Không Yêu Sẽ Không Quay Lại - Chương 13

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Sườn Xám Màu Vàng Nhạt

Nam Tịch Tuyệt nhấn chuông cửa nhà họ An, vợ chồng An Diệc Bác đã nhận được điện thoại của Nam Cung Quân Như từ sớm nên vội vã ra đón.
Nhìn con gái còn đang ở tuổi vị thành niên lại uống say đến ngã trái ngã phải, An Diệc Bác tức giận nói: "Càng lớn càng không biết phép tắc." Quay đầu lại thấy vẻ mặt lo lắng đau lòng của Nhập Hồng, giận cá chém thớt nói: "Con hư cũng tại mẹ không biết dậy!"
Nhập Hồng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho An Nhiên, vỗ về ôm cô, đôi mắt đẹp giận giữ nhìn An Diệc Bác: "Tôi không biết dậy, tôi cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bổi. Nhiên Nhiên biến thành như vậy cũng đều là lỗi của ông! Con gái ruột của tôi so ra vẫn còn thua Yến tử từ nhỏ không có mẹ mà vẫn được vui vẻ, trong lòng tôi còn có thể dễ chịu được sao?" Nói xong, Nhập Hồng liền rơi nước mắt, "Hôm nay vừa đúng lúc Nam tử cũng ở đây, để Nam tử nói lời công đạo, An thị chỉ có thể giao cho Nhiên Nhiên của tôi!"
Nghe thế , Nam Tịch Tuyệt cũng hiểu ra, vợ chồng An Diệc Bác không chỉ vì chuyện An Nhiên say rượu về muộn, chỉ sợ hôm nay sau khi vợ chồng Nam Cung tới gửi thiệp mời sinh nhật của Yến tử, đã kích thích Nhập Hồng. Dì Hồng lại cùng An Diệc Bác gây gổ.
Thế lực nhà Nam Cung rất lớn, ông cha cũng chỉ xuất thân từ những kẻ lưu manh lang thang ở nước Mĩ, dần dần phát triển cho tới bây giờ, nghiễm nhiên lại trở thành đầu rồng ở bang C. Thời điểm Nam Cung Quân Như sinh nhật 16 tuổi hắn đã tiếp nhận một nửa sản nghiệp trong nhà, làm con gái Yến tử bị đẩy lùi về sau một năm, lần sinh nhật này vừa đúng để công nhận quyền làm chủ của cô.
Nhập Hồng đã sớm có tính toán, liền cùng An Diệc Bác thảo luận đến vấn đề phân chia tài sản, hơn nữa còn nói đợi đến khi Khâu Thiếu Trạch tốt nghiệp đại học, sẽ để cho hắn dọn ra khỏi nhà. Không ngờ bây giờ An Diệc Bác lại đổi ý, nói muốn chia cho Khâu Thiếu Trạch 10% tài sản. Nhập Hồng nhất thời liền nổi giận: "Tôi dễ dàng tha thứ để cho nó ở cái nhà này nhiều năm như vậy, không phải để cho nó đi ςướק tài sản của Nhiên Nhiên!" An Diệc Bác cũng tự biết mình đuối lý, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng cho con trai từ nhỏ đã không được nhiều tình thương, "Nó bị bệnh nếu không có tiền sẽ không chống đỡ được lâu! . . . . . . Nói tóm lại nó là con trai tôi."
Khâu Thiếu Trạch vĩnh viễn chính là cái gai ở trong nhà này, Nhập Hồng ngay lập tức sắc bén, "Ông biết nó là con trai của ông, vậy tại sao ông không suy nghĩ một chút ông làm như thế nào để xin lỗi tôi? Nhiên Nhiên từ nhỏ đã bị ba nó làm tổn thương như vậy, khó trách tình cảm trong nhà bất hòa."
Hai người bộc phát cãi vã kịch liệt ngay sau khi nhận được điện thoại của Nam Cung Quân Như. Nhập Hồng đem những sự thay đổi của An Nhiên trong những năm này tất cả đều thu vào trong mắt, mặc dù cô không còn bá đạo cực đoan như lúc nhỏ nữa, nhưng tính tình lại lành lạnh, chỉ trừ tiếp xúc với Nam Tịch Tuyệt, số lần cô chủ động nói chuyện càng ít, chứ đừng nói đến việc tâm sự cùng An Diệc Bác.
