: "Lúc tiểu nhân đi vào, Hoàng công đang hành đại lễ với phụ nhân Cơ thị bên cạnh Thập Bát lang ạ. Hoàng công còn bảo, người nợ Cơ thị một ân nghĩa lớn, sau này phàm là nàng ta có yêu cầu gì, người cũng sẽ không từ chối."
Gã vừa dứt lời, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào. Hoàng công vừa là thần y vừa là danh sĩ, xưa nay thiên hạ đều biết lão tính cách quái gở. Mấy phụ nhân này đều từng bị lão khinh thường vài lần. Họ tuyệt đối không ngờ rằng Hoàng công lại tôn kính Cơ thị nữ kia như thế!
Gã nô tài vẫn nói tiếp: "Sau đó ba người họ cùng đi vào thư phòng với Cơ thị, không biết Cơ thị nói gì đó, còn họ thì ghi ghi chép chép. Lát sau, ngay cả Chử thần y và Tư Đồ thần y đều cười lớn, rồi hành đại lễ với nàng ta. Tư Đồ thần y còn tặng nàng ta một miếng ngọc, nói rằng sau này chỉ cần nàng ta lên tiếng, dù y có ở Bắc Ngụy xa xôi cũng sẽ lập tức chạy đến. Y còn nói thêm, sau này ai bắt nạt Cơ thị thì kẻ đó chính là kẻ thù của ba người họ, dù họ phải ૮ɦếƭ cũng không trị bệnh cho người trong tộc của kẻ đó..."
Tạ Vương thị sắc mặt sa sầm, còn mấy phụ nhân xung quanh thì nhìn nhau trân trối, hồi lâu vẫn không thốt nổi một câu.