“Em nhắc chuyện đó làm gì?”
Trầm Khánh Khánh gõ gõ ly rượu, hừ nói: “Nếu bây giờ tôi nói anh biết, tôi từng bán thân rồi, anh có đuổi tôi đi không?”
Trữ Mạt Ly vừa muốn mở miệng, Trầm Khánh Khánh lại thêm vào một câu: “Tôi nói thật.”
“Không.” Trữ Mạt Ly trả lời thật đơn giản rõ ràng.
Trầm Khánh Khánh hơi ngạc nhiên: “Anh tin tôi như vậy?”
“Vì đạt mục đích em có thể không từ thủ đoạn, có điều bán thân thì…” Trữ Mạt Ly không khỏi khinh thường, “Em không ngu xuẩn đến mức đó.”
“Nhưng chuyện này có thể coi như là một con đường tắt…”
“Đừng ngu ngốc.” Trữ Mạt Ly lạnh lùng xen ngang, “Người ngay cả cảnh nóng cũng không chịu quay, em bảo em bán thân sao? Không phải làm nhục IQ của tôi như vậy.”
“Anh biết không, tôi vẫn còn…” Trầm Khánh Khánh cố gắng tìm một từ ngữ nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng cô vẫn nói, “hơi hận anh.”
Tự nhiên cô lại nói như vậy, Trữ Mạt Ly khó hiểu, nắm chặt ly rượu rồi lại buông, buông rồi lại nắm chặt.
Con ngươi Trầm Khánh Khánh nhiễm men say: “Dựa vào cái gì anh có thể sống tốt như vậy chứ? Từ bé đã muốn cái gì có cái đó, còn tôi, tôi trả giá nhiều như vậy để đạt thứ tôi cần, lại bị người ta khinh miệt như thế. Kết quả là gì? Là người biết tôi tám năm còn không hiểu tôi bằng kẻ thù của tôi.”
Tay Trữ Mạt Ly nắm chặt ly rượu, mạnh tay như muốn Ϧóþ nát cái ly, những lời chuẩn bị nói ra an ủi đều biến mất.
Anh thấp giọng lặp lại hai chữ kia: “Kẻ thù.”
Trầm Khánh Khánh cười đến khoa trương, không biết là trào phúng người nào: “Không phải sao? Dù trong mắt người khác, tôi là người của anh, nhưng có trời mới biết một đồng xu tôi cũng không dính dáng. Cho dù có quan hệ, cũng không phải loại quan hệ như bọn họ nghĩ.”
Trữ Mạt Ly không có vẻ mặt gì, thản nhiên nói: “Em đang trách tôi?”
“Anh nói đấy chứ!”
“Đây là vấn đề của em, đừng đổ lỗi lên người khác.”
“Tôi biết, nhưng anh vẫn thích cười nhạo hôn nhân của tôi.”
Trữ Mạt Ly lại trầm mặc, ngạo mạn nói: “Đối với hôn nhân của em, tôi không có bình luận.”
“Hả?” Trầm Khánh Khánh cười như không, mỉa mai, “Không biết ai đã từng lớn tiếng nói “Đừng nói về cuộc hôn nhân nực cười của cô trước mặt tôi như vậy”.”
“Nếu em để tâm, tôi có thể thu hồi. Thế nhưng,” Trữ Mạt Ly đến gần Trầm Khánh Khánh một chút, “Chớ quên tình cảnh bây giờ đều do em lựa chọn. Còn có, em nghe không hiểu ý tôi sao? Đối với hôn nhân của em, tôi không-có-hứng-thú.”
Lại là loại ánh mắt nhìn thấu cô, Trầm Khánh Khánh có phần căm giận, cô không kìm nổi, nói: “Anh đang ghen tị tôi phải không?”
“Em có cái gì đáng để tôi ghen tị? Bị người ta vứt bỏ à?” Trữ Mạt Ly khinh thường hỏi lại.
Cồn làm lý trí và cảm xúc của Trầm Khánh Khánh có phần mất khống chế, mà lời nói của Trữ Mạt Ly như chọc vào khối u ác tính trong lòng. Cô quét mắt đặt tay trước иgự¢, cười nói tàn nhẫn, “Ít nhất tôi còn có hôn nhân, mà anh, không có.”
Phòng khách đột nhiên lâm vào trạng thái im lặng đầy quỷ dị, sắc mặt Trữ Mạt Ly cứng ngắc trong nháy mắt. Đôi mắt phượng nheo lại nguy hiểm: “Em thử lặp lại lần nữa xem.”
“Có gì không dám chứ!” Trầm Khánh Khánh đứng lên, đến trước mặt Trữ Mạt Ly, cúi người xuống, rành mạch nói từng chữ một, “Ít nhất tôi còn có hôn nhân, anh-không-có.”
Vẻ mặt Trữ Mạt Ly trầm như nước, như vừa đi ra từ hầm băng, khí lạnh toàn thân cao thấp đều làm người ta sợ hãi, chỉ cần bị anh nhìn, sẽ không rét mà run.
Có ai dám nói chuyện với Trữ Mạt Ly như vậy, không biết sống ૮ɦếƭ mà còn phạm vào điều cấm kỵ của anh.
Trầm Khánh Khánh lại vẫn không bỏ qua, đổ dầu vào lửa: “Làm sao nào, tức giận à?”
Yết hầu Trữ Mạt Ly chuyển động một chút, vẫn không nói. Anh nhìn cô chằm chằm, hàn ý trong đôi mắt rốt cuộc bớt đi một chút.
Ánh mắt trầm tĩnh như vậy không phải cái mà cô muốn. Trầm Khánh Khánh đẩy anh một cái, dường như muốn chọc giận anh hoàn toàn: “Muốn chửi tôi, muốn cười nhạo tôi hả? Đến đi, tôi không sợ anh đâu!”
Trữ Mạt Ly rời chỗ ngồi không nhúc nhích.
“Vì sao không nói gì?” Cô trừng mắt nhìn anh, ẩn trong đôi mắt to là tơ máu, “Trữ Mạt Ly, đừng giả tạo nữa, chắc chắn bây giờ anh đang rất căm tức tôi.”
Môi Trữ Mạt Ly khẽ giật giật, bình thản ngoài ý muốn: “Em say rồi.”
Suýt chút nữa anh đã thật sự tức giận, may mà anh lập tức ý thức được không thể đánh đồng chỉ số thông minh của cô bình thường và khi say rượu. Cô say rượu thì một chút lý trí cũng mất khống chế, trước khi say là người có đầu óc, sau khi say là người không có đầu óc. Bởi tính cách nói nhăng nói cuội, khi vui vẻ sẽ như một đứa trẻ, giày vò bản thân cũng giày vò người khác, khi không vui vẫn như một đứa trẻ, cần người dỗ dành.
Anh thực không nên mềm lòng để cô uống Whiskey.
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, vội phản bác: “Tôi không say, tôi rất tỉnh táo nên tôi biết chắc chắn trong lòng anh đang khinh thường tôi.”
Trữ Mạt Ly rõ ràng không để ý tới lời nói của cô. Anh đứng dậy đi về phía phòng khách: “Liễu Liễu sẽ về, đêm nay em ở lại đây trước.”
Trầm Khánh Khánh giữ chặt anh, tay cô lạnh dọa người, sức lực lại rất lớn: “Vì sao không ầm ĩ với tôi chứ? Không phải sở trường của anh là châm chọc nói móc tôi hả? Hôm nay tôi cho anh nói, anh nói đi!”
Trữ Mạt Ly xoay người, cúi đầu nhìn cô giữ chặt tay anh, hơi sững sờ, anh nghe bản thân thong thả nói: “Ngủ một giấc sẽ không gây chuyện nữa. Ngày mai em vẫn là Trầm Khánh Khánh.”
Cô trừng mắt nhìn anh, chớp chớp, đỏ mắt, sau đó cái mũi hít hít, nén giận lại, nhưng mắt lại chớp một cái, lại đỏ, vòng đi vòng lại.
“Anh không nói, tôi cứ nói.”
Trầm Khánh Khánh đi theo Trữ Mạt Ly vào phòng tắm, thấy anh thờ ơ xả nước, ở sau lưng anh lải nhải: “Chúng ta đều là người đáng thương. Vợ anh rời bỏ anh, mà tôi, ôi, chồng tôi đang rời bỏ tôi.”
Trữ Mạt Ly tự phục vụ như trước, anh thử nước ấm, hỏi: “Có cần tắm rửa không, hay là ngủ luôn?”
“Anh thấy tôi rồi đấy!” Trầm Khánh Khánh mất kiểm soát nhảy lên khỏi mặt sàn, ôm lấy vai anh, “Chồng tôi đang rời bỏ tôi, đều tại anh hết! Anh ấy mới có thể hiểu lầm tôi. Anh ςướק đi bố tôi, còn muốn ςướק cả chồng tôi nữa hả?”
Tuy biết lời nói lúc này của cô là do xúc động nhất thời, cũng biết cô rất ấm ức muốn tìm một nơi xả giận… Trữ Mạt Ly lẳng lặng nhìn Trầm Khánh Khánh, thấy trong mắt cô vẻ mặt cứng ngắc của chính mình.
Anh giữ cho giọng nói bản thân nghe thật vững vàng: “Em thật sự yêu hắn như vậy?”
“Anh phải sớm biết chứ, tôi không yêu anh ấy, còn có thể yêu ai?”
Qua một lúc lâu, anh hỏi: “Níu giữ hắn là điều em muốn?”
“Phải.”
Có lẽ ngày mai cô sẽ không nhớ rõ hôm nay bản thân đã từng nói gì. Nhưng hiện tại câu trả lời không cần suy nghĩ này lại khiến anh ૮ɦếƭ lặng.
“Tôi hiểu.”
“Cái gì?”
“Em tắm rửa trước đi.”
Trữ Mạt Ly trở lại phòng khách, lấy một quyển trò chơi điền chữ. Bàn này rất đơn giản, nhưng anh nhìn nửa ngày, vẫn là bộ dáng cầm 乃út, cây 乃út trong tay anh trước sau không hạ xuống.
Gần một giờ trôi qua, người trong phòng tắm còn chưa đi ra. Trữ Mạt Ly đi qua gõ cửa, nói: “Vẫn chưa tỉnh sao?”
Bên trong không có người trả lời.
“Trầm Khánh Khánh.”
Không có tiếng nước, cũng không có tiếng trả lời.
Ý nghĩ không hay trong đầu bất giác hiện lên. Trữ Mạt Ly thử chuyển động tay nắm cửa, thế nhưng cửa không khóa. Từ trước đến nay Trầm Khánh Khánh có thói quen tắm rửa đều khóa cửa.
“Trầm Khánh Khánh.”
Trữ Mạt Ly vọt vào phòng tắm, không nhìn thấy hình ảnh gì kinh khủng, chỉ thấy người nào đó đang ngủ cạnh bồn tắm lớn. Khóa sau lưng chiếc váy liền kéo xuống một nