Không Xứng - Chương 35

Tác giả: Tội Gia Tội

Thời tiết trở lạnh, vầng thái dương dần ló rạng, khi đường chân trời hiện rõ, trong cao ốc mới của bệnh viện hạng nhất đã là một hồi bận rộn. Trầm Khánh Khánh luôn lặng lẽ, đi vào trường quay đúng giờ, sau đó hóa trang, tạo hình, trao đổi cùng đạo diễn, chuẩn bị bắt đầu một ngày quay phim.
Muốn nắm bắt được vai diễn này, đối với Trầm Khánh Khánh mà nói cũng không khó. Bởi cô gần như là diễn chính mình, điều này cho Trầm Khánh Khánh một loại cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có. Đạo diễn Lí chọn diễn viên rất kỹ lưỡng, diễn viên đều có kỹ năng, trong đoàn phim cơ bản không có diễn viên quay phim qua quýt, mỗi người đều thể hiện khả năng tốt nhất, chỉ sợ bị vương miện “não tàn” rơi xuống đầu mình.
Tiếp xúc với Phương Thuấn vài ngày, Trầm Khánh Khánh đã bước đầu nhận thức – người có dã tâm, rất có đầu óc. Hắn có thể thành công không phải do ngẫu nhiên, chẳng qua dường như cả hai người đang trong thời kì thăm dò đối phương, cũng không trao đổi quá nhiều, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc quay phim của họ.
Mấy ngày này nhân viên trong đoàn phim đều công nhận họ thích nhất là xem Trầm Khánh Khánh với Phương Thuấn diễn cùng nhau, việc đó thật rất thú vị, trong phim bọn họ diễn một đôi kẻ thù không đội trời chung ở cùng phòng, vì tranh giành địa vị vẫn luôn uy Hi*p đối phương. Mới đầu Phương Thuấn còn chưa thể thích ứng với cách làm việc của đạo diễn Lí, nhưng sau khi thích ứng, tâm đã ứng với tài, diễn cùng Trầm Khánh Khánh khiến người ta phải hô to quá đã. Một đế một hậu bất kể ánh mắt, cử chỉ, ngữ điệu, cho dù là chi tiết rất nhỏ cũng đều suy xét tỉ mỉ cẩn thận, hai người như đang phân cao thấp, ai cũng không muốn phạm sai lầm, số lần đạo diễn Lí hô dừng đã trực tiếp giảm xuống.
“OK. Đoạn này đạt, Khánh Khánh đi lau khô tóc rồi thay quần áo, chúng ta quay một đoạn trước.”
Vừa rồi Trầm Khánh Khánh quay đoạn nữ diễn viên đội mưa chạy về bệnh viện, nhưng ai biết cuộc phẫu thuật vẫn bị nam diễn viên lo xa thay thế. Cô đợi sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, không kiềm chế được liền đứng lên tranh chấp với nam diễn viên trước mặt mọi người, đoạn diễn này đã quay cả một buổi sáng, Trầm Khánh Khánh bị nước ngấm vào người, sớm lạnh đến phát run, đang muốn gọi Ada, không ngờ có bàn tay đưa tới một chiếc khăn lau.
“Cảm ơn.”
Đối với sự chủ động của hắn, Trầm Khánh Khánh hơi ngạc nhiên. Cô nhận khăn trong tay Phương Thuấn lau tóc ướt, Phương Thuấn cười rất tự nhiên: “Trời lạnh, mau lau khô không bị cảm, tuy nơi này là bệnh viện, khám bệnh thuận tiện cũng không nên ốm.”
Lời mở đầu như vậy là phương thức làm quen thường gặp, Trầm Khánh Khánh đáp: “Đúng vậy, tôi không chịu được lạnh, còn phải đi thay quần áo.”
Phương Thuấn rất phong độ nhận quần áo từ tay Ada, tận tay đưa cho Trầm Khánh Khánh. Nhìn từ góc độ như vậy, trong chớp mắt hắn ngẩng đầu, có một khía cạnh rất giống Trữ Mạt Ly. Phải nói, cho dù hắn cố gắng xóa bỏ bóng dáng Trữ Mạt Ly trên người hắn, nhưng người ta vẫn có thể tìm được cảm giác như có như không ấy. Khi Trầm Khánh Khánh diễn cùng hắn, đôi khi cô cảm thấy dường như bản thân đang diễn cùng Trữ Mạt Ly, lập tức trào dâng hào hứng, cũng nhập vai rất nhanh.
Cô khắc khẩu với Trữ Mạt Ly còn ít sao, quả thực như cơm bữa, chỉ cần thể hiện tám phần công sức, đã có thể đạt được yêu cầu.
Lúc này Trầm Khánh Khánh không khỏi hoảng hốt, Phương Thuấn ngược lại lại không để ý: “Có phải thấy tôi rất giống Trữ Mạt Ly?”
Mấy năm nay ảnh đế Phương bắt đầu không thích người khác so sánh hắn cùng Trữ Mạt Ly, dù sao tới địa vị này, hắn vẫn luôn hy vọng người khác nhớ tới bản thân mình, mà không phải một vật phẩm thế thân.
Trầm Khánh Khánh lại nhìn gương mặt hắn, lắc đầu cười, nói lãnh đạm: “Không, anh không giống anh ta.”
Trữ Mạt Ly so với hắn diễn xuất tao nhã hơn, tự nhiên hơn, cũng thâm trầm hơn, khó nắm bắt hơn. Trong lòng cô anh là sắc bạc thần bí, đôi khi sẽ biến thành màu trắng thanh thuần, đôi khi lại trở thành màu đen tinh khiết, tinh khiết đến nguyên chất. Phương Thuấn giống anh, chỉ là không biết vì sao, Trầm Khánh Khánh có thể rất nhanh nói ra điểm khác nhau giữa bọn họ, ví dụ như đường chân mày Trữ Mạt Ly nét hơn, đuôi mắt phượng nhìn sắc hơn, ngoài ra khi giận dữ lại âm ngoan lạnh lẽo, nhưng cũng ẩn giấu phong tình không ai sánh bằng, còn mũi Phương Thuấn cũng không thẳng bằng Trữ Mạt Ly…
Phương Thuấn bỗng cười to, nói: “Ha ha, tôi quên mất, cô được coi là người thân thiết nhất với anh ta, không thể nhận lầm.”
Trầm Khánh Khánh lại sửng sốt, chợt phát giác đúng như lời hắn nói, Trữ Mạt Ly luôn mang một vẻ thần bí, người thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh nhiều nhất hình như quả thật là cô, suy nghĩ tỉ mỉ về chuyện này, không phải rất kỳ lạ sao?
Trầm Khánh Khánh thay quần áo sạch sẽ, tóc cũng lau khô, tạo hình làm tốt một lần nữa, sau đó ngồi xuống ghế, bên cạnh là Phương Thuấn, hắn đang xem kịch bản.
“Lại nói, tôi vẫn chưa cảm ơn cô. Trước đó tôi luôn muốn tìm cơ hội nói, có điều hình như cô có khúc mắc với tôi thì phải.”
“Hả?” Trầm Khánh Khánh không rõ cho lắm.
Phương Thuấn rời khỏi kịch bản, quay đầu lại: “Quan hệ của cô và An Thiến sẽ không ảnh hưởng tới việc chúng ta hợp tác chứ?”
“Anh bị tôi kéo lại đây, cô ấy tức giận là bình thường, ngược lại, tôi không ảnh hưởng tới quan hệ hai người chứ?”
“Cô giúp tôi, là tôi tình nguyện quay bộ phim này.” Phương Thuấn chợt nói rất nghiêm túc, “Ngày đó Trữ tổng chủ động tìm tôi, làm tôi giật mình không ít, anh ta còn giúp tôi một việc lớn. Cô biết không, Kiều Hàn Thâm rất không vừa lòng việc tôi tách ra solo, vẫn muốn tìm cơ hội ép tôi ký hợp đồng quay về công ty hắn, nhưng tôi không chịu, hắn ta liền phong tỏa tài chính của tôi, công ty tôi rơi vào ngõ cụt. Ngày đó, Trữ tổng đồng ý cho tôi mượn một khoản tiền, cũng chẳng phải ít, anh ta lại không lấy tí lãi nào, chỉ có một yêu cầu duy nhất là tôi phải diễn bộ phim truyền hình này, anh ta nói cô rất muốn được hợp tác với tôi một lần. Thể diện của cô thật sự rất lớn. Bất kể thế nào, tôi đều phải nói tiếng cảm ơn.”
Trầm Khánh Khánh không dám khẳng định, hỏi: “Thế nên anh mới đồng ý quay bộ phim này?”
“Ừ, Trữ tổng không nói với cô sao?”
Trầm Khánh Khánh cười che dấu: “À, anh ấy bận rộn, có vài việc không kể kỹ với tôi.”
Cô vốn muốn Trữ Mạt Ly tạo áp lực cho Phương Thuấn, không ngờ Trữ Mạt Ly lại chọn một sách lược mềm mỏng như vậy, ngay cả bản thân Trầm Khánh Khánh cũng không thể không thừa nhận, lần này Trữ Mạt Ly thật sự cho cô thể diện rất lớn.
“Nhìn cô ngạc nhiên như vậy, Trữ Mạt Ly không phải đang theo đuổi cô sao?”
“Cái đó…” Nhất thời Trầm Khánh Khánh không biết trả lời như thế nào, trong đầu cô hơi loạn, đành phải nói cho có lệ, “Anh ấy luôn làm vài chuyện khó hiểu, nhiều khi tôi bị anh ấy làm cho hồ đồ.”
Vẻ mặt Phương Thuấn không tin, hỏi lại: “Không phải do cô giả vờ hồ đồ chứ?”
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, cúi đầu xấu hổ, lại lật kịch bản: “Sao có thể.”
“Mặt cô đỏ rồi.”
Trầm Khánh Khánh hoảng hốt đứng dậy, tay run lên, suýt nữa kéo rách trang giấy: “Cái gì? Không phải đâu.”
Phương Thuấn lại cúi đầu thấp hơn, càng thấy rõ: “Thật, cả lỗ tai cũng đỏ.”
“Không phải, vừa rồi khi tạo hình, máy sấy nóng quá đấy.” Trầm Khánh Khánh thật khó khăn ngụy trang một chút, “Tôi đi tìm đạo diễn Lí, xem bao giờ đến phiên tôi.”
Sau đó một ngày, Trầm Khánh Khánh luôn trong tình trạng khô nóng khó hiểu, ngay cả đạo diễn Lí cũng thấy lạ, hỏi cô có phải nóng quá hay không, sao mặt luôn đỏ như vậy.
Trầm Khánh Khánh quả thực rất nóng, tới chiều thì cảm giác này càng thêm nghiêm trọng, đầu óc bắt đầu choáng váng, rốt cuộc khi kết thúc công việc thì không chịu được nữa. Ada tiến lên giữ lấy cô, vừa chạm vào tay cô đã phải kêu lên: “Nóng quá, chị Khánh Khánh, chị bị sốt hả?”
Hóa ra mặt cô luôn đỏ, là vì phát sốt…
Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh lại thì trước mắt một mảnh tối đen, đầu vẫn đau như vậy, mũi bị tắc, cổ họng khát khô, đưa tay sờ mặt, tay rất lạnh, mặt rất nóng, như khối băng chạm phải thanh sắt nóng.
Trầm Khánh Khánh bật đèn đầu giường, nhưng sờ soạng nửa ngày vẫn không thấy công tắc quen thuộc, cô bỗng ý thức được cái gì, người cũng nhất thời thanh tỉnh, vội vội vàng vàng đứng dậy xuống giường, chạm tới cửa, mở cửa ra liền gọi: “Ada, Thuyền Trưởng, đây là nơi nào vậy?”
Ánh sáng bất ngờ làm cho Trầm Khánh Khánh phải nheo mắt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã nhìn thấy sáu người đang đứng trong phòng khách, một tiếng sét ngang tai như bổ đầu cô ra, sinh sôi nảy nở nhét vào bao hình ảnh.
Có ba gương mặt trong dự kiến, Ada, Thuyền Trưởng, Ted, còn có ba gương mặt ngoài dự kiến, Trịnh Thị, Quý Hàm, và Trữ Mạt Ly, những người này đều khẩn trương như đang giương cung bạt kiếm, lập tức đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, sau đó chui vào trong da đầu Trầm Khánh Khánh, làm tắc thần kinh của cô, khiến đầu cô càng đau hơn.
Có lẽ đầu óc cô đã cháy hỏng rồi, Trầm Khánh Khánh vỗ trán, quay người: “Tôi lại đi ngủ.”
Chuyện này nhất định là ác mộng, ác mộng!
“Em tỉnh?”
Giọng nói Trữ Mạt Ly vang lên cùng lúc, Trầm Khánh Khánh lập tức mở mắt ra, sau đó vô vọng nhận ra đây là sự thật.
Trầm Khánh Khánh cắn răng từ chối việc quay lưng, sau khi cái đầu đau nhức nhận mệnh lệnh liền quay lại nhìn về sáu người: “Được rồi, có ai nói cho tôi biết đây là chuyện gì?”
Trữ Mạt Ly đến bên cạnh cô, trong tay cầm một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên người cô, sau đó nói: “Em cảm lạnh.”
Cô đương nhiên biết mình cảm lạnh, cô hỏi bây giờ là tình huống gì, sao lại gặp phải đám quỷ này.
Ada sở trường hiểu ý người, giải thích: “Chị Khánh Khánh, chị phát sốt, đầu tiên bọn em đưa chị đến đây nghỉ ngơi, sau đó, Trữ tổng gọi bác sĩ riêng, lập tức đến xem bệnh cho chị.”
Trầm Khánh Khánh nhăn mày: “Nơi này là?”
Nơi ngón trỏ Trữ Mạt Ly là một cái chìa khóa, giơ giơ: “Phòng ở công ty sắp xếp cho em.”
Trịnh Thị lập tức nhảy ra hừ lạnh: “Khánh Khánh, em có thể ở nhà của mình, sao phải ở nơi này làm gì?”
“Biệt thự Khánh Khánh cách nơi này rất xa.” Ted dứt khoát thể hiện lập trường.
“Anh không nói biệt thự.” Trịnh Thị kéo Quý Hàm qua, chỉ vào anh nói, “Nhà Quý Hàm không phải là nhà Khánh Khánh sao? Bày ra cái phòng ở như này, cũng chẳng biết có ý gì.”
Trữ Mạt Ly giương cằm, ánh mắt lạnh như hàn băng, dừng trên người Quý Hàm.
“Còn có,” Trịnh Thị nghiêm túc nói với Ada và Thuyền Trưởng, “Hai người đều biết chồng Trầm Khánh Khánh là ai, cô ấy sinh bệnh, chuyện lớn như vậy mà hai người lại tìm vị sếp là người ngoài này trước. Nếu khi hai người báo tin mà tôi không ở cạnh Ted, chẳng phải Quý Hàm sẽ không bao giờ biết vợ cậu ta sinh bệnh sao?”
Trịnh Thị nói hợp tình hợp lý, Ada không dám lên tiếng, Thuyền Trưởng không khỏi nói thầm: “Bọn họ đều ở riêng.”
Cậu ta vừa nói xong, Trữ Mạt Ly đột nhiên cười nhẹ, một tiếng cười mỏng này lại lan tỏa rất nhanh trong không trung, khiến cho bầu không khí thấp xuống.
Quý Hàm đến trước mặt Trữ Mạt Ly, khuôn mặt tuấn mỹ không chút thay đổi, chỉ có trong đôi mắt kia là ánh sáng làm người ta lạnh buốt. Trữ Mạt Ly vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng ấy, bọn họ bình thường đều cao, nhưng anh ta cố tình nghiêng mắt phượng nhìn Quý Hàm, môi khẽ nhếch, kiêu ngạo không cần nói.
Lần đầu tiên gặp mặt chính thức đã ẩn giấu lửa giận trong lời nói, có lẽ lần này bọn họ còn trào dâng tầng tầng sóng lớn, khiến nó nổi lên mặt nước.
Quý Hàm mở miệng trước: “Tôi nghĩ không cần phải… chờ bác sĩ riêng của Trữ tiên sinh đến, tôi là bác sĩ, chút bệnh nhỏ này tôi có thể xem giúp Khánh Khánh. Hơn nữa, cũng không nên làm phiền anh Trữ, anh Trữ quan tâm cấp dưới như vậy, tôi thay Khánh Khánh cảm ơn anh, có điều, chăm sóc Khánh Khánh là chuyện của người chồng.”
Anh như có như không nhấn mạnh hai chữ “người chồng”, Trữ Mạt Ly nghe vào, quả thực rất rát tai.
Tay phải Trữ Mạt Ly vuốt ve nhẫn kim cương ở tay trái, mọi người bên cạnh anh đều biết, đây là dấu hiệu anh rất khó chịu. Nhưng, ngay khi mọi người nghĩ rằng Trữ Mạt Ly sẽ nói những lời cay nghiệt sắc bén với Quý Hàm, anh bỗng cười nhẹ, dùng giọng điệu dịu dàng đến quỷ dị nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn nên tôn trọng Khánh Khánh, không bằng hỏi ý cô ấy đi.”
Chương 36
Nếu bây giờ Trầm Khánh Khánh không phát sốt, cô nhất định bỏ của chạy lấy người, mặc mấy người ở trong này ầm ĩ. Nhưng theo tình huống bây giờ, muốn mặc kệ cũng không thể, huống chi có nhiều ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô như vậy, thật là ђàภђ ђạ cô mà. Mặc dù Trữ Mạt Ly đang cười, nếu tưởng đó là anh độ lượng, vậy thì bạn sai rồi, không thấy anh nghiêng mắt một góc 45 độ nhìn cô sao, còn cả Quý Hàm, vẻ mặt bình thản, thực ra lại rất khẩn trương.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, Trầm Khánh Khánh nhanh chóng ra quyết định.
Trầm Khánh Khánh vẫy tay gọi Ada: “Mau tới đỡ chị đi, đau đầu muốn ૮ɦếƭ rồi, giúp chị thu dọn một chút, cái giường này chị không quen, chị phải về nhà ngủ.” Sau đó cô nâng cằm nhìn Quý Hàm, ra hiệu nói, “Ngây ra đó làm gì, không đi khởi động xe đi.”
