An Nhiên súc miệng xong, soi gương nhìn chung quanh, lại sờ sờ tóc, cảm giác tóc hơi ẩm ướt, dính nhơm nhớp. Cô mở cửa thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Em đi tắm, anh không được để cho người khác đi vào đâu đấy."
Nam Tịch Tuyệt cười một cách đê tiện, gật đầu một cái.
Sau khi tắm xong, An Nhiên mặc bộ quần áo ngủ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra.
Nam Tịch Tuyệt nhìn chằm chằm bộ quần áo ngủ kiểu dáng bảo thủ màu hồng có in hình thỏ trắng trên người cô, vừa cảm thấy đáng yêu, lại cũng vừa cảm thấy đáng tiếc.
An Nhiên thả tóc vẫn còn đang ướt trong khăn tắm xuống, nhìn hai bên một chút, kéo cái ghế ở bên cạnh cửa sổ lại, ngồi ở bên giường, lại dùng khăn tắm bọc tóc lại, vặn vặn bọc tóc giống như vặn bánh quai chèo.
"Lại gần đây, anh lau giúp em."
An Nhiên nhìn Nam Tịch Tuyệt một chút, "Thôi, anh mau ngủ đi, trước mắt chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được rồi.."
Nam Tịch Tuyệt yếu ớt nhìn cô.
Sau khi An Nhiên đã sấy khô tóc, liền đi tới tắt đèn trong phòng bệnh, chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, vén chăn mà Lâm Lâm đang đắp lên rồi nằm xuống. An Lâm Lâm mở mắt nhìn thấy cô, mềm mại gọi một tiếng "Mẹ" ."Lâm Lâm ngoan." An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con gái.
Có mẹ ở bên cạnh, An Lâm Lâm rất nhanh lại ngủ thi*p đi. An Nhiên nằm xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đang định nhắm mắt ngủ, lại nghe thấy từ giường ngủ bên cạnh Nam Tịch Tuyệt ho nhẹ hai tiếng, "Tiểu Nhiên, sao em không ngủ ở đây?"
An Nhiên lật người nhìn về phía anh, nhỏ giọng nói: "Anh ngoan ngoãn ngủ đi, chỗ nào không thoải mái thì gọi em, em ngủ một lát đây."
Cô nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều. Mặt Nam Tịch Tuyệt tràn đầy tiếc nuối, không nặng không nhẹ vỗ vỗ vào cái chân bị thương phía dưới của mình.
An Lâm Lâm là người dậy sớm nhất, sau khi mở mắt, bé phát hiện mình đang nằm trong иgự¢ mềm mại thơm ngát của mẹ, hài lòng nháy nháy mắt, lấy chăn vây quanh người. Bé nâng người dậy, nhìn Nam Tịch Tuyệt qua đầu vai An Nhiên, phát hiện ba cũng đang ngủ ở đây, che miệng cười "Xích xích" rồi lại quay về chăn.
An Nhiên đang mơ màng ngủ, thuận tay vỗ vỗ sống lưng Lâm Lâm, "Bảo bối ngủ đi."
Cô vừa nói, Nam Tịch Tuyệt lập tức tỉnh dậy. Anh nhìn sang, thì thấy An Nhiên đang đưa lưng về phía anh ngủ, bên cạnh cô cái chăn phồng lên thành một khối, bên trong là Lâm Lâm. Không biết bé đang làm gì trong đó, cái khối đó phồng giống như một cái bọc nhỏ, không ngừng ngọ nguậy.
Nam Tịch Tuyệt đè thấp giọng hỏi: "Lâm Lâm, con đang làm gì vậy? Mẹ đang ngủ đó." Anh vén lên một góc chăn hào phóng nói với người bên trong , "Tới đây ngủ với ba?"
Lời mời của Nam Tịch Tuyệt khá mới mẻ, An Lâm Lâm hưng phấn gật đầu một cái, dùng cả tay chân bò ra ngoài, lại bị An Nhiên vẫn còn nhắm mắt ôm lấy vòng eo mũm mĩm kéo trở lại, "Ba trên người có vết thương, Lâm Lâm quay lại ngủ tiếp với mẹ một lúc nữa."
Nam Tịch Tuyệt nghe thấy giọng nói của cô khàn khàn vì vẫn chưa tỉnh ngủ, săn sóc nói: "Không có việc gì, anh thấy con gái thức dậy mà không chịu nằm yên, ảnh hưởng tới giấc ngủ của em. Bây giờ còn sớm, em ngủ tiếp một lát."
"Ừ." An Nhiên đáp một tiếng, đầu lại vùi vào trong chăn.
An Lâm Lâm đẩy đẩy An Nhiên: "Mẹ ngủ ở bên kia." An Nhiên thuận theo lật người. An Lâm Lâm hài lòng từ phía sau ôm lấy An Nhiên, bàn tay nhỏ xuyên qua dưới nách cô sờ lên иgự¢ cô. Mới vừa rồi An Nhiên ôm bé, An Lâm Lâm sờ không tới mimi (иgự¢) mà bé yêu thích, nên vẫn cố gắng vươn tay ra. Lần này rốt cuộc cũng thành công, bé cười "Khanh khách", "Mẹ, Mimi thật mềm."
An Nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm, nhắm mắt lại cười nói: "Sau này Lâm Lâm cũng có mà."
An Lâm Lâm không quá tin tưởng cúi đầu xem xem bản thân, lồi ra, thịt nhiều, chỉ có một chỗ mềm mại nhất, chính là cái bụng nhỏ của bé⋯⋯ chẳng lẽ là, sau này khi lớn lên thịt ở bụng sẽ chạy lên phía trên sao? ( đáng yêu quá :**)
Lúc An Nhiên từ từ tỉnh lại thì An Lâm Lâm đang ngồi ở trước giường của Nam Tịch Tuyệt, mở miệng để ba đút cháo."A ô a ô", thưởng thức hương vị thơm ngon.
An Nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi thơm, vén chăn lên xuống giường, sờ sờ đầu con gái, "Ăn cái gì vậy, thơm thế."
Mắt to của An Lâm Lâm cười đến mắt to cười đến cong cong , "Nước canh Pháp."
An Nhiên nhận lấy cái chén từ trong tay Nam Tịch Tuyệt, dùng cái muỗng khuấy khuấy cháo trong chén, đậu phộng nấu chín nở bung, táo ngọt, long nhãn, ý dĩ cùng hạt sen, buồn cười: "Ừ, đây là nước canh Pháp,tên tiếng Trung cháo Bát Bảo." Múc một muỗng lớn đưa tới miệng Lâm Lâm, "A, há miệng ăn tiếp nào?"
"Con ăn no rồi." An Lâm Lâm chép miệng, bé cố gắng đi về phía Nam Tịch Tuyệt, "Mẹ cho ba ăn đi, ba còn chưa có ăn."
Con gái quả thật là chiếc áo nhỏ thân thiết! Nam Tịch Tuyệt vui mừng nghĩ, cùng lúc nhìn về phía An Nhiên.
"Con ngoan ngoãn ngồi yên đi, đừng ᴆụng vào ba con." An Nhiên căn dặn, đưa muỗng cháo vào trong miệng Nam Tịch Tuyệt.
Bữa sáng Louis đưa tới rất phong phú, có bánh bao, một ít dưa cải, còn có cả điểm tâm ngọt của Pháp. An Nhiên từng miếng từng miếng đút cho Nam Tịch Tuyệt ăn no, còn không ngừng dặn dò An Lâm Lâm không được nghịch ngợm, không được cọ vào vết thương của ba. An Lâm Lâm nhìn ba ăn ngon như vậy, tự dưng lại cảm thấy đói bụng, cũng muốn ăn.
Hai người họ mỗi người một hớp, thỏa mãn vui sướng, An Nhiên lại mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi. Chỉ là, khi Lâm Lâm lôi đoạn giấy vệ sinh trịnh trọng lau mồ hôi cho cô thì tất cả lỗ chân lông của An Nhiên đều thả lỏng vô cùng thoải mái.
Lâm Lâm đúng là tâm can bảo bối của cô. Lớn thêm một chút, đôi lông mày nhỏ càng thêm khí khái bừng bừng, rất giống Nam Tịch Tuyệt. An Nhiên có cảm giác, vẫn yêu chưa đủ con gái rượu của mình.
Sau khi ăn cơm xong, bác sĩ tới phòng kiểm tra, xác nhận Nam Tịch Tuyệt đã không có việc gì, An Nhiên mới yên tâm. Cô ôm Lâm Lâm đặt trên đùi, lắc lắc, thương lượng với bé chuyện đi gặp bà Niệm Hồng.
"Bà ngoại?" An Lâm Lâm tự hỏi, "Có phải bà rất hung dữ không?"
"Sẽ không, bà ngoại rất dịu dàng."
"Kia, " An Lâm Lâm vô cùng hăng hái hỏi, "Có phải mẹ và bà ngoại rất giống nhau không?"
An Nhiên suy nghĩ một chút, "Ừ, cũng hơi giống thôi. Tuy nhiên mọi người đều nói mẹ giống ông nhất⋯⋯ đặc biệt là mắt cực kỳ giống."
An Diệc Bác rất đào hoa, lúc còn trẻ khuôn mặt anh tuấn kiệt xuất làm khuynh đảo tâm tình rất nhiều thiếu nữ. Khâu Thiểu Trạch và An Nhiên cũng được di truyền đôi mắt kia, dẫn đến anh em bọn họ giống nhau đến kinh người.
"A." An Lâm Lâm uốn éo thân thể tới nhìn kỹ An Nhiên, nghiêm túc kéo kéo khuôn mặt, "Mẹ, tại sao mặt của con lại tròn, còn mẹ thì nhọn? Tại sao bộ dạng của con không giống mẹ?"
Nam Tịch Tuyệt cười lên, đưa tay Ϧóþ Ϧóþ gương mặt của bé, "Lâm Lâm chắc chưa nhìn thấy mẹ con khi còn bé, lúc mẹ bằng con bây giờ, mẹ và con không khác nhau mấy, so với mặt con còn tròn hơn."
An Lâm Lâm yên lòng thở dài một hơi, An Nhiên trợn mắt nhìn Nam Tịch Tuyệt một cái.
Louis đi tới, gõ gõ cửa phòng đang mở, "Tiên sinh, lão gia đã tới."
Nụ cười đang đọng trên khuôn mặt Nam Tịch Tuyệt, dần dần biến mất, động tác của An Nhiên cũng cứng ngắc, An Lâm Lâm không rõ có chuyện gì, nằm ở trên đầu vai mẹ nhìn về phía người đàn ông vừa mới vào cửa.
"Nhiên Nhiên!" Bà Niệm Hồng đã giành tiến vào trước ông Nam Tĩnh, gọi con gái một tiếng, không kiềm nổi nước mắt rơi như mưa. Bảo bối của bà, đã trưởng thành. Cô ngồi như vậy, nhìn sang, so với mấy năm trước đã chững chạc hơn rất nhiều.
An Nhiên quay đầu lại, "Mẹ!" Cô đặt Lâm Lâm xuống, bước nhanh tới ôm lấy bà Niệm Hồng, "Mẹ, con ⋯⋯rất nhớ mẹ!"
An Nhiên không dọa đến Lâm Lâm, nhưng cô không khống chế được, ở trong иgự¢ bà Niệm Hồng khóc như một đứa trẻ. An Lâm Lâm ngang nhiên xông qua, an ủi vỗ vỗ chân An Nhiên, giọng nói non nớt nói: "Mẹ không khóc, ngoan ngoãn nghe lời." Đôi mắt to đen nhánh sáng ngời của bé nhìn về phía bà Niệm Hồng, hơi trách cứ, "Phải dỗ như vậy."
Ánh mắt của bà Niệm Hồng dừng trên mặt An Lâm Lâm một lát, lại dời về phía Nam Tịch Tuyệt, trong lòng lập tức hiểu. Trước khi đến Nam Tĩnh không nóng không lạnh nói cho bà biết Nhiên Nhiên và Nam Tử đã có đứa bé, bà còn tưởng rằng An Nhiên đang mang thai. Đây⋯⋯ tiểu cô nương này cũng đã biết nói chuyện, tự mình đứng được vững vàng rồi, chắc phải bốn năm tuổi.
Chẳng lẽ là. . . . . . Bà Niệm Hồng ôm chặt lấy con gái, "Nhiên nhiên, mấy năm nay, con vất vả rồi."
An Lâm Lâm nghiễm nhiên trở thành người tỉnh táo nhất trong phòng, bé đi tới bên cửa sổ kéo một cái ghế lại đây, đẩy tới bên cạnh Nam Tĩnh, "Mời ngồi."
Nam tĩnh cúi đầu nhìn đứa bé một chút, đôi môi giật giật, sau đó trầm mặc ngồi xuống.
Ông lạnh lùng nhìn Nam Tịch Tuyệt, chờ một lời giải thích từ phía con trai.
Nam Tịch Tuyệt tránh ra ánh mắt của ông, ngoắc ngoắc ý bảo Lâm Lâm đi tới, rồi sau đó sờ sờ đầu của bé, nói: "Ông ấy là ông nội, nghe lời, gọi ông nội."
An Lâm Lâm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nam Tĩnh một chút, có chút sợ hãi, gọi một tiếng nhỏ xíu. Nam Tĩnh lại không nghe được, nhìn cô bé đang núp bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, giọng nói lạnh nhạt, "Ta chưa nói sẽ nhận con bé."