"Em. . . . . . Không hiểu chuyện!" An Diệc Bác cũng tự cảm thấy mất mặt ở trước mặt tiểu bối, quát lớn Nhập Hồng.
Đúng lúc Khâu Thiếu Trạch về muộn đẩy cửa đi vào, thấy tại cửa ra vào tụ tập nhiều người, trên mặt liền hiện lên nụ cười châm biếm: "Lại đang gây gổ sao? Thật tốt."
An Diệc Bác hừ một tiếng, chỉ chỉ An Nhiên: "Thiếu Trạch, đem em gái vào nhà. Lúc nữa đến thư phòng của cha." Ông hướng Nam Tịch Tuyệt, "Nam tử, vất vả cho cháu rồi."
"Không sao." Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt lạnh nhạt, sờ sờ tóc An Nhiên, "Anh đi trước."
Khâu Thiếu Trạch đến gần chỗ An Nhiên, cô thẩn thờ nhìn hắn, đợi đến lúc tay của hắn sắp chạm tới cánh tay của cô thì cô chợt trốn đến sau lưng Nam Tịch Tuyệt, từ phía sau ôm lấy hông anh, "Không cần hắn, để cho hắn đi!"
"Con. . . . . . !" An Diệc Bác muốn phát hỏa, Nhập Hồng lại giành nói: "Nam tử, thật là ngại. Cháu đem Nhiên Nhiên về phòng được không?"
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái, ngồi xổm xuống, An Nhiên vui mừng leo lên lưng anh.
Nam Tịch Tuyệt cõng cô lên lầu, An Nhiên ôm hắn không chịu buông tay, "Anh hôn em, không hôn không được đi."
Nam Tịch Tuyệt không ngại ở trên môi cô hôn liền mấy cái. Kéo chăn đắp cho cô thật kín, lúc đi rót nước thấy cô chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, bởi vì uống rượu mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất thời trong lòng rung động. Anh nâng đầu cô dậy giúp cô uống nước, nhỏ giọng hỏi: "Hai ngày nay nghỉ ngơi như thế nào, còn đau không?"
An Nhiên nhíu mày, tựa như đang cố gắng suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh.
"Thôi, ngủ ngon. Về sau không được uống rượu nữa, nếu không sẽ ngốc." Trước khi đứng dậy, anh không nhịn được, lại cúi xuống ngậm môi của cô. Anh cũng chỉ nghĩ lướt qua rồi thôi, nhưng khi chân thật chạm vào rồi, anh mới biết anh đối cô có bao nhiêu khát vọng.
Giúp cô dịch tốt góc chăn, lại ở bên cạnh sờ soạng kiểm tra lại một vòng, anh rốt cuộc mới chịu đứng dậy rời đi. Vừa đi tới cửa, lại nghe được An Nhiên lầu bầu câu gì đó, biết rõ là cô chỉ vô thức nói mê, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi: "Cái gì?"
An Nhiên phiền não túm tóc của mình, lật người, chậm rãi vểnh cái ௱ôЛƓ mới vừa được đắp kín chăn lên, "Em nói, nhớ đóng kỹ cửa lại. Đừng để cho Khâu Thiếu Trạch biến thái kia đi vào!"
Trong lòng Nam Tịch Tuyệt "Lộp bộp" một cái, anh xoay người bước nhanh tới bên cạnh An Nhiên. An Nhiên đang che một bên gò má mình, giọng nói mê mang lại khổ não, "Hôm nay hắn ôm em, còn hôn em, thật ghê tởm, mẹ nó. . . . . . Thật bẩn!" Cô dùng sức xoa chỗ da thịt kia, đợi đến khi Nam Tịch Tuyệt kéo tay của cô ra, nơi đó đã đỏ lên một mảng.
Khâu Thiếu Trạch từ trong thư phòng của An Diệc Bác ở lầu hai đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt từ trong phòng An Nhiên ra ngoài, chưa chờ hắn kịp mở miệng chào hỏi, Nam Tịch Tuyệt đã nặng nề cho hắn một quyền.
Một quyền kia vừa nhanh lại vừa hiểm, Khâu Thiếu Trạch lảo đảo một cái liền ngã trên mặtthảm, khạc ra một ngụm máu.
"Cách xa cô ấy ra!" Âm thanh của Nam Tịch Tuyệt mang theo lạnh lẽo cùng tức giận.
Khâu Thiếu Trạch vịn tường đứng lên, lau miệng, "Tiểu Nhiên chắc sẽ cảm động đến ૮ɦếƭ. . . . . . . Con mẹ nó mày cũng đủ ngoan độc." Hắn ho khan kịch liệt mấy tiếng, thở dốc nói: "Mày có tin hay không, cô ấy còn cùng tao hôn. Nhưng tao chính là anh trai của cô ấy. Nếu như mày dám động đến nhà họ An, Tiểu Nhiên tuyệt đối sẽ không tha cho mày, ha ha."
Nam Tịch Tuyệt túm lấy cổ áo của hắn đem hắn áp đến trên vách tường lạnh lẽo, "Mày cũng biết mày là anh trai của cô ấy! . . . . . . Mục đích mày hợp tác với tao là gì?"
Khâu Thiếu Trạch lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Tao đương nhiên là vui lòng khi thấy An gia khốn khó. Muốn cho Tiểu Nhiên được nuông chiều nếm thử một chút tư vị nghèo khó. . . . . ." Bộ иgự¢ hắn kịch liệt phập phồng, miệng há to thở dốc, hắn run rẩy cầm lấy bình dưỡng khí đeo trên vai, mãnh liệt hít vài hơi, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại bình thường.
Nam Tịch Tuyệt theo dõi vẻ mặt xám trắng của hắn một lúc lâu, sau đó từ từ buông tay ra, mặc cho hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
******
Say rượu về muộn cho nên bị trừng phạt, An Nhiên liền bị cấm túc, cho đến ngày sinh nhật của Nam Cung Yến mới được phép ra khỏi cửa.
Cửa hàng may Elizabeth sáng sớm đã đưa y phục tới, sau khi An Nhiên mặc thử, ngoài dự đoán lại rất xinh đẹp. Sườn xám màu vàng nhạt, từ cổ áo cho đến tà váy, đều là khuy cài liên tiếp, lại dùng viền ren tinh xảo. Tay áo ngắn dùng ren màu vàng nhạt để thiết kế thành hình dạng giống như lá sen, vừa có ý vị thành thục, lại tô điểm thêm vẻ non nớt cho người thiếu nữ.
An Nhiên cố ý đi làm tóc xoăn, tóc xoăn dài được thả sau vai cho phù hợp với sườn xám, cộng thêm Nhập Hồng đưa cho cô một đôi giầy cao gót tinh xảo màu trắng sữa. Nhập Hồng sau khi thấy, liên tiếp khen cô giống như một người phụ nữ đã trưởng thành.
Sau khi thu xếp ổn thỏa An Nhiên thân thiết kéo Nhập Hồng xuống lầu, thấy Khâu Thiếu Trạch đang chờ ở trong phòng khách, hai người cũng hơi sững sờ, ngay sau đó cũng thấy biểu hiện của mình quá mức, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Khâu Thiếu Trạch hôm nay là một thân tay trang màu trắng, ăn mặc rất giống với dáng vẻ của người thành đạt xuất sắc. Vết bầm tím trên mặt mấy ngày nay cũng đã tiêu xuống.
Tiệc sinh nhật của Nam Cung Yến được tổ chức phô trương đặc biệt lớn trong cả một dãy nhà to, ngoài cửa lớn đỗ hai hàng xe hơi rất dài, tất cả cũng đều là xe đắt tiền.
Nhập Hồng sợ An Nhiên ghen tỵ, liền an ủi: "Chờ sinh nhật mười tám tuổi của Nhiên Nhiên, mẹ sẽ tổ chức cho con một tiệc sinh nhật còn lớn hơn."
An Nhiên bĩu môi, "Con còn ngại mệt đấy. Đến lúc đó mẹ chỉ cần nấu nhiều món ăn ngon là được rồi."
Nam Cung Yến mặc một bộ sườn sám màu đỏ, đang cùng Nam Cung Quân Như ở cửa ra vào đón khách. Sườn xám của cô và An Nhiên cùng là một kiểu dáng, màu sắc lại rất dễ nhìn. Vải màu đỏ thẫm, tà váy màu vàng, tay áo lá sen là ren màu bạc, một đôi giày da màu đen sáng bóng, tất cả đều là khí chất bá đạo lại liều lĩnh.
Thấy bốn người nhà họ An, anh em Nam Cung Quân Như lễ phép hướng vợ chồng An Diệc Bác chào hỏi.