Giây phút Trầm Khánh Khánh lên tiếng ấy, dường như Quý Hàm vô cùng sửng sốt, thần sắc khẩn trương lập tức dịu đi, gật đầu nói: “Anh đi ngay.”
Trịnh Thị thản nhiên hừ hai tiếng, theo Quý Hàm đi ra ngoài. Trong phòng khách, Ted thầm run sợ nhìn Trữ Mạt Ly, người này đứng im không nhúc nhích, thân hình cao lớn vẫn kiêu ngạo như vậy, khóe môi anh vẫn hiện ý cười như trước, đôi mắt sâu và đen như mực, hiện ra ngoài chỉ là lạnh nhạt vô tận. Anh đứng dậy, đột nhiên nâng chân bước, nói với Ted: “Chúng ta đi.”
Trữ Mạt Ly vừa đi, Ada liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức vội vã nói: “Hình như Trữ tổng tức giận rồi, làm sao bây giờ?”
Trầm Khánh Khánh nhìn về hướng Trữ Mạt Ly rời đi rồi trầm mặc, một khắc đó, khi anh xoay người rời đi, dường như trong lòng cô bỗng nổi lên rất nhiều mẩn ngứa, không đau lắm, nhưng rất rát, ngứa ngáy khó chịu, mẫn cảm hơn bình thường, cố gắng hít sâu cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Ada cùng Thuyền Trưởng giúp Trầm Khánh Khánh thu dọn mọi thứ, đỡ cô xuống lầu, Quý Hàm đã chờ sẵn, thấy cô đi xuống liền nhận lấy túi đồ của Trầm Khánh Khánh trong tay Thuyền Trưởng, sau đó giơ tay đặt trên trán cô thử độ nóng, gương mặt tuấn tú không khỏi nhăn lại: “Nóng quá, mau về nhà, anh có thuốc.”
Trầm Khánh Khánh nhẹ nhàng tránh tay anh, dựa vào Ada, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, cúi đầu như lời đáp.
Lúc này cơn sốt của Trầm Khánh Khánh đã tới đỉnh điểm, mệt nhọc tích cóp từng chút một lại bị cơn cảm lạnh kích thích, vi-rút lập tức sinh sôi. Trầm Khánh Khánh ngồi trên ghế sau, đầu cũng không ngẩng, chỉ có thể dựa vào cửa sổ. Cô nhắm hờ mắt, bóng đêm dày đặc cùng ánh đèn rực rỡ xuyên qua lớp kính dừng trên người cô, càng khiến cô thêm phiền muộn, cảm giác mẫn cảm vẫn như trước, còn càng lúc càng kịch liệt, toàn thân cô đều không thoải mái, đầu cũng bắt đầu run lên, Trầm Khánh Khánh không khỏi thở dài.
Qua gương xe, Quý Hàm thấy Trầm Khánh Khánh hai má đỏ ửng, hô hấp nặng nề, không khỏi sốt ruột: “Em khó chịu lắm sao?”
“Nơi này của tôi không dễ chịu.” Trầm Khánh Khánh chỉ vào иgự¢, lại chỉ vào đầu, “Nơi này cũng không dễ chịu.”
“Nhưng đừng để bệnh nặng thêm.” Trịnh Thị ngồi trên ghế trước, vội xoay người bắt mạch cho Trầm Khánh Khánh, “Tim đập rất nhanh, Tiểu Hàm, tôi thấy vẫn phải đến bệnh viện.”
“Tôi không đi.” Không đợi Quý Hàm trả lời, Trầm Khánh Khánh đột nhiên xoay người nói, “Dừng xe, tôi phải xuống xe.”
Trịnh Thị giữ tay cô: “Khánh Khánh, đừng làm loạn.”
Trầm Khánh Khánh gạt tay cậu ta, như là gặp ma chướng [1], ngang bướng nói: “Dừng xe, tôi rất khó chịu, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
[1] ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Quý Hàm biết Trầm Khánh Khánh đang cáu kỉnh, trước giờ đều như vậy, anh lập tức an ủi, nói: “Được rồi, chúng ta không đến bệnh viện nữa, chúng ta về nhà…”
Trầm Khánh Khánh quát tháo: “Anh không nghe thấy hả? Cho tôi xuống xe ngay!”
Quý Hàm nắm chặt tay lái, lát sau, anh dừng xe lại bên đường. Xe dừng lại, anh liền rời khỏi ghế lái xuống xe, mở cửa sau xe, cúi người nâng mặt Trầm Khánh Khánh, tay anh hơi lạnh, sau đó, anh kiên nhẫn nói: “Anh biết em rất khó chịu, nhưng càng khó chịu càng phải nhẫn nại. Nếu em không muốn đến bệnh viện, chúng ta trở về nhà, sau khi trở về sẽ uống thuốc, rồi ngủ một giấc, em thấy dễ chịu mình lại đến bệnh viện, được không?”
