Kick Ta Đi, Thần Tình Yêu Cupid ! - Chương 31

Tác giả: Sumiya Rinka - Sama

Gần Tết lạnh hơn nhiều, mọi người vội vã sắp xếp đồ đạc để về sum họp gia đình. Chợ hoa bày khắp nơi toàn là cành đào, cành quất, lác đác vài ba cây tâm xuân. Chùa Một Cột cũng đông trật người, ai cũng mong năm mới phúc lộc an khang.
Vậy mà có hai người đã ngừng thời gian của mình từ khi nào.
Đức lao vào làm việc như điên, người khác nói chỉ khẽ cười. Thậm chí còn không cho Reach vào nhà mình nữa, thuê khách sạn V.I.P bắt cô ta ở ngoài. Tiếng cười rộn ràng khắp đầu thôn cuối ngõ, Reach tâm trạng u ám kéo va li bước ra khỏi ngôi biệt thự cổ. Trước lúc ra đi, cô ta hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Có đáng không?
"Đièu gì không đáng?" Đức nhẹ nhàng đáp, khuôn mặt phẳng lặng giống như hồ nước mùa đông vậy. Anh khoát tay nhìn cô rồi từ từ lắc đầu
"Hai người đã chia tay rồi, đúng không? Tại sao anh phải làm thế?" Lương Duyệt giữa trên môi nụ cười giả tạo, nhưng trái tim thì vỡ vụn ra từng mảnh. Cô ta tưởng, Giang chỉ là một cái dây chằng quá chặt, thít chặt đến nỗi không dứt ra được, nhưng khi đã dứt ra thì anh ấy có thể đường hoàng nắm tay cô như rất lâu về trước
Tiếc là...cô đã lầm.
Nụ cười cứng đờ trên mặt, chiếc vòng cố chấp toả ánh sáng bạc lấp lánh. Không gian ảm đạm không gió không mưa, những gợn mây đan vào nhau cũng chẳng buồn trôi về phía cuối chân trời
Anh nói, vì anh đã hứa với Giang sẽ yêu cô ngay cả khi cô không còn yêu anh
Anh bảo, lúc cô ấy ra đi, khi chiếc xe taxi từ từ chuyển bánh anh đã thấy cô khóc nức nở
Lương Duyệt bước đi thật nhanh cô ta cắn môi thì thầm với chính mình: "Mình cứ tưởng là mình đã chiến thắng, hoá ra là từ đầu đã không có tư cách để thi đấu rồi"
Công việc giảm dần, những rắc rối dần được giải quyết. Đức nhìn căn phòng trống vắng lạnh lẽo, uống một chút rượu, vị rượu tê tái . Cầm điện thoại trên tay, lướt nhẹ, hoá ra cô ấy đã từ bỏ mình thật rồi
Rượu vào cổ hết ly này đến ly khác, cả người nóng ran lên, anh tắt điện. Cảm giác cả người chìm trong bóng tối lạnh lẽo vô hồn, chưa bao giờ anh cảm nhận được cái gì đáng sợ hơn vậy
Chuống điện thoại reo lên, lại một sáng tạo của cô ấy, hai người đều để Kiss the rain giống như nhau
Ngón tay lướt phím, không buồn nhìn màn hình, anh đáp theo phản xạ: A lo!
"Anh có thể giữ cô ấy lại không?" Giọng nói đột ngột buôg rơi giữa không gian, khuấy động tâm hồn anh, như ngọn nến bùng lên đột ngột trong bóng tối. Anh ngồi thẳng dậy, nhíu mày, dè dặt hỏi: "Cô là..."
"Là bạn của Giang, Ngọc Anh"
"Thông báo chính thức: Sang mà chăm vợ anh đi, cô ấy ốm rồi"
Ốm?
Tư duy phiêu lãng phía xa xôi đột ngột bị giật lại. Cô ấy sao có thể ốm được? Cô ấy chia tay rồi cũng phải sống tốt chứ, có mỗi việc chăm sóc mình cũng không tốt là sao?
Đức chỉnh lại giọng để không quá kích động:
- Nói cho tôi biết lí do khiến cô nói thế.
Ngọc Anh do dự một lát, rồi kể một hơi dài chuyện của Giang. Đến đoạn buổi sáng, cô ấy đột nhiên hỏi, cậu có thấy anh ấy gọi điện cho tớ không, cô chợt khựng lại, giọng trùng xuống
Không giống như mình và Trung, Đức đôi với Giang là một thói quen đã ăn sâu vào tâm khảm
"Cô ấy khóc vật vã, trùm chăn kín mít, hôm sau thì người nóng bừng bừng. Lúc đó thì tôi đã về rồi, cô ấy nhất định đuổi tôi ra. Tôi sợ cô ấy ở một mình sẽ lả" Ngọc Anh lặng lẽ kết thúc câu chuyện rồi nói thêm "Cô ấy nói chia tay, nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn yêu anh nhiều lắm"
Nghe đến đây, Đức thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười.
Chiếc BMW lao nhanh tren đường quốc lộ. Nam chính nóng bừng bừng, tay lái điêu luyện lách qua ngõ nhỏ, rồi phanh kít trước nhà trọ cũ kĩ, khí phách lan toả, rất chất bước xuống xe.
Bụi có bụi, cát có cát, Đức bước vào nhà trọ. Anh nhìn quanh quất, chợt nhận ra mình mới đến đây một lần
Ngày đó, anh đứng dưới tầng 1 giữa cơn mưa, cô đứng trên cầu thang hạnh phúc mỉm cười, nụ cười đẹp đễn nỗi dù là mùa đông cũng phải tan chảy vì ấm áp
Ngày đó, anh quá ngốc, cô chỉ cần một tình yêu chân thành, vậy mà lại lạp mưu kế với cô.
Phòng cô vẫn ngự trên tầng hai, căn phòng đóng kín, chợt thấy bóng một tên con trai cầm cháo đứng tần ngần
...
Kick Ta Đi, Thần Tình Yêu Cupid !
Mà...có phải anh vừa thấy...một tên con trai không nhỉ? "
Cô đã muốn giữ lại một lời hứa, một kỉ vật, nhưng bây giờ thì không được. Cô muốn anh hạnh phúc, vì thế cô phải hoàn toàn buông ra. Trang điểm thật kĩ, cô mở cửa, cười nhạt:
- Được thôi, vậy anh đi theo em
Chiếc BMW lao nhanh, gió thổi Ⱡồ₦g lộng. Bờ sông Hồng ban đêm cô quạnh, cô đứng bên bờ sông, nhìn chiếc dây chuyền lần cuối rồi đưa tay ra
"Cái này biến mất...rồi chúng ta chia tay hẳn luôn, được chứ? Không níu giữ thêm một chút nào, anh thấy có được không?" Cô mệt gần như muốn lả, cố ngăn không cho mình vươn lên
Tạm biệt mày, lời hứa màu hồng ngọt ngào nhất của người mà tao yêu rất nhiều
Cảnh quay chậm, Giang buông tay ra, chiếc dây chuyền văng ra bãi bùn, toả ánh sáng bạc lấp lánh rồi chìm xuống
Nhưng, vừa ném đi cô đã thấy hối hận, theo phản xạ đột ngột lao ra
Nếu cái này bị ném đi, nghĩa là về sau cô với anh hoàn toàn xa lạ, hai đường thẳng sẽ xa nhau mãi mãi
Cô hoảng sợ, không biết là mình vừa mới buông lời, vội vã tìm cái nhẫn trong đống lầy vừa ném ra
Anh đứng thẳng, chạy vội theo rồi nói lớn:
- Giang!
Cô quay lại, đáy mắt lo âu và sợ hãi nhìn anh. Anh tiếp tục tanưg âm lượng;
- Nếu em đã quý nó đến thế...tại sao lại chia tay?
Anh đưa tay ra, định nắm lấy tay cô
"\'Đừng chạm vào em" Cô hét lên "Em...em không đủ sức đển kéo anh khỏi bùn...em sợ anh sẽ vì em mà...xin anh hãy bước đi và đừng nhìn lại, được không? Em van anh" Cô quơ cào loạn xạ, nước mắt tuôn như suối, nhất định không để anh chạm vào. ANh nghe cũng hiểu ra phần nào, vội vã đưa tay ra nói gấp:
- Sự việc không đáng sợ như em nghĩ đâu
"\'Đừng chạm vào em...đừng tiến lại gần" Cô thì thầm, hoảng loạn
Bãi đất sụt xuống
Anh nắm lấy tay cô, theo đà vội vã quanh lên, nhưng chính mình lại ngã xuống bùn
Điều cô hoảng sợ đã thành sự thật?
Vội vã nắm tay anh nhưng những ngón tay sượt qua nhau, anh ngã tùm xuống sông, trước đó vẫn còn nói:
- Sự việc không đáng sợ đến thế đâu, ngốc quá
Cảnh cuối cùng là tiếng còi xe cứu thương hụ lên inh ỏi, tất cả chìm vào bóng tối
Cô ngất
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc