Tác giả vốn là đồ đầu đất, hôm nay đột ngột thông minh đột xuất, nên tạm đặt tên cho fic này là: Bánh mì rán giòn.
Dĩ nhiên, cái tên là một trò đùa rất nhạt, chả liên quan tới chủ đề. Mà vấn đề chính là hôm nay đây
Chiếc Audi màu xám bạc phanh kít trước cửa khu nhà bé nhỏ lúp xúp. Trời hơi mưa, cơn mưa cuối hạ đầu đông. My hích nhẹ Giang, thì thầm:
- Dậy đi công chúa, đến nơi rồi.
Giang ngồi ườn dậy đúng lúc Đức quay lại, cả hai bốn mắt nhìn nhau. Cô ngại ngùng chạy vội xuống, vì ảnh hưởng của suy nghĩ hôm qua là không thể gỡ bỏ nổi.
Đây là một trong những trại trẻ mồ côi của Hà Nội. Những ông bố bà mẹ vô tâm thả con trước cửa bệnh viện. Hội sinh viên Đại học Ngoại thương rất hay đến đây. Trời hơi lạnh chút, một màu buồn u ám khó chịu. Giang vươn vai, đưa tay sờ lên má, nhìn những đứa trẻ dễ thương đang ùa ra
Thực ra đây là vấn đề chính mà hôm qua Bích Ngọc cần nói, nhưng cô ấy lại quên. Nên hôm qua, đêm hôm khuya khoắt cô ấy gọi đến, làm Giang bồn chồn khó ngủ. Hoà Bình vốn không có trại trẻ, nên đây là lần đầu tiên cô được thăm những đứa trẻ đáng thương này.
Một cô bé tóc ngắn chạy ùa ra, ôm chầm lấy Đức:
- A, anh Đức đến này! Còn dẫn theo cả chị xinh đẹp nữa
“Chị My, chị xinh đẹp này là ai vậy?” Một đứa con trai rụt rè hỏi, còn đỏ mặt khi Giang quay lại. Co thấy lũ trẻ ở đây thật sự quá ngây thơ. Con em cô ở nhà, mới học lớp ba mà đã suốt ngày nhảy Oh với Gee, vậy mà chúng lại ngây thơ một cách đáng sợ. Cô cúi xuống đón cậu bé vào lòng:
- Sao lại gọi chị là chị xinh đẹp?
“Vì chị giống quê kem, thẳng tuột từ trên xuống, lại rất trắng, rất thơm. Chị My giống như cái bình ấy, ôm chẳng thích tí nào. Nhất là bên trên, em ôm không vừa, không to được bằng một vòng tay của em” Cậu bé trả lời rât hồn nhiên khiến Giang tím mặt. Nhóc à, nhóc đứng là hậu duệ của anh Minh Đức, nói một câu khiến chị á khẩu.
“Vậy dạo này các em thế nào?” Đức cố nín cười khi nhìn vẻ mặt tổn thương của Giang, hỏi bọn trẻ
“Bọn em có em gái nha” Cả lũ nhao nhao “cả hai đứa em trai nữa. Các anh sẽ tắm cho chúng phải không ạ?”
Lũ trẻ thích nhất là được tắm cho em bé. Các mẹ ở đây đều khá nóng tính, nên không hay để chúng hộ. Mỗi lần Hội sinh viên đến, chúng lại được kì cho các em, được bê chậu, được cạo xà phòng một cánh hạnh phúc
“Anh ơi, em trồng được cái hoa đó rồi nhá. Đẹp cực” cô bé lúc nãy hét to, còn nói với Đức “Anh tặng cái đó cho chị xinh đẹp, chắc chắn chị ấy sẽ lấy anh”
Giang bất chợt đỏ mặt
“Chị que kem tên là gì?”
“Là Linh Giang. Tên hay chứ?” Cô mỉm cười đáp lại
“Em tên là Trung. Tên em hay hơn tên chị, tên chị nghe ngang quá” Cậu bé nhe răng đáp
Giữa hai toà nhà có một khu đất trống nhỏ, hàng rào hình ô quả trám. Trên khoảng đất trồng toàn hoa. Nhất là hoa lưu ly, chiếm diện tích khá lớn, cũng rất đẹp
“Forget me not? Sao chúng có thể trồng được?” Giang nhớ có người nói, khí hậu Việt Nam rất khó để trồng được loài hoa này
“Anh chịu” Anh đáp, vô tình nắm láy tay Giang Tự nhiên cô cũng không muốn giật ra. Có một góc nhỏ hơn trồng toàn cỏ ba lá, những cây cỏ xanh non mơn mởn vưa lên, nhìn nổi hẳn trong một ngày u ám
“Mấy đứa giỏi quá, trồng cả cỏ ba lá nữa” Giang khen
“Dạ, nhưng mẹ bảo đấy là cây chua me. Trồng vào chỉ tổ bẩn đất. Nhưng sách nói, loại cỏ đó tượng trưng cho hạnh phúc, trồng nhiều chắc chắn hạnh phúc sẽ đến với mình” Cô bé lắc lư, phụng phịu đáp
“Ừ, hạnh phúc.” Cô đáp lại, khẽ sờ lên cổ. Chiếc vòng cô bắt bố mua cho trước khi thi đại học vẫn còn, bằng bạc sáng lấp lánh.
“Tắm cho các em đê…” Vũ hét lớn, bế xốc cậu bé lên. Thắng bé lắc dữ dội, khúc khích cười. Cả đám ùa vào trong ngôi nhà lớn
Nếu đó là những đứa trẻ bất hạnh, thì ta cần phải chia sẻ cho chúng một chút hạnh phúc
Đó là lần đầu tiên, Giang có một niềm vui lạ lẫm như thế. Cô bé đứa trẻ nhỏ xíu đặt vào cái chậu nhỏ màu hồng, nhẹ nhàng chà cho chúng. Cô bé đứng bên canh với vai trò phụ tá, khi cô gọi lại vui vẻ trả lời.
“Xà phòng đâu?”
“Dạ”
“Khăn tắm đâu?”
“Yes madam”
Bên cạnh, Đức có vẻ khá lúng túng, còn bị mấy đứa trẻ bôi hết xà phòng lên người.
“Ù Ù Ù….Biến thành que kem!” Con bé tóc thắt bím giơ cái đũa của chúng ra. Mấy đứa bên cạnh hùa theo, gào lên. Giờ trông Đức như một con gấu bông cao kều đẹp mã, không khỏi làm Giang phì cười
“Không ngờ đại ca khí chất cũng có ngày này” Bạch Huyền My hừ mũi, nhếch mép cười nham hiểm, còn xúi dục lũ trẻ làm càn “Trung, nghe lời chị, bắt anh Đức nhảy một con vịt có động tác đi”
Trung không biết học đâu cái điệu cười nửa miệng cũng kinh dị và nham hiểm không kém:
- Anh Đức, nhảy một con vịt đi
Ai dè, đức nhăn mặt, nheo mắt nhìn My rồi thằng thừng trả lời:
- Vớ vẩn.
Vân, cô bé có hai bím tóc đen dài nững nịu:
- Đi…đi…mà…
Đức lấy tay lau xà phòng trên mặt:
- Anh bảo không là không!
Con bé đưa tay ôm mặt, rưng rức khóc:
- Anh Đức bẩn tính, xấu xa, hu u u u…
Bé này đẳng cấp Haibara Ai, khiến Đức cứng họng. Càng dỗ con bé lại càng khóc to, nên anh phải miễn cưỡng lẩm bẩm:
- Một con vịt, xoè ra hai cái cánh…
Những đứa khác cũng rặn ra khóc theo:
- Múa nữa cơ, hu hu hu…
Bạch Huyền My nhiêm chỉnh ngồi trên cái ghế con, lôi Iphone ra chuẩn bị camera quay cho đã mắt.
“Nín hết đi!” Đức rên lên “Một con vịt, xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng…”
Anh vừa hát vừa làm động tác, nhìn ngố không chịu nổi, mất hết khí chất. Lại thêm cả đống xà bông mềm mại bay khắp không gian, trông giống như chú vịt bông nhảy trên những đám mây. Mấy đứa trẻ đang khóc khúc khích cười. Vân bỏ tay khỏi măt, lè lưỡi:
- Blêu, anh Đức là đồ silly. Em giả vờ mà cũng không biết.
Thật bái phục, còn biết **** anh ta là silly
Tắm xong cho lũ trẻ, cả đám đến nhà ăn. Nhìn lũ trẻ thật đáng xấu hổ. Chúng nhặt rau, nấu cơm rất giỏi. Còn Hội sinh viên, ngoài Giang ra ai cũng không dám động vào.
“Anh Đức, gọt khoai hộ em” Vân mím môi, tỏ vẻ nghiêm nghị nói. Cô bé biết thừa là Đức không gọt được
“Vớ vẩn, trình anh ấy chỉ nạo mướp thôi. Mà đưa quả nào dài dài chuyên dụng ấy” Trung vừa đáp vừa đãi gạo.
Bích Ngọc cũng nấu được, dĩ nhiên là mỗi cánh cá chua. My đang tủm tỉm cười thì bị Linh làm khó:
- Chị, chị giúp em nấu canh chứ?
My dĩ nhiên không muốn chịu thua:
- OK
Tuy nhiên, khi nấu, cô lại hỏi:
- Thế cho rau vào trước, sau đó cho nước à?
Linh ngơ ngác ~ ing, sau đó mim môi, ngây thơ hỏi:
- Chị nấu thế cũng ăn được sao?
“…Ăn được thì còn hỏi em làm gì” My đỏ mặt. Anh em nhà này thù ghét nhau, nhưng oai thành bệnh, người thường khó chữa nổi. Sau khi vật vã trong bếp, cuối cùng anh em nhà đó cũng làm được ít thức ăn. Một dĩa khoai cháy đen, một nồi rau nhìn mãi không biết là cái gì. Cả đám trẻ con bê ra, bày trên bàn.
“Chào cô Mai” Đức và Ngọc chào, cả đám sau cũng chào theo. Đó là mẹ của bọn trẻ. Cô có khuôn mặt dễ mến, nụ cười hiền hoà, ăn nói dịu dnàg dễ nghe nhưng đến khi hiểu ra thì cảm thấy bị đả kích nặng.
Khổ cái thân Giang, quen biết toàn sát phong đại nhân.
“Chào các cháu” Cô đáp. Nhìn cô cũng chỉ khoảng 40 tuổi. Cô Mai mời mọi người ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống
“Chúc ăn ngon miệng” Cô vui vẻ nói
“Chúc ăn ngon miệng!” Lũ trẻ so đũa, đồng thanh đáp lại. Hội học sinh cũng nói theo
“Món khoai xào này rất ngon” Cô Mai bình luận “Ai làm vậy?”
Lũ trẻ chỉ vào chị Giang
“Cháu làm rất tốt. Nhưng lần sau cho thêm ít hành nữa là được. Ồ, rau cần hôm nay non ghê. Con nhổ 乃úp hả Vân?”
“Không, hôm qua trời mưa nên rau lên ạ” Vân thỏ thẻ đáp, lấy đũa gắp thịt bò xào
“Ồ, thế cái này là gì đây?” Cô tò mò chọc vào khoai xào đĩa khoai xào còn lại “Đứa nào làm đây? Cho ngũ vị hương hả?”
Cả đám im lặng ăn cơm, ai cũng biết là không nên đáp. Hội trưởng mặt thật là dày, thậm chí còn không đỏ mặt
“Không phải, cái này là ướp kẹo đắng đấy chứ” Cô lại lật tiếp “Còn hành, Trung, sao lại lấy hành khô. Cô đã bảo không thích hành khô cơ mà?”
Trung cười khơ khơ, im de không đáp. Không hổ là Đức, tài năng ăn tàn phá hại đã đạt đến cảnh giới tiên nhân, hành tươi mà có thể xào thành hành khô được
“No problem, hình thức xấu nhưng kết cấu đẹp là Ok” Cô vui vẻ nói, bỏ tọt 1 miếng khoai vào mồm
1s
2s
3s
Cô chạy ra, nôn thốc nôn tháo
“Đứa nào làm món này vậy? Bao nhiêu khoai tây, thật phí của” Cô lấy giấy lau miệng, gào lên. Bích Ngọc cười fu fu fu, còn Đức tay run đến không cầm nổi đũa. Cô quay sang nhìn tiếp đĩa rau
“Lại gì nữa đây? Thuốc bắc à? Vân, cô nhớ là con đâu có bảo đấy có canh thuốc Bắc?”
Vân rụt rè nhìn My:
- Thưa cô, đấy là rau muống luộc.
Cô nhìn hai món ăn đen cháy, keep silent ~ ing, sau đó giận dữ:
- Khai mau, đứa nào làm? Đúng là mấy đứa con ăn tàn phá hại, rau muống bây giờ 5 nghìn một mớ đấy.
Vân run run:
- Thưa cô, cái này là chị My với anh Đức làm ạ.
…
……
…………
Gió thổi ù vù vù…
Cô Mai im lặng một lúc lâu, rồi cười tươi:
- Mọi người ăn đi, ăn đi, không thức ăn nguội mất
Shock ghê, vừa đá xoáy xong, bây giờ có thể sóng yên biển lặng được
Dĩ nhiên, là đống … bị đổ vào sọt rác
Buồn!
*
Bóng chiều dần buông trên những rặng cây. Những đám mây nhuộm màu nắng, mặt trời đỏ rực. Cả bầu trời toàn một màu vàng cam buồn buồn, và tiếng chuông nhà thờ lảnh lót phía xa xa
“Anh hát đi, hát đi” Lũ trẻ ở đây thích nhất là được nghe Đức hát. Mỗi lần đến đây, anh thường mang theo một cây đàn giutar.
“Muốn bài gì nào?”
Anh ngồi trên chiếc ghế inoc, vắt chéo chân, đặt cái đàn màu nâu nhạt trên đùi. Chiếc ao sơ mi trắng tinh, những lọn tóc ngắn vào mềm xoà xuống trán. Giang ngồi thơ thẩn, vô tình bị hút hồn bởi anh. Vẻ đẹp ấy, thật khó tả
“Hát : Con sẽ là cánh chim nha…” Vân mỉm cười nói, nụ cười chứa đựng những nỗi đau mà một đứa trẻ 8 tuổi không nên có
Giọng của anh đầm ấm, hoà với tiếng giutar trầm và vang, với tiếng hát trong sáng thơ ngây của lũ tre, khiến người ta thấy nhói đau. Vì chúng không thể như những đứa trẻ khác
Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa, mẹ sẽ là cảnh hoa, cho con cài lên иgự¢…
Khoảnh khắc ấy, Giang tự nhủ mình sẽ không bao giờ có thể quên. Tiếng hát, tiếng đàn quệt vào nhau thật ấm áp. Thời gian như ngừng trôi. Không còn những muộn phiền tầm thường trong cuộc sống, không còn những ham muốn về tiền bạc dung tục và ảo tưởng trong thế giới của chúng ta. Từng cơn gió vô tình lướt qua bụi hoa lưu ly, những bông hoa bay lên, lơ lửng giữa không trung trông thật mỏng manh, dễ tan biến mất. Còn Đức, giống như một bức tranh thuỷ mặc, ngồi giữa khu vườn, ôm cây giutar, khiến lòng cô không khỏi rung động.
Phải, rung động, có chăng là cô đã yêu người con trai ấy…
Giờ phút chia tay bịn rịn. Vân đứng im lìm, ôm mặt khóc nức nở:
- Thỉnh thoảng, các anh chị đến chơi với bon em nhé! Nhất là chị quê kem, đến thường xuyên được không?
Giang ôm lấy con bé:
- Ngoan nhe, rỗi chị sẽ đến.
Mấy đứa khác không khóc được, mím môi gật đầu
Vân bá cổ Đức:
- Anh cũng đến thường xuyên nha. Anh và chị My, cả phải học nấu ăn cấp tốc thì trình độ mới khá lên được.
Đức xoa đầu Vân:
- Hứa ngoan, kiểu gì anh chả quay lại.
Tất cả mọi người trèo hết lên xe, về nhà mình
Bóng tối dần buông
Nếu ai cũng có thể hồn nhiên như những đứa trẻ
Nếu sau này, tình yêu giữa người với người có thể dễ dàng tin tưởng nhau bằng một lời hứa như thế
Thì biết đâu, biết đâu đấy, mọi việc đều có thể tốt hơn chăng?