Ngón tay Yến tử ở trên ngườiAn Nhiên đâm loạn: "Ơ, hôm nay trông cậu xinh đẹp hiền dịu, thật giống như một đóa hoa cúc ướƭ áƭ."
An Nhiên chịu không nổi ví von lung tung của Nam Cung Yến, giơ tay lên làm ra tư thế đầu hàng, đem quà trong tay kín đáo đưa cho cô: "Sinh nhật vui vẻ!"
"Oa a, đây là cái gì?" Nam Cung Yến xốc lên hộp quà hình chữ nhật , "Không phải là nguyên hộp bao cao su chứ?"
An Nhiên gật đầu liên tục, "Rất mỏng, mềm mại, vệ sinh lại an toàn."
Nam Cung Yến ôm cô, ở trên mặt cô gặm cắn, "Tớ thích."
Khâu Thiếu Trạch ở một bên trêu ghẹo nói: "Lần đầu nghe nói khăn quàng cổ lông dê có thể làm như bao cao su, cái này có lẽ là thần kỳ nhất thế giới."
"Anh không nói chuyện không ai bảo anh bị câm đâu." An Nhiên trừng mắt nhìn hắn, từ ngày Khâu Thiếu Trạch hôn cô một cái, cô nhìn thấy hắn trong lòng lại càng bực bội. Chỉ là cô có chuyện muốn hỏi Nam Cung Yến, liền không truy cứu nữa.
"Yến tử, " cô nhỏ giọng hỏi, "Anh cậu không khi dễ cậu nữa chứ?"
Nam Cung Yến sửng sốt, ngay sau đó nở một nụ cười rực rỡ "Không có, anh ấy tốt với tớ lắm.". "Nhưng. . . . . ." An Nhiên do dự mở miệng, cô không muốn làm bạn tốt của mình cứ như vậy càng ngày càng lún sâu vào trong chuyện tình cảm quái dị này.
"Quên nó rồi, là tớ uống say nói bậy ." Nam Cung Yến kiên định nói.
"Quên nó rồi, là tớ uống say nói bậy ." Nam Cung Yến kiên định nói.
Theo sau nhà họ An chính là người nhà họ Nam, Nam Tịch Tuyệt đỡ ông cụ nhà họ Nam đi đằng trước. Ánh mắt chăm chú của An Nhiên rơi vào cánh tay người con gái đang kéo tay Nam Tịch Tuyệt, chân mày không tự chủ được nhíu lại .
Nam Cung Yến là nhân vật chính của bữa tiệc, cả đêm bận tối mày tối mặt. An Nhiên cùng một nhóm nữ sinh trạc tuổi hàn huyên một hồi, cảm thấy không có ý nghĩa, liền cầm ly nước trái cây ngồi vào ghế salon gần cửa sổ nghỉ ngơi.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe được một giọng nữ ngọt đến phát ngán ở phía sau lưng: "Nam, em mệt quá, ngồi chỗ này nghỉ một chút được không?"
Người con gái hình như đã uống hơi nhiều, đầu tiên bước đến dựa vào chỗ An Nhiên đang ngồi trên ghế sa lon, một bàn tay trắng nõn còn lại lôi kéo người con trai phía sau.
"Xin lỗi. . . . . ." Nho nhã lễ độ, nhưng lại là một giọng nam lạnh nhạt, An Nhiên liền quay đầu lại.
An Nhiên tựa hồ không biết phải nói gì với Nam Tịch Tuyệt, liền nhếch môi, đứng dậy rời đi, "Không cần xin lỗi, các người ngồi đi."
An Nhiên cúi đầu, cố ý giẫm giẫm giầy. Người phụ nữ mới vừa rồi trừ иgự¢ lớn một chút, thì có chỗ nào tốt. Không thấy trên mặt thoa một tầng phấn dầy hay sao?
Sau lưng có tiếng bước chân vội vã truyền đến, không chờ cô kịp quay lại, cả người liền bị chặn ngang ôm lấy. Lúc này, tất cả đèn lớn trong phòng đột nhiên đều bị tắt, ánh đèn tập trung rơi vào trên người Nam Cung Yến ở giữa đám người, sắp mười hai giờ rồi, Yến tử phải thổi cây nến để cầu nguyện. An Nhiên dùng sức đấm đá người đàn ông đang ôm mình, "Buông tôi ra, khốn kiếp. Tôi muốn đi tìm Yến tử!"
