“Hai người là ai, sao lại tới nơi này?”
Thuyền Trưởng làm ơn không đúng lúc lại đưa Trầm Khánh Khánh che ở phía sau. Ada vội lấy khăn lạnh đưa cho Trầm Khánh Khánh chườm lên mặt, mà mi mắt Trầm Khánh Khánh từ đầu đến cuối cũng chưa nâng lên một chút.
Quý Hàm không muốn đến làm ầm ĩ. Anh ở bệnh viện nhận được điện thoại của ba nói mẹ nổi giận đùng đùng tìm Trầm Khánh Khánh tính sổ, anh vừa ϲởí áօ blouse trắng liền chạy tới đây, vẫn chậm một bước. Sau khi anh vào cửa vẫn không nhìn Trầm Khánh Khánh, chỉ muốn lôi mẹ về. Tiếc rằng bà Quý như uống thuốc tăng lực hàm lượng máu gà cao ngất, thề phải liều mạng với Trầm Khánh Khánh đến mức cô ૮ɦếƭ tôi sống.
“Mẹ, mẹ theo con về trước, con giải thích với mẹ.”
“Không cần anh giải thích, tôi có mắt nhìn.” Bà Quý đẩy Thuyền Trưởng ra, trợn mắt chằm chằm nhìn Trầm Khánh Khánh. “Làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy còn muốn ở lại nhà tao, mày thật đúng là không biết xấu hổ tới cực độ rồi! Tao cảnh cáo mày đừng có quấn lấy Tiểu Hàm, đừng có liên lụy nó!”
Trầm Khánh Khánh ném khăn lạnh lại cho Ada, trên khuôn mặt trắng nõn có thể thấy rõ năm dấu ngón tay màu đỏ. Cô không tức cũng không giận, nhìn bà Quý như đang nhìn một kẻ điên.
“Cái tát này tôi không tính toán với bà. Ted, còn đứng đó làm gì, tiễn khách!”
Ted hơi khó xử. Cậu đương nhiên biết Quý Hàm, Quý Hàm quen biết Trịnh Thị, cậu ta cũng từng tiếp xúc vài lần với Quý Hàm. Lúc này đuổi người, không phải là chuyện cậu ta làm được.
Quý Hàm lãnh đạm nói: “Không cần cô đuổi, chúng tôi đi bây giờ.”
Bà Quý không nghe theo, vẫn không chịu buông tha, bỏ tay Quý Hàm ra, chỉ vào Trầm Khánh Khánh chửi bới: “Mẹ không đi. Tiểu Hàm, hôm nay con phải cắt đứt quan hệ với loại đàn bà này.”
Lúc này, Thuyền Trưởng, Ada rốt cuộc cũng có phản ứng. Vị trước mắt chính là người chồng trong truyền thuyết của Trầm Khánh Khánh, hai người cùng nhau liếc mắt một cái, cũng không biết phải đối xử thế nào.
“Bây giờ tôi rất bận, không rảnh đón tiếp bà.” Trầm Khánh Khánh cố đè nén xúc động muốn mắng người, không chút kiên nhẫn nói với bà Quý.
“Tao chỉ cần mày ký tên. Đây là đơn ly hôn.”
Sau đó, bà Quý chỉ tay vào tờ giấy nằm trên mặt đất. Trầm Khánh Khánh nhìn cũng không nhìn: “Trước khi tôi chưa trở mặt, cút!”
“Mày dám bảo tao cút!” Bà Quý hổn hển, xông lên, mắt thấy lại là một cái tát.
Trầm Khánh Khánh đã chuẩn bị sẵn sàng, cô không tránh không né, ngẩng đầu. Chỉ cần bàn tay này dám hạ xuống dưới, cô tuyệt đối sẽ không khách khí.
Nhưng mà, ngay khi cái tát gần trong gang tấc, Trầm Khánh Khánh hoảng hốt đón trận gió vụt sát qua trước mặt. Sau đó tất cả hình ảnh đều dừng lại.
Có hai bàn tay đồng thời ngăn cản Tần Lâm, một bàn tay cầm cổ tay bà ta, một bàn tay giữ chặt cánh tay bà.
Ted há miệng thở dốc, kêu: “Mạt Ly.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, trái tim cô bỗng hơi co rút lại.
Trữ Mạt Ly đưa lưng về phía Trầm Khánh Khánh, tay phải giữ chặt cổ tay Tần Lâm. Bởi vì mạnh tay, khớp xương trở nên trắng bệch. Dường như vừa vội vàng trở về từ sân bay, trên người anh còn mang theo mùi nắng nóng hanh khô bên ngoài, trên trán đều lấm tấm mồ hôi.
Kính râm che dấu ánh mắt Trữ Mạt Ly lúc này. Nhưng mặt anh lạnh lẽo như băng, viền môi như lưỡi đao bén nhọn, khí thế quá sắc bén nói cho mỗi người ở đây biết rằng, anh rất giận.
Tần Lâm không hiểu chuyện gì, hơi co rúm lại.
Nhưng Trữ Mạt Ly cũng không nhìn bà ta. Tầm mắt anh dừng lại trên gương mặt người đang giữ cánh tay Tần Lâm.
Quý Hàm cảm nhận được ánh mắt sau gọng kính râm. Anh ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn rõ người đàn ông này, tâm trạng trở nên phức tạp đến anh cũng không thể giải thích.
Trữ Mạt Ly, ba chữ này đã trở thành ác mộng trong cuộc đời anh.
Nhưng bất luận anh có muốn coi nhẹ thế nào, vẫn không thể thoát khỏi bóng dáng người đàn ông này.
Anh không biết nên hận anh ta nhiều hơn, hay vẫn nên cảm kích anh ta một chút.
Nếu anh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức đối mặt, dù cho bọn họ đã sớm biết rõ đối phương.
Thời gian đối mặt thật ngắn, lại đủ cho bọn họ xảy ra những biến hóa tinh vi, tuy người bên ngoài không thể phát hiện.
Bà Quý thấy đau, lập tức kêu lên: “Anh… Anh buông tay.”
Dường như bây giờ Trữ Mạt Ly mới ý thức được tay anh còn kìm cổ tay một người. Anh có phần ghét bỏ buông tay ra, một chân giẫm lên tờ đơn ly hôn trên đất, môi mỏng lạnh nhạt nhả ra một chữ: “Cút.”
Bà Quý bây giờ mới nhận ra người đàn ông không coi ai ra gì trước mắt này chính là nam diễn viên cùng con dâu bà làm chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục, được tôn cái gì mà đại ảnh đế, ông chủ lớn, bà không chịu lép vế.
“Chính là mày phải không, bẩn thỉu, mày là cái gì mà người nổi tiếng…”
Trữ Mạt Ly khinh miệt ném một chiếc khăn tay vào bà Quý: “Lau sạch cái miệng thối của bà đi, cút.”
Bà Quý nhất thời không chịu nổi nhục nhã, trợn mắt há mồm, không tin có người dám đối xử với bậc trưởng bối như vậy. Bà đang muốn nổi giận, Quý Hàm lại tiến lên giữ chặt bà, sau đó cố giữ bình tĩnh nói với Trữ Mạt Ly: “Chúng tôi đi.”
Bà Quý có lẽ phát điên rồi, kéo kéo tóc, hung hăng nói: “Sợ gì thằng đó, nó làm chuyện không bằng cầm thú, dựa vào đâu mà đuổi chúng ta đi.”
Mà Quý Hàm một phút cũng không muốn nghĩ: “Không cần tranh chấp với bọn họ.”
Dường như Trầm Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly cùng nhăn mày một lúc, như thế nào vậy, bọn họ thật sự đứng đắn, lời nói ra vẻ như khinh thường cãi nhau với họ.
“Là không cần tranh chấp, một kẻ thích dụ dỗ vợ người khác, một kẻ thích bị dụ dỗ. Xem hai đứa chúng mày này, rắn chuột một ổ, gian phu dâm phụ!”
“Câm mồm!”
Bà ta vừa nói xong, Trầm Khánh Khánh quả thực không thể nhịn nổi nữa, bây giờ cô có thể không chút do dự mà vả vào mồm mụ điên này. Nhưng Trữ Mạt Ly lại ngăn cản cô lại, anh tháo kính râm xuống, ánh mắt phượng đẹp đẽ âm trầm nhìn Tần Lâm.
Ted không ngừng kêu khổ, lát nữa sẽ không bùng nổ chiến tranh thế giới thứ ba đấy chứ?
Khuôn mặt tuấn tú của Trữ Mạt Ly lạnh lẽo như băng lại nguy hiểm, ánh mắt anh đảo một vòng qua bà Quý, như lưỡi dao mỏng xẹt qua da thịt, làm bà ta run rẩy toàn thân.
Sau đó, anh nhẹ nhàng cúi người, khẽ nói: “Là ai thích dụ dỗ vợ người khác, còn chưa xác định.”
Bà Quý không nghe rõ: “Mày nói cái gì?”
“À, không có gì.” Trữ Mạt Ly đứng thẳng lên: “Tôi nói, không biết ai làm vợ tốt đây, đúng không, anh Quý, gần đây ông Quý vẫn khỏe chứ?”
“Cha tôi vẫn ổn” Quý Hàm hơi chần chừ, nói cứng ngắc: “Cảm ơn.”
Bà Quý cực kỳ khó hiểu, túm lấy Quý Hàm: “Con nói cảm ơn nó cái gì hả?”
Trữ Mạt Ly nửa trào phúng nửa bùi ngùi: “Vậy nên tôi mới nói đàn bà không hiểu chuyện thật là đáng sợ.”
Sắc mặt Quý Hàm rất khó coi, hai bên thái dương đau âm ỉ.
“Tao không biết, mày có ý gì?”
“Mẹ, về nhà con nói với mẹ.”
Bà Quý không chịu, nói với Trữ Mạt Ly: “Nói cho rõ ràng.”
“Bà xác định?” Trữ Mạt Ly liếc nhìn Quý Hàm một cái, trong mắt phượng đầy sự trêu tức.
Quý Hàm hít sâu một hơi, thật sự không thể tránh đi, đành phải nói thầm với Tần Lâm: “Anh Trữ, chính là người giúp ba.”
Bà Quý trợn tròn mắt, như bị người ta tàn nhẫn giáng cho một cú, nhìn chằm chằm Quý Hàm đến nửa ngày.
Trầm Khánh Khánh nhìn cái dáng vẻ bà ta khi*p sợ, không khỏi cười lạnh. Nụ cười này kéo bà Quý trở về hiện thực, bà ta quay đầu nhìn Trữ Mạt Ly, tình trạng điên cuồng bắt kẻ thông dâm của mẹ chồng cô biến mất hết rồi. Vẻ mặt này hơi méo mó, như không thể chấp nhận sự thật này.
Trữ Mạt Ly chậm rãi nói: “Chuyện ông Quý tôi nhớ rất rõ ràng. Tuy Quý Hàm đã vài lần tìm tôi muốn nói lời cảm tạ, nhưng tôi nghĩ rằng không quan trọng. Việc này tôi nể mặt Trầm Khánh Khánh, không liên quan đến nhà họ Quý.”
“Thật sự là người này?” Bà Quý chỉ vào Trữ Mạt Ly, hỏi Quý Hàm, giọng nói hơi run run.
Quý Hàm gật đầu.
Trữ Mạt Ly là con của Trữ Phong – người đứng đầu trong giới tài chính, nhờ vả một vài nhân vật lớn không phải chuyện khó khăn.
Bà Quý khó có thể sốc thêm được nữa, há miệng thật to, nói không thành lời.
Năm đó, cha Quý Hàm, Quý Đào vẫn là quan lớn bộ xây dựng, tay nắm quyền cao, khi còn tại chức hiển nhiên nhiều kẻ theo đuôi. Tuy Quý Đào liêm khiết làm theo ‘việc công phép nước’, nhưng cuối cùng, một lần sai lầm thì hỏng việc, nhận một khoản hối lộ. Nhận hối lộ chỉ trong ba tháng, Quý Đào cực kì xui xẻo khi gặp phải người thanh tra nổi tiếng bài trừ nạn tham ô, lập tức bị xử theo luật lệ. Khi đó cả nhà họ Quý lâm vào vực sâu tối tăm tuyệt vọng, tựa hồ qua hôm nay không biết có ngày mai. Nếu Quý Đào thật sự vào tù, nhà họ Quý liền xong đời. Bạn thân bạn tốt e sợ tránh còn không kịp, còn ai tình nguyện qua lại với nhà này như vậy.
Chỉ là có một ngày Quý Hàm về nhà đột ngột thông báo có vị quyền cao chức trọng ra tay giúp đỡ, là đồng nghiệp trước kia của Quý Đào. Mới đầu người trong nhà không tin, nhưng qua vài ngày, Quý Đào thật sự được thả ra. Sau đó viện kiểm sát cũng không khởi tố ông, hình phạt chỉ là cách chức, nộp tiền tham nhũng, sự việc được áp chế xuống. Đối với nhà họ Quý mà nói, việc này đã là trong cái rủi có cái may.
