Hội trường buổi họp báo chật kín chỗ ngồi, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là camera, camera, còn có vô số đầu người. Buổi họp báo này lấy danh nghĩa Trữ Mạt Ly mời dự họp, đám phóng viên thính mũi chen chúc tới trước chiếm góc thuận lợi nhất. Với tư cách ông chủ luôn thần bí đứng sau màn ảnh, vì đoạn clip nóng kia anh rốt cuộc cũng không thể giữ im lặng nữa. Lần này cũng là trường hợp đầu tiên sau nhiều năm Trữ Mạt Ly rút khỏi làng giải trí, chính thức lộ diện trước đông đảo công chúng và giới truyền thông.
Trầm Khánh Khánh ở trong hậu đài trông cảnh tượng này mà không khỏi nhức đầu. Mà nam chính, Trữ Mạt Ly vẫn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay bất giác vuốt ve dây chuyền.
Trầm Khánh Khánh đi vài bước đến, không khỏi hỏi: “Lát nữa anh định nói gì?”
Trữ Mạt Ly thuận miệng đáp: “Lát nữa em sẽ biết.”
“Là chuyện của Trương Hiển Chính à?”
Trữ Mạt Ly lười đáp lại cô.
Anh không để ý tới cô, không sao, Trầm Khánh Khánh tìm Ted đang bận rộn sắp xếp hội trường, kéo anh ta ra một bên, hỏi: “Trữ Mạt Ly lại muốn làm chuyện quái quỷ gì nữa đây? Em đã đủ phiền phức rồi, vừa nãy anh cũng thấy đấy. Mụ điên kia nắm em không buông, còn cả vụ đoạn clip do Trương Hiển Chính tung ra em cũng chưa giải quyết xong. Bây giờ anh ta lại định làm chuyện gì nữa chứ?”
Ted liều mạng lấy sở trường gọi gió, vừa thở phì phò vừa nói: “Bà cô ơi, em thật sự hiểu lầm rồi. Nếu Mạt Ly muốn gây phiền phức cho em thì sao lại vội vã bay về nước như thế đây?”
Trầm Khánh Khánh hoài nghi nói: “Chẳng lẽ anh ta sẽ giúp em… Anh cho em là con ngốc à?”
Ted quay người coi thường, như không muốn nói thêm: “Trước tiên em để anh đối phó đám phóng viên phía dưới trước đã, OK?”
Ted lại vội vã phóng ra ngoài, Trầm Khánh Khánh trở lại phòng của Trữ Mạt Ly. Người nào đó vẫn thản nhiên tựa ghế nghỉ ngơi như trước, giống như không liên quan gì tới cảnh tượng huyên náo bên ngoài. Chỉ chốc lát, Ted đi vào thông báo, báo rằng tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Lúc này Trữ Mạt Ly mới từ từ đứng lên, cài lại cổ tay áo, sau đó gật đầu với Ted.
“Mọi người đứng đây.”
Trữ Mạt Ly dặn dò xong mấy vệ sĩ và nhân viên rồi đi đến chiếc bàn phía trước.
Ted mở TV, từ nơi này có thể quan sát trực tiếp tình hình buổi họp báo, mà Trầm Khánh Khánh lại ngồi trong góc. Trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi, vẫn chưa giải tỏa hết nhục nhã, lại bị Trữ Mạt Ly đột ngột kéo tới nơi này, thể xác và tinh thần cô bây giờ đều rất mệt mỏi.
“Lại đây xem đi, lập tức bắt đầu rồi.”
Trên màn hình hiển thị chân thực, trực tiếp toàn cảnh trước mắt. Trữ Mạt Ly tiến vào cửa trong ánh đèn flash. Anh vừa xuất hiện đã khiến bên dưới ồn ào. So với trước khi lui ẩn, phong độ anh không hề giảm sút, bình tĩnh ngồi ở vị trí chủ chốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ luôn mang nụ cười hờ hững.
Trầm Khánh Khánh thản nhiên quét mắt về bên đó, nói: “Tuy anh là người đại diện của em, nhưng em biết anh vẫn là người của Trữ Mạt Ly. Cho nên anh biết rõ rất nhiều chuyện của anh ta. Trước kia em không muốn hỏi, nhưng bây giờ em không thể chịu nổi đả kích nữa đâu. Anh thành thật nói cho em biết, lần này anh ta lại tính toán chuyện gì, để em chuẩn bị tâm lý trước. Là về đoạn clip sao?”
Ted hiểu chuyện ầm ĩ vừa rồi với Quý Hàm đã làm cô nóng giận, thêm chuyện Trương Hiển Chính còn chưa giải quyết xong, bộ phim lại sắp công chiếu, gần đây cô có áp lực rất lớn. Cậu ta do dự mãi, thở dài: “Coi như chịu một phần trách nhiệm đi.”
“Còn gì nữa?”
Ted không biết nên nói hay không, ánh mắt cậu ta do dự giữa màn hình và Trầm Khánh Khánh, trong lòng đấu tranh dữ dội. Trữ Mạt Ly đã hạ lệnh, đối với Trầm Khánh Khánh, việc gì trong kế hoạch cậu ta cũng phải giả như không biết. Nhưng cậu ta đi theo Trầm Khánh Khánh đã nhiều năm như vậy, cũng có không ít giao tình.
“Khánh Khánh, anh chưa bao giờ quản việc riêng của em, nhưng hôm nay anh không thể không hỏi em một câu, em thật sự tình nguyện giữ lấy cuộc hôn nhân như vậy? Bất luận Quý Hàm còn yêu em không, anh ta không tin tưởng em xem như đã phạm vào tối kỵ của hôn nhân rồi! Em làm việc dám làm dám chịu, với chuyện này, sao em lại tự làm mình ấm ức?”
Trầm Khánh Khánh trầm mặc một lát, lọn tóc dài xinh đẹp hạ rơi từ gò má xuống vai, vẽ ra nét tĩnh lặng cô đơn.
“Trịnh Thị nói em gặp tình tiết con chim non, phải vậy không?”
Trầm Khánh Khánh nhíu mày, như không biết nên hình dung cảm nhận của bản thân như thế nào: “Anh không thể tưởng tượng được ngày đó Quý Hàm đối xử với em tốt như thế nào đâu, ngay cả khi em nhớ lại, em cũng từng nghi ngờ phải chăng đó là do tự mình tạo dựng ra, nhưng mọi chuyện đã thật sự xảy ra như vậy. Không phải em lừa anh, bây giờ em không còn tin tình yêu nữa, với thân phận này, em khó có thể gặp được tình cảm thuần khiết nữa rồi.”
“Nhưng Quý Hàm đã từng cho em tình cảm thuần khiết đó.”
Trầm Khánh Khánh khẽ gật đầu: “Anh ta là người duy nhất thật lòng thật dạ trả giá vì em,” cô cười cười, mang theo mùi hoa tử đinh hương đầy đau khổ, “Thậm chí không cần đền đáp.”
Ted không khỏi lắc đầu: “Em thấy em sẽ không gặp được người như vậy nữa? Khánh Khánh, em không thể sống trong quá khứ, thế giới của em càng không thể vì một Quý Hàm mà ngăn cản người khác tới gần. Sao em biết trong thế giới này không có ai âm thầm trả giá tất cả vì em, chỉ đơn giản mong em hạnh phúc?”
“Em không sống trong quá khứ, mà chấp nhận hiện thực. Trong mắt mọi người em chỉ là một đứa con gái vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, thử hỏi có người đàn ông nào dám cưới người vợ như vậy về nhà? Mặt ngoài mời em ăn cơm, họ cũng chỉ gặp dịp thì chơi, trong bụng ai chắc chắn cũng đều đề phòng em lừa mất gia tài bọn họ.” Trầm Khánh Khánh nhún vai như không quan tâm, “Ted, em hiểu rất rõ trong mắt người khác em là dạng diễn viên gì, có được một gia đình, với người khác là chuyện quá bình thường. Nhưng với em mà nói, đó là một yêu cầu xa xỉ.”
Ted nghe xong, suy nghĩ nói: “Vậy em còn yêu Quý Hàm không?” Ted thấy Trầm Khánh Khánh mẫn cảm chau mày, lập tức nói, “Không phải lảng tránh vấn đề này. Nếu em không yêu anh ta, như vậy chuyện Mạt Ly hôm nay làm sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu em còn yêu anh ta, chuyện Mạt Ly quyết định mới có chút giá trị.”
“Rốt cuộc Trữ Mạt Ly muốn làm gì?”
Ted còn nói nghiêm túc: “Trước tiên em nên nghiêm túc nghĩ lại vấn đề này.”
Trầm Khánh Khánh day day huyệt thái dương. Cô không muốn tự hỏi chuyện này chút nào, hình như vấn đề này đã sớm trở thành cấm kỵ của cô. Chỉ cần tự hỏi, đầu cô lại thấy đau.
Yêu hay không yêu Quý Hàm? Chi bằng nói chỉ cần nghĩ đến chữ yêu duy nhất này của mình, không hiểu sao cô luôn thấy hoảng sợ. Đúng như Ted nói, không biết tự bao giờ cô đã lảng tránh vấn đề này. Dường như vấn đề này sẽ tác động vào từng dây thần kinh trong cơ thể, làm cô tê liệt tất cả các giác quan, trước mắt chỉ còn thời khắc tốt đẹp khi ở bên Quý Hàm.
Dù có thi cử, anh vẫn giúp cô tập nói như trước; ở bên cô ngắm sao băng trong cơn gió tê buốt của tiết đại hàn, cho dù biết bản thân sẽ ốm, vẫn không ngừng che tay sưởi ấm giúp cô. Biết cô ở công ty vất vả lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, luôn gạt cô cơm tối là anh ăn thừa nên gói lại, thật ra đều do anh mua đồ về tự mình xuống bếp. Bất luận tóc cô rối tung thế nào, cuối cùng anh vẫn sẽ ôm cô, hôn nhẹ lên gương mặt cô, nói không liên quan, là vàng thì nhất định sẽ phát sáng, em nhất định sẽ thành công. Sinh nhật cô mỗi năm anh đều không sợ mẹ mắng, luôn chọn loại len ấm nhất đan cho cô một đôi găng tay, nói là như vậy thì da cô sẽ không bị nẻ…
Mỗi khi cảnh tượng này hiện lên trước mắt, cô đều bất giác trả lời, đương nhiên là yêu.
Nhưng mà, những câu chuyện trong hồi ức đang dần bị sự thật ăn mòn.
Ted tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô: “Khánh Khánh, anh có thể nói với em, Trữ Mạt Ly sẽ làm sáng tỏ quan hệ của hai người trước truyền thông. Em không phải nghệ sĩ theo quy tắc ngầm, em có người chồng em yêu thương, anh ta cũng chỉ yêu mẹ của con anh ta. Hai người không hề liên quan. Sau đó, em có thể hòa thuận với Quý Hàm.”
Trầm Khánh Khánh có phần cảm động, trừng lớn mắt. Ngay sau đó cô như chịu đả kích lớn, đứng thẳng lên ghế: “Anh nói gì?”
Thế nhưng đại não Trầm Khánh Khánh lập tức phản ứng lại, Trữ Mạt Ly sẽ vì muốn cô hòa thuận với Quý Hàm, cố tình sáng tỏ sự thật? Không phải cô bụng dạ hẹp hòi, mà là chuyện này không thể xảy ra. Trữ Mạt Ly không phải loại người thích trả giá vì người khác.
“Sao anh ta có thể tự ý quyết định hôn nhân của em chứ? Anh ta không nghĩ tới một đám phóng viên bên ngoài có thể dồn em vào chỗ ૮ɦếƭ hả?”
Ted nói vô cùng nghiêm túc: “Mạt Ly cho rằng, đây là cách để cứu vãn hình tượng của em, hơn nữa kết quả lại chính là điều em muốn.”
“Không đúng… Không phải” Trầm Khánh Khánh cắn môi bước vội không ngừng, nhưng không thể giải thích chỗ nào không đúng, “Ý anh là, anh ta sẽ giúp em hợp lại với Quý Hàm?”
“Phải.”
Vẻ mặt Trầm Khánh Khánh rất kỳ quái, không hề vui vẻ chút nào: “Em không cần một người cười nhạo hôn nhân của em nhúng tay vào nó. Anh phải ngăn anh ta lại.”
“Không kịp nữa rồi.”
Buổi họp báo đã bắt đầu.
Trữ Mạt Ly đối mặt với ống kính hết sức tự nhiên, lời nói lại cực kỳ nghiêm túc. Đầu tiên anh chỉ ra rất nhiều lời đồn gần đây xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của anh, có người lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu phá hỏng hình tượng của anh và Trầm Khánh Khánh trong mắt công chúng. Lần này anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, anh sẽ nhờ tới pháp luật, cuối cùng truy cứu tất cả những báo giới phao tin đồn nhảm.
Anh vừa nói xong phía dưới như nổ tung. Bởi họp báo lần này không được đưa ra câu hỏi, vậy nên Trữ Mạt Ly cũng không quan tâm phía dưới đang xôn xao, tiếp tục nói: “Về chuyện của tôi và cô Trầm Khánh Khánh vẫn tồn tại rất nhiều tin đồn. Lần này lại lưu truyền một đoạn clip, là đoạn clip khi quay thử “Tuyệt đại phong trần”, trên mạng đều có những công kích ác ý. Bây giờ tôi cho rằng phải có một lời giải thích hợp lý.”
Bên dưới bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn giọng nói dễ nghe của anh. Trước màn hình, Trầm Khánh Khánh khẩn trương đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi họng.
Trữ Mạt Ly gằn từng tiếng, nói rõ ràng: “Tôi và cô Trầm Khánh Khánh ngoại trừ quan hệ công việc, chỉ là quan hệ nam nữ cực kỳ đơn thuần, không đi quá giới hạn. Mặt khác, tôi vẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm, hy vọng các vị không phỏng đoán vô căn cứ thêm nữa, cảm ơn.”
Nói xong, Trữ Mạt Ly cũng không nhìn phản ứng phía dưới, đứng lên rời đi.