Không thể ném xuống đất.
Khương Kiền ôm cô trở về phòng, tuy rằng rất lâu rồi không ở nhà nhưng bảo mẫu trong nhà vẫn dọn dẹp phòng mỗi ngày.
Đồ đạc trong phòng cô hầu hết đều là màu hồng nhạt, đó là thẩm mỹ lúc cô còn trẻ,cô cảm thấy bản thân là một cô công chúa nhỏ.
Khương Kiền giúp cô đem áo khoác cởi ra, dịch góc chăn, biểu tình thờ ơ nói: "Có vài người không hài lòng với bản thân liền càng muốn người khác ngột ngạt, em phản ứng càng lớn thì trong lòng bà ta càng cao hứng."
Mạnh Thử Hàn nằm ở trên giường, đôi mắt chớp chớp, cô bỗng nhiên hiểu được Khương Kiền đang nói về vị cô ba dưới lầu kia.
Mặt mày cô cong cong, duỗi tay ôm cổ Khương Kiền rồi cúi đầu ở trên cổ anh hôn một cái, rơi xuống một vết hôn màu hồng nhạt.
Thân thể Khương Kiền cứng đờ, lạnh mặt nhìn cô.
Cô cười nói: "Nếu ông xã đã dỗ dành em, em liền không so đo chuyện anh vừa nói."
Khương Kiền có cảm giác không hiểu thấu cô, vợ chồng không phải nên thẳng thắn một chút sao?
Cô nặng là sự thật...... Mặc dù cô không thích, vẫn không được nói.
Khương Kiền che giấu nghi hoặc dưới đáy mắt,mở miệng một cách chính đáng: "Dù nặng, nhưng em vẫn là người đẹp nhất."
Tay anh chậm rãi vỗ nhẹ trên lưng cô. Mặc dù là cách lớp áo len nhưng Mạnh Thử Hàn cảm thấy phía sau lưng mình một mảnh tê dại.
Trình độ dỗ dành của Khương tiên sinh gần đây đã khá hơn nhiều rồi.
Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn nói chuyện trong chốc lát. Sau khi đem điện thoại dự phòng đặt ở trong phòng cho cô chơi, Khương Kiền liền đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi phòng, còn chưa đi xa thì phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bước chân Khương Kiền dừng lại, quay đầu xem chỉ thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa chạy tới chỗ anh, áo khoác nỉ màu hồng trông có vẻ đáng yêu.
Khương Kiền không chút suy nghĩ liền bước sang một bên.
Cô gái lảo đảo suýt nữa ngã xuống, cô ta đứng dậy lập tức liền xoa eo, "Anh không ôm em một cái sao?"
Tay Khương Kiền đặt trong túi áo khoác, biểu tình đạm mạc, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô gái, hồi lâu mới trả lời: "Nếu chân cô gãy thì tự mình kêu xe cứu thương."
Anh không chút do dự từ trước mặt cô ta đi qua,cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định, một giọng nói mềm mại vang lên: "Anh không cảm thấy em so với Mạnh Thử Hàn trẻ trung, xinh đẹp hơn sao? Đàn ông các người không phải thích loại trẻ tuổi này sao? Hay là anh đang dùng phương thức lạt mềm buộc chặt?"
Khương Kiền nhíu mày, ánh mắt thoáng qua vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng cô gái kia không phát hiện, vẫn là dáng vẻ không thuận theo không buông tha.
Nhìn thấy Khương Kiền dừng bước, cô gái kêu lên: "Em có thể!!!"
Lúc này Khương Kiền mới cẩn thận đánh giá một chút về cô gái trước mặt, cô gái không cao nhưng thoạt nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng yêu, đặc biệt là lúc cười rộ lên bên môi còn có má lúm đồng tiền.
Lúc sốt ruột còn giậm chân.
Khương Kiền xuy một tiếng, giương mắt đi về phía sau cô gái, nhàn nhạt hỏi: "Thân thích nhà em sao?"
Biểu tình của cô gái cứng đờ, chậm rãi quay lại chỉ thấy Mạnh Thử Hàn kéo chân đứng ở cạnh cửa xem hai người bọn họ nói chuyện.
Tuy rằng Mạnh Thử Hàn đang cười nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười.
Khương Kiền đi qua đem cô bế lên, cô duỗi tay, mắng cô gái tóc đuôi ngựa: "Phùng Tử Dạng lá gan em lớn nhỉ, dám trộm đàn ông của chị trước mặt chị sao?"
Phùng Tử Dạng dẩu dẩu miệng, dậm chân: "Khương tổng soái như vậy, khẳng định là không xứng với chị đâu, toàn mạng bôi đen, em đương nhiên có thể a!"
Ánh mắt Khương Kiền càng ngày càng âm u, ôm Mạnh Thử Hàn xoay người vào cửa, tiếng đóng cửa âm rất lớn đem Phùng Tử Dạng dọa cho khi*p sợ.
Cánh cửa đập ngay trước mũi Phùng Tử Dạng.
Anh ôm Mạnh Thử Hàn trở về phòng, một bên nói: "Ra ngoài làm gì? Chân em không đau sao?"
Ngữ khí Mạnh Thử Hàn chua chát: "Em vừa rời khỏi anh trong chốc lát liền có người công khai theo đuổi anh, nếu anh đi xuống lầu em sợ là ngày mai sẽ có một giấy thỏa thuận ly hôn ném cho em."
Khương Kiền nhịn cười, đem cô đặt ở trên giường rồi cúi người đè ở trên người cô, hơi thở của hai người đột nhiên đan chéo vào nhau, trên người anh như cũ là hương nước hoa nam LD mà cô quen thuộc.
Mạnh Thử Hàn không thể hô hấp được.
Anh hàm chứa ý cười nói: "Đời này đều không thể có giấy thỏa thuận ly hôn."
Mạnh Thử Hàn "!", không biết có mấy phần đáng tin. Cô đẩy Khương Kiền đứng dậy, phun trào: "Anh còn nói em nặng, xem ra anh mới là nặng, đè ở trên người em thở không nổi."
Cô chớp mắt nhìn về phía Khương Kiền rồi đứng dậy, chậm rãi hỏi: "Khương tổng thích em thở dốc sao?"
Ấn đường Khương Kiền liền đau nhức, lời này...... Còn rất lưu manh!
Không biết nên trả lời như thế nào, Khương Kiền liền lâm vào trầm mặc, Mạnh Thử Hàn cười, "Chờ chân em khỏi hẳn, em thở dốc cho anh nghe."
Khương Kiền: "!"
Câu vừa mới nói kia quả nhiên là lời cợt nhả!
Khương Kiền da mặt mỏng cho nên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh cứng ngắc chuyển đề tài: "Chuyện vòng tròn đồng tâm của ba mẹ em giải quyết sao?"
"Gì?" Mạnh Thử Hàn lên tiếng, buồn cười: "Vòng tròn đồng tâm? má ơi ha ha ha, Khương tổng không nghĩ tới anh còn rất có cảm giác hỉ kịch nha."
Tai Khương tổng đỏ lên cũng không hiểu rõ Mạnh Thử Hàn cười chỗ nào.
Lại cẩn thận suy nghĩ, lời này của anh quả thật không có gì sai mà.
Mạnh Thử Hàn khôi phục tâm tình, lấy điện thoại ra rồi click mở Weibo, cô cùng Đường Hân Viện hiện tại đang ở vị trí số 1.
Ở phía dưới Weibo là một loạt những lời mắng chửi nói Mạnh Thử Hàn Tết nhất cũng không yên phận chính là muốn tới kiếm fame.
Còn muốn Mạnh Thử Hàn xin lỗi.
Mạnh Thử Hàn đem ảnh Đường Hân Viện chụp lưu lại, thuận tay chia sẻ Weibo cho người nào đó, gửi giọng nói qua: "Nhìn xem ảnh chụp này có phải thật hay không."
Cô đóng điện thoại lại, dáng vẻ nhất phái kiêu ngạo như là một con khổng tước.
Mạnh Thử Hàn: "Nhìn thấy không, em còn rất thông minh, ảnh chụp kia khẳng định là giả, khi dễ ba mẹ em không chơi Weibo sẽ không giải thích đâu."
Lúc trước cũng từng phát sinh chuyện như vậy, nam diễn viên nào đó cũng từng cùng nhau hợp tác, cũng chụp ảnh chung như vậy.
Nếu không có người phát hiện, Khương Trọng Sơn cùng Cố Ngọc Chi cũng sẽ không giải thích.
Sau đó Mạnh Thử Hàn hỏi Cố Ngọc Chi mới biết được căn bản không quen biết tên diễn viên nam kia.
Lại xem Weibo.
Các bình luận đều hướng về Mạnh Thử Hàn công kích mãnh liệt, chuyện này cũng không phải lần đầu Khương Kiền được chứng kiến.
Anh hỏi với giọng bình tĩnh: "Sao em biết ba mẹ không lên Weibo?"
"Nếu ba mẹ lên Weibo, nhìn thấy nhiều người mắng em như vậy có thể không tức giận sao?" Cô cười, "Khương tổng, anh thật ngốc nha."
Ba phút sau, vừa mới nói Khương Kiền ngốc, Mạnh Thử Hàn liền cảm thấy bản thân thật sự choáng váng.
Cô cùng Đường Hân Viện giảm xuống vị trí số 2, thình lình số 1 chính là # Weibo Khương Trọng Sơn làm sáng tỏ #
?
Nói lão nghệ thuật gia chưa bao giờ dùng Weibo sao? Nói lão nghệ thuật gia ẩn cư không để ý tới thế tục sao?
Khương Kiền ngẩng đầu nhìn biểu tình của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tự nhiên em cảm thấy mặt đau quá."
Tiến vào đề tài trên Weibo, Khương Trọng Sơn đã đăng Weibo: [ chưa thấy qua vị tiểu thư này, tranh này không phải của tôi. ]
Đơn giản rõ ràng nói tóm tắt mấy chữ liền đem Đường Hân Viện cùng Mạnh Thử Hàn lại lần nữa lên hot search, sau đó người trong giới nghệ thuật lên tiếng bênh vực Khương Trọng Sơn, công kích Đường Hân Viện.
Các vị hành tẩu ở giới nghệ thuật mắng Đường Hân Viện "Không biết xấu hổ" đều dùng nghệ thuật thủ pháp, đọc bình luận cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lúc này, mẹ Mạnh ở bên ngoài kêu Khương Kiền đi xuống nói chuyện phiếm, dù sao cũng là mẹ vợ mình cho nên Khương Kiền sẽ không làm mất thể diện của bà, dán ở bên tai Mạnh Thử Hàn nói: "Anh đi xuống trước, em đừng chạy loạn."
Mạnh Thử Hàn ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Mạnh đang giả vờ không phát hiện, có cảm giác yêu sớm bị bắt thật kích thích, cô ôn nhu lên tiếng.
Khương Kiền xuống lầu trong chốc lát, Mạnh Thử Hàn liền thu được tin tức cuả nhân viên kỹ thuật, mấy tấm ảnh Đường Hân Viện chụp kia quả thật là giả, kỹ thuật còn phá lệ kém.
Mạnh Thử Hàn lập tức liền lên Weibo, thừa dịp nhiệt độ liền đăng Weibo.
Mạnh Thử Hàn v: [ người hiểu tôi đều biết, con người của tôi hiền lành ôn nhu nhất, chưa bao giờ gây chuyện, nhưng vì cái gì lúc này đây tôi nhịn không được chứ? Chủ yếu là vòng tròn đồng tâm đồ giả kỹ thuật quá kém, đồ giả kỹ thuật kém thành như vậy, không phải khiến giới giải trí chúng ta mất mặt sao? ]
Phía dưới là mấy tấm ảnh chụp chung của Đường Hân Viện, tất cả đều là giả.
Không tới vài phút, netizen đến đúng hạn như dự kiến.
[ lăn! ]
[emmmm tôi thế nhưng lại cảm thấy Mạnh Thử Hàn nói chuyện còn rất thú vị, mau tới đánh tôi tỉnh! ]
[ có ghê tởm hay không, lấy loại đồ này tới vu hãm tiểu Đường tỷ tỷ chúng ta ư? ]
[ phía trước tỉnh tỉnh, tiểu Đường tỷ tỷ nhà ngươi OOC rồi ]
[ lần này tôi đứng về phía Mạnh Thử Hàn, đừng hỏi vì cái gì, hỏi chính Đường Hân Viện làm cái gì]
[ ha ha ha ha ha ha ha nói chê cười, Mạnh Thử Hàn ôn nhu hiền lành ]
[ xin hỏi Mạnh Thử Hàn có hậu viện sao? Tôi từ đen chuyển thành hồng]
Lần này không phải một mình Mạnh Thử Hàn đơn quân tác chiến nữa, cuối cùng cũng có chút lý lẽ, Đỉnh Minh đang mua một đám thuỷ quân áp bình luận.
Người của Đỉnh Minh cũng không ngừng liên hệ Lâm Lê cùng Mạnh Thử Hàn, nhưng mà hai người này đều tắt máy không thể liên hệ được, Đường Hân Viện tức giận giậm chân.
Tưởng tượng đến chính mình thắng một trận, Mạnh Thử Hàn liền nhịn không được cười.
Giữa trưa ăn cơm trưa, Mạnh Chấn Quốc kêu Mạnh Thử Hàn đi xuống cùng ăn cơm, Khương Kiền liền lên lầu cõng cô đi xuống.
Cô ba vừa thấy Khương Kiền cõng Mạnh Thử Hàn lập tức nói với giọng ghen tị: "Em nói này anh cả, đứa con gái này của anh cũng quá nuông chiều từ bé rồi, chân không phải bị tàn tật như thế nào cũng phải phiền toái Khương tổng người ta."
Phùng Tử Dạng là con gái cô ba, cô ta ngồi ở bên người cô ba ngẩng đầu lên, "Đúng vậy, mẹ con nói rất đúng."
Trên mặt Mạnh Chấn Quốc có chút không nhịn được, nhưng tất cả mọi người đều là thân thích, ai cũng không muốn đánh mặt ai.
Cô ba chính là bắt được tâm thái này của Mạnh Chấn Quốc mới dám ở nhà nói.
Sắc mặt Khương Kiền như cũ mà đi qua, giọng điệu anh lãnh đạm mà mở miệng: "Không có tàn tật nhưng con nguyện ý cõng, có ý kiến cũng nghẹn."
Sắc mặt cô ba biến đổi, nhìn về phía Mạnh Chấn Quốc: "Anh họ! Chồng Tiểu Hàn nhà anh này......"
Lời còn chưa dứt, Mạnh Thử Hàn vỗ mạnh vào trên bàn, biểu tình thay đổi, trào phúng vừa rồi ở trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, thay thế chính là dáng vẻ dịu dàng, "Cô ba chê cười, chồng con tính tình không tốt, vừa rồi ở trên lầu còn thiếuchút nữa làm bị thương Phùng Tử Dạng."
Mí mắt cong cong, vừa thấy dáng vẻ rất dễ khi dễ.
Luận diễn kịch thì cô là chuyên nghiệp.
Cô ba quả thực tin liền lôi kéo Phùng Tử Dạng hỏi: "Sao lại thế này? Nơi nào bị thương?"
Phùng Tử Dạng không kiên nhẫn mà hất tay cô ba ra, có chút tức giận: "Còn không phải mẹ nói thế nào cũng muốn con đi tìm anh ta! Mẹ không biết anh ta hung dữ thế nào đâu!"
Mạnh Chấn Quốc cùng mẹ Mạnh nghe vậy, sắc mặt đều là biến đổi, Khương Kiền duỗi đũa gắp một miếng thịt kho tàu cho Mạnh Thử Hàn, "Ăn nhiều một chút."
Mạnh Thử Hàn lại cầm chén thịt gắp tới trong chén của Khương Kiền, "Không được, hôm nay anh nói em nặng, không thể lại ăn."
Thoạt nhìn Mạnh Thử Hàn là vô tình nói nhưng đối với người ở đây mà nói, chính là tuyên bố.
Mạnh Chấn Quốc thăng trầm nhiều năm như vậy, chút chuyện như vậy sao có thể không nghĩ ra.
Vị thân thích này của nhà ông coi trọng Khương Kiền, khiến cho Phùng Tử Dạng mới vừa thành niên đi câu dẫn.
Từ trước Mạnh Chấn Quốc còn nhớ tình cảm thân thích, hiện tại đều làm ra loại chuyện này, còn thân thích cái gì nữa!
Chầu cơm này, tất cả mọi người đều ăn không thoải mái, chỉ có Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn coi như chỗ không người mà ăn liên tục, người không biết còn nghĩ rằng hai người cảm tình thật tốt.
Mới vừa ăn xong, Mạnh Chấn Quốc gác đũa sang một bên rồi nhìn về phía quản gia đứng ở một bên: "Phiền toái anh đem hai người kia ra ngoài một chút."
Phùng Tử Dạng cùng cô ba: "?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh gia bên trong hô thiên thưởng địa, nhưng không làm nên chuyện gì.
Mạnh Thử Hàn nhìn đến cô ba cùng Phùng Tử Dạng bị lôi đi, ở Mạnh gia cũng không có gì đề làm liền muốn đi trở về,sau đó cùng Mạnh Chấn Quốc cùng mẹ Mạnh từ biệt.
Trước khi rời đi, Mạnh Chấn Quốc từ thư phòng cầm một phần hợp đồng cho cô, "Con cùng hợp đồng Đỉnh Minh ăn tết xong trở về liền đến kỳ, nếu con còn muốn ở giới giải trí chỉ có thể đầu quân cho Vạn Thịnh."
Trước kia Mạnh Chấn Quốc cũng kêu Mạnh Thử Hàn về công ty nhưng Mạnh Thử Hàn đều cự tuyệt, lúc này Mạnh Thử Hàn ngồi ở trên xe lăn ngẩng đầu nhìn Mạnh Chấn Quốc thật lâu.
Nếp nhăn trên mặt Mạnh Chấn Quốc so với năm trước thêm rất nhiều, tóc cũng trắng một mảnh.
Từ sau khi Mạnh Chung Xu không còn, cô liền rất ít khi về nhà.
Có thể là lòng có ngăn cách lại hoặc là cùng trong nhà vốn dĩ không quá thân cận.
Khi đó người trong nhà liền thích Mạnh Chung Xu, chị ấy ưu tú, thành công, Mạnh Chấn Quốc coi trọng chị ấy cũng thực bình thường.
Mà Mạnh Thử Hàn lại thuộc về trạng thái nuôi thả, chỉ có dùng tiền không hết.
Mạnh gia yêu cầu một người con gái ưu tú, thực đáng tiếc, hiện tại chỉ còn lại có Mạnh Thử Hàn.
Đôi mắt cô rũ xuống, hàng mi dài khẽ run nhè nhẹ giống như cánh bướm đang bay.
Khương Kiền rũ mắt nhìn cô, ngón tay trắng nõn thon dài đang nắm xe lăn, đốt ngón tay xông ra trở nên trắng, trong lòng hẳn là không phải thực bình tĩnh.
Anh cúi người duỗi tay cầm tay Mạnh Thử Hàn, trong tay một mảnh lạnh lẽo.
Anh tiếp nhận hợp đồng trong tay Mạnh Chấn Quốc gật đầu: "Tiểu Hàn sẽ suy xét."
Mạnh Thử Hàn thở một hơi nhẹ nhõm, tùy ý cho Khương Kiền lôi kéo, độ ấm trong lòng bàn tay anh truyền tới khiến tay cô cũng dần dần có chút ấm áp.
Dùng dư quang nhìn, người đàn ông bên cạnh chững chạc lại cao lớn giống như một cây thanh tùng đứng ngạo nghễ.
Chỉ cần đứng như vậy đã làm cho người ta vô cùng tâm an.