Mỹ Ngọc Lúc này, có một âm thanh trong trẻo từ sau lưng bọn họ truyền đến. Con ngươi sau tròng kính của Tô Nam chợt hiện lên vẻ giận dữ, anh cẩn thận đỡ An Nhiên xuống, xoay người, bước nhanh về phía sau đám người đang vây xem, một phen túm lấy nam sinh đang cầm máy chụp ảnh "Ai cho phép mày chụp?"
Nam sinh kia cơ hồ thấp hơn Tô Nam hẳn một cái đầu, bộ dạng gầy gò giống như một con khỉ, bị Tô Nam giơ lên như vậy, hai chân cậu ta không thể chạm đất, nhất thời thẹn quá hóa giận "Tôi là ký giả của hội học sinh, chụp không được sao..., có cái gì làm phiền đến cậu chứ?"
Tô Nam hung hăng đấm một quyền trên mặt cạu ta, đoạt lấy mấy chụp ảnh trong tay hắn, đập xuống đất, đạp liên tiếp cho đến khi vỡ tan tành. Không đợi nam sinh kia cuống lên, Tô Nam đã móc ra thẻ ngân hàng trong túi sách của mình ném cho hắn "Mật mã là xxxxxx, tự mình đi mua cái mới."
Nam sinh kia bị mất mặt ở trước nhiều người như vậy, mặt cũng đã sớm chuyển thành màu gan heo, cũng không quản một mình đơn độc phản kích, vén tay áo lên muốn đấu với Tô Nam một trận, miệng không sạch sẽ hùng hùng hổ hổ quát: "Mẹ kiếp, lão tử thiếu những đồng tiền này của mày sao? Con mẹ nó mày coi tiền như rác lại đem nó ném lên đầu tao!"
Nam sinh kia còn chưa kịp nhào qua, liền nghe thấy "Ba" một tiếng, bị một phát đập trúng đầu, nhất thời có chút choáng váng.
Lương Chi Vi nhìn bàn tay trống không đã đập nam sinh kia của Tần Tiểu Mạn, hung hãn giơ cây chổi cây chổi lên vọt tới trước mặt nam sinh quất loạn một hồi"Mày có phải là đàn ông hay không, không thì làm sao lại khi dễ con gái nhà người ta như vậy, căn bã!"
Lương Chi Vi ở bên cạnh cũng vừa đánh vừa mắng, "Bác mày, từ chỗ nào đến mà lại dám đến đây giương oai với chúng tôi! Người ta đã bị đuổi rồi còn chưa đủ hay sao, mà còn phải đạp thêm một cước nữa." Cô tức giận nhìn xung quanh một vòng, chú ý thấy trong đám người cũng có mấy nam sinh trong lớp, liền trừng mắt hướng về phía bọn họ quát "Núp ở bên trong làm gì, mau đem tên khốn này lôi ra ngoài!"
Mấy nam sinh kia lập tức bước ra khỏi hàng, đem nam sinh bị Lương Chi Vi đánh cho kêu la thảm thiết lôi đi. Chuyện của An Nhiên đã gây huyên náo, Tô Nam lại chịu vì cô mà ra mặt, ngược lại khiến cho những nam sinh khác không tiện nhúng tay vào, làm bạn học cùng lớp với An Nhiên, bọn họ cũng rất ghét những ai bới móc người khác. Lương Chi Vi hơi quát cũng để cho bọn họ có lí do thích đáng, bạn bè của Tô Nam cũng vội vàng xua đuổi đám người đang vây xem "Nhìn cái gì vậy, lấy ra chút dáng vẻ của sinh viên đại học đi, không có tiền đồ!"
Tô Nam lại lần nữa ôm lấy An Nhiên, lần này cô không có cự tuyệt. Tần Tiểu Mạn tiền gần lên, lo lắng sờ sờ bụng dưới hơi nhô ra của cô "Cũng đừng hù dọa tiểu bảo bảo."
An Nhiên bị động tác của cô chọc cho vui vẻ, cười lên, cười đến hốc mắt cũng ươn ướt. Cô nhắm mắt lại, đầu khẽ tựa vào vai Tô Nam. Cho dù rời khỏi ngôi trường này cũng không có gì, nhưng là, dùng loại tư thái này rời đi, nói không nhếch nhác chính là giả. Cô không ngờ sẽ có nhiều người giúp đỡ cô vô điều kiện như vậy.
Ngô Mạch tích cực xách hành lý rơi tán loạn trên đất của An Nhiên lên, cũng gọi bạn trai của cô đến cầm giúp một tay. Lương Chi Vi bĩu môi, đem một cái túi nặng nhất nhét vào trong иgự¢ Ngô Mạch.
Tô Nam bố trí cho An Nhiên ở lại căn phòng mà anh đang thuê ở ngoài trường học.
Hai phòng ngủ một phòng khách, không tính là quá lớn, nhưng thêm cô cũng coi như là dư dả.
"Đây là nhà một người họ hàng của tớ ở nước ngoài, họ mua phòng này là để khi tuổi già trở lại cũng có một chỗ để ở. Nơi này ngồi xe buýt số 6 là đến viện bảo vệ sức khỏe cho bà mẹ và trẻ em. Có thang máy, an ninh cũng không tệ lắm." Tô Nam nhìn ra An Nhiên đang băn khoăn "Tớ sẽ lấy tiền thuê phòng của cậu, cậu hãy an tâm ở lại nơi này đi."
Tần Tiểu Mạn vội vàng phụ họa "An An, cậu trước hết cứ ở lại nơi này đi." Cô đếm trên đầu ngón tay liệt kê ra từng cái điều kiện tốt "Nhìn gian phòng này là hướng Đông , cách bệnh viện lại gần. Nơi này cách chung cư nhà tớ ở cũng rất gần, mỗi ngày tớ đều có thể mang thức ăn ngon tới đây cho cậu. . . . . ."
"Ai nói tớ muốn sinh?" An Nhiên hỏi ngược lại một câu, đem Tần Tiểu Mạn bị giày vò đến nghẹn. .
Tần Tiểu Mạn rối rắm, cô cảm thấy, nạo thai so với mang thai thì tính chất càng nghiêm trọng hơn, nhưng là, cứ như vậy sinh ra, trẻ như vậy mà đã mang theo đứa bé, giống như càng đáng thương hơn. Cô suy đi nghĩ lại, nước mắt lại bắt đầu lưng tròng.
Lương Chi Vi nhỏ giọng than nhở ngồi xuống ghế sofa "An An, cậu nên xem lại chính bản thân mình đi. Cậu xảy ra chuyện, anh ta ngay cả bóng dáng cũng không thấy, tội gì phải sinh con cho anh ta. An An, nếu cậu chỉ có một mình, chăm sóc thân thể cho tốt còn có thể tham gia thi lại đại học, không nên nản lòng."
Ngô Mạch phụ họa gật đầu, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Thật ra thì, mặc dù cô có chút không ưa một số hành động của An Nhiên, nhưng cũng không có ý xấu đối với cô. Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, cái nhìn đối với thanh danh vẫn nặng hơn một chút.
Tần Tiểu Mạn suy tính vấn đề hiện tại, cô hỏi Tô Nam: "Cậu vẫn còn ở lại nơi này sao?"
Tô Nam cảm thấy có chút khó xử "Dĩ nhiên không, tớ sẽ chuyển về kí túc xá."
Tần Tiểu Mạn vuốt vuốt tay tỏ thái độ: "Tớ muốn chuyển đến ở cùng với An An." Cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu "Tiền thuê phòng tớ sẽ chia đều với An An."
"Không cần." An Nhiên nói "Cậu không cần phải chăm sóc tớ, có chuyện gì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu."
"An An. . . . . ." Tần Tiểu Mạn yếu ớt kêu một tiếng.
Lương Chi Vi vỗ lưng cô một cái"Chớ có biểu hiện yếu ớt như vậy được không?"
Ngô Mạch và Tô Nam cũng cười lên, Tần Tiểu Mạn mím môi lầu bầu lẩm bẩm.
Buổi tối hôm đó, Tô Nam liền thu thập xong đồ đạc của mình trở về ký túc xá của trường.
Đối với anh, An Nhiên có một loại cảm giác chưa bao giờ có. Cho tới nay, cô cho rằng mẹ là người thân đối xử tốt nhất với cô, cưng chiều cô là chuyện đương nhiên. Cô là con gái độc nhất trong nhà, từ nhỏ người như thế nào hoặc hoàn cảnh nào cô cũng đều đã gặp qua, cho nên có chút bộ dạng không sợ trời không sợ đất, quả thực là một tiểu công chúa bị dạy hư. Nếu như không phải bị Bùi Anh"Dạy dỗ" qua hai năm, tính tình lại bị Khâu Thiếu Trạch mài giũa, nếu không với phương pháp cưng chiều đó của Nam Tịch Tuyệt, đoán chừng tính khí sẽ càng tệ hơn.
Nam Tịch Tuyệt đối xử tốt với cô, cô cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bởi vì cô tự nhận là tình cảm của cô dành cho anh nhiều hơn, cô đem tất cả của mình đều cho anh, tất nhiên sẽ nhận được hồi báo.
Mà Tô Nam, đã bị cô không nể mặt cự tuyệt nhiều lần, lại vẫn còn đối xử tốt với cô như vậy. Anh có mưu đồ gì sao? Hơn nữa hiện tại danh tiếng của cô thúi như vậy, không phải xử nữ, trong bụng còn có đứa bé của người đàn ông khác, tại sao anh còn tốt như vậy, một bộ dáng nghiễm nhiên phải chịu trách nhiệm.
An Nhiên đưa anh ra cửa, bày tỏ cảm ơn đối với anh, cũng nói rõ thái độ của mình: "Không cần lãng phí tình cảm ở trên người tớ. Người kia quả thật là tớ dùng cả tính mạng để yêu, chờ một chút, anh ấy sẽ dẫn tớ về nhà."
Tô Nam cảm giác chính mình bị đánh đến đau thương, nghe cô nói như vậy, chỉ là tự giễu cười cười: "Quả nhiên là cậu không nhớ rõ tớ." Anh đẩy kính mắt trên sống mũi một cái, nói "Tớ cùng lớp với Nhập 樰, cũng là người thành phố C."
An Nhiên khẽ kinh ngạc.
"Hoàn toàn không có ấn tượng đúng không?" Tô Nam bất đắc dĩ buông tay "Tớ chính là hot boy được trường Nhất Trung công nhận đấy." Anh giơ tay quanh quẩn ở bên lỗ tai An Nhiên "Sau học kì hai thì cậu chuyển tới trường Nhất Trung, khi đó tóc vẫn còn dài, luôn luôn đi một mình."
Lúc ấy An Nhiên chuyển đến lớp sát vách của Nhập 樰 . Tô Nam còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô mặc váy đồng phục mùa hè của học sinh, tóc dài chỉ đơn giản được tết thành đuôi ngựa rũ xuống sau ót. Nhìn nghiêng, thanh thuần lại đáng yêu. Lúc ấy anh đang cùng một đám nam sinh trong lớp kề vai sát cánh muốn đi đá cầu, lúc đi tới cửa cầu thang không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn, khi đó An Nhiên vừa vặn cũng nhìn về phía bên này.
Cách nhiều năm sau, Tô Nam vẫn còn nhớ tới những năm tháng xanh miết của mình, vẫn là lắc đầu một cái, cười: "Thật đúng là liếc mắt một cái lầm lỡ cả đời."
Sau đó, anh cố ý đi sưu tầm bóng dáng của cô, không ngờ biết được cô là chị của Nhập 樰 trong lớp mình. Khi đó, anh cảm giác mình giống như một tiểu lưu manh, mỗi ngày đều dắt xe đi theo phía sau lưng cô. Có lúc bị cô phát hiện, anh sẽ giả bộ khụ khụ mấy tiếng, cố ý lớn tiếng nói: "Mẹ nó, lại tuột dây xích."
Biết được cô và mình vào cùng một trường đại học, anh rất kích động. Nhưng là thái độ của An Nhiên đối với anh lại lần lượt khiến anh bị đả kích. Cô hoàn toàn không nhớ anh. . . . . .
An Nhiên buồn bã nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Khóe miệng Tô Nam khẽ nhếch lên, anh lắc đầu một cái: "Cái này cũng không trách cậu." Anh do dự một chút, vẫn đưa tay, đem một ít tóc rơi loạn vén ra sau tai An Nhiên. Ngón tay của anh thậm chí khẽ run, anh nghĩ tới lúc cô cho anh một nụ hôn kia, làm cho anh cả buổi tối cũng không ngủ được.
Mấy ngày sau Tần Tiểu Mạn cố ý trở về nhà một chuyến, mang tới một hộp cháo gà lớn do mẹ Tần làm. Gõ cửa phòng An Nhiên, lại phát hiện không khí trong phòng rất ngột ngạt, khắp nơi đều sặc mùi thuốc lá.
Trong tay An Nhiên còn đang kẹp nửa đoạn tàn thuốc chưa tắt. Mấy ngày không thấy, cô giống như gầy thành một thanh xương.