“Hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi vào trong viết lách một chút.” Vũ Vô Quá lạnh nhạt nói.
“Sao anh ấy lại trở nên như vậy?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Tớ chẳng nói với cậu rồi sao? Từ một tháng trước anh ấy bắt đầu trở nên như thế, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng để viết lách, hôm nay còn xin nghỉ việc, nói là muốn ở nhà để viết.”
“Anh ấy có bị gặp cú shock nào không?”
“Tớ nghĩ chắc một tháng trước tòa soạn đã tạm ngừng không sử dụng cuốn tiểu thuyết của anh ấy nữa, anh ấy đã rất buồn. Anh ấy tự đặt lên vai mình áp lực lớn lắm, nói rằng nhất quyết phải viết một cuốn sách bán thật chạy, nhưng kết cục càng viết càng không được, vì thế mà tâm trạng cũng ngày một tồi tệ.”
“Ai cũng có nỗi khổ riêng của mình!” Đầu tôi đau như 乃úa bổ.
“Sao cậu lại uống nhiều thế?”
“Cô ta cố ý làm vậy. Tối hôm nay cô ta đã mời rất nhiều bạn bè thân thiết đến để dùng bữa chúc mừng sinh nhật, khiến anh ấy không thể ở bên tớ.”
“Cậu định thế nào bây giờ?”
“Tớ vốn muốn bỏ cuộc, nhưng giờ thì không thể, tớ không thể thua cô ta được, tớ phải tranh đấu đến cùng.”
“Cậu ư? Cậu dựa vào cái gì chứ?” Từ Ngọc hỏi.
“Tớ biết người Văn Lâm yêu là tớ.”
“Vậy sao tối nay anh ấy không ở bên cạnh cậu?”
Tôi không trả lời được. Đúng thế, dù anh ấy có yêu nhiều bao nhiêu thì cũng có tác dụng gì chứ? Anh ấy đâu có thể rời xa cô ta, suốt đời sẽ ở bên cô ta mà thôi.
“Châu Nhị, cậu là người thứ ba mà.”
Câu này của Từ Ngọc giống như một lời cảnh tỉnh. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi nghĩ mình là kẻ thứ ba, tôi cứ ngỡ vợ anh ấy mới là kẻ thứ ba khiến tôi và Văn Lâm không thể ở bên nhau được. Giờ nghĩ lại quả thật quá nực cười.
“Xin lỗi, tớ không cố ý.” Từ Ngọc đến bên cạnh tôi, ngồi xuống, vòng hai tay ôm lấy đầu gối, nói. “Vì tình yêu, tớ cũng chẳng ngại ngần làm kẻ thứ ba đâu. Thôi vậy, tớ và cậu đều là những kẻ chỉ hành động theo cảm tính, mà những kẻ như thế thì phải sống khổ sở là đáng lắm.”
“Đêm nay tớ ở lại đây được không? Tớ không muốn về nhà.”
“Đương nhiên là được rồi. Cậu ngủ cùng tớ nhé.”
“Còn Vũ Vô Quá thì sao?”
“Hai tuần nay anh ấy toàn ngủ luôn trong phòng sách.” Từ Ngọc mệt mỏi nói.
Tôi nằm xuống giường của Từ Ngọc, chìm vào giấc ngủ trong cơn mơ hồ. Nửa đêm, buồn đi toilet, tôi đành phải mò dậy vào nhà vệ sinh. Cửa phòng đọc sách mở một nửa, tôi thấy Vũ Vô Quá ngồi bên bàn viết, quay lưng về phía tôi, trên đất la liệt những tờ bản thảo bị anh ta vo viên ném xuống. Sàn phòng đọc sách giờ trở thành một bãi rác khổng lồ của một mớ giấy bản thảo vo viên lại. Khi quay người lại trông thấy tôi, mặt anh ta vẫn chẳng có chút cảm xúc. Có thể anh ta sẽ là người đầu tiên bị điên vì viết tiểu thuyết.
Đến sáng, tôi gọi Từ Ngọc dậy.
“Tớ đi đây.”
“Cậu đi đâu?”
“Không đi làm thì cạp đất mà ăn à?”
“Cậu không sao chứ?”
“Tớ quyết định chia tay với Văn Lâm.” Tôi nói.
“Chia tay? Hình như đây không phải lần đầu cậu nói vậy.” Từ Ngọc chẳng tin lắm những lời tôi nói.
“Lần này là thật. Đêm qua tớ đã nghĩ thông suốt rồi, cậu nói đúng, tớ mới là kẻ thứ ba, sự thực ấy không bao giờ thay đổi, mãi mãi không bao giờ thay đổi.” Tôi đau khổ nói.
“Cậu rời xa anh ấy được sao?”
“Tớ không muốn nghe những lời nói dối của anh ấy nữa, tớ không muốn bị thất vọng thêm một lần nào nữa. Bị chính người mình yêu tha thiết lừa dối là một chuyện vô cùng, vô cùng đau lòng.”
“Tớ không biết đấy, lúc nào tớ cũng bị người tớ yêu lừa gạt.” Từ Ngọc cười khổ sở.
“Tạm thời tớ sẽ chuyển về nhà cũ ở.”
“Tại sao?”
“Tớ không muốn gặp Văn Lâm, không muốn tạo cơ hội để bản thân mình thay đổi ý kiến.”
Đúng lúc ấy, máy nhắn tin của tôi bỗng kêu lên, là Văn Lâm. Tôi đi ra khỏi nhà Từ Ngọc, đưa tay bấm tắt máy nhắn tin.
Mặc dù trong bốn năm vừa qua, không biết bao lần chúng tôi nói lời chia tay, nhưng quả thật chẳng lần nào chia tay thật cả. Nhưng lần này không thế, lần này tôi có cảm giác tuyệt vọng. Những lần trước chia tay tôi đều khóc, nhưng lần này thì không. Tôi trở về nhà thu dọn đồ đạc, bức tranh ghép bị phá lung tung vẫn còn bừa bãi dưới đất, nhà hàng của tôi và Văn Lâm mãi mãi không bao giờ xuất hiện. Điện thoại reo, tôi ngồi đó, chờ cho nó ngừng kêu. Tôi biết đó là Văn Lâm gọi tới. Điện thoại không còn reo nữa, chắc anh ấy biết hiện giờ tôi đang rất giận, ngày mai kiểu gì tôi cũng lại nghe điện thoại thôi. Tôi xách túi bước ra khỏi nhà. Đi qua tầng một, gặp chị Quách.
“Cô Châu, đi du lịch à?” Chị ấy cười hỏi tôi niềm nở.
“Vâng ạ.”
“Cái bánh đó ăn ngon không?”
Tôi gật đầu, tôi chưa ăn một miếng nào cả.
Đến cửa hàng, Anna nói Văn Lâm có gọi điện đến tìm tôi. Anh ấy càng làm vậy, càng chỉ khiến tôi nhất quyết rời xa anh. Điện thoại bàn lại reo, tôi cầm ống nghe lên.
“Em đã đi đâu vậy?” Anh ấy hỏi.
“Em quên mất không chúc mừng sinh nhật anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Tôi hờ hững nói.
“Tối nay anh đến tìm em, được không?”
“Thôi đi, em không muốn nghe anh nói dối nữa.”
“Có chuyện gì để tối nay nói.”
“Không, em sẽ không gặp anh nữa. Căn hộ đó em sẽ trả lại. Cám ơn anh về những ngày tháng vui vẻ. Tạm biệt.” Tôi bỏ ống nghe xuống.
Văn Lâm cũng không gọi tiếp cho tôi nữa. Thật không ngờ cuối cùng tôi cũng đủ dũng khí để nói lời chia tay với anh. Từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu một ai giống như vậy, tôi đã học được cách yêu, nhưng lại buộc phải buông tay.
Sau khi tan làm, tôi đến lớp học thiết kế. Trần Định Lương trông thấy tôi xách theo túi, có vẻ khó hiểu.
“Cô phải đáp chuyến bay đêm sao?”
“Không.”
“Để tôi đưa cô về nhé.”
“Cám ơn anh, hôm nay tôi không về.”
“Tôi có cái này cho cô.” Trần Định Lương đưa cho tôi một đĩa CD. “Bài hát I will wait for you mà cô cần đây.”
Tôi không nghĩ trong giờ phút này đây mình lại có được bài hát đó nên sắc mặt có chút hoang mang. Sao lúc nào tôi cũng đi chậm một bước thế nhỉ?
“Cô đã tự tìm thấy rồi sao?” Anh ta hỏi.
“Không, cám ơn anh. Sao anh tìm được?”
“Tôi có cách của tôi.”
Tôi về nhà mẹ đẻ, bỏ đĩa vào máy phát.
Anh sẽ đợi em! - Đó là một lời hứa khiến người ta vô cùng xúc động! Nhưng, Văn Lâm à, xin lỗi anh, em sẽ không đợi anh nữa.
Hai tuần về nhà mẹ đẻ, Văn Lâm không hề tìm tôi, cũng không một lần đến cửa hàng. Tôi những mong anh ấy sẽ gọi điện thoại hoặc đến cửa hàng tìm mình... nhưng anh ấy không làm gì cả. Tuy chuyện chia tay là do chính tôi đề nghị, nhưng thật sự tôi cảm thấy có chút thất vọng, sao anh ấy có thể buông bỏ như thế nhỉ?
Có lẽ anh ấy biết có cầu xin tôi thế nào cũng vô dụng, không phải tôi sẽ không hồi tâm chuyển ý, mà do anh không thể thay đổi được hiện thực.
Tôi và Từ Ngọc cùng đi xem một bộ phim hài ở rạp, cô ấy cười phá lên theo những tình tiết gây hài, còn tôi ngược lại, cười không nổi.
“Là cậu đề nghị chia tay, thế mà anh ấy không đến tìm thì cậu lại không vui.” Từ Ngọc nói.
“Cậu chia tay với một người đàn ông nào đó, chắc hẳn cậu vẫn muốn người ấy cầu xin cậu quay lại chứ?”
“Cậu thật lòng không muốn rời xa anh ấy, xem kìa, cậu vẫn còn đeo dây chuyền của anh ấy trên cổ.”
Đúng thế, tôi không nỡ tháo chiếc dây chuyền đó ra.
“Liệu Văn Lâm có xảy ra chuyện gì khác không? Anh ấy không thể bặt vô âm tín thế này được.” Tôi lẩm bẩm.
“Không có chuyện ấy đâu, làm gì có chuyện trùng hợp khéo đến thế. Nhưng nếu cậu lo lắng thì có thể đi tìm anh ấy mà.”
“Anh ấy gian xảo lắm, muốn lùi một bước để tiến vài bước đây mà. Anh ấy thừa hiểu tớ sẽ không chịu nổi mà mò đến tìm mình.”
“Sao chuyện gì cũng là chỉ mình cậu nói vậy.”
“Tớ muốn trở về nhà xem sao.”
“Có cần tớ đi cùng không? Ngộ nhỡ Văn Lâm tự tử ở đó...”
“Anh ấy không bao giờ ૮ɦếƭ vì tớ đâu.”
Tôi lại trở về căn hộ của tôi và Văn Lâm, có lẽ anh ấy từng đến đây, để lại một chút gì đó, hoặc biết đâu có thể anh ấy đến đế tưởng nhớ một chút rồi sau đó không bao giờ tìm tôi nữa...
Tôi đẩy cửa bước vào, tất cả vẫn giống như lúc tôi rời đi, chỉ có điều bức tranh ghép bị tôi phá hủy không còn nữa. Thay vào đó là một bức tranh ghép hoàn chỉnh đặt trên bàn ăn.
Không thể nào! Rõ ràng lúc tôi đi nó còn vương vãi những mảnh ghép dưới đất mà. Ai đã ghép nó vậy?
Văn Lâm từ trong nhà tắm bước ra.
“Anh đến lúc nào vậy?” Tôi hỏi.
“Hai tuần trước.”
“Hai tuần trước?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh ấy bước đến bên bức tranh nói “Anh vừa ghép xong đấy.”
“Ngày nào anh cũng ở đây sao?”
“Hôm nào rảnh rỗi đều đến đây ghép tranh.” Anh nói.
“Nhanh vậy mà anh đã ghép xong rồi sao?”
“Em quên anh là cao thủ ghép tranh sao? Có điều bức tranh này quả thật rất phức tạp, nếu anh không xin nghỉ hai ngày phép, chắc chắn không thể hoàn thành nhanh thế được.”
“Việc gì anh phải làm như vậy?” Mắt tôi rưng rưng.
“Đây là nhà hàng của chúng ta mà.” Anh ôm lấy tôi.
“Đáng ghét!” Tôi khóc đẩy anh ra.
“Đêm hôm em nói chia tay, anh đã trở về đây, trông thấy bức tranh này vung vãi dưới đất, nên anh đã rất muốn ghép nó hoàn chỉnh. Anh nghĩ, giả sử một ngày nào đó, em trở lại đây, trông thấy bức tranh này đã được hoàn thành, chắc hẳn em sẽ vui lắm.”
“Anh cho rằng em sẽ quay lại sao?”
“Không. Anh cho rằng em sẽ không quay lại, em đã nghĩ anh luôn lừa dối em. Có lúc anh cảm thấy mình thật ích kỷ, anh nên để em đi, để em có thể tìm được một người đàn ông có thể chăm sóc em trọn đời trọn kiếp.”
“Anh thì không thể sao? Em ghét anh! Em thật sự vô cùng ghét anh. Nói cho anh hay, em chưa bao giờ ghét một người nào như vậy.” Tôi lao đến cấu xé, đấm anh túi bụi.
Văn Lâm ôm chặt tôi vào lòng.
“Em ghét anh!” Tôi nghẹn nghào.
“Anh biết.”
Tôi dùng sức ôm thật chặt lấy anh. Quả thật tôi rất ghét anh, đặc biệt khi phát hiện ra mình không thể rời xa con người này. Tôi ôm chặt lấy cơ thể người đàn ông ấm áp, vạm vỡ nhưng cũng khiến người khác phải đau lòng này, tôi ôm chặt lấy anh, bù cho mười bốn ngày vừa qua thiếu vắng. Dù tôi có bước sang tuổi 30, tôi hiểu mình cũng không thể rời xa người đàn ông này. Tình yêu - đôi lúc là chuyện khiến con người ta phải rơi xuống bể trầm luân, trước nó, những cái được mệnh danh là lý trí hay lòng quyết tâm chẳng qua cũng chỉ là những lời tự an ủi mình một cách nực cười mà thôi.