Lạc Họa sửng sốt liền ngại ngùng hỏi ra: "Ngài nói cái gì?"
Mạnh Chấn Quốc: "Đương nhiên cùng cha nó nói chuyện rồi."
Lạc Họa há miệng thở dốc, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt lắm.
Mạnh Thử Hàn vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Mạnh Chấn Quốc này kỳ quái nói là chuyện như thế nào?
Hai người...... Đều họ Mạnh.
Trong lòng Lạc Họa có suy đoán nhưng một chút cũng không dám tin tưởng.
Mạnh Chấn Quốc lấy áo khoác, lạnh mặt đứng lên, "Lạc lão sư thật đúng là có cách dạy con, không chỉ đoạt chồng người khác còn hãm hại người khác."
Mạnh Thử Hàn đi theo phía sau ông đứng lên, liền nghe Mạnh Chấn Quốc tiếp tục nói: "Đoạt ai không đoạt, thế nào cũng phải đoạt của con gái Mạnh Chấn Quốc này? Ông thật đúng là khi dễ Mạnh gia chúng tôi ૮ɦếƭ rồi sao?"
Trong lòng Mạnh Thử Hàn nói thầm một tiếng "Có khả năng".
Chính là trên mặt ý cười thong thả chậm bò lên tới, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy Mạnh Chấn Quốc thay cô xuất đầu.
Mẹ Lạc đang muốn nói cái gì thì trên tay Mạnh Thử Hàn vừa động, đem bà ta ấn xuống, cô nhàn nhạt nói: "Lúc trước Khương tổng nhớ mặt mũi hai nhà mới không so đo nhiều hơn, bằng không các người còn có thể ở tại nơi này sao? Nhà các người có liêm sỉ chút đi."
Lạc Họa đẩy kính đen, "Mạnh tổng, chuyện này là chúng tôi không đúng, hợp đồng kia......"
"à, loại chuyện này nhẹ nhàng bâng quơ một câu không đối đã vượt qua sao? Lạc lão sư thật lớn mặt nha." Mạnh Thử Hàn tiếp tục nói tiếp: "Lạc lão sư ghét nhất loại người giới giải trí chúng tôi, ba, chúng ta vẫn là đừng phiền toái Lạc lão sư."
Lạc Họa: "...... Không phiền toái."
Tay Mạnh Chấn Quốc cầm một cái chén trà liền ném xuống mặt đất.
Hương trà nhiễm toàn bộ phòng, chén trà vỡ ra, bắn tung toé bốn phía.
Phòng bỗng nhiên liền an tĩnh.
Mạnh Chấn Quốc phẫn nộ, "Lời nói Thử Hàn các người nghe không hiểu sao? Các người thật đúng là một đôi cha mẹ tốt, đem con gái mình dạy thành cái bộ dáng quỷ kia, còn tự giữ thanh cao, thật xem như trò đùa ư?"
"Mạnh tổng......"
Mạnh Chấn Quốc che ở trước mặt Mạnh Thử Hàn, "Trong vòng ngày mai lăn ra khỏi Lâm Sơn, nếu không đừng trách Mạnh Chấn Quốc tôi trở mặt không biết người!"
Ông phất tay áo bỏ đi.
Mạnh Thử Hàn đi tới cửa, quay đầu coi khinh.
"Các người khinh thường tôi, tôi lại làm sao để mắt các người chứ? Cái gọi là người nghệ thuật thanh cao, bất quá là tự mình cảm giác tốt đẹp mà thôi." Ý miệt thị càng tăng lên, "Nghệ thuật gia tốt hơn các người tôi thấy nhiều rồi."
Cô xoay người mà đi, Mạnh Chấn Quốc ở bên ngoài khách sạn chờ cô.
Chiếc xe đen chạy băng băng ngừng ở trước mặt, Mạnh Chấn Quốc có chút quẫn bách, hỏi cô: "Ba đưa con trở về nhé?"
Mạnh Thử Hàn chớp chớp mắt.
Có gió thổi qua, thổi tới trên người có chút lạnh, cô run lập cập.
Tóc bị gió thổi tới trên mặt, che hơn phân nửa khuôn mặt, cô duỗi tay đem tóc vén đến sau tai.
"Ba, hôm nay giống lão anh hùng nha." Cô nhỏ giọng nói.
Mạnh Chấn Quốc ngơ ngẩn, một đống tuổi tác nên trường hợp gì ông chưa thấy qua, hiện tại trong lòng thế nhưng có chút chua xót.
Ông mưa mưa gió gió gì đều gặp qua duy nhất là chưa thấy qua con gái khen ông.
Bất quá anh hùng liền anh hùng, thèm nghĩ là có ý tứ gì chứ?
Ông nghĩ lại, hai cái đứa con gái từ nhỏ đến lớn thật sự không có khen qua ông một câu.
Cũng đích xác, ông không phải người cha tốt.
Mạnh Chấn Quốc đem cửa sổ xe khép lại, ở trong xe lau nước mắt, sau lại mở ra nói: "Về sau muốn làm cái gì liền làm, xảy ra chuyện thì ba sẽ chịu trách nhiệm giúp con."
"Đừng để cho người ngoài khi dễ người Mạnh gia chúng ta."
"Đã biết."
Nhìn theo chiếc xe chạy băng băng rời đi, Mạnh Thử Hàn gọi điện thoại cho Khương Kiền.
Khương Kiền buông công việc ra liền tới đón Mạnh Thử Hàn về nhà.
Còn thuận tiện cùng Mạnh Thử Hàn ăn cơm.
...
Cuối tháng.
Mạnh Thử Hàn những năm gần đây có chút sợ lạnh cho nên sớm đem áo len khóa lại trên người, này còn chưa đủ, thậm chí còn mặc thêm một cái quần mùa thu.
Phim《 gấu trong lửa 》 của Trương Hòa Bình cũng chiếu vào ngày mùng 1, cùng các phim Tết tranh đấu.
Giai đoạn dự định bán vé phim cũng đã trở thành hư không.
Theo lý mà nói, loại phim văn nghệ này cùng phim Tết ᴆụng phải đều không thể đánh bại, không lỗ vốn đã xem như là đại vận rồi, bây giờ thế nhưng còn có thể trở thành hư không sao?
Có thể thật sự làm người ta không thể tưởng tượng được.
Này cũng nhờ đến ít nhiều hot search lúc trước.
Mạnh Thử Hàn quả thực là giữ trọng trách marketing cho bộ phim này,hai ba ngày lại lên hot search, khiến không ít người chú ý đến bộ phim này.
Sau đó chính là nữ thần vườn trường Mộ Châu gia nhập, đây là bộ phim cuối cùng trước khi cô kết hôn.
Kỹ thuật diễn của Trần Phi Tuyết tự nhiên không cần phải nói, tất cả mọi người đều tin được kỹ thuật diễn của cô ấy.
Càng làm cho người ta muốn một vé đến tột cùng, vẫn là Trương Hòa Bình đăng Weibo —— Mạnh Thử Hàn là diễn viên có linh khí.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Mạnh Thử Hàn này đến tột cùng là có linh khí gì? Thế nhưng sẽ làm Trương Hòa Bình khen cô.
Phải biết rằng, Trương Hòa Bình duy nhất một lần khen người lại là khen Mạnh Chung Xu!
Ở toàn mạng chờ mong bên trong, ngày mùng 1 thực nhanh đã đến.
Công ty của Khương Kiền cũng nghỉ, anh rảnh rỗi liền chuẩn bị bao toàn rạp chiếu phim cùng Mạnh Thử Hàn đi xem.
Mạnh Thử Hàn biết hành động này của Khương Kiền lập tức liền ngăn cản, cô bảo Khương Kiền mang khẩu trang lên, "Như vậy mới có cảm giác yêu đương chứ."
Khương Kiền nhìn anh cùng Mạnh Thử Hàn mang cùng kiểu khẩu trang, khẩu trang còn thêu một viên nho nhỏ màu hồng anh đào.
Anh nghe Mạnh Thử Hàn nói xong, không có bao toàn rạp mà là mua hai vé xem phim.
Ngày mùng 1 đầu năm, tiếng người ồn ào ở rạp chiếu phim.
Rất nhiều đôi tình nhân đều tay cầm tay tới xem phim.
Khương Kiền xếp hàng mua bắp rang cho Mạnh Thử Hàn, thân hình cao lớn đứng ở bên trong đám người phá lệ loá mắt.
Hàng phía trước có một đôi tình nhân đang thương lượng muốn xem cái gì, Khương Kiền liếc mắt nhìn đôi tình nhân trẻ này.
Hai người đều thực trẻ, chàng trai muốn xem phim kinh dị.
Cô gái muốn xem phim tình cảm.
Khương Kiền lạnh như băng mà cắm một câu cửa miệng: "Xem 《gấu trong lửa》 đi, Mạnh Thử Hàn thực đẹp."
Hai người không thể hiểu được mà nhìn nhìn Khương Kiền, Khương Kiền làm bộ không có phát hiện, nhận lấy bắp rang cùng Coca mới vừa mua liền đi về phía Mạnh Thử Hàn bên kia.
Khương Kiền nhíu mày nhìn li Coca trên tay còn có chút lạnh.
Ngày mùa đông uống coca lạnh sao?
Người phụ nữ muốn uống thứ gì đó lạnh, bước chân Khương Kiền đi về phía Mạnh Thử Hàn đột nhiên dừng lại, quay ngược trở lại để người ta đổi một ly sữa bò nóng.
Khương Kiền trở về lúc phim đang mở màn.
Mạnh Thử Hàn chưa kịp nhìn li Coca lạnh của mình, liền vội vã lôi kéo Khương Kiền vào rạp.
Màn ảnh tối đen, người xem ngồi đầy.
Mạnh Thử Hàn tìm được vị trí ngồi xuống, bên cạnh ngồi đầy người, phim đang giới thiệu khúc đầu, bên cạnh liền có người thảo luận: "Tôi chính là đến xem Mạnh Thử Hàn này diễn đến tột cùng được không."
Khương Kiền đem sữa bò nóng cùng bắp rang đưa cho Mạnh Thử Hàn, nhỏ giọng nói thầm: "Kỹ thuật diễn đương nhiên tốt rồi."
Mạnh Thử Hàn không nghe rõ, bỏ bắp rang vào trong miệng nuốt xuống rồi hỏi: "Anh nói cái gì?"
Khương Kiền nhìn về phía màn hình, "Phim bắt đầu rồi."
Mạnh Thử Hàn cũng nhìn qua rồi lấy Coca.
Tay sờ đến cái ly, bên trong thế nhưng là nóng?
Khương Kiền sẽ không kêu người giúp anh đem Coca nung nóng một chút chứ?
Mạnh Thử Hàn nhìn về phía Khương Kiền, "Coca lạnh của em...... tại sao lại nóng vậy?"
Khương Kiền: "Uống ít lạnh chút, em mỗi lần đều đau."
Anh nói mỗi lần là nguyệt sự.
Này lơ đãng một câu lại làm Mạnh Thử Hàn có chút hoảng hốt sửng sốt.
Cô mỗi lần tới thời điểm đều không ở lâm viên Cô Tây mà trở về tiểu khu Cẩm Giang.
Cô còn vẫn luôn cho rằng Khương Kiền không biết thời gian của cô.
Khương Kiền thấy cô xuất thần liền nhéo mặt cô "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Cô lắc đầu, một bên đem ống hút cắm vào ly.
Hương sữa bò theo ống hút vào dạ dày, trên người đều có chút ấm áp.
May mắn là Khương Kiền không có đem Coca lạnh làm nóng......
Hậu kỳ bên Trương Hòa Bình cắt nối biên tập tương đương không tồi, ánh sáng cùng hình ảnh phối hợp dường như đang ở niên đại kia.
Hơn nữa kỹ thuật diễn của các diễn viên như đang sống ở thập niên 90 trở thành học sinh.
Mạnh Thử Hàn giữ chặt tay áo Khương Kiền, thấp giọng nói: "Em sắp xuất hiện rồi."
Khương Kiền gật đầu, xem đến càng thêm tập trung tinh thần.
Hạ Sương vừa ra chính là khí thế lăng nhân, cũng mỹ diễm nuông chiều không ai bì nổi.
Đồng phục ở trên người người khác là đồng phục, nhưng ở trên người Hạ Sương lại như là chiến y vượt mọi chông gai.
Nói tóm lại, Hạ Sương Mạnh Thử Hàn giống như đúc mỹ diễm không gì sánh được.
Bên cạnh Khương Kiền là chàng trai độc thân kích động lên, giữ chặt góc áo Khương Kiền kích động: "A a a! Nữ thần của tôi! Nữ thần của tôi là giỏi nhất!"
Khương Kiền ghét bỏ mà kéo tay áo mình về, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Hiện tại fan hâm mộ sao lại thế này, một chút cũng không biết rụt rè, nữ thần gì đó đều treo ở bên miệng.
Mạnh Thử Hàn nhỏ giọng nói: "Khương tổng anh xem, fan em nhiều không?"
"Ừ, cũng được." Nhưng fan này không quá rụt rè.
Một hồi phim suốt một giờ bốn mươi phút, xem đến cuối phim, bên cạnh tất cả đều là thanh âm rút khăn giấy.
Mạnh Thử Hàn không phải người quá cảm tính, nhưng bây giờ cũng nhịn không được chảy nước mắt.
Cô lôi kéo áo Khương Kiền, từ trong túi anh lấy ra khăn giấy lau nước mắt.
"Trời ạ, em diễn thật tốt."
Cô hít hít mũi.
"Thật tốt." Khương Kiền nỉ non một tiếng.
Cuối phim, màn ảnh dừng hình ảnh ở góc nghiêng của Mạnh Thử Hàn.
Hoàng hôn dừng ở trên mặt cô, bọt nước biển cuồn cuộn, ánh mắt cô an tĩnh chỉ là nhìn không trung đến xuất thần.
Phim cuối cùng cũng xong.
Rốt cuộc có người lên tiếng khóc lớn lên, nức nở mà khóc lóc: "Ô ô ô Trần Phi Tuyết diễn thật tốt quá! Mạnh Thử Hàn diễn thật tốt quá! Mộ Châu diễn cũng thật tốt quá!"
Bốn phía một mảnh âm thanh phụ họa.
Viền mắt Mạnh Thử Hàn cũng hồng, nhìn người xem xung quanh đang thảo luận kỹ thuật diễn của cô đến tột cùng là có bao nhiêu tốt.
Cô nhẹ nhàng cười.
Giấu ở sau khẩu trang cười, chỉ có một mình Khương Kiền nhìn thấy.
Khương Kiền giữ chặt tay cô, "Đi thôi, đi ra ngoài."
""Dạ."
Hai người lôi kéo đối phương đi ra ngoài rạp phim.
Hiện tại xem xong phim chỉ mới 3, 4 giờ chiều, Khương Kiền liền mang theo Mạnh Thử Hàn đi siêu thị mua thức ăn.
Cô đẩy xe đẩy ở phía sau Khương Kiền, nhìn anh chọn xương sườn cùng thịt bò.
"Nấu canh thịt bò sao?" Khương Kiền hỏi cô.
Mạnh Thử Hàn có chút tò mò, "Dì Trịnh đều nghỉ, anh làm cho em ăn sao?" Cô kinh ngạc, "Khương tổng anh sẽ không thật sự sẽ nấu cơm chứ?"
"Ừ." Anh đem thịt bò bỏ vào xe đẩy, "Sẽ làm."
Sau khi anh mua xong đồ ăn liền xoay người đi đến khu đồ ăn vặt, mỗi lần cùng Mạnh Thử Hàn tới siêu thị, cô đều sẽ chọn một đống lớn đồ ăn vặt trở về cùng.
Tuy rằng cũng sẽ không ăn hết nhưng cô nói nhìn thôi cũng vui vẻ rồi.
Mua đồ xong đã hết hai túi lớn.
Khương Kiền xắn tay áo lên lộ ra đồng hồ cầu vồng trên cổ tay.
Mạnh Thử Hàn đuổi theo cùng Khương Kiền song song đứng chung một chỗ, nói: "Balo cầu vồng cùng đồng hồ cầu vồng là trời sinh một đôi."
Khương Kiền trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt vẫn là biểu tình đứng đắn cực kỳ, thậm chí còn nói: "Mạnh Thử Hàn, em đứng đắn chút đi."
"Được được được,em đứng đắn còn không được sao." Mạnh Thử Hàn cười nói.
Hai người lái xe chuẩn bị trở về, Khương Kiền hỏi Mạnh Thử Hàn: "Về lâm viên Cô Tây hay là tiểu khu Cẩm Giang?"
Mạnh Thử Hàn hơi suy xét một chút nhưng vẫn nói: "Cẩm Giang đi."
Khương Kiền lái xe hướng tới tiểu khu Cẩm Giang, không đến nửa giờ liền đến.
Anh mang theo hai túi đồ lớn vào thang máy, quen thuộc mà ấn tầng mười.
Cô không khỏi nhớ tới thời điểm Khương Kiền lần đầu tiên tới, còn không biết cô ở tầng nào.
Vừa muốn đóng lại thang máy thì có một người đàn ông đội mũ ở phút cuối cùng đi vào, cùng Mạnh Thử Hàn hai người nói câu: "Cảm ơn."
Khương Kiền lạnh nhạt, không lên tiếng.
Mạnh Thử Hàn trả lời: "Không có việc gì không có việc gì, anh đi tầng mấy?"
"Tầng 8."
Người đàn ông ấn tầng 8, ánh mắt ngắm Mạnh Thử Hàn, cô mang khẩu trang nhưng tướng mạo thật sự đẹp, làm người ta căn bản là vô pháp bỏ qua.
Linh quang chợt lóe liền lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, hắn nghĩ, này còn không phải là đại minh tinh Mạnh Thử Hàn sao!