Nam Tịch Tuyệt ôm cô ra khỏi đại sảnh, quẹo vào một căn phòng khách cuối hành lang. Trong bóng tối, anh tìm được cái ghế, ôm cô ngồi xuống, nhịp tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh đập rất nhanh, "Tiểu Nhiên, anh. . . . . . Nói với em chuyện này."
"Còn có cái gì để nói ." An Nhiên quật cường ngửa đầu nhìn anh. Một tuần này, anh ngay cả một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn, một cái E-MAIL cũng không có.
Nam Tịch Tuyệt không nói chuyện, chỉ là giữ chặt cằm của cô, dùng sức hôn cô. An Nhiên ra sức vặn vẹo thân mình, liền bị ngã từ trên đùi anh xuống đất.
Nam Tịch Tuyệt kéo cô , "Có bị thương không?"
Lúc này An Nhiên bị ngã chính vào khoảng giữa hai chân anh, rõ ràng cảm thấy nơi kia bắt đầu ngóc đầu dậy, trong lòng hết sức khó chịu, "Anh tìm tôi chính là vì chuyện này?" Cách quần, cô lấy tay đặt lên nơi đó. Bị cô cầm, nơi đó thoáng chốc lại có phản ứng càng rõ hơn.
". . . . . . Không phải!" Nam Tịch Tuyệt lần đầu tiên hận mình không có tiền đồ, cũng chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, anh liền át chế không được.
An Nhiên lau nước mắt tràn ra, kéo khóa quần anh xuống, nuốt nước miếng một cái, trước khi anh định mở miệng nói tiếng từ chối, liền cúi đầu ngậm lấy.
Cặp mắt dần dần thích ứng với bóng tối, anh nhìn thấy cô quỳ gối hắn giữa hai chân mình, từ từ nuốt nó. Động tác không lưu loát, nhưng lại trí mạng mê người. Bàn tay anh đi xuống sờ tới gương mặt của cô, hai gò má bởi vì động tác ʍúŧ vào mà lõm xuống.
Anh run rẩy đẩy cô ra, "Hồ đồ!"
An Nhiên che miệng, im lặng rơi nước mắt. Cô không biết mình đang làm những gì, vừa nhìn thấy anh đầu óc liền choáng váng. Nghĩ đến anh sẽ cùng những người phụ nữ khác làm chuyện thân mật giống như với cô, cô liền cảm thấy không có cách nào chịu đựng được.
Ánh sáng đột nhiên trở lại. Một thân quần áo xốc xếch, một cặp mắt sưng đỏ. Hai người lúng túng nhìn nhau.
An Nhiên cúi thấp đầu xuống, thật nhanh lau khô nước mắt, "Em. . . . . . Em uống say rồi. Xin lỗi."
Cô đứng lên muốn chạy trốn, lại bị Nam Tịch Tuyệt kéo vào trong иgự¢. Ánh mắt anh thâm trầm, một cái tay dao động từ dưới lên trên, lưu loát cởi nút áo sườn sám của cô. Một đường nút cởi ra, sườn xám bao quanh thân thể liền buông lỏng xuống, anh vén váy lên, lộ ra thân thể trắng nõn phía dưới.
Trong tiếng kinh hô của cô, anh ૮ởเ φµầɳ lót của cô ra, ôm hông cô đặt lên trên bàn cách đó mấy bước, nâng hai cái chân thon dài trắng bóng của cô vòng lên eo mình, hung ác đi vào.
"A. . . . . . !" Đột nhiên tiến sâu vào như thế làm cho cô đau không kém gì lần đầu tiên, cô phát ra tiếng kêu khổ sở. Thế nhưng không hiểu tại sao anh lại nảy sinh ác độc, từng cái từng cái đi vào laị càng sâu hơn, ᴆụng chạm càng mãnh liệt hơn.
"Anh dừng lại, . . . . . . Không phải là anh muốn nói chuyện. . . . . . ?"
Nam Tịch Tuyệt cắn răng nghiến lợi: "Ngày mai lại nói!"
Anh ôm cô động một lúc lâu, An Nhiên cũng dần dần có cảm giác, thế nhưng anh lại đột nhiên rút ra.
Giữa hai chân ướt chèm nhẹp lại lành lạnh, cảm giác trống rỗng lợi hại. Nhìn anh đưa lưng về phía cô đang tìm kiếm cái gì đó, An Nhiên bước xuống khỏi cái bàn, kéo lại y phục, chuẩn bị rời đi.
"Muốn chạy?" Nam Tịch Tuyệt cảm nhận được động tác của cô, quay người lại, một tay đè lại vai của cô đem cô dựa vào trên bàn, một cái tay khác cầm bao cao su đưa đến bên khóe miệng, "Xoạt" một tiếng xé rách.
An Nhiên đỏ mặt nhìn anh đeo nó, mắc cỡ quay người lại bám vào cái bàn, hai vai không ngừng lay động. Như thế dưới ánh đèn sáng rọi, anh lại lớn như vậy tùy tiện . . . . . .
Cánh tay Nam Tịch Tuyệt từ phía sau đưa tới cầm nơi đầy đặn trước иgự¢ cô xoa nắn đến khi chúng dựng thẳng dậy, đầu gối từ phía sau đẩy hai chân đang khép lại của cô ra. Cô đứng không vững, liền bị anh ôm eo bày ra tư thế nghênh hợp xinh đẹp.
Anh lần nữa tiến vào toàn bộ, lột hai dây sườn xám trên đầu vai của cô xuống, vén tà váy lên, lộ ra sống lưng trắng nõn bóng loáng cùng hai ௱ôЛƓ tuyết trắng. An Nhiên từ chối mấy cái, trong mắt Nam Tịch Tuyệt thoáng qua không vui: "Đàng hoàng một chút!"
"Ưm, buông ra." An Nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, lại bị anh hôn dọc một đường trên sống lưng làm cho nhột khó chịu, không khỏi kẹp chặt hai chân, kèm theo bụng co rút mấy cái.
Nam Tịch Tuyệt không nhịn được, thuận tay dùng sườn xám dắt tại eo cuốn lấy hai cánh tay cô trói lại trước иgự¢, nâng một cái chân cô vắt lên khủy tay mình, vui sướng ra sức luật động.
Bị trói buộc khiến An Nhiên có loại cảm giác bị khuất phục, uốn qua uốn lại chính là không chịu phối hợp, nhưng cô giãy giụa lại càng làm cho người đàn ông phía sau lưng kích động hơn.
Từng cái bị anh xâm nhập đến chỗ xâu nhất, An Nhiên quả thật không có cách nào để hô hấp. Sau nữa thật sự không chịu nổi, chỉ đành phải mềm xuống nhỏ giọng cầu xin tha thứ, "Em không chịu nổi, chậm một chút. . . . . ."Lúc này cô đã bị Nam Tịch Tuyệt ôm ra sopha lớn gần chỗ cửa sổ, loáng thoáng nghe được tiếng nói cười ở bên ngoài, làm cho cô có chút sợ hãi.
Nam Tịch Tuyệt nhìn hai tròng mắt mơ màng của cô, rốt cuộc vẫn thả chậm tốc độ lại. Anh chui ở trước иgự¢ cô, gặm cắn chơi đùa hai đỉnh phấn hồng nhạy cảm của cô. Hai bầu иgự¢ mềm mại của thiếu nữ đứng thẳng mượt mà, đỉnh phấn hồng bị môi lưỡi anh làm dịu, lấp lánh ánh nước dâm ỹ .
Một tầng màu hồng tràn ra khắp thân thể cô, Nam Tịch Tuyệt lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, rất có kỷ xảo liên tiếp ᴆụng vào chỗ mẫn cảm mà anh vất vả rất lâu mới tìm được, nhìn cô ở phía dưới anh run rẩy lên cao triều.
Để cô ngậm lấy mình thật chặt, chất lỏng ấm áp thấm cả vào anh, ấm nóng, trắng nõn, cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả được.
Nam Tịch Tuyệt có một loại kích động, muốn đút cho cô tinh hoa tích tụ của mình. Anh thở hổn hển nằm ở trên người cô, đè xuống ý niệm điên cuồng trong lòng. Cô còn quá nhỏ, tối nay đã rất quá mức rồi.
Anh đỡ cô ngồi dậy, để cho cô giạng chân ở trên người anh, giọng nói quyến rũ: "Thoải mái sao?" Đầu óc An Nhiên choáng váng gật đầu, ân ân hai tiếng. Anh cũng không từ trong cơ thể cô rút ra, tư thế như vậy khiến tất cả sức nặng của cô đều dồn xuống, khiến anh tiến vào càng sâu hơn. Cô dần dần cảm thấy đau, không khỏi nhấc eo đứng lên một chút, nhưng hai chân ở bên người anh lại mềm nhũn, liền nặng nề ngồi lại.
Giọng nói khàn khàn của Nam Tịch Tuyệt vang lên: "Tiểu Nhiên, một lần nữa."
An Nhiên có chút hiểu ý của anh, liền thử dò xét lên xuống mấy cái, đổi lấy là tiếng ՐêՈ Րỉ khêu gợi của anh. Anh đè nén âm thanh để cho cô hết sức thỏa mãn, ra sức động vài chục cái, mệt mỏi cả đầu cũng đầy mồ hôi tựa vào trong lòng anh, thở gấp liên tiếp: "Mệt quá, không động được."
Nam Tịch Tuyệt ôm chặt cô, không khắc chế nữa, nhanh chóng chạy nước rút. Mặc dù cách một tầng, nhưng cái đó cũng đủ để kích thích An Nhiên, hai tay cô không khỏi ôm chặt hông anh, cảm thấy chân mình cũng bắt đầu co rút.
Cô nghĩ, làm yêu đúng là một chuyện thần kỳ, liền muốn cứ như vậy cùng cùng anh ở chung một chỗ, không cần phải suy nghĩ nhiều, vĩnh viễn cũng không xa rời.
Trong phòng tiệc đột nhiên phát ra một hồi tiếng hoan hô nhiệt liệt, so với thời khắc nửa đêm thì lần này có chút kéo dài hơn.
An Nhiên vốn bọc tây trang của Nam Tịch Tuyệt gối đầu lên chân anh nghỉ ngơi, cũng bị thức tỉnh, lật người liền bò dậy, "Em muốn đi ra ngoài." Cô tức giận nhìn Nam Tịch Tuyệt một cái: "Đều tại anh, làm cho em vắng mặt trong thời khắc quan trọng nhất của Yến tử."
Sắc mặt cô đỏ thắm như một đóa hoa nở rộ, lông mày giống như những giọt sương xanh miết mềm mại, một cái nhìn sang, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
Nam Tịch Tuyệt vốn đang lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế sa lon, lẳng lặng chờ cô khôi phục thể lực. Giờ phút này không khỏi lại bị cô khơi lên hứng thú, trong mắt mỉm cười nhìn chằm chằm vào thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ lộ ra dưới áo khoác tây trang.
An Nhiên có chút xấu hổ, khép lại chặt y phục, "Em muốn đi ra ngoài."
Nam Tịch Tuyệt nhìn cô thật sâu một cái, từ trên ghế salon đứng dậy, đi tới đi lui thu thập quần áo tán loạn xung quanh của cô lên. Cái nhìn kia, khiến An Nhiên đang vùi ở trên ghế salon không khỏi đỏ mặt tới tận mang tai, anh, mới vừa rồi là phóng điện với cô sao? Cái loại ánh mắt đó quả thật như muốn đem cô hòa tan.
Lúc anh giúp cô mặc quần áo, An Nhiên không được tự nhiên liền ầm ĩ. Cô chán ghét đẩy anh ra nhặt lên ҨЦầЛ ŁóŤ màu xanh dương, "Em không muốn mặc, đều ướt rồi." Cô nhanh chóng kéo sườn xám mặc vào, uốn éo người cài nút áo, đeo giày cao gót, chỉ làn váy dài tới đầu gối, "Căn bản không nhìn thấy."
Nam Tịch Tuyệt trừng mắt nhìn cô, "Em cứ như vậy đi ra ngoài? Trở lại mặc cho xong, chỗ này cũng không có nội y khác để em thay!"
An Nhiên hướng anh lè lưỡi: "Cũng không mặc. . . . . . . Em đi trước." Cô vội mở cửa chạy ra ngoài.
Còn có sức để chạy, thể lực thật không tệ, lần sau tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cô. Nam Tịch Tuyệt đem vạt áo sơ mi mở rộng cài lại thật tốt, đeo cravat, thắt dây lưng, nhặt áo vét trên ghế sa lon mặc vào, áo mũ chỉnh tề nhìn cái ҨЦầЛ ŁóŤ bị An Nhiên vứt bỏ kia.
Anh ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng khom lưng nhặt nó lên , gấp cẩn thận bỏ vào trong túi quần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc