Trên đường tới bệnh viện, tôi và Tần Mạch chỉ có hai câu đối thoại dưới đây:
“Cái thai là của ai?”.
“Của chó”.
Sau đó chiếc xe việt dã tăng lên siêu tốc, phi vèo tới bệnh viện.
Sau khi tôi tiêm vacxin xong thì Trình Thần chạy tới đó.
Khi ấy tôi đang ôm ௱ôЛƓ bước ra khỏi cổng bệnh viện, Tần Mạch mặt mũi tái xanh đi theo sau tôi. Chẳng ai có lòng dạ nào mà nói chuyện. Trình Thần cuống cuồng lao tới, thấy hai tay tôi trống không, mặt trắng bệch, lớn giọng chất vấn: “Chó đâu? Chó đâu rồi! Hai người mang chó đi làm thịt rồi à?”.
Tôi tức mình cấu lên cánh tay Trình Thần, vặn mạnh một vòng: “Làm thịt rồi á? Tôi muốn làm thịt bà thì có!”. Tôi dùng cái tay bị băng bó trắng lốp run rẩy chỉ vào Tần Mạch, quát hỏi, “Anh ta là như thế nào hả? Chui từ cái cống nào ra thế? Tôi đã nói bà còn làm chuyện như thế nữa thì sẽ tuyệt giao với bà cơ mà! Lần trước bà bị đánh còn chưa đủ sao!”.
Trình Thần nhìn Tần Mạch mà chẳng hiểu gì cả: “Sao chị biết được anh ta là như thế nào. Em nói cho chị biết con chó đang ở đâu trước đi đã?”.
Tôi cho rằng Trình Thần đang muốn giở trò, bèn nhếch mép lên cười cười: “Chó à? Đang ở trên bàn phẫu thuật ấy, em chuẩn bị chờ bác sĩ móc chó con ra hầm nguyên nồi đấy, chị có muốn ăn không? Đây bố thí cho chị một bát canh nóng”.
Trình Thần kinh hãi nhìn tôi, run rẩy chỉ vào tôi mãi cũng không thốt lên được một tiếng.
Di động trong túi đột nhiên rung lên, tôi lấy ra xem, là điện thoại Phương Dĩnh gọi tới, nói đã tìm thấy chú chó rồi, Phương Thư cũng đã đồng ý cho nuôi, nhưng không biết Phương Thư làm sao mà trượt chân ngã trên đường, mặt mũi sưng vù, Phương Dĩnh cứ khóc nói mình không hiểu chuyện. Xem con bé vô cùng thương ông anh trai.
Tôi căm hờn lườm Tần Mạch đang đút tay vào túi ở đằng sau. Hắn đang đờ đẫn nhìn vết máu bị tôi bôi lên trên áo mình.
Tôi nói với Phương Dĩnh là mình cần số điện thoại của Phương Thư, móc 乃út ra, cầm lấy tay Tần Mạch, ghi mười một con số vào lòng bàn tay hắn, rồi ngắt điện thoại.
“Đây là số điện thoại của người bị anh đánh hôm nay, có muốn xin lỗi không thì tùy anh”. Tôi nghĩ, dù sao cách xin lỗi của Tần Mạch đơn giản chỉ là kiểu: áy náy nhiều thì đưa thêm ít tiền, áy náy ít thì bớt tiền đi một chút. Tóm lại là đừng mong nghe được ba từ “tôi xin lỗi” từ cái miệng hắn.
Thế nhưng, tiền cũng vừa đúng là thứ mà gia đình Phương Thư cần. Dù Phương Thư có kiêu ngạo, nhưng sẽ không chối từ tiền.
Tần Mạch nhìn tôi một lúc, rồi thành thực đút tay lại vào trong túi quần: “Đương nhiên tôi sẽ đi tìm anh ta rồi”.
Tần Mạch nói câu này có mùi mờ ám, tôi cũng chẳng thèm suy đoán tâm tư của hắn, quay đầu lại lạnh nhạt nói với Trình Thần: “Phương Dĩnh đã tìm được con chó rồi, tự chị liên lạc với con bé đi”. Nói xong bèn quay người bỏ đi.
Trình Thần nhận ra tôi đã giận, vội vàng đi tới kéo tôi lại: “Hà Tịch, em giận gì chứ?”.
Tôi lạnh lùng nhìn chị.
Chị quay đầu nhìn Tần Mạch, giậm giậm chân có phần bực bội: “Lần này thật sự không phải là chị…”.
“Chị là bạn của ai hả?”. Tôi hỏi, “Muốn bán em đi thế cơ à? Trình Thần, em không thích, không hề thích!”. Tôi không nhìn viền mắt đỏ hoe của Trình Thần, cứng rắn quay người vẫy một chiếc taxi rồi bỏ đi. Tôi nghĩ, nếu không tỏ rõ thái độ thì Trình Thần sẽ không biết được quyết tâm của tôi. Buồn thì cứ để chị ấy buồn một trận đi.
Về đến nhà, tôi lấy thuốc được phát ra cẩn thận so sánh, vacxin dại phải tiêm ba lần, hôm nay là mũi thứ nhất, hôm khác vẫn phải tới bệnh viện, tôi khoanh tròn ngày tháng xong, còn đặt ghi nhớ vào di động, chỉ sợ đến lúc đó lại quên đi tiêm, sau này cứ sống thế rồi phát dại…
Tối vừa ăn cơm xong thì Thẩm Hy Nhiên đáng thương gọi điện tới cho tôi, vừa nhận máy đã liên tục nhận lỗi với tôi, nói xin lỗi mãi mới kể rõ nguồn cơn sự việc.
Hóa ra sáng nay Trình Thần nấu cơm trưa đưa tới công ty Thẩm Hy Nhiên, nhận điện thoại của tôi ở trong phòng làm việc, Trình Thần nghe điện thoại xong thì nóng máu sốt ruột chạy đi, còn Thẩm Hy Nhiên không hiểu ngọn nguồn, nghe Trình Thần nói một hồi xong lại hiểu nhầm, được một lúc thì Tần Mạch đến công ty Thẩm Hy Nhiên để họp, bàn bạc giá cả của một dự án hợp tác, Tần Mạch liên tục ép giá khiến Thẩm Hy Nhiên không còn cách nào nữa, bèn gửi tin nhắn cho Tần Mạch, sau khi Tần Mạch đọc tin nhắn thì vứt lại một câu “Ở nhà có việc” rồi vội vã đi mất. Không có Tần Mạch, đương nhiên Thẩm Hy Nhiên đạt được cái giá mãn nguyện. Về nhà thì Trình Thần cứ khóc sướt mướt không chịu nín, Thẩm Hy Nhiên hỏi han mới biết mình đã gây họa, vội vã gọi điện thoại tới xin lỗi tôi.
Anh ta vất vả giải thích với tôi, còn bên kia cứ vang lên tiếng mắng chửi anh ta của Trình Thần: “Gian thương! Thẩm Hy Nhiên, anh là đồ gian thương!”.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra hôm nay mình thật sự đã hiểu nhầm Trình Thần, chẳng trách chị đau lòng ra nông nỗi ấy, tôi vội bảo Thẩm Hy Nhiên đưa điện thoại cho chị, ngoan ngoãn xin lỗi nhận sai, dỗ dành một hồi chị mới nín khóc.
Ngắt điện thoại rồi, tôi vùi mình trên sofa, chương trình sôi nổi đang phát trên tivi chiếu thẳng vào mắt nhưng chẳng truyền được gì vào đầu óc tôi. Tôi nghĩ tới những lời lúc nãy Thẩm Hy Nhiên đã nói, Tần Mạch xuất phát từ công ty Thẩm Hy Nhiên chậm hơn Trình Thần rất nhiều, nhưng hắn còn tới sớm hơn cả Trình Thần… chắc hẳn xem đã phải phóng nhanh tới siêu tốc rồi, tôi nghĩ có lẽ bằng lái xe của hắn hôm nay bị trừ không ít điểm.
Hơn nữa, rõ ràng hắn thấy tôi hiểu nhầm Trình Thần, còn cãi vã với chị ở cổng bệnh viện, nhưng không hề nói ra chân tướng sự việc, chẳng lẽ muốn chờ tôi mắng Trình Thần, sau đó lại để Trình Thần về nhà dằn vặt Thẩm Hy Nhiên, để bù đắp cho thiệt hại do việc dở hơi hôm nay Thẩm Hy Nhiên gây ra cho hắn sao.
Thật ra kẻ thực sự nham hiểm phải là Tần Mạch…
Nhưng cứ suy đi nghĩ lại như vậy, cuối cùng suy nghĩ của tôi vẫn rơi vào một câu nói khi hắn tức giận xông tới: Em là của tôi, từng tấc da tấc thịt đều là của tôi…
Thật sự khiến tôi rung động muốn ૮ɦếƭ.
Nhưng mà, hắn càng như thế thì tôi càng không hiểu nổi, đã quan tâm như vậy, sao hai năm trước hắn có thể dễ dàng nói chia tay với tôi như thế, mặc dù là do tôi nhắc tới trước khi tức giận. Chẳng lẽ hắn không biết, khi nói chia tay thì thực ra con gái chỉ muốn để bên kia dỗ dành một chút là được rồi.
Nhưng hắn lại đồng ý…
“A!”. Tôi nằm ngửa trên sofa ấm ức gào lên, “Phiền ૮ɦếƭ đi được, đồ cầm thú ૮ɦếƭ tiệt!”.
Thứ hai, tôi tới bệnh viện tiêm vacxin trước, ra khỏi phòng tiêm, tôi vừa oán giận y tá mạnh tay, vừa ôm ௱ôЛƓ lết về phía thang máy. Cửa thang máy vừa mở, người bước ra lại là một gương mặt quen thuộc, là vị khách họ Lâm của tôi, chị cũng trông thấy tôi, gật đầu chào hỏi: “Cô Hà bị bệnh à?”.
Tôi gãi đầu cười hì hì đáp: “Cảm lạnh, cảm lạnh thôi ạ. Chị Lâm không khỏe chỗ nào sao?”.
Chị cũng cười cười: “Bệnh cũ lâu năm thôi, thứ hai nào cũng phải tới khám, không sao hết”.
Tôi gật đầu, tạm biệt chị, chị quay người đi, tôi vào thang máy nhìn lại, phía chị đi tới lại là khoa Tâm lý.
Dù công đoạn dỡ bỏ vất vả, nhưng sắp xếp lại lịch trình công việc trong ngày, những việc cần thể lực còn lại có thể giao cho cậu thực tập Tiểu Triệu mới tới, tôi chỉ cần vẽ bản thiết kế là được rồi. Khoảng thời gian này chị Lâm ở khách sạn bên ngoài, chị không làm việc, thời gian rảnh rồi mỗi ngày rất nhiều, lúc rảnh rỗi chị thích chạy tới đây, đứng trên tầng hai nhìn chúng tôi làm việc. Dường như đây là việc duy nhất chị có thể làm được.
Ngoài công việc, chị Lâm sẽ mời tôi uống tách trà, nói chuyện đôi chút. Lâu ngày tôi cũng dần quen thân với chị.
Nói chuyện nhiều lần với chị, tôi cảm giác chị là một người phụ nữ dịu dàng tới nỗi gần như yếu đuối, chị không có con, nhưng đã làm vợ tới hai mươi mấy năm trời, chồng nhỏ hơn chị ba tuổi, đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, rất ít khi về nhà. Chị cũng không thích ra ngoài cho lắm, ngày nào cũng ru rú ở trong nhà, căn nhà trống vắng trở thành tất cả của chị.
Có lẽ vì đã đến tuổi mãn kinh, cuộc sống thế này khiến chị càng cảm thấy buồn bực hơn, tối nào cũng mất ngủ, một khi nhắm mắt lại thì chị lập tức cảm thấy ma quỷ sẽ tới bắt mình, chồng chị năm nào cũng làm việc ở ngoài, sự giao lưu giữa hai vợ chồng mỗi năm một ít, mỗi khi chị gọi điện cho chồng tìm sự an ủi thì lúc nào bên kia cũng bận rộn đủ việc, chị càng cảm thấy cuộc hôn nhân này không còn ý nghĩa nữa, thế nên cuối cùng không chịu đựng được mà đề nghị ly hôn.
Tôi nhận ra được rằng, nếu người phụ nữ dịu dàng này không bị ép tới đường cùng, chắc chắn sẽ không có dũng khí đề nghị ly hôn với chồng mình.
Thoát khỏi sự ràng buộc của hôn nhân, chị Lâm bớt đi một phần chờ mong, đợi chờ đã mất đi thì đương nhiên cũng chẳng còn thất vọng, hiện giờ, chị cố gắng khiến bản thân mình chấp nhận cuộc sống mới, theo lời yêu cầu mà bác sĩ đã nói với chị, tiếp xúc và nói chuyện nhiều hơn với người khác.
Tôi rất vui khi thấy tinh thần của chị Lâm thật sự dần dần hồi phục.
Khi tôi cho rằng chuyện sẽ tiếp tục phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì việc mà tôi không ngờ được đã xảy ra. Hôm ấy tôi không tới nhà chị Lầm mà thỏa thuận tính hợp lý của bản vẽ thiết kế với Tiểu Triệu ở văn phòng công ty, đang nói thì chị Lâm đột nhiên gọi điện cho tôi, tôi nhận máy mà bên kia chỉ vang lên tiếng ồn ào nhỏ, nhưng chưa nói gì máy đã ngắt luôn.
Tôi thấy kỳ lạ, vội vàng gọi điện lại, di động đổ chuông rất lâu mà không ai nhận máy, sau đó gọi lại thì báo đã tắt máy.
Tôi nghĩ thầm có lẽ di động của chị hết pin, cũng không coi chuyện này là quan trọng, tiếp tục công việc của mình.
Nhưng tới chiều, đồn Cảnh sát đột ngột gọi điện cho tôi nói tôi lập tức tới bệnh viện thành phố một lát. Tôi thấy là lạ, chẳng lẽ cô bé bán đậu phụ bị tôi đánh vào đầu lần trước xảy ra di chứng gì sao?
Tới khi tôi thấp thỏm bất an nhanh chóng tới bệnh viện, nhìn thấy người bị bọc lại bằng túi nhựa trắng, tôi lập tức choáng váng cả người.
“Đây là… Chuyện gì thế này?”. Tôi ngẩn ngơ hỏi cảnh sát bên cạnh, cảnh sát lạnh nhạt nói với tôi: “Chúng tôi điều tra thấy cuộc gọi cuối cùng của nạn nhân là gọi cho cô, thế nên mời cô tới nhận diện thân phận của nạn nhân, sau đó mời cô quay về đồn Cảnh sát cùng chúng tôi lấy lời khai”.
“Nạn nhân…”. Tôi ngẩn ngơ nhắc lại, rõ ràng hôm qua người ấy còn cùng uống trà với tôi mà, tôi lẩm bẩm, “Là chị Lâm, đúng chị ấy, sao lại… ૮ɦếƭ rồi? Sao lại đột ngột như thế này?”.
Cảnh sát cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Bị Gi*t”.