Đối với người có ơn lớn cứu giúp Quý Đào, Tần Lâm nên tự mình tới cửa cảm tạ, nhưng Quý Đào vẫn nói ông đã tạ ơn. Đó là nhân vật lớn, chuyện người ta làm cũng rất kín kẽ, gióng trống khua chiêng đi nói lời cảm tạ chỉ gây thêm phiền toái cho họ. Bà không chút nghi ngờ lời nói của chồng con, mà khi đó bà cũng đang phiền lòng vì một chuyện khác – con bà đột nhiên kết hôn cùng đứa con gái bà nhìn không vừa mắt, Trầm Khánh Khánh!
Bà Quý không phải kẻ khờ, bà nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt trong sự việc. Vậy nên ánh mắt bà đặt trên người Trầm Khánh Khánh, môi run run, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi: “Là cô cầu xin hắn?”
Trầm Khánh Khánh nghiêm mặt, hờ hững nói: “Nếu bây giờ bà áy náy hoặc muốn cảm ơn, tôi nghĩ không cần nữa.”
Bà Quý cười lạnh nói: “Ai bảo tôi áy náy muốn cảm ơn.”
Không chỉ Trầm Khánh Khánh, Quý Hàm cũng ngẩn người. Trữ Mạt Ly liếc nhìn người phụ nữ trung niên cơ bản không thể tỉnh ngộ này, ánh mắt lạnh lẽo đến đóng băng.
“Cô làm người có tôn nghiêm không? Vì cầu xin mà ngay cả thân xác cũng có thể bán đứng? Còn dùng cái ơn này đến ép Tiểu Hàm cưới cô.” Bà Quý nói hợp tình hợp lý: “Cái ơn này của cô chúng tôi sẽ báo, nhưng không phải lấy hạnh phúc cả đời của con tôi! Vậy nên…”
Bà Quý nhìn tờ đơn ly hôn trên mặt đất nói: “Ly hôn đi.”
Đây là những lời con người có thể nói ra sao, chỉ cần là người có chút lương tâm, hoặc là người biết đội ơn sẽ không thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy. Bọn Ted đều đã bị lửa giận thiêu đốt, huống hồ là Trầm Khánh Khánh.
Ích kỷ như vậy, thật đúng là mẹ nào con nấy.
Lời này của Tần Lâm làm Trầm Khánh Khánh nhớ tới lời chất vấn không chút lưu tình của Quý Hàm. Khi cô dùng nó để trao đổi hợp đồng với Trữ Mạt Ly, mệt mỏi không thể chịu đựng. Về đến nhà, khi nói tình hình Quý Đào có thể xoay chuyển, thế nhưng anh ta lại lạnh lẽo như băng hỏi lại cô: em làm gì? Vì sao hắn phải giúp em?
Cô làm gì ư? Lần đầu tiên cô không vì bản thân, trơ mặt vừa khóc vừa xin một người đàn ông không nói lý. Từ nhỏ tới lớn Trầm Khánh Khánh chưa từng mất mặt thấp hèn như vậy. Chỉ vì có thể giúp người nhà này thoát khỏi đau thương.
Kết quả cô nhận được không phải lời cảm ơn của ai kia, mà là một lời chất vấn lạnh lẽo như băng cùng một ánh mắt nghi ngờ vô cớ.
Không biết là do quá thất vọng hay giận dữ, Trầm Khánh Khánh bỗng không muốn nhân nhượng hay giải thích, cô trả lời: “Mặc kệ tôi làm chuyện gì, đều do anh thiếu nợ tôi.”
Giờ này phút này, sắc mặt Trầm Khánh Khánh như phủ mây đen, lúc nào cũng có thể giật thêm tiếng sấm. Đã từ lâu cô không tức giận đến mức muốn đánh người, hít thở một chút mà trong иgự¢ đau đớn không ngừng, có lẽ vì đã tích tụ quá nhiều phẫn uất. Loại đau đớn này khiến cô không thể tiếp tục duy trì thái độ trầm ổn được nữa.
“Bà nói nghe hay lắm, bây giờ bà dỏng tai lên mà nghe tôi nói!”
Trầm Khánh Khánh tiến lên hai bước, giật lấy tờ đơn ly hôn vung lên: “Tôi vì ai hy sinh bản thân vậy? Người có thể tráo trở, nhưng đừng tráo trở đến mức lòng lang dạ sói như thế.”
Bà Quý đỏ bừng mặt muốn phản bác, Trầm Khánh Khánh không cho bà ta cơ hội, từng bước tới gần, hung hăng nói: “Nếu không có tôi, bà cho là bà có thể nhàn nhã dưỡng lão tại nhà, chồng bà còn có thể ở cạnh bà chăm hoa tỉa lá, còn có đứa con bảo bối của bà bây giờ có thể làm bác sĩ, có thể nở mày nở mặt ư? Đừng đùa!”
