Bên trong bệnh viện hạng nhất sôi trào, giờ nghỉ trưa, mấy y tá nhỏ tán gẫu líu ríu không ngớt, có mấy người đưa ra vài tấm ảnh chụp trộm, vô cùng hưng phấn. Từ tháng trước đã nghe phong thanh nói có đoàn phim đến quay phim ở sân này, nhưng tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ đều cho là giả, không ngờ mấy ngày nay lại có nhân viên mang đạo cụ đến bố trí ở sân, tới hôm nay thì đạo diễn diễn viên đều đến đây, một đế một hậu đã khiến mọi người mở mắt, không ngờ còn có cả đại thần.
Quý Hàm ăn cơm xong không nói một lời, nhìn cặp Ⱡồ₦g cơm chằm chằm rồi ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
“Bác sĩ Quý, anh không thoải mái sao?”
Mặc dù Tiếu An đang nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi người Quý Hàm, từ sáng cô đã thấy Quý Hàm có điểm không thích hợp, dường như anh trầm mặc hơn so với ngày thường.
Quý Hàm ngẩng đầu, tìm tiêu cự, sương mù trong mắt dần dần tản ra: “Không sao.”
“Tiểu Quý, cậu mệt mỏi quá à?” Y tá trưởng cũng đi tới hỏi.
Mấy ngày nay bác sĩ Quý tăng ca một ngày một đêm, có khi còn ngủ luôn trong văn phòng, chủ nhiệm Tiếu hay trêu ghẹo: dù chưa có bạn gái cũng không thể gửi gắm tình cảm vào công việc như vậy, sau đó nói bóng gió để cho con gái mình chăm sóc vị bác sĩ độc thân trẻ tuổi này.
Bác sĩ Trịnh nhẹ nhàng tiến vào, sau đó Quý Hàm liền đi ra ngoài, miệng còn nói mát châm chọc: “Cậu ta chẳng có chuyện gì, chỉ có dây thần kinh hơi ngắn.”
Trịnh Thị theo Quý Hàm ra ngoài, Quý Hàm nghiêm mặt tránh anh ta, Trịnh Thị liền chắn trước mặt anh.
Hai bác sĩ nam dằng co trên hành lang thật khó coi, Quý Hàm lạnh mặt: “Anh định làm gì?”
Trong xoang mũi của Trịnh Thị đã sinh tức giận: “Anh nói tôi định làm gì à? Quý Hàm, nếu không nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã sớm đấm vào đây một cú.”
Quý Hàm coi anh ta như bệnh nhân tâm thần, quay đầu bước đi.
“Này.” Trịnh Thị kéo vai anh, lầu bầu, “Bây giờ cô ấy đang ở ngay tại tòa nhà mới kia, Trữ Mạt Ly cũng đã ở đó. Anh cam tâm không, cô ấy chính là vợ của anh, trên giấy chứng nhận kết hôn, cạnh tên cô ấy là anh, không phải Trữ Mạt Ly!”
Trịnh Thị nói một hồi, Quý Hàm nghiêm mặt, có phần khó mở miệng: “Anh đã quên cô ấy cự tuyệt tôi.”
Trịnh Thị quả thực phải nghiến răng nghiến lợi: “Anh xứng đáng, đều do trước kia Khánh Khánh đối xử với anh tốt quá, nuông chiều anh thành hư. Đàn ông theo đuổi phụ nữ bị cự tuyệt một hai lần là chuyện rất bình thường, khi tôi theo đuổi vợ, tôi mặt dày mày dạn vứt bỏ hết sĩ diện, còn mặt anh thì phải u ám như vậy hả?”
Quý Hàm suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra tòa nhà lớn cách đó không xa, hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”
“Phải như thế chứ!” Trịnh Thị vỗ иgự¢, “Lát nữa tôi hẹn cô ấy ra, anh phải nắm chắc cơ hội đấy!”
“Cắt!”
Đây là lần thứ 8 đạo diễn Lí hô dừng, theo tiếng hô này, cả đoàn phim càng cảm thấy khẩn trương.
Trầm Khánh Khánh bình tĩnh đi đến, bạn diễn Phương Thuấn của cô cũng xem như bình tĩnh. Đạo diễn Lí Chí Vân có tiếng là đạo diễn ma quỷ, không nhìn tận mắt thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được người bình thường ôn hòa cẩn trọng này, một khi ngồi sau màn ảnh giám thị thì tính cách đột biến, xoi mói, nghiêm khắc, xảo quyệt đến mức người người căm phẫn. Diễn viên bị ông mắng phát khóc là chuyện thường tình, lời nói khó nghe như thế nào ông cũng đều nói được. Khi lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh tiếp nhận vai diễn của ông, kiên cường chịu đựng không rơi lệ, nhưng lát sau về tới nhà thì không kìm được nước mắt. Vậy nên, nhận lời diễn phim của đạo diễn Lí cần phải có năng lực và khả năng chịu đựng siêu sao, Trầm Khánh Khánh đã tập mãi thành quen.
“Phương Thuấn, đại ảnh đế, anh rốt cuộc có hiểu rõ kịch bản không vậy? Quay đến 8 lần còn không đạt, những giải thưởng của anh chỉ là vật trang trí thôi à?” Đạo diễn Lí giơ kịch bản trước mặt Phương Thuấn rồi chỉ trích, Phương Thuấn cố gắng duy trì gương mặt tươi cười đã cứng lại.
Sau khi nói xong đạo diễn Lí đổi sang phê bình Trầm Khánh Khánh, “Còn Khánh Khánh, cách ăn mặc của em như thế này không giống nữ bác sĩ tài hoa chút nào cả, hóa trang đâu, chưa ăn cơm hả?”
Chuyên viên hóa trang hoảng loạn vội vàng chạy tới, dẫn Trầm Khánh Khánh xuống dưới tạo hình lại một lần nữa.
Đạo diễn Lí xoay người về phía đám phóng viên đang thập thò khát khao chụp được Trữ Mạt Ly, quát: “Các anh làm cái gì? Cho các anh quan sát không phải cho các anh làm phiền, thu ngay cái chân lại cho tôi!”
Cả trường quay nhàn hạ nhất vẫn luôn là Trữ Mạt Ly, vị đại thần tôn quý này vậy mà cũng không vội đi, vẫn ngồi bên cạnh đạo diễn Lí xem quay phim.
Mà bên kia Trầm Khánh Khánh đối mặt với chuyên viên hóa trang đang tùy ý giở đông sờ tây trên đầu cô, chuyên viên hóa trang bỗng dừng lại, dường như muốn nói ra ý mình nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
“Có vấn đề gì?”
Nhà hóa trang khó xử nói: “Vừa rồi tôi nghĩ nếu cô cắt tóc ngắn, hẳn sẽ đạt hiệu quả tốt nhất. Chỉ là…”
Anh ta nhìn mái tóc xoăn dài đến thắt lưng của Trầm Khánh Khánh thì không nói thêm gì nữa, mái tóc đẹp như vậy hẳn đã dưỡng thật lâu, thoáng cái cắt đi thì ai cũng đều luyến tiếc.
Trầm Khánh Khánh quả nhiên thất thần rất lâu đó, cô quấn một lọn tóc dài nhìn lại.
8 năm trước tóc cô vẫn ngắn, từ khi quen biết Quý Hàm, cô bắt đầu nuôi tóc dài.
Bởi vì Quý Hàm nói, anh thích tóc dài.
Bên kia, đạo diễn Lí đã hết kiên nhẫn chờ đợi, Ada vội chạy tới ghé vào tai ông ta nói vài câu, ông ta lại chau mày thúc giục: “Vậy nhanh lên.” Quay đầu lại nói với nhân viên đoàn phim, “Giải lao nửa tiếng.”
Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, song đạo diễn đã ra lệnh giải lao thì phải giải lao. Trữ Mạt Ly gọi Ted tới, nói: “Đi xem sao.”
Chỉ chốc lát, Ted từ phòng hóa trang trở ra, thần sắc có phần cổ quái, lại có phần mừng rỡ, Trữ Mạt Ly giữ tay anh ta lại: “Làm sao vậy?”
Ted lắc đầu, nói quanh co: “Hay là, anh tự mình đi xem đi?”
Trữ Mạt Ly đứng dậy trực tiếp đến cửa phòng hóa trang, gõ cửa nói: “Là tôi, có thể vào không?”
Bên trong vang lên tiếng nói của Trầm Khánh Khánh: “Vào đi.”
“Nhắc anh một câu, bình tĩnh.” Ted bỗng đè cánh tay Trữ Mạt Ly đang đẩy cửa, cười nói.
Trữ Mạt Ly cảm thấy rất hứng thú “Ừ” một tiếng, cũng không quanh co nữa.
Trữ Mạt Ly đẩy cửa đi vào, mới vừa liếc nhìn, đột nhiên giật mình dừng lại.
Trầm Khánh Khánh ngồi trước gương, nhắm mắt hỏi chuyên viên hóa trang phía sau: “Có được không?”
Chuyên viên hóa trang vừa lòng thu tay lại, nói: “Hoàn mỹ.”
Trầm Khánh Khánh hít một hơi, chậm rãi mở mắt ra, nhất thời đối với gương mặt bản thân trong gương cảm tưởng như trong mộng, cô quay đầu, giơ tay sờ tới mái tóc ngắn bên tai, trong lòng có khoảng trống mơ hồ, cũng không biết vì sao lại có phần hoài niệm.
“Chị Khánh Khánh.”
Ada đưa áo blouse trắng cho cô, Trầm Khánh Khánh nhận lấy mặc vào, khi đứng trước gương, khí thế cả người trở nên thanh tân sắc sảo, thiếu đi phần xinh đẹp lạnh lùng, hơn một phần khí khái, dung mạo thể hiện sự tự tin và tài hoa của một nữ bác sĩ.
Đây mới là nữ hoàng áo trắng.
Trầm Khánh Khánh đi về phía Trữ Mạt Ly: “Tìm tôi?”
Không trả lời.
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Trữ Mạt Ly đang dừng lại trên người cô, anh nhìn không chớp mắt, chỉ là ánh mắt rất trống rỗng, như cách tầng tầng lớp lớp sa che mặt.
“Này.” Trầm Khánh Khánh quơ quơ tay trước mặt Trữ Mạt Ly.
Ted từ sau đẩy anh một cái, Trữ Mạt Ly lấy lại tinh thần, lập tức ho nhẹ che dấu, chỉ chốc lát, lại nhìn cô.
“Nhìn tôi như thế làm gì? Khó coi lắm à?”
Trầm Khánh Khánh quen tay vuốt vuốt tóc, ánh mắt Trữ Mạt Ly có điểm kỳ lạ, thấy cô như vậy tim đập nhanh hơn, không được thoải mái.
“Ha ha, chắc Mạt Ly lần đầu tiên thấy em để tóc ngắn, nên không quen, đúng không?” Ted ném cho Trữ Mạt Ly một ánh mắt, phản ứng Trữ Mạt Ly có phần ngoài dự kiến của anh ta.
Trữ Mạt Ly nhắm mắt lại, giọng nói khôi phục vẻ bình tĩnh: “Phong cách này của em thích hợp với vai diễn hơn.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Trầm Khánh Khánh cảm thán, “Đáng tiếc tôi nuôi lâu như vậy.” Nói xong quay đầu lại, không đành lòng nhìn mớ tóc dài trên mặt đất.
“Cắt đi… chưa hẳn là chuyện xấu.”
“Hả?”
Trầm Khánh Khánh bỗng sửng sốt, không biết từ khi nào tay Trữ Mạt Ly đã đưa lên vuốt mái tóc ngắn của cô, Trầm Khánh Khánh còn chưa kịp phản ứng, Trữ Mạt Ly đột nhiên thu tay lại, giống như đang trốn tránh điều gì, anh chợt xoay người đi ra cửa: “Tôi đi trước.”
Trầm Khánh Khánh không hiểu ra sao, soi qua soi lại trong gương: “Rất kỳ lạ nhỉ?”
Trữ Mạt Ly đi rất nhanh, Ted chạy đuổi theo anh, nhưng đuổi theo thì lại không biết nói gì mới tốt, sợ nói sai sẽ làm tổn thương Trữ Mạt Ly.
Rất khó tưởng tượng nội tâm mạnh mẽ như Trữ Mạt Ly lại không dám hồi tưởng về quá khứ.
“Mạt Ly, anh ổn không?”
Trữ Mạt Ly nhanh hơn một bước, vội đi ra cửa bên, qua nửa ngày, mới đáp lại một tiếng: “Không sao.”
Sắc mặt anh không giống như không có việc gì.
“Anh không thích vẻ ngoài này của cô ấy à?”
“Tôi nói không sao!” Trữ Mạt Ly bỗng quay lại lớn tiếng nói, Ted lập tức câm miệng.
Trữ Mạt Ly vỗ trán, lắc đầu: “Giúp tôi hủy bỏ lịch trình chiều nay.”
“Được.” Ted đành nói, “Nếu có chuyện gì anh nhất định phải gọi cho tôi.”
Trữ Mạt Ly ngồi trên xe, lơ đãng gật đầu, sau đó phân phó lái xe rời đi.
“Ted?”
Ted nhìn qua gương chiếu hậu, quay đầu lại: “Trịnh Thị?”
“Em đến đây làm gì?” Mắt Trịnh Thị sáng lên, kích động đi về phía cậu ta, mà khi anh ta nhìn thấy người trong xe, lập tức thay đổi sắc mặt, “…Trữ Mạt Ly”
Trữ Mạt Ly nâng mí mắt, nhìn lướt qua Trịnh Thị, hình như đã gặp qua ở đâu, sau đó kết luận, không nhớ rõ khuôn mặt này.
Trịnh Thị lách qua người Ted, nói với người trong xe: “Đúng lúc, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Anh đi làm việc đi, ở đây toàn phóng viên, đừng làm loạn.”
Ted muốn đuổi Trịnh Thị đi, người này có thể làm được chuyện gì tốt chứ, tâm trạng Trữ Mạt Ly bây giờ không tốt, khó đảm bảo không nói được hai câu đã nổi bão rồi.
Trữ Mạt Ly không để ý tới cậu ta, phân phó lái xe: “Lái xe.”
Trịnh Thị bám cửa xe không buông: “Vội cái gì, tôi còn chưa nói xong.” Cậu ta giễu cợt: “Tôi nói, loại người đáng hận nhất chính là kẻ thứ ba. Đám phụ nữ kia đã không biết xấu hổ, sống ૮ɦếƭ giành lấy cái danh hiệu này, chưa từng nghe đàn ông cũng thích thọc gậy bánh xe, ςướק vợ người khác, làm kẻ thứ ba, còn không biết xấu hổ công khai nói cái gì theo đuổi. Người ta đã là hoa có chủ, đừng làm tổn hại thanh danh người khác.”
Ted tái mặt, sợ tới mức giật cánh tay Trịnh Thị: “Anh nói bậy bạ gì hả, dám nói lung tung nữa tôi sẽ không cho anh bước chân vào cửa!”
Trịnh Thị đau đến mức kêu hừ hừ, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người kia: “Anh nói toàn là sự thật, em đừng ngu ngốc mà trung thành với hắn. Hắn không phải đàn ông tốt, không người đàn ông tốt nào lại đi ςướק vợ người khác!”
“Nói xong rồi?” Trữ Mạt Ly lạnh lùng mở miệng, “Lái xe.”
Trịnh Thị dưới tình thế cấp bách đành đưa tay túm áo Trữ Mạt Ly: “Này. Lời tôi nói anh nghe không hiểu hả, tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng, đừng có làm loại chuyện nhàm chán này nữa. Tôi thấy Quý Hàm và Khánh Khánh rất tốt, tình cảm hai người bọn họ không cho phép anh chen chân vào đâu, phá hoại nhân duyên người khác, cũng quá thiếu đạo đức đấy!”
Trữ Mạt Ly điều chỉnh khuôn mặt đã đông lại thành băng, tản ra khí lạnh, anh khinh thường lườm Trịnh Thị, mắt phượng ẩn giấu âm ngoan làm người ta hốt hoảng, nhưng anh chợt cong lên một nụ cười quỷ dị: “Người thứ ba, phá hoại nhân duyên người khác? Vị tiên sinh này, anh không lầm chứ?”
Trữ Mạt Ly giữ chặt cánh tay Trịnh Thị, ngón tay thon dài nổi khớp xương. Trịnh Thị sửng sốt, cậu ta không ngờ Trữ Mạt Ly lại khỏe như vậy, dường như có thể vặn đứt cổ tay cậu ta, Trữ Mạt Ly chậm rãi lấy cánh tay đang đặt trên cổ áo anh ra.
“Đến tột cùng là ai không biết xấu hổ, còn chưa biết đâu.”
Trữ Mạt Ly đột nhiên buông tay, Trịnh Thị không khỏi lùi lại hai bước, sợ hãi nhìn Trữ Mạt Ly.
Xe Trữ Mạt Ly dứt khoát rời đi, Trịnh Thị ngây người lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngay sau đó cậu ta ý thức được Quý Hàm phải đối mặt với nhân vật không đơn giản.
Trữ Mạt Ly tựa vào sau ghế, cởi bỏ cổ áo, lấy dây chuyền ra nắm chặt trong tay. Hoa văn trên mặt dây chuyền đã ở bên anh ngày đêm, đã vuốt ve không biết bao nhiêu lần, từ từ nhắm mắt đều có thể tưởng tượng ra đường nét hoa văn trên đó.
Còn có bức ảnh nơi này, ảnh chụp một người, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cùng mái tóc ngắn xinh đẹp ấy.
Hình ảnh anh ấn tượng sâu sắc nhất là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc ngắn bồng bềnh, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt có phần hung dữ, mà khuôn mặt xinh xắn kia dường như lại sáng lên. Còn có lần gặp gỡ cuối cùng của họ, cô ngã xuống trong vũng máu, mái tóc ngắn dán trên khuôn mặt tái nhợt của cô, tất cả đều không còn sức sống.
Khi Trầm Khánh Khánh cùng mái tóc ngắn xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt tất cả đều sáng ngời, thậm chí có người suýt không nhận ra cô đến. Tuy nhiên, hình tượng mới này của cô lại chiếm được cảm tình và tán thưởng của đạo diễn Lí, loại tinh thần chuyên nghiệp này quả thật rất đáng khen. Một đám phóng viên sửng sốt một hồi, sau đó bắt đầu điên cuồng chụp ảnh Trầm Khánh Khánh, giành giật tin tức mới nhất.
Việc quay phim tiếp tục diễn ra không ngừng, khi kết thúc công việc thì đã khuya, Trầm Khánh Khánh ngồi trên xe, cô còn không thể về nhà, bởi trước đó Trịnh Thị đã nhắn tin cho cô, buộc cô nhất định phải gặp Quý Hàm.
Ted do dự nói: “Em thật sự muốn gặp anh ta?”
“Em biết anh không muốn em đi. Ngay cả Trịnh Thị anh cũng ngăn, không cho anh ấy gặp hắn, đúng không?”
“Vậy mà em còn muốn đi?”
Trầm Khánh Khánh xoa huyệt thái dương, cười nói: “Vì sao không đi chứ, anh ta còn có thể làm em đau thêm sao?”
Quý Hàm hẹn gặp tại nhà anh, Trầm Khánh Khánh đến, phân phó Ted chờ cô, sau đó một mình lên tầng.
Trầm Khánh Khánh lấy chìa khóa, hơi chần chừ, lại bỏ vào ví, ấn chuông cửa.
Quý Hàm mở cửa, thấy cô liền ngây người: “Em cắt tóc?”