Nhật ký bí mật của Joo Won
Có một căn bệnh gọi là Hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên. Một căn bệnh có triệu chứng kỳ lạ, khiến người mắc bệnh ngày nào cũng như được sống trong những câu chuyện cổ tích, vì những hình ảnh bị biến đổi tỉ lệ rất kỳ quặc như thể nhìn ngược kính viễn vọng, nhưng cũng rất đau đớn. Rõ ràng tôi đang mắc chứng bệnh này. Nếu không thì có lý nào mỗi giây phút tôi ở cạnh Gil Ra Im đều trở thành câu chuyện cổ tích như thế này? Và câu chuyện cổ tích ấy tuy đẹp đẽ nhưng đượm buồn, hoang đường nhưng lại rất thú vị.
Sự đau đớn khổ sở như cơn sóng thần mạnh mẽ cuốn lấy tôi tuần vừa rồi đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Chỉ đọng lại từng hơi thở của Ra Im nằm ngủ bình yên trong Ⱡồ₦g иgự¢ tôi. Cơ thể em, nhịp đập trái tim em, hơi thở đều đặn của em lấp đầy tâm trí tôi. Chỉ có những điều ấy đang chế ngự tôi. Giây phút bình yên đã tìm đến cõi lòng bị đốt thành tro. Đau khổ cũng là bình yên.
Cuối tuần, tôi nhận được cuộc gọi từ Jeong Hwan. Anh ta nói trường võ sẽ mở đợt tập huấn, không biết liệu tôi có muốn đi cùng hay không. Anh ta cho biết dạo gần đây tâm tình Ra Im vô cùng khó chịu, còn bảo tôi đây là thời điểm thích hợp nhất để tấn công tình cảm của Ra Im. Nếu tôi cũng tham gia luyện tập, anh ta sẽ giúp tôi có được vị trí thật thuận lợi để tiếp cận cô ấy và ở cùng nhau nên nhất định phải làm cho tốt. Tôi hỏi Jeong Hwan:
- Tại sao anh lại giúp tôi và Ra Im đến với nhau?
Anh ta cười sảng khoái rồi mới hạ giọng đáp:
- Bởi vì Joo Won của chúng ta rất nhiều tiền cơ mà. Kiếm nhiều tiền, biết tiêu tiền, tôi hy vọng cậu sẽ nắm chắc lấy Ra Im không buông tay. Đổi lại, cậu cứ quan tâm chúng tôi một tí là được.
Tôi rất thích thú với câu trả lời của anh ta. Tôi biết dẫu sao thì trong lòng anh ta vẫn có một phần tình cảm như tình huynh đệ với Gil Ra Im.
- Địa điểm tập huấn ở đâu?
- Vẫn chưa quyết định được địa điểm cụ thể.
- Anh nghĩ sao nếu tôi cung cấp địa điểm tổ chức?
- Nếu cậu tìm giúp chỗ tá túc luôn thì quá tuyệt. Công việc cậu bận bịu như thế, không có vấn đề chứ?
- Nếu trong tuần này thì không sao. Không, nếu tiện thì cứ đi ngay tuần này đi. Nước sạch, không khí trong lành, môi trường thư thái cùng không gian yên tĩnh. Muốn tìm địa điểm như thế này thì cứ đến những nơi không ai sống, quá dễ.
- Ok, Joo Won giỏi kiếm tiền thích chỗ nào thì chỗ đó đều được hết.
Vậy là tôi quyết định sẽ lấy khu nghỉ mát ở Jecheon làm địa điểm tiến hành tập huấn cho trường võ. Tuy khu nghỉ mát này vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng phòng nghỉ dành cho khách đã hoàn thành nên sẽ không có vấn đề gì nếu tổ chức ở đây. Hơn nữa, tôi cũng dự định đến đây một chuyến để khảo sát tiến độ thi công khu vực này. Vậy là một mũi tên trúng hai con chim, vừa giám sát công việc, vừa gặp được Ra Im.
Ngày tổ chức huấn luyện, tôi đến khu nghỉ mát từ sớm để chuẩn bị tất cả mọi thứ trước khi Ra Im đến nơi. Khu nghỉ mát này được xây dựng nhưng vẫn duy trì trạng thái tự nhiên vốn có, đảm bảo không làm dịch chuyển bất kỳ ngọn cây phiến đá nào, có thể ví như chốn đào hoa viên vậy. Theo tiến độ này thì đến cuối tháng khu nghỉ mát sẽ khánh thành. Đúng là việc tốt.
Đoàn khảo sát công trình đi tới khu nhà nghỉ cùng lúc một chiếc xe tiến vào bên trong khu nghỉ dưỡng. Là xe chuyên dụng của trường võ. Tôi để cho những người trong đoàn khảo sát công trình đi trước rồi mới quay lại phía chiếc xe. Tất cả mọi thành viên trường võ, ngoại trừ Jeong Hwan, đều nhìn tôi với ánh mắt sững sờ. Tôi giả vờ ngạc nhiên.
- Tôi có vài việc phải đến đây, sao lại gặp nhau tình cờ vậy nhỉ?
- Cũng đúng. Sự trùng hợp thế này đôi khi cũng xảy ra. Chúng tôi đến tham gia tập huấn.
Jeong Hwan nhanh chóng đáp lại. Ra Im liền giương cặp mắt đầy nghi ngờ, hết nhìn tôi lại nhìn Jeong Hwan một hồi rồi hỏi:
- Hai người làm gì đấy? Lần này có phải thật sự tình cờ không?
Tôi và Jeong Hwan đồng loạt nhún vai thay vì trả lời. Ra Im bĩu môi tỏ vẻ không vui, quay sang lấy hành lý từ trên xe xuống mang lên vai. Tôi đưa tay đỡ lấy ba lô từ trên vai cô.
- Cô còn có chuyện cần nói với tôi cơ mà. Tôi là người bận rộn, nhưng cũng không quên thúc giục cô đâu, cô vẫn chưa có kết luận sao?
- Tôi không rảnh rỗi để dành thời gian suy nghĩ mấy vấn đề chẳng thú vị gì như thế.
- Sao cứ phải đắn đo lâu thế! Được rồi. Sau này chúng ta sẽ nói lại vấn đề ấy một cách bình tĩnh. Nghe nói mấy hôm trước cô gặp Choi Woo Young. Hai người làm gì thế? Lại anh anh em em cười cười nói nói à?
- Chúng tôi làm gì cũng đâu có liên quan đến anh.
- Sao lại không liên quan? Chúng ta có mối quan hệ của hai người đã hôn nhau mà.
Ra Im vội vàng lấy tay bịt miệng tôi lại, sợ bị người khác nghe thấy, cô đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh rồi tức giận nói:
- Anh chán sống lắm rồi phải không? Nghiêm túc đứng đắn một giây cũng không được à?
Tôi thật sự không biết mình điên cuồng đến mức đó. Sao tôi lại thích người phụ nữ đối xử với tôi theo cách này đến vậy?
Khu nhà nghỉ tôi chọn nằm lọt thỏm trên sườn núi, như hòn đá giữa rừng sâu. Toàn bộ thành viên trường võ đều đồng thanh trầm trồ không gian trước mặt, thể hiện vẻ thích thú cực độ. Có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bản thân có thể giúp đỡ hoặc làm việc gì cho ai đó. Tôi chầm chậm bước vào nhà nghỉ với tâm trạng lâng lâng.
Đoàn người của trường võ lục ᴆục xách đống hành lý lỉnh kỉnh vào phòng sách rồi ngồi thành một vòng tròn xoay quanh Jong Su. Tôi không ngồi cùng với họ mà lùi về phía sau một chút. Sau khi Jong Su trình bày với các thành viên lịch trình của đợt tập huấn, anh ta lẳng lặng nhìn hết một lượt tất cả mọi người. Trong tích tắc tất cả mọi âm thanh dường như ngưng bặt, không gian rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau Jong Su mới nói tiếp:
- Vị trí này, là vị trí của người sẽ dẫn dắt trường võ trong năm tới. Hết năm nay tôi sẽ không còn làm người đại diện cho trường võ nữa. Nếu một người liên tiếp nắm giữ vị trí lãnh đạo, khi người đó bị thương hoặc ૮ɦếƭ thì đội sẽ tan rã. Vì thế, đây là truyền thống mà các đàn anh đi trước đã đề ra, mỗi năm sẽ đổi người đại diện một lần. Cho dù vị trí người đại diện có trống do tai nạn không mong muốn thì ai cũng có thể trở thành người lãnh đạo, dẫn dắt cả đội đi tiếp. Người đại diện cho trường võ chúng ta năm 2011 tới, Hwang Jeong Hwan, sẽ phải vất vả rồi.
Jong Su vừa dứt lời, Jeong Hwan từ chỗ ngồi đứng bật dậy, gương mặt tràn đầy vẻ quyết tâm nói với tất cả mọi người:
- Sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Tất cả đồng loạt vỗ tay hết sức mình. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu. Nếu thay đổi vị trí đại diện thì mọi người hoặc là vui mừng tột độ, hoặc là tiếc nuối chứ, nhưng không hiểu sao không khí lúc này lại rất hùng hồn, ai cũng hừng hực khí thế. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, không thấu hiểu được những điều đó mà thôi. Trong khi các thành viên chúc mừng bằng tràng vỗ tay giòn giã, Jong Su nhường lại chỗ ngồi cho Jeong Hwan rồi lẳng lặng đi ra ngoài một mình. Ra Im cũng đứng dậy đi theo anh ta.
Jong Su và Ra Im càng đi càng xa khu nhà nghỉ, tiến về phía con đường tản bộ. Nhìn hai bóng lưng đang sánh vai nhau dạo bước phía trước, tôi chợt phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người bọn họ. Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi tiếp tục lặng lẽ đuổi theo sau. Bên tai vang lên đoạn đối thoại.
- Núi khi vào đông là quang cảnh em thích nhất trong bốn mùa.
- Tại sao?
Jong Su ngây người nhìn Ra Im.
- Khuôn mặt thì lạnh, cơ thể thì ấm, đi bộ tuy có mất sức nhưng nếu dừng lại thì sẽ bị ૮ɦếƭ cóng. Em thích cảm giác phải bước tiếp, đi tiếp để cảm thấy trái tim mình đập rộn rã, đập đến khi nổ tung. Nếu cứ tiến bước nhất định sẽ lên đến đỉnh.
Nghe những lời nói ấy, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình. Mỗi câu nói của cô như khiến gương mặt tôi lạnh dần, gần như đóng băng. Từng hơi thở của tôi tỏa ra làn khói trắng xóa. Giọng nói cô cứ vang vọng lại.
- Về Dark Blood ấy. Anh nghĩ em có thể lọt vào vòng thử vai cuối cùng không?
- Nếu em đậu, em sẽ chọn làm diễn viên sao?
- Ấy, em sao có thể làm diễn viên được. Bộ phim này hầu hết là cảnh hành động, vai diễn của em cũng không phải vai chính nên em mới muốn thử một lần xem sao. Em cũng hy vọng nếu như được tuyển sẽ mau lành nghề, có thể nhanh chóng trở thành đạo diễn võ thuật. Anh nghĩ em không có tố chất làm đạo diễn ạ?
- Em có biết điều này không, không biết từ bao giờ, anh trở nên sợ hãi những cuộc gọi đến vào lúc nửa đêm. Bởi vì câu đầu tiên anh hỏi khi nghe những cú điện thoại đêm khuya thường là “Ở bệnh viện nào? Đã đi rồi sao?” Ngay cả câu giã từ cũng không nói được, chỉ biết đưa tiễn đồng đội, rồi mỗi ngày đều quanh quẩn với suy nghĩ, là do người ấy đã thay thế mình, lẽ ra chính bản thân mình mới là người phải ra đi, rồi trước khi lại mất thêm ai đó, ngày mai hãy nghỉ việc đi, ngày mốt phải nghỉ việc thôi… Ngày nào anh cũng nghĩ như thế. Cả em cũng vậy, khi em có một đội của riêng mình thì những việc đấy chắc chắn em sẽ gặp phải. Anh ước gì mình còn có thể nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, trước khi nhận được cuộc gọi lúc nửa đêm và nghe tin họ đã nằm xuống.
Nghe đến đây, tôi không thể nào bước tiếp theo sau họ nữa. Tôi cảm nhận được gánh nặng cuộc sống to như núi họ phải mang trên vai. Tôi xoay lưng lại trong khi họ vẫn bước xuống núi, thầm cầu nguyện. Tôi mong Ra Im hãy đặt xuống gánh nặng cô mang trên vai và chạy đến nép vào vòng tay tôi.
Tôi một mình đi dạo khắp khu nghỉ mát đến tối muộn mới quay về phòng. Một bên, vài người đang chén chú chén anh bàn chuyện rôm rả, đằng kia thì vừa gảy đàn vừa ngân nga ca khúc của Kim Kwang Seok. Còn Ra Im giữ cho mình một góc, ôm chăn nằm ngủ. Tôi lại gần nằm xuống bên cạnh cô, nhìn không chớp mắt gương mặt đang ngủ say. Ngắm một khuôn mặt say ngủ của ai đó thật sự khiến tâm trạng người ta trở nên dễ chịu. Sự hồi hộp khiến tim tôi đập thình thịch như đang nhìn trộm một khu vườn bí mật, những khoảnh khắc thường nhật đặc biệt mà cô cố che giấu. Tôi vừa ngắm em ngủ, vừa đắm chìm bản thân trong dòng cảm xúc.
Vầng trán cao rộng dường như đang tỏa sáng, lông mi dài và đậm nét, sống mũi cao thẳng và nhỏ, đôi môi như nụ hồng đang hé mở. Cô gái nhỏ nhắn và khả ái này sao lại có thể gánh vác những công việc nguy hiểm như thế kia?
Bờ vai nhỏ nhắn của em khẽ nhấp nhô. Tôi nghe thấy một vài âm thanh nhè nhẹ phát ra từ đôi môi em mềm mại. Tôi đưa tay lên khẽ day vào giữa đôi lông mày đang nhíu lại trên trán em, bỗng em mở to mắt.
Chúng tôi cứ như thế, nhìn nhau không nói một câu.
“Giấc mơ hàng ngày của em có điều gì ưu phiền đến vậy?”
“Vì trong giấc mơ của em… có anh…”
“Ở bên cạnh tôi dù chỉ là giấc mơ, em cũng không thấy hạnh phúc sao?”
“Dẫu thế, anh hãy cứ đến đi. Cả ngày mai lẫn ngày mốt…”
Cây cam của Ra Im
Sau khi kết thúc đợt tập huấn và quay trở về cuộc sống hằng ngày, tâm tình Ra Im buồn phiền đến cực hạn. Cô bắt đầu mắc phải “hội chứng Joo Won”. Dù đang đi một mình trên phố nhưng cô luôn cảm thấy như có Joo Won đang đi bên cạnh, nhìn lên bầu trời cũng thấy gương mặt anh. Dù chỉ ngồi yên một chỗ không làm gì cả, trong đầu cô vẫn luôn văng vẳng những câu nói của anh như âm thanh ở sát bên tai.
Khi cùng nhau tản bộ trên con đường núi ở khu nghỉ dưỡng, Joo Won đã thổ lộ tình cảm với cô. “Trước kia tôi đã từng cùng em dạo bộ như thế này. Em thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi. Vì vậy hai chúng ta cứ đi bên cạnh nhau như vậy đấy.” Phải chăng vì câu nói ấy mà cô mới bị ảo giác, lúc nào cũng nhìn thấy anh, nghe được giọng nói của anh, nhưng khi định thần lại, tìm kiếm xung quanh thì không thấy ai. Đương nhiên việc này không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Ngay cả lúc cùng với Oska luyện tập leo núi cũng như vậy. Cô thường xuyên không thể tập trung tinh thần và đưa tay quờ quạng trong không khí, thấy thế Oska bèn hỏi:
- Em gặp chuyện gì sao? Hôm nay tinh thần em có vẻ như bay lên tận mây rồi…
Vừa nghe xong, Ra Im liền trấn tĩnh lại, nở nụ cười bẽn lẽn.
- Xin lỗi. Hôm qua em không ngủ được nên… Nào, vậy từ bây giờ chúng ta phải thật cẩn thận. Đây là giai đoạn anh đã thành thạo ở mức độ nhất định nên dễ mắc sai lầm. Anh hiểu chứ? Giai đoạn người tập quá tin tưởng vào thực lực non nớt của mình mà khoe mẽ là dễ gây ra tai nạn nhất.
- Khoe… khoe mẽ?
- Anh hiểu chứ? Nào, trọng điểm của ngày hôm nay là, phải luôn nghi ngờ thực lực của bản thân.
- Em không biết đấy là thứ anh giỏi nhất sao? Nếu em thấy có ca sĩ nào thường xuyên nghi ngờ năng lực của bản thân bằng anh thì cứ bảo ca sĩ ấy đến gặp anh.
- Chỉ nghi ngờ không thì có vấn đề rồi. Bây giờ chẳng phải là thời điểm công nhận sao?
Nói rồi cô nhìn Oska mỉm cười trêu chọc.
- Hầy! Từ lần trước đã vậy rồi, em là anti-fan phải không? Anti-fan trà trộn vào chứ gì?
- Anh ồn ào quá đấy, vận động làm nóng lần cuối đi. Bật người một trăm lần, hít đất năm mươi, gập bụng… hủy, hủy, không cần làm động tác này!
- Tại sao? Anh ưng ý cái đó nhất đấy!
Oska đáp lại với vẻ mặt trêu ghẹo. Ra Im đang sắp xếp lại dụng cụ thì trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Joo Won gập bụng cùng với cô. Cảm xúc bối rối khi ấy lại nổi lên làm lòng cô ngổn ngang. Cô lắc đầu thật mạnh để đẩy những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu óc.
Oska dừng xe ở trước bãi đất trống, nơi nhìn xuống là có thể lờ mờ thấy được căn nhà cô đang ở. Ra Im tháo dây an toàn rồi quay sang nói với Oska:
- Lần nào cũng để anh đưa về nhà thế này, cảm ơn anh nhiều.
- Em là sư phụ của anh nên dĩ nhiên anh phải chăm sóc chu đáo tận tình chứ…
Đang nói, đột nhiên trong tích tắc khuôn mặt của Oska đông cứng như đá. Ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc xe hơi cao cấp phía trước. Ra Im cười đến rung cả vai, hỏi Oska:
- Sao vậy? Là người anh quen sao?
- Ra Im. Tạm thời em đừng vào nhà vội. Em hãy đến nơi nào đó gần đây cho đến khi anh gọi điện. Tuyệt đối không được vào, em biết chưa?
Nói xong, anh liền bước xuống xe rồi vội vàng chạy về hướng ngôi nhà của cô. Có gì đó rất lạ lùng ở đây. Ra Im cũng chạy theo sau Oska.
Vừa bước lên bậc cầu thang dẫn lên nhà, cô nghe thấy tiếng tranh cãi của Oska với ai đó. Tim cô bỗng nhiên chùng xuống. Chủ nhân giọng nói đang đối đáp với Oska chính là phu nhân Moon Bun Hong. Cô cắn chặt môi dưới, từ từ bước vào nhà. Mẹ Joo Won đứng giữa phòng khách nhà cô, đang gân cổ lên quát tháo người khác. Còn Ah Young thì chỉ biết đứng im một bên di di chân xuống nền nhà.
- Ở… ở đây sao lại…
Nghe thấy cô cất lời, bà ta quắc mắt nhìn cô rồi quay sang Oska với biểu cảm khó diễn tả.
- Lại là tình huống gì nữa đây? Hai người cùng đi rồi cùng về với nhau sao? Hai người là gì của nhau?
Oska cởi giày bước vào trong nhà, nắm lấy cánh tay của bà rồi nói:
- Dì lại định viết tiểu thuyết nữa đấy à? Chuyện không phải như vậy đâu, đi thôi.
- Cậu ở yên đó đi!
Phu nhân Moon Bun Hong gạt phắt tay Oska ra rồi hướng về phía Ra Im cất cao giọng hỏi:
- Cô, nghe nói cô cùng với Joo Won đến Jecheon, đúng không? Cô rốt cuộc là loại con gái gì thế hả? Cô, chính miệng cô đã nói rồi cơ mà. Đối với cô, Joo Won dù có qua lại tạm thời cũng không có tư cách, đúng không? Cô đã nói nó đừng có bén mảng đến bên cạnh cô! Cô hành động như một đứa đánh mất hết tự trọng, lại muốn tôi diễn vai bà mẹ độc ác à? Tuy nghèo khó, không có gì trong tay nhưng ít nhất cũng phải có danh dự chứ, tại sao lần nào cô cũng cầm dao đâm vào lưng người ta thế hả?
Nhìn thấy Ra Im cúi đầu xuống không nói được lời nào, Oska bước lên phía trước.
- Dì. Xin dì hãy thôi đi. Ra Im có tội tình gì chứ? Dì không nên ở đây làm thế này mà hãy về nhà hỏi lại Joo Won đi, được không dì?
Bà ta cầm lấy một hộp đồ rồi quẳng nó đến trước mặt Ra Im. Nắp hộp mở bung, toàn bộ đồ ở bên trong hộp văng hết ra sàn nhà. Là những chiếc quần đùi của Joo Won. Không lâu trước, anh để lại rồi đi mất. Bà ta nhìn Ra Im hết sức khinh miệt rồi nói thẳng vào mặt cô:
- Hỏi Joo Won thì được gì? Chỗ ở như ăn mày thế này, bảo ai dám bước vào chứ!! Cô điên rồi sao? Có Joo Won đứng phía trước bảo hộ cho cô nên cô không coi ai ra gì đúng không?
- Là hiểu lầm cả ạ. Chuyện như bác nghĩ tuyệt đối không có.
- Không có chuyện như thế sao những thứ này lại ở đây? Chẳng lẽ đây là quần áo của cô à? Ở cô bốc lên mùi của một đứa lớn lên mà không có bố mẹ dạy dỗ. Bố mẹ cô đã dạy cô nếu sống vất cả quá thì bám lấy đàn ông à?
Trong giây lát, sắc mặt Ra Im trở nên trắng bệch.
- Vừa nãy, bác nói gì cơ?
- Tôi có nói sai gì đâu? Để cho bố mẹ phải bị chửi bới chính là do cô.
Ra Im cố gắng chịu đựng để khỏi bật khóc, dùng hết sức hét lên:
- Bà hãy rút lại những lời vừa nói đi. Hãy rút lại lời nói ngay!
- Ở đâu có cái loại con gái dám la lối tiếng lớn như thế!
- Kim Joo Won, anh ta thích tôi. Và tôi cũng đã bắt đầu thích anh Kim Joo Won. Nhưng bây giờ thì dù có ૮ɦếƭ tôi cũng không bao giờ gặp anh ta nữa. Anh ta không phải là người có thể khiến tôi mang xuống mồ nỗi hận cha mẹ bị hạ nhục như thế. Anh ta không đáng giá. Cha tôi, là người anh hùng dũng cảm đã bất chấp mạng sống của mình để cứu biết bao nhiêu mạng sống khác. Ông ấy không phải là người đáng để nghe những lời nhục mạ như thế từ các người! Vì thế, bà hãy rút lại những lời vừa nãy ngay lập tức. Bà hãy rút lại ngay!
- Tại sao tôi phải làm thế? Tôi là người có thể nói thêm những câu độc ác hơn nữa và làm những việc còn quá đáng hơn nữa đấy.
Không thể đứng nhìn cảnh tượng trước mắt thêm giây phút nào nữa, Oska dùng toàn lực kéo phu nhân Moon Bun Hong ra khỏi nhà.
- Dì thật là! Đi thôi. Dì thôi đi.
- Các người sao lại thế? Thả ra ngay. Á. Đau. Ta bảo đau!
Ra Im cứ thế ngồi phục xuống nền nhà. Cô đau đến nỗi toàn thân như tê dại. Phẫn nộ và uất ức. Cô ghét chính bản thân mình đã làm cho cha phải bị người khác thóa mạ, cô ghét Joo Won, vô cùng oán hận mẹ anh ta.
- Giống như ăn mày… thật sự…
Ra Im phủ phục xuống nền nhà, khóc nấc lên nghẹn ngào, cả Ah Young đang cố ôm lấy vai cô vỗ về cũng bật khóc theo.
- Ra Im… đừng khóc…
Nội tâm của Yoon Seul
Đĩa hạt dẻ trên bàn, em muốn bỏ đi cũng không được, ăn cũng không xong.
Món hạt dẻ nướng tỏa hơi nóng hổi xung quanh, những dấu chấm hỏi to tướng như số lượng hạt dẻ trên bàn luẩn quẩn trong đầu em.
Em hoài nghi, không biết mục đích của anh khi mua hạt dẻ nướng đem đến cho em.
Em thắc mắc không biết ý nghĩa trong câu nói của anh, “Sao em lại gặp phải một kẻ tồi tệ như anh nhỉ? Sao em lại thích anh đến thế? Anh sẽ suy nghĩ, sẽ thử ngẫm lại từng điều từng điều một. Anh cũng sẽ nghĩ tại sao vì anh mà em phải chịu nhiều tổn thương.”
Đóng cửa trái tim rồi lại mở ra, anh có biết chuyện đó khó khăn và đau đớn đến nhường nào không?
Trái tim là một tác phẩm điêu khắc, đâu thể chỉ cần đến rồi xếp lại những mảnh ghép là được.
Hôm nay, sao anh lại hành động như vậy?
Để rồi những hạt dẻ ấy, em ăn thì không đành, bỏ đi cũng không nỡ.
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Quán cà phê ở Bangbaedong. 2 giờ chiều, thứ Hai
Tôi cho rằng lý do Seuli rời bỏ tôi là vì Jun Hyuk. Nhưng dạo gần đây, càng nghĩ tôi càng không chắc chắn, có thể tôi đã sai lầm. Tôi nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân thật sự. Tôi muốn biết tại sao cô ấy lại mang nỗi căm hận, xuất hiện lần nữa để trả thù tôi.
Tôi đi gặp Hye Mi để hỏi cô ấy có biết lý do tại sao Seuli lại bỏ tôi không. Tôi nhớ Hye Mi chính là người bạn thân thiết duy nhất của Seuli.
- Anh muốn nói anh chia tay với cô ấy mà không biết nguyên nhân tại sao à?
- Người từ chối lời cầu hôn chính là Seuli. Với lại, cô ấy đã sang Mỹ du học cùng với Jun Hyuk ngay sau đó còn gì.
- Làm sao Seuli cùng đi du học với anh Jun Hyuk được. Hai người bọn họ chỉ cùng nhau xuất cảnh lúc đó thôi.
- Em nói gì?!
- Lúc đầu cậu ấy ở Florida khoảng hai tháng, rồi sau đó lại đến Toronto, London, cậu ấy cứ đi qua đi lại ở các nơi ấy, cuối cùng ở Thụy Sĩ là lâu nhất. Hình như khoảng một năm.
- Thật sao? Có thật cô ấy không đi du học cùng với Jun Hyuk?
- Em đã nói không phải rồi cơ mà? Nói thật, anh cũng quá đáng lắm đấy.
- Anh? Tại sao?
- Anh không biết sao? Đàn ông bọn anh đều như thế cả mà? Nếu người đàn ông em yêu hành động như thế trước mặt những người đàn ông khác thì em chỉ muốn ૮ɦếƭ thôi. Ôi, chắc chắn Seuli cũng muốn ૮ɦếƭ lắm… Cậu ấy đã từng uống thuốc…
- Em nói gì? Anh đã làm gì mà bảo quá đáng? Em nói thử đi. Chỉ một chút thôi cũng được.
- Chuyện đó làm sao em có thể nói được. Anh hãy nghe điều đó trực tiếp từ cậu ấy đi. Thật ra em không thân thiết với cậu ấy lắm nên nếu nói ra thì hơi kỳ.
- Không phải em là bạn thân nhất của cô ấy hay sao?
- Em ấy à, em có rất nhiều bạn. Vì Seuli không có bạn nên em và cậu ấy mới thân thiết đôi chút. Nhưng anh cũng có trách nhiệm trong chuyện cậu ấy không có bạn bè đấy. Đối với cậu ấy anh là tất cả, nhưng rốt cuộc cậu ấy chỉ là một phần trong mọi kế hoạch của anh mà thôi. Anh chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc nhớ thật nhiều mà không thể gặp cậu ấy đúng không? Còn Seuli, cậu ấy luôn cô đơn những khi cần anh ở bên nhất. Vì sự nghiệp ca sĩ của anh mà cậu ấy luôn phải giấu giếm tình cảm của mình, trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời người con gái.
Văn phòng của Seuli. 7 giờ tối, thứ Ba
Tôi đi mua một bịch hạt dẻ nướng đem đến gặp Seuli. Khi vừa bước vào, Seuli nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên cô ấy lại dùng giọng nói lạnh băng, bảo sẽ bồi thường thiệt hại cho tôi về chuyện đã làm lộ bản thu âm. Tôi không nói lời nào, ngồi bóc vỏ hạt dẻ rồi đưa cho cô ấy.
- Em ăn một hạt đi. Chẳng phải lúc trước em rất thích ăn hạt dẻ nướng sao?
- Không phải tôi. Trong trí nhớ của tôi, không có thứ gì gọi là hạt dẻ nướng cả. Hình như anh đang nhầm lẫn tôi với cô nàng nào đó trước đây của anh.
Tôi rơi vào cảnh lúng túng như gà mắc tóc khi cô ấy đề cập đến “cô nàng nào đó”.
- Thật sự không phải em sao? Anh đã nghĩ rất lâu nhưng cái này cũng không đúng à? Sao em lại gặp phải một kẻ tồi tệ như anh nhỉ? Sao em lại thích anh đến thế? Anh sẽ suy nghĩ, sẽ thử ngẫm lại từng điều từng điều một. Anh cũng sẽ nghĩ tại sao vì anh mà em phải chịu nhiều tổn thương. Anh đi đây.
Nhà của Ra Im. 3 giờ chiều, thứ Tư
Kết thúc buổi tập leo núi, tôi đưa Ra Im về đến nhà cô ấy. Rồi tôi đã chứng kiến một cảnh không thể tưởng tượng được. Trước mắt tôi là hình ảnh dì đang làm ầm lên trong nhà của Ra Im. Cho dù là Joo Won hay là tôi, ngày hôm nay có thể khẳng định chắc chắn một điều, chúng tôi chỉ là những thằng đàn ông vô tích sự, không thể bảo vệ nổi người phụ nữ của mình.