Trầm Khánh Khánh cười lạnh, tay giơ tờ đơn ly hôn, làm trò trước mặt mọi người, xé rách từng chút một: “Bà nói như vậy không sợ phải xuống địa ngục sao? Bà dựa vào cái gì mà nghĩ tôi nợ nhà họ Quý một thanh danh? Tiền à, bà xem bà có bao nhiêu tiền? Đủ mua cái nóc nhà này chưa? Quyền à, hai lãnh đạo về hưu có thể làm gì đây? Cái gì bà cũng không có, nên đừng mạnh mồm như vậy. Cuộc hôn nhân này, tôi không bỏ! Các người muốn tôi bỏ, tôi càng không bỏ! Các người không để tôi yên ổn, vì sao tôi phải cho các người vui vẻ?”
Tờ đơn ly hôn trong tay cô nát vụn. Lần đầu tiên bà Quý thấy một Trầm Khánh Khánh như vậy, có lẽ vì quá khi*p sợ, nhất thời quá kích động…, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Trầm Khánh Khánh không để ý đến vẻ mặt bà Quý bị cô làm cho tức giận mà méo mó. Cô ung dung đến trước mặt Quý Hàm, lẳng lơ nâng cằm anh, để anh nhìn vào mắt mình. Sắc mặt anh tái nhợt như vậy, môi cắt không còn giọt máu. Anh cũng không vững vàng như người ta thấy. Từ giây phút Trầm Khánh Khánh bùng nổ kia vẫn hơi run rẩy, hiện tại, đôi con ngươi màu trà của anh phản chiếu khuôn mặt tươi cười xinh đẹp mà lạnh lẽo, sắc nhọn của Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh nói rõ ràng: “Cho dù tôi lên giường với anh ta, thì sao nào? Tôi xin Trữ Mạt Ly giúp anh, anh lại định qua cầu rút ván à? Người yêu anh vì tính mạng người nhà anh mà không tiếc hy sinh bản thân. Xong việc thì anh thấy cô ta dơ bẩn, buồn nôn trong khi anh mang ơn cô ta? Rốt cuộc là ai ghê tởm hơn ai? Anh, hay vẫn là tôi?”
Quý Hàm thấy phổi anh đang bị người ta dùng dao cắt vụn, gió lạnh thổi vào khí quản, khuấy động trái tim. Không phải, anh không muốn nghĩ như vậy. Chỉ là khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo cực độ của cô, những lời muốn nói thế nào cũng không thể nói ra.
“Trừ khi tôi nói game over, không ai có thể kết thúc trò chơi này.” Trầm Khánh Khánh buông tay, nói lời cay nghiệt.
“Cô còn muốn tra tấn Tiểu Hàm sao?” Bà Quý đột nhiên bổ nhào lên người Trầm Khánh Khánh, “Không được, tuyệt đối không được. Được, tôi thừa nhận tôi sai rồi, là tôi sai, tôi không nên nhắm vào cô, cô buông tha Tiểu Hàm đi!”
“Bà không có tư cách cầu xin tôi.” Trầm Khánh Khánh chán ghét, đẩy bà ta.
“Vì sao, không phải cô luôn yêu Tiểu Hàm hả? Vì sao còn muốn tra tấn nó?”
Một câu nói đâm vào dây thần kinh yếu ớt nhất của Trầm Khánh Khánh. Cô quay người chạy đến trước mặt Tần Lâm, hét lên: “Bà bảo tôi yêu anh ta? Ha ha, trong miệng bà tôi là hồ ly tinh mà! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Quý Hàm nhìn Trầm Khánh Khánh, trong đôi mắt có một tia rung động. Không hiểu vì sao, anh bỗng muốn ôm lấy cô, muốn cô đừng nói nữa.
Bà Quý uất nghẹn nửa ngày, tay chỉ vào Trầm Khánh Khánh nói không thành tiếng.
Lúc này Trữ Mạt Ly trầm mặc hồi lâu lại đeo kính râm, lời nói lạnh lẽo như băng: “Được rồi, các người ầm ĩ đủ rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa.”
“Lúc nào bắt đầu?” Trầm Khánh Khánh đang mắng chửi lại đắc ý, thoáng cái biến mất hết.
Trữ Mạt Ly không trả lời trực tiếp, anh ra hiệu cho Ted chuẩn bị xe, nói: “Đến buổi họp báo.”