Tôi không hiểu lắm ý của cô ấy, đó là đồng ý hay không đồng ý lời cầu hôn nhỉ? Nếu chỉ được phép lựa chọn cuộc sống vui vẻ hoặc yên ổn, tôi chắc chắn sẽ chọn cuộc sống vui vẻ, dù có thứ vui vẻ cũng khiến người ta quá mệt mỏi.
Mấy hôm sau, tôi đến máy ATM để kiểm tra tài khoản, biết rằng Văn Lâm vẫn chưa rút số tiền ở trong đó... Tôi hiểu, anh ấy từng yêu tôi thật lòng.
Sáng sớm, tôi mơ hồ như có ai đó gõ cửa. Tôi ngồi dậy, bên ngoài không có ai. Hóa ra không phải tiếng gõ cửa mà là tiếng gõ cửa sổ. Là Văn Lâm sao? Lẽ nào anh trông thấy bức tranh ghép ở trên cửa sổ? Tôi cầm bức tranh ghép ra, Du Dĩnh đang quỳ chỗ cầu thang máy.
“Vẫn chưa tỉnh à?” Cô ấy cười hỏi tôi. “Tớ mua đồ ăn sáng đây.”
Du Dĩnh vòng ra cửa lớn bước vào. Cô ấy mua cháo, quẩy và sữa đậu nành.
“Cậu đồng ý anh ấy rồi à?” Tôi hỏi.
“Tớ từ chối rồi.”
“Tại sao? Chẳng phải lúc nào cậu cũng muốn anh ấy nói lời cầu hôn sao?”
“Tớ hy vọng vì yêu tớ nên anh ấy mới muốn sống cùng tớ đến trọn đời. Giờ anh ấy mở lời cầu hôn, như vậy chính là thương hại.”
“Cậu không thể tha thứ cho anh ấy sao?”
Du Dĩnh nhìn tôi rất lâu rồi nói. “Không.”
“Anh ấy yêu cô ta sao?”
“Tớ không biết, nhưng anh ấy đã không còn yêu tớ nữa. Giờ anh ấy đề nghị kết hôn, chẳng qua chỉ vì chút đạo nghĩa. Sau khi chuẩn bị hôn lễ, chắc chắn anh ấy sẽ hối hận. Đến lúc đó, chúng tớ sẽ hận đối phương lắm. Tớ không cần sự bố thí.”
“Cậu không thấy tiếc sao? Nói thật, anh ấy có điều kiện khá tốt, cậu đã đợi những bảy năm trời, giờ lại tặng không cho người khác, thật không đáng chút nào.”
“Căn hộ hiện tại bọn tớ đang ở đứng tên chung hai người, anh ấy đồng ý tặng lại nửa của mình cho tớ.
“Cậu sẽ nhận chứ?”
“Tớ không tìm được lý do để từ chối, tớ không khảng khái giống cậu đâu, tớ đã bỏ ra quá nhiều. Bảy năm... đối với một người phụ nữ đó không phải là một quãng thời gian ngắn ngủi, nếu anh ta cam tâm tình nguyện tặng cho tớ, tại sao tớ phải từ chối chứ?”
“Anh ấy tình nguyện tặng nhà cho cậu cũng vì lòng thương hại mà! Chẳng phải cậu nói không cần sự bố thí sao?”
“Đó không phải sự bố thí, đó là cái tớ đáng được có. Nhung chuyện kết hôn không giống thế, sau này phải sống chung với nhau, nếu luôn cảm thấy mình bị ban phát, bố thí, sẽ khổ sở lắm.”
“Tại sao cậu không cho anh ấy một cơ hội? Đây mới là lần đầu tiên cậu phát hiện anh ấy ngoại tình mà.”
Du Dĩnh đặt túi sữa đậu nành trong tay xuống. “Có người thích chơi ba trận thắng hai mới là thắng, nhưng tớ chỉ chơi một trận phải thắng.”
“Cậu là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà tớ biết đấy.”
“Tuy vòng иgự¢ của tớ chỉ 32A, nhưng vòng cố chấp của tớ phải 36FF đấy.” Du Dĩnh cười lớn nói.
“Đại Hải sẽ chuyển đi chứ?”
“Anh ấy sẽ đi tìm một căn hộ mới.” Du Dĩnh đứng lên. “Tớ phải đi làm rồi.”
Đúng như dự định, hôm sau Đại Hải đến tìm tôi.
Tôi và anh ta cùng uống cà phê. Một người ăn mặc lúc nào cũng chỉnh tề, thế mà lần này khi đến quán cà phê đầu tóc anh ta lại có chút rối bời, trông bộ dạng rất tiều tụy. Xem ra Du Dĩnh trông còn tươi tỉnh hơn anh ta.
“Anh tìm được nhà chưa?” tôi hỏi.
“Tạm thời tôi sẽ dọn đến ở chỗ của Từ Lệ.” Anh ta thẳng thắn nói.
“Du Dĩnh mà biết sẽ đau lòng lắm.”
“Chính cô ấy đề nghị chia tay mà.”
“Đàn ông đúng là vô trách nhiệm, chính anh là người có kẻ thứ ba trước mà! Giờ anh còn định dọn đến ở chung cùng người ta nữa sao?” Tôi cũng nói thẳng luôn.
“Tôi là người đàn ông chẳng ai yêu!” Anh ta buồn bã.
“Anh có hai người đàn bà rồi mà còn nói không ai yêu?” Tôi lắc đầu.
“Tôi không cảm nhận được Du Dĩnh yêu tôi, cũng có thể cô ấy yêu tôi, nhưng cô ấy không cần tôi.”
Tự dưng tôi chợt cảm thấy buồn cười, dường như Đại Hải và Du Dĩnh hoán đổi tính cách cho nhau vậy, giờ Đại Hải là đàn bà, còn Du Dĩnh là đàn ông. Chỉ có đàn bà mới thường xuyên cảm giác muốn được yêu và được cần.
“Cô ấy rất yêu anh, vô cùng yêu anh đấy.” Tôi nói rành rọt từng chữ. “Cô ấy cũng cần anh lắm.”
“Chưa bao giờ cô ấy nói thế cả.”
“Thế anh nói rồi chắc? Anh cũng từng nói rằng mình yêu cô ấy chưa?”
“Trước đêm hôm kia tôi có nói, nhưng cô ấy không tin.”
“Quá muộn rồi.” Tôi nói.
“Đúng thế, quá muộn.”
“Chuyện anh và cô gái kia bắt đầu được lâu chưa?” Tôi hỏi anh ta. Câu hỏi này xuất phát từ sự tò mò.
“Chắc khoảng một tháng hơn!”
Chỉ vì mối tình cảm hơn một tháng mà anh ta vứt bỏ mối tình của hơn bảy năm... Nếu Du Dĩnh mà biết được chắc hẳn đau lòng
Hóa ra bảy năm của đàn bà chẳng có chút giá trị gì.
Ba ngày sau, Đại Hải chuyển đi. Bảy năm tình cảm, chỉ cần ba ngày để cắt đứt. Nhưng ba tuần sau khi anh ta chuyển đi, Du Dĩnh vẫn lặng lẽ đến tòa án để nghe anh ta biện luận, cô ấy đã dùng cách đó để từ biệt người đàn ông của mình.
Đó là một vụ án tranh chấp tình cảm của một đôi vợ chồng. Họ đã ở cùng nhau được mười bốn năm, giờ tình cảm rạn nút, tan vỡ. Hai người hiện đang sống trong một căn nhà mua chung tám năm trước, do người chồng thanh toán theo kỳ, nhưng trên hộ khẩu chỉ có tên người vợ. Người chồng muốn sau khi ly hôn sẽ bán căn hộ đó để lấy tiền mặt, đòi lại lợi ích của mình, nhưng người vợ lại kiên quyết bảo vệ quyền sở hữu căn nhà của mình, nên hai bên đành phải nhờ đến tòa án. Đại Hải là luật sư đại diện cho phía người chồng.
Đương nhiên Đại Hải không phát hiện ra Du Dĩnh, cô ấy chọn ngồi chỗ ghế cuối cùng. Đại Hải từng nói với cô ấy rằng vụ kiện này vốn không có cơ sở pháp lý để thắng, anh ta cũng từng thương lượng với thân chủ của mình, yêu cầu hai người hòa giải ngoài tòa, nhưng bọn họ không chịu, muốn ép nhau vào bước đường cùng.
Du Dĩnh nhìn người đàn ông đó, ông ta mặc bộ đồ tây, thêm cặp kính gọng vàng, trông rất nho nhã. Còn cô vợ rất xinh đẹp, hai người trông có vẻ rất tri thức, nhưng lại tranh chấp nhau một sống một còn chỉ vì cái tổ ấm bao năm trị giá hơn ba trăm nghìn.
Trong tòa án chỉ thưa thớt mười mấy người ngồi, có hai vị hình như là phóng viên, cứ ngồi đó không ngừng ghi chép.
Đến lượt Đại Hải phát ngôn. Anh ta đứng dậy. “Thưa quan tòa, là luật sư đại diện của bên nguyên, tâm trạng của tôi rất mâu thuẫn. Một đôi vợ chồng sống cùng nhau mười bốn năm, đã từng là một đôi âи áι mặn nồng, giờ lại trở thành hai kẻ địch. Nếu tiền bạc có thể đổi lại tình yêu của mười bốn năm trời đó, tôi nghĩ đa phần người ta sẽ tình nguyện thực hiện. Cho dù đó là mười bốn năm, hay là một nửa của mười bốn năm, đều là những ngày tháng dài đằng đẵng, để mình tự tay phá hủy tất cả, thật sự quá khó. Tôi cho rằng người đầu tiên tình nguyện vứt bỏ những thứ hai người có chung cùng nhau trong những năm vừa qua ấy chính là người yêu người kia nhiều hơn, chỉ có điều hai thân chủ đây đã yêu nhau quá ít...”
Du Dĩnh rơi giọt nước mắt chia tay cuối cùng của mình, một nửa của mười bốn năm đó, cô ấy chưa từng được nghe Đại Hải nói lời đầy thâm tình đến thế.
Phán quyết của phiên tòa: sẽ bán căn nhà, chia đều cho hai bên. Nói cách khác, Đại Hải đã thắng trong vụ này.
Sau khi nghe phán quyết của tòa, Du Dĩnh liền rời khỏi tòa án, cô ấy không muốn Đại Hải biết mình ở đó. Khi nhận vụ này, Du Dĩnh đã hỏi anh ta. “Nếu một ngày nào đó, chuyện ấy cũng xảy đến với hai chúng ta, anh sẽ xử trí thế nào?” Đại Hải cười nói. “Người đàn ông đó quá ngốc thôi, căn hộ chỉ đứng tên người vợ mà. Còn căn hộ của chúng ta đứng tên cả hai người, mỗi người đều có 50% ở đây, đến lúc cứ mỗi người một nửa, khỏi cần tranh chấp.”
Giờ đây, anh ta để lại nửa của mình cho cô ấy. Trên tòa anh ta đã nói, người tình nguyện để lại những gì thuộc về hai người trước chính là người yêu người còn lại hơn. Anh ta yêu nhiều thế, sâu nặng thế cớ sao lại chia tay nhỉ? Có lẽ nào đó là do anh ta không nhận được tình yêu đồng đẳng sao?
Tất cả mọi chuyện sau đó Du Dĩnh kể lại cho tôi nghe. Tôi ở nhà cùng cô ấy, Đại Hải vẫn còn vài bộ quần áo chưa lấy đi.
“Chưa biết chừng anh ấy cố tình để lại đấy.” Tôi nói. “Như thế để hôm nào đó anh ấy kiếm cớ đế quay về.”
“Anh ấy không thế đâu, bởi anh ấy đã xin nghỉ việc.” Du Dĩnh nói.
“Anh ấy muốn nghỉ việc sao?” Tôi sững người.
“Bởi tớ muốn nghỉ việc, nên anh ấy đã xin nghỉ trước. Chúng tớ không thể cùng làm việc với nhau trong một công ty được, tớ không chịu đựng nổi.”
“Đại Hải nói: người tình nguyện từ bỏ những thứ thuộc về sở hữu của hai người chính là người yêu người còn lại hơn, giờ anh ấy từ bỏ cả hai thứ quan trọng - đó là căn hộ và công việc.” Tôi vừa nói vừa thăm dò thái độ của Du Dĩnh.
“Do anh ấy thay lòng đổi dạ trước chứ, giờ thế nào mà tớ cứ như kẻ vô tình ấy nhỉ.”
“Tớ bán căn hộ đó đi, Văn Lâm lại không hề lấy lại số tiền ấy, bọn tớ ai cũng yêu sâu đậm cả.” Tôi thoải mái nằm dài trên giường.
Du Dĩnh đứng lên nói. “Tớ chỉ mong mình có đủ dũng khí để từ bỏ.”
Có ai đó ấn chuông cửa.
“Không phải Đại Hải đó chứ?” Tôi hỏi.
Du Dĩnh đi ra mở cửa, là Từ Ngọc và Vũ Vô Quá.
“Tôi chỉ đưa cô ấy đến thôi, tôi không làm phiền buổi tụ hội của ba người đẹp các cô đâu.” Vũ Vô Quá nói.
“Mời anh vào nhà ngồi chút đã, nếu như anh không chê căn hộ này ngập không khí thất tình.” Du Dĩnh đi rót hai cốc trà nóng bưng ra.
“Nhà xuất bản của anh hoạt động thế nào rồi?” Tôi hỏi Vũ Vô Quá.
“Tốt lắm, chúng tôi đã đến Nhật để mua bản quyền bộ truyện tranh rồi, tất cả đều nhờ số tiền cho mượn của cô và Du Dĩnh đấy.” Vũ Vô Quá hào hứng nói.
Từ Ngọc nháy nháy mắt với tôi, tỏ ý không được nói năng gì cả.
“Không cần phải nói thế đâu.” Tôi đành liến thoắng lấp liếm.
“Tháng sau sẽ xuất bản cuốn sách mới của Vũ Vô Quá đấy.” Từ Ngọc nói một cách tự hào. “Cuốn này anh ấy chỉ viết trong vòng một tuần.”
“Nhanh vậy sao?” Tôi há hốc mồm kỉnh ngạc.
“Cuốn này viết khá nhanh. Tôi có hẹn rồi, tôi xin phép đi trước, mọi người cứ vui vẻ nhé.” Vũ Vô Quá cáo từ.
“Đĩa ѕєχ kia đã chụp xong chưa vậy?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Hôm qua vừa chụp xong.” Cô ấy thở phào một hơi dài.
“Chúc mừng cậu.” Du Dĩnh nói.
Còn tôi, tôi không nói ra nổi câu đại loại như “chúc mừng” gì đó, cô ấy đã phải bán đi cả lòng tự trọng của mình để không phụ lòng người đàn ông mà mình yêu thương nhất.
“Tớ tìm được một công việc rồi.” Từ Ngọc nói.
“Việc gì thế?” Tôi hỏi.
“Làm ở một công ty thời trang, phụ trách tiếp đón các người mẫu. Mấy năm nay tớ cứ lông bông, chẳng có một công việc nào cụ thể, giờ cũng đã đến lúc cần phải ổn định rồi, cái nghề làm người mẫu này cũng không thể lâu dài được.”
“Bỗng dưng cậu chững chạc thế!” Tôi buột miệng.
“Đúng thế mà! Chỉ vì chụp đĩa ảnh ѕєχ đó đấy!” Từ Ngọc nói.
“Tại sao vậy?” Du Dĩnh hỏi cô ấy.
“Tự dưng tớ cảm thấy mình đã già mất rồi.” Từ Ngọc cười cay đắng.
Tuy cô ấy không nói, nhưng chắc hẳn trong quá trình chụp đĩa ѕєχ đó, cô ấy đã phải mất đi sự tự trọng của mình nhiều lắm.