Trầm Khánh Khánh tưởng mình hồ đồ rồi, nên mới nghe thấy lời đó, còn có ảo giác nữa, bây giờ sao Quý Hàm có thể nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, lời nói dịu dàng như thế, sợ làm cô không vui, chuyện này đã từng xuất hiện trong quá khứ - chỉ khi bọn yêu nhau, bây giờ đã là hiện tại, không thể trở về quá khứ nữa rồi.
Trầm Khánh Khánh suy nghĩ rối loạn, đợi một hồi, sau đó cô phát giác đây không phải ảo giác của bản thân, bất kể lời nói anh dịu dàng cỡ nào, trái tim cô vẫn luôn bình thản.
Đúng vậy, cô bình thản đến mức không có một gợn sóng nhỏ nào, như hòn đá rơi xuống hồ nước, chỉ kinh động trong nháy mắt, ngay sau đó lại chìm xuống đáy hồ lặng yên không tiếng động, loại cảm giác tim đập mạnh này, không biết bị cô vứt vào cái góc nào rồi.
Quý Hàm thấy Trầm Khánh Khánh sững sờ một lúc, ánh mắt dừng trên mặt anh, yên lặng đến khó tin, anh đành gọi cô: “Khánh Khánh?”
“Tôi muốn xuống xe.” Cô lại mở miệng, bình thản, cũng không nói thêm, “Ada, giúp chị.”
Thần trí Quý Hàm rơi vào mơ hồ, đợi anh lấy lại tinh thần, Trầm Khánh Khánh đã xuống xe, Trịnh Thị đuổi theo muốn giữ cô lại, cũng mặc kệ cậu ta nói thế nào, bọn họ chỉ thờ ơ.
Trịnh Thị gấp đến mức phải dậm chân, liều mạng ngoắc tay gọi Quý Hàm: “Cậu đứng ngây ra đó làm gì hả? Còn không lại đây mau!”
Quý Hàm muốn động lại không thể động, anh thấy bóng hình cô bước từng bước yếu ớt, cô đi một bước, tâm anh lại lạnh xuống một bậc: “Em đi đâu?”
Trầm Khánh Khánh không dừng lại, cũng chẳng quay đầu, cô nói hai chữ, sau đó thanh âm vốn mỏng manh lại nhanh chóng bị gió cuốn bay.
Cô nói, về - nhà.
Thuyền Trưởng vẫn lái xe đi sau bọn họ, thấy Trầm Khánh Khánh và Ada lên xe, có phần khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Chị Khánh Khánh muốn về nhà.”
“Không.” Trầm Khánh Khánh nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương, nói rõ ràng, “Đến nhà Trữ Mạt Ly.”
Ted đi theo Trữ Mạt Ly. Về đến nhà, xe Trữ Mạt Ly dừng lại, nếu nói ngụy trang, không bằng nói anh lộ mặt thật, anh đã sớm ném khuôn mặt tươi cười đến Siberia rồi. Ted cảm thấy trong xe vẫn có tuyết bay đầy, hết lần này tới lần khác cậu ta gấp đến đổ mồ hôi, dọc đường đi cậu ta đều cầu nguyện hai chữ yên bình với thượng đế. Trữ Mạt Ly lái xe vào gara, cũng mặc kệ Ted, tự mình xuống xe. Ted vội vội vàng vàng đuổi theo sau, cẩn trọng hỏi dò: “Mạt Ly, không sao chứ?”
“Ừ.”
Trữ Mạt Ly đi rất nhanh, Ted phía sau không nghe thấy, liền đuổi theo, tốt bụng an ủi: “Anh đừng trách Khánh Khánh, dù sao bây giờ Quý Hàm vẫn là chồng cô ấy, người ta còn một tờ giấy kết hôn, nhìn thế nào anh cũng là người ngoài…”
Trữ Mạt Ly đột nhiên xoay người một cái, Ted suýt nữa đâm vào, cậu ta dừng lại thật nguy hiểm, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt băng lạnh của Trữ Mạt Ly: “Tôi là người ngoài, hắn là hợp pháp, chỉ bằng tờ giấy kia?”
Giọng nói Trữ Mạt Ly thật âm lạnh, Ted lập tức run rẩy.
“Nghe rõ rồi chứ? Từ giờ trở đi, tôi sẽ không để yên cho tên họ Quý kia, tôi đã cho hắn một cơ hội, bây giờ hắn mới biết lo lắng, không kịp nữa rồi. Còn có, anh quản lý vị kia của anh cho tốt, nếu anh ta còn dám xuất hiện trước mặt tôi sủa bậy, anh có thể cuốn xéo luôn.”
Vẻ mặt Ted đầy đau khổ, cam đoan với anh: “Tôi biết rồi, anh đừng tức giận, bộ dạng này của anh sẽ dọa ૮ɦếƭ con gái anh mất.”
Nhắc tới Liễu Liễu, sắc mặt Trữ Mạt Ly quả nhiên dịu đi không ít.
Sau khi về đến nhà, dù tâm trạng không tốt, Trữ Mạt Ly vẫn luyện đàn với con gái, lại dỗ bé ngủ, sau đó mới một mình trở lại phòng khách. Trữ Mạt Ly chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, lấy qua một quyển trò chơi điền chữ, mở ra rồi vùi đầu làm. Tiếng 乃út xẹt trên giấy cùng tiếng kim đồng hồ vang bên tai, càng làm lòng người thêm đau xót.
Nhiều năm đã không đau nữa, từ sau khi cô ra đi.
Hoặc có lẽ, từ sau khi cô ra đi, anh vẫn đau, chỉ là đau quá lâu rồi, đơn giản là khắc nỗi đau này vào thân thể, biến thành một trạng thái bình thường. Nhưng hôm nay, những tưởng nỗi đau đã sớm khắc vào xương tủy, bỗng lại bị Trầm Khánh Khánh bóc ra, đau đớn rõ ràng suýt khiến anh khó có thể giữ nguyên khuôn mặt cao ngạo ấy.
Ngòi 乃út xẹt qua giấy, đâm xuống thật sâu, giống như đả kích hôm nay Trầm Khánh Khánh dành cho anh trước mặt mọi người. Chuyện này cũng không thể trách cô, cô cho rằng quan hệ bọn họ bây giờ chỉ là một trò đùa, mà trong trò đùa này, ai thật lòng, người ấy liền thua.
Bỗng nhiên, Trữ Mạt Ly nghe tiếng chìa khóa mở cửa, anh lập tức đứng dậy, vội ra cửa.
Chìa khóa nhà anh, ngoài anh và Liễu Liễu, chỉ Trầm Khánh Khánh mới có.
Còn chưa kịp nghĩ gì, cửa đã mở, sau đó trước mặt anh là Thuyền Trưởng mặt mày rạng rỡ, chàng thanh niên vừa thấy Trữ Mạt Ly, giống như yêu quái nhỏ gặp boss lớn, nơm nớp lo sợ nói: “Trữ tổng, bọn em đưa chị Khánh Khánh đến.”
Trữ Mạt Ly ôm tay chau mày, lời này nói thế nào cũng giống như anh ngầm ra tay, kêu người cưỡng chế Trầm Khánh Khánh đem tới đây.
Trữ hoàng đế vẻ mặt khó lường, lời vàng chưa mở, yêu quái nhỏ không dám thô lỗ, cuống quít lui ra sau, sau đó Ada đỡ Trầm Khánh Khánh tiến đến.
Ada khóc không ra nước mắt, bây giờ hoàng đế nhìn thật đáng sợ, cô xấu hổ gạt bỏ khuôn mặt tươi cười: “Trữ tổng…”
“Sợ anh không mở cửa, nên tự mở.” Trầm Khánh Khánh giơ chìa khóa lên, tuy cô rất muốn nói lời dễ nghe, nhưng hình như hiệu quả không được tốt lắm.
Không phải anh không thấy sắc mặt trắng bệch của cô, môi đỏ khác thường, còn có khuôn mặt được ngụy trang kỹ càng, tươi cười như không có việc gì.
Nhưng Trữ Mạt Ly vẫn làm khó dễ cô: “Vì sao tôi không mở cửa?”
“Vì anh tức giận.”
Trữ Mạt Ly nở nụ cười, rõ ràng là giả vờ cười: “Vì sao tôi phải tức giận?”
“Vì tôi không giữ thể diện cho anh.”
“Tốt lắm, em vẫn chưa sốt đến hồ đồ. Vậy bây giờ em tới đây làm gì?”
“… Vì anh nói anh có bác sĩ riêng.” Trầm Khánh Khánh càng nói càng vô lực, trong cơ thể là một khối băng, nhưng người vẫn nóng gắt, băng hỏa giao nhau, cô khó lòng chống đỡ.
Trữ Mạt Ly dựa cửa, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt phượng cười như không cười nhìn cô: “Nghe nói chồng em là bác sĩ, sao không bảo hắn xem bệnh?”
Vẻ mặt tươi cười của Trầm Khánh Khánh rốt cuộc không chống đỡ được lời nói của anh, mặt cô cứng ngắc choáng váng một hồi, từng đám mây đen bao phủ trong lòng, cuối cùng cô không nhìn anh nữa, cũng không có sức tranh cãi với anh, khẽ nói với Ada: “Đi thôi.”
Nhưng cô còn chưa quay người, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, ngay sau đó trời đất đảo ngược, cô được người ta ôm lên, chuyện này xảy ra quá nhanh, Trầm Khánh Khánh cuống quýt ôm cổ Trữ Mạt Ly. Nhưng, da anh rất lạnh, cả người cô nóng bừng vừa chạm vào anh, cô theo phản xạ liền rút tay về.
“Ôm đi.”
“Tôi rất nặng.”
Trữ Mạt Ly nghiêng mắt, nghiêm khắc nói: “Đã biết nặng, còn dám dong dài.”
“Mắng cái gì.” Trầm Khánh Khánh rất muốn trừng anh một cái, nhưng cô đang bệnh, thật sự không đủ sức, sau đó dứt khoát đưa tay này, đầu này, đều dựa vào người anh, “Bỏng ૮ɦếƭ anh đi.”
“Không ૮ɦếƭ được.” Trữ Mạt Ly thờ ơ đáp, lại nói với Ada và Thuyền Trưởng, “Hai người có thể trở về, có tôi chăm sóc cô ấy.”
Hai người nọ tuy lo lắng cho Trầm Khánh Khánh, nhưng áp lực của hoàng đế quá lớn, cũng không dám ở lâu, lập tức biến mất.
Trữ Mạt Ly ôm Trầm Khánh Khánh đến phòng mình, Trầm Khánh Khánh vẫn chưa sốt đến hồ đồ, cô ngạc nhiên nói: “Đây là phòng ngủ của anh, không phải phòng khách?”
“Ừ, sáng nay ga giường phòng khách vừa giặt rồi, vẫn chưa thay, hôm nay em ngủ ở đây đi.”
“Ga giường trong năm phòng khách đều giặt hết hả?” Trầm Khánh Khánh vẫn đang giãy dụa.
Trữ Mạt Ly đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, lời nói không cho phép người ta nghi ngờ: “Tôi nói giặt là giặt.”
Trầm Khánh Khánh lại vội vàng kéo chăn ra: “Tôi vẫn chưa thay quần áo.”
“Em có hai lựa chọn, một là ngậm miệng nằm im, hai là bây giờ tôi ném em ra ngoài.”
“…”
Đồ biến thái, cũng không phải cô bị bệnh sạch sẽ, Trầm Khánh Khánh lại nằm lại trên giường, khi vừa chạy tới nơi này, tinh thần cả người vẫn treo cao, giờ lại dần tản mất, nhưng đầu lại nhói đau.
Trữ Mạt Ly ngồi xuống bên mép giường, khoảng cách như vậy cũng có thể cảm nhận được độ nóng của cô, thật không biết cô đã chịu đựng thế nào mà qua đây.
Anh cúi người, khẽ lật chăn, cúi đầu đặt trên trán cô.
Hành động này rất bất ngờ, Trầm Khánh Khánh nhất thời như bị điểm huyệt, tắc nghẽn từ đầu đến chân, quên mất phải giãy dụa.
Trán Trữ Mạt Ly cũng rất lạnh, dán lên trán cô, cảm giác lạnh đến tận tim, cô rõ ràng bị nghẹt mũi, lại có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trên người anh sau khi tắm rửa, còn có hơi thở nhẹ nhàng, dường như chỉ cần cô khẽ thở, sẽ có thể trao đổi không khí với anh. Cô không biết có phải mặt mình đỏ nhìn sợ lắm hay không, nhưng lòng cô đã không khống chế được rồi, cô có phần sợ hãi, sợ trái tim mình cũng phát bệnh theo.
Trong lúc này, cô vẫn nhắm mắt, mãi đến khi anh ngẩng đầu.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Trước tiên đo nhiệt độ, tôi gọi bác sĩ tới đây.”
Trầm Khánh Khánh còn chưa hết hoảng sợ: “Hả?”
Trữ Mạt Ly lấy nhiệt kế đo một chút, lập tức nhíu mày, không có nhiều lời, anh ra ngoài cửa gọi điện thoại.
Trầm Khánh Khánh rụt vào trong chăn, cô đưa tay lên sờ trán, trên mặt dường như còn lưu lại cảm giác mát lạnh của Trữ Mạt Ly, cô chợt nhận ra những “mẩn ngứa” tra tấn cô đã hoàn toàn biến mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc