Tranh Đoạt (Hạ) An Nhiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở cửa, cửa vừa mở ra, cả người Tô Nam lảo đảo đi vào, ôm lấy cô.
"Quần áo của anh đâu?" An Nhiên thấy trời đang rất lạnh mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, bị anh ôm lấy, cả người lạnh giống như khối băng, cô không khỏi có chút bực mình, "Uống say như vậy còn chạy đến, ૮ɦếƭ rét ở bên ngoài thì người nào quản anh! ?"
"Người nào quản anh? Em quản à." Tô Nam ôm cô không chịu buông tay, tối nay anh mời rượu mấy vị lãnh đạo mượn rượu mà mắng, "Một đám †ïηh †rùηg lên não, đi con mẹ nó!"
An Nhiên đưa anh đến ghế sa lon nằm xuống, cởi giày đã ướt sũng của anh xuống, nhìn anh lạnh đến nỗi đôi môi tái nhợt, gương mặt cơ bản không có huyết sắc, có chút đau lòng. Tô Nam vì muốn cô và Lâm Lâm có một tương lai tốt hơn, mà bỏ sở nghiên cứu ở thành phố S, mang theo cô về thành phố C, tiếp nhận sự an bài gia đình đi theo con đường quan trường. Quan trường đen tối, làm cho trái tim tự cao của anh cảm thấy khó chấp nhận. An Nhiên cũng khuyên anh không thích làm dứt khoát đừng làm, anh cuối cùng lần nữa chiều lòng của cô, bảo cô chờ anh mấy năm nữa thăng chức, là có thể giúp đỡ An Nhiên về thăm nhà một chút.
An Nhiên buồn phiền vì hộ khẩu của Lâm Lâm có vấn đề cũng là nhờ của ba Tô Nam giúp một tay nói một câu mà giải quyết được.
Tô Nam hôm nay coi như ở thành phố C là một chính giới mới, cộng thêm ảnh hưởng quyền lực của ba anh, nịnh bợ anh cũng không ít, nhưng có những người không cam lòng muốn đè ép anh hẳn không phải số ít, Tô Nam so với những kẻ lão luyện trong giới tự nhiên mà non nớt, ngoài sáng và trong tối cũng thua thiệt không ít.
Tô Nam sinh hoạt rất bình thường, không thích những bữa tiệc "Chiêu đãi" ở trong quán rượu bát nháo kia, có lúc lại không thể không đi. An Nhiên nhìn cái bộ dáng này của anh, cũng biết anh bởi vì quá khứ mà uống rượu.
Sờ trên người anh, thấy cả người Tô Nam đều lạnh lẽo, An Nhiên kéo tấm thảm lông ngắn ở trên ghế sa lon đắp cho anh, đi vào phòng bếp lấy cho anh túi chườm nóng, trở về phòng khách thì thấy Nam Tịch Tuyệt đứng ở cửa phòng ngủ của Lâm Lâm, đột nhiên không biết thế nào lúng túng chân tay.
Anh chăm chú nhìn vẻ mặt của cô vì Tô Nam mà làm tất cả.
Động tác An Nhiên cứng đờ đem túi chườm nóng nhét vào trên bụng Tô Nam, nhìn anh mở mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: "Anh vào tắm nước nóng đi."
Tô Nam cảm thấy đầu đau muốn nứt, khó chịu vỗ vỗ cái trán. An Nhiên nhân cơ hội đỡ anh lên, dịu dàng nói: "Đi tắm đi, em lấy quần áo cho anh." Hai người bọn họ ly hôn rất vội vàng, căn bản là đến cục dân chinh cục làm chứng, cái gì Tô Nam cũng chưa kịp mang đi.
Nhìn cái bộ dáng này của anh, An Nhiên thật sợ anh bị bệnh, chỉ muốn dụ dỗ anh vội vàng đem mình tắm rửa sạch sẽ cũng vừa là để tỉnh rượu.
"Em làm cho anh chút nước gừng, sau đó ra ngoài uống."
"Mẹ, ba Tô lại uống rượu sao?" An Lâm lâm không biết tỉnh từ lúc nào, cô bé đi đôi dép bằng vải bông đứng ở cửa phòng ngủ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
An Nhiên tránh ra ánh mắt của Nam Tịch Tuyệt, "Không có việc gì, có mẹ ở đây, mau trở về ngủ đi."
An Lâm Lâm nhìn sang, sau đó từ từ đi đến chân của Nam Tịch Tuyệt, ôm lấy chân dài của anh, không vui bĩu môi, "Ba Tô lại uống rượu, uống vào còn mệt mỏi hơn mẹ." Thân thể nhỏ bé cô bé cọ vào chân Nam tịch tuyệt, rõ ràng là đang làm nũng.
An Nhiên mặt của trầm xuống, "Ai dạy con nói những lời này, vào phòng ngủ lại đi!"
An Lâm Lâm bị mẹ mắng lập tức trong đôi mắt to ngập nước, nước mắt bao ở trong hốc mắt sáng ngời. Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống sờ đầu của cô bé, An Lâm Lâm lập tức nhào vào trong иgự¢ anh "Ô ô" khóc lên.
An Nhiên cúi thấp đầu xuống, nắm chặt tay của mình, cô đây là đang làm cái gì?
Nam Tịch Tuyệt mặt lạnh mở miệng: " Chờ Tô Nam tỉnh, rồi để anh ấy đi." Anh nhìn ra cửa sổ, nước mưa theo cửa thủy tinh chảy xuống dưới, nói thêm, "Anh sẽ tìm người đưa Tô Nam trở về, bảo đảm không để cho anh ấy dính một giọt mưa, cũng không đẻ anh ấy cảm lạnh."
An Nhiên không lên tiếng, đứng dậy muốn ôm Lâm Lâm trở về, ai ngờ bảo bối nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm mặt vặn người lại, quay cái ௱ôЛƓ về phía cô, nằm sấp trong иgự¢ Nam Tịch Tuyệt không chịu ra ngoài.
Nước mắt An Nhiên thiếu chút nữa rơi xuống, cô nuôi bảo bối bốn năm, mới cùng Nam Tịch Tuyệt nhận nhau không bao lâu, liền bắt đầu không cần cô rồi !
Nam Tịch Tuyệt ôm lấy Lâm Lâm: "Em còn đánh, để cho anh ấy ở lại cũng không sợ ảnh hưởng đến Lâm Lâm."
Giọng nói của anh rất cao, An Nhiên liền nói, "Đây là nhà của em, em thế nào không thể để cho Tô Nam ở lại? Đưa Lâm Lâm cho em, từ ngày bảo bối ra đời anh không có trông nom qua bảo bối một lần, có tư cách gì nói em! Người nên đi là anh."
Nam Tịch Tuyệt lạnh lùng nhìn Tô Nam say như ૮ɦếƭ, không quản được miệng của mình, "Trễ như thế chạy đến đây, không hỏi một cái đã mở cửa, em có ý thức đề phòng không? Nhìn Lâm Lâm nói, anh sẽ không trở về một mình như vậy, em cho bảo bối sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy? Em biết tối nay người Tô Nam gặp là ai không, chính là Mỹ Huệ, em còn chăm sóc anh ta!"
An Nhiên bị anh làm cho tức đến nỗi đầu óc muốn ngất đi, cũng là không lựa lời mà nói, "Anh ấy bên ngoài tìm tiểu tam, thế nào cũng không hơn so với anh cùng một lúc ôm hai mỹ nhân được!"
Nhất thời cả căn phòng im lặng, Lâm Lâm bị sợ đến nín thở.
Hai người cứng rắn mà đối mắt với nhau, An Nhiên mềm lòng trước, "Anh xem, chúng ta ở chung một chỗ, sẽ vạch trần vết sẹo lẫn nhau, không thấy mệt mỏi sao? Anh đã có khả năng để cho người tới đây, anh trước cũng liền đi thôi. Tô Nam uống say cái bộ dáng này, em không thể để cho anh ấy cứ như vậy mà trở về. Chúng em đã ly hôn, nhưng là vì cái gì chính trong lòng của anh rõ ràng. Anh không có tư cách nói với chúng em chuyện thuyết tam đạo tứ." Nói xong cô đưa tay đi ôm Lâm Lâm, Lâm Lâm nhìn cô thật tức giận, cũng không dám bướng bỉnh, ngoan ngoãn để cô ôm, tức mà không dám nói.
Nam Tịch Tuyệt giữ vai của cô lại, chân mày nhíu chặt, "Cái gì gọi là chuyện của hai người?"
"Buông tay, dọa Lâm Lâm thì làm thế nào?"
Nam Tịch Tuyệt bị ghen tỵ làm cho đầu óc hỗn loạn, cả giận nói: "Em đối với Tô Nam thật đúng là để ở trong lòng, ngày đó ly hôn đang ở cùng với anh khóc đến rối tinh rối mù!" Nếu không phải chính mắt thấy được, anh không tin Tiểu Nhiên luôn luôn ương ngạnh có thể đối với một người đàn ông khác mà ôn nhu dịu dàng, lo trước lo sau mà chăm sóc Tô Nam!
An Nhiên không nhịn được nữa, cúi thấp đầu, mặc cho nước mắt trào ra, "Cầu xin anh đừng nói chuyện này được không, em thật không chịu nổi." Cô đối với anh có mấy phần tình cảm, chẳng lẽ trong lòng không đếm được, có cần phải dùng lời nói này để cho cô khó chịu.
An Lâm Lâm vội vàng dùng tay nhỏ bé lau mặt của cô, "Mẹ không khóc, Lâm Lâm nghe lời nhất, không khóc nha." Cô bé tức giận đằng đằng nghiêng đầu trừng Nam Tịch Tuyệt, "Ba làm mẹ khóc, con không thích ba! Ba đi. . . . . . !"
Tô Nam ngồi trên ghế sofa bị lạnh, cũng dần dần tỉnh táo lại. Nhìn mẹ con An Nhiên đứng ở trước mặt Nam Tịch Tuyệt, tức giận vỗ xuống bàn trà, "An Nhiên, em thật là được!"
An Nhiên run lên, Nam Tịch Tuyệt ôm cô, cảnh cáo Tô Nam: "Tô tiên sinh, nói chuyện khách khí một chút." Anh thật hận không thể đem Tô Nam ra đánh một trận rồi ném đến nơi khác, lòng cảm kích đi hết con mẹ nó rồi, để cho Tiểu Nhiên bên cạnh anh ta lâu như vậy, còn không phải vì lấp chỗ trống trong thời gian anh không có ở đây!
An Nhiên nhìn sắc mặt Nam Tịch Tuyệt không tốt, cũng biết rõ anh xuống tay luôn luôn không khách khí, vội đem Lâm Lâm nhét về trong иgự¢ anh để ngăn cản anh. Trở về phòng ngủ lấy ra quần áo cho Tô Nam còn có một cái ô nói, "Mặc quần áo vào, em tiễn anh về nhà. Hơn nửa đêm không cần đến chỗ này của em, dọa đến Lâm Lâm là các anh không xong đâu!"
Tính bướng bỉnh Tô Nam nổi lên, cứng cổ đem quần áo An Nhiên đưa cho anh ném trên mặt đất, gật đầu liên tục nói "Tốt!", "An Nhiên, anh và em ly hôn mới chỉ là hai ngày, em liền. . . . . . Anh ở trong lòng em là cái gì chứ? Không cần anh ta đi, anh đi! Anh thiểu não mới tự rước lấy nhục!"
Tô Nam vọt ra khỏi cửa. Anh cảm giác mình muốn điên rồi. Đi Bắc Kinh học nghiên cứu hai năm, anh cũng có tiếng có nhiều bạn gái theo đuổi, Mỹ Huệ cũng cùng học thành phó A. Anh thật ra thì đối với phụ nữa kia không có gì ấn tượng, nhưng cô ta giới thiệu kỹ lưỡng về mình, còn cố ý nhắc tới cô ta ở căn phòng đối diện của An Nhiên. Tô Nam bởi vì câu này mà lập tức nhớ cô ta.
Lúc anh học nghiên cứu có mấy lần tỏ tình với An Nhiên, tất cả đều bị cự tuyệt. Sau lại, anh nửa thật nửa giả cùng Mỹ Huệ nói tới yêu, hai người nhanh chóng phát triển đến trên giường. Bọn họ chia sẻ lẫn nhau lần đầu tiên. Nhưng bởi vì cũng có tình cảm với người khác mà cùng qua lại, anh mới nhận rõ mình, căn bản là không bỏ được An Nhiên. Sau tốt nghiệp, anh và Mỹ Huệ rất tự nhiên chia tay. Anh đi tìm An Nhiên, dùng tương lai Lâm Lâm thuyết phục cô.
Anh nghĩ, coi như cô lấy anh không hoàn toàn bởi vì yêu, ít nhất có thể tiếp nhận anh, chứng tỏ cô đối với anh là có lưu tâm. Lần đầu tiên ૮ởเ φµầɳ áo trên người An Nhiên, ôm lấy cô ngã xuống giường, anh mừng rỡ cùng kích động, rốt cuộc có thể chạm tới cô ở khoảng cách gần như vậy. Nhưng cô khô khốc để cho anh không có biện pháp. Điều này làm cho anh có cảm giác bị thất bại. Anh không ngờ một lần nữa gặp lại Mỹ Huệ ở một bữa tiệc, cô là một cán sự ngành khác, buổi tối đó anh uống quá nhiều, thao thao bất tuyệt lôi kéo cô ta nói một trường giang đại hải. Sau, anh tỉnh táo lại thấy cùng Mỹ Huệ thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm trên giường ở khách sạn rồi.
Cái này giống như một loại nghiện. Anh ở trên người An Nhiên không có được, thì sẽ phát tiết trên người của Mỹ Huệ. Thậm chí, anh đã nghĩ, cô gái tha thiết nghênh hợp chính là An Nhiên. Anh cảm thấy thật bi ai, quyết định đoạn tuyệt loại quan hệ không minh bạch này, thế nhưng Mỹ Huệ gạt anh đi tìm An Nhiên.
Sau đó An Nhiên rất dễ dàng nói tha thứ với anh. Loại tha thứ để cho trong lòng anh cảm giác mình thật hèn hạ, cô thậm chí khinh thường không vì anh mà tức giận? Tô Nam cũng không biết tại sao chuyện lại rối loạn thành thế này, rõ ràng đã đem An Nhiên ở bên cạnh mình, thế nhưng anh lại như có lòng tham không đáy, buộc cô cho anh nhiều hơn.
Cha mẹ anh từ chỗ Mỹ Huệ mà biết thân thế của Lâm Lâm, bắt anh và An Nhiên đoạn tuyệt cuộc hôn nhân này bằng được. Anh đi tìm Mỹ Huệ, cô ta lại nói cho anh biết, người làm hại An Nhiên bị đuổi học chính là cô ta, cô ta đối với anh là yêu, ban đầu đuổi từ thành phố C đến thành phố A, từ thành phố A như Bắc Kinh, lần nữa trở về thành phố C. Lời Mỹ Huệ nói làm cho anh thấy buồn cười, anh nói cho Mỹ Huệ biết, coi như anh và An Nhiên không thể, vợ của anh cũng vĩnh viễn sẽ không là cô ta.
Anh đang chuẩn bị hối cải để làm người chồng tốt cùng An Nhiên đi hết đoạn thời gian, đột nhiên người đàn ông tên Nam Tịch Tuyệt này lại xuất hiện, rất đơn giản bắt được nhược điểm gia đình anh, buộc anh và An Nhiên phải ly hôn.
Giọng điệu này, anh thế nào không nuốt xuống được!
Tô Nam xuống dưới lầu, mưa to trên đầu tưới xuống, đem anh xối đến nỗi hắt hơi mấy cái, tiếp đến ho khan kịch liệt, ho đến tâm can phổi cũng đau rát. Anh ngẩng mặt mặc cho nước mưa cọ rửa, giơ tay lên lau vài cái, anh là thật yêu cô, tại sao cô lại không thể làm yêu anh? !
An Nhiên che dù đuổi theo xuống, dép cũng không kịp đổi, xuống liền bị nước mưa làm cho ướt đến lạnh lẽo, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, cô kéo anh, thở hổn hển nói: "Tô Nam, anh bình tĩnh một chút có được hay không? Em cùng anh ấy. . . . . ."
"Im miệng!" Tô Nam rống lên một tiếng, An Nhiên ngậm miệng. Anh lôi cô vào trong иgự¢, điên cuồng hôn cô, gặm cắn cánh môi lạnh lẽo của cô, "Đừng nói!"
Tay An Nhiên chống đỡ ô từ trong tay rơi xuống, cô ૮ɦếƭ lặng bị anh hôn, nói không rõ là cảm giác gì. Tô Nam buông môi cô ra, đầu chống đỡ lên vai cô, lẩm bẩm nói: " Dáng vẻ anh rất khó coi phải không? Là anh không có bản lãnh, trong tay Nam Tịch Tuyệt nắm chứng cứ ba anh tham ô, ba anh trải qua hơn nửa đời người rồi, anh không thể để cho ông ấy có chuyện."
Chuyện đến như vậy rồi, anh còn có tư cách gì mà nói với cô: bắt đầu lần nữa?
An Nhiên giơ tay lên ôm anh, an ủi khẽ vuốt lưng đang run rẩy của anh, "Tô Nam, chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, công việc nơi đó không thích, liền sa thải. Em thích dáng vẻ trước kia của anh, không cần vì em mà đem mình thay đổi hoàn toàn, không đáng giá. Em chưa bao giờ trách anh, anh vì em làm nhiều như vậy, chịu cho Lâm Lâm một mái nhà, em rất cảm kích anh. Chúng ta về sau, làm bạn bè tốt."
Nhớ tới mình trước kia còn có thể ghét bỏ nữ chính trong phim ảnh kiểu cách, nhưng đến mức này, cô có thể nói cái gì? Nói không bao giờ nữa gặp nhau? Nói chúng ta vẫn còn ở cùng nhau? Cô vì con gái mình mà tiếp nhận người đàn ông mà cô không yêu, chuyện này có một lần là đủ rồi. Cô cũng không cần thiếu Tô Nam quá nhiều nữa. Một Khâu Thiểu Trạch đã ૮ɦếƭ, một Nam Tịch Tuyệt đối với cô yêu hận lẫn lộn, còn có anh, người cô đều vác không nổi rồi.
Tô Nam không hiểu lời nói của cô, chỉ là ôm cô thật chặt, hôn cái trán cái mặt cái mày của cô. Anh không cam lòng!
An Nhiên thấy xa xa có hai chiếc xe hơi màu đen lái vào cửa chính chung cư, hướng về bọn họ tới. Xe dừng lại sát sau lưng Tô Nam, tung tóe nước bùn lên cả người anh.
An Nhiên trực giác có chuyện không tốt, ngẩng mắt nhìn cửa sổ nhà mình, vừa hay nhìn thấy Nam tịch tuyệt đứng ở phía trước cửa sổ .
"Đi mau." An Nhiên lôi kéo Tô Nam chạy đi, nhưng đã không kịp rồi. Từ trong xe xuống sáu bảy người, đều mặc tây trang màu đen, An Nhiên thậm chí nhìn thấy bên hông bọn họ có súng.
"Các ngươi làm gì, buông anh ấy ra!"
Trong mưa to, An Nhiên phát hiện tiếng hét của mình nhỏ đi rất nhiều, cô giống như muốn biến thành người điếc.
Tô Nam bị một báng súng đập sau ngáy làm hôn mê, mấy người gọn gàng mà đem anh nhét vào trong một chiếc xe. Một người lưu lại ngăn trở An Nhiên, còn cố gắng che dù cho cô. Người trong xe phía sau xuống động tác nhanh chóng lên lầu.
"Các ngươi muốn làm cái gì?" An Nhiên đột nhiên hiểu ý đồ của bọn họ, cô liều mạng kêu Nam tịch tuyệt, "Mang người của anh đi, để cho bọn họ cút!"
Nam Tịch Tuyệt rất nhanh xuống, trong иgự¢ anh ôm Lâm Lâm đã ngủ. Lâm Lâm bị quấn cực kỳ chặt chẽ, xem ra giấc ngủ rất sâu. Mấy người che chở anh, không cho một giọt mưa dính vào cô bé.
"Nam Tịch Tuyệt, anh định làm cái gì với con gái của em? Đặt bảo bối xuống! Đưa bảo bối cho em!" An Nhiên đi đến đoạt lấy con gái, lại bị người phía trước mạnh mẽ cản cô lại.
Nam Tịch Tuyệt không để ý đến cô, đem Lâm Lâm cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong xe, phân phó mấy người tới đấy: "Coi trọng con gái của tôi, đưa đến nhà mới ở thành phố S cho Aron, thiếu một cọng lông tơ bảo bối, tôi tự tay phế các ngươi!"
Mấy người cùng nhau rùng mình một cái, nói "Vâng" , động tác lưu loát lên xe.
Người lúc trước ngăn An Nhiên cũng đi theo lên xe, An Nhiên liền xông ra, rồi lại bị Nam tịch tuyệt cản lại, anh ôm lấy eo cô vác ở trên đầu vai, sải bước mang theo cô đi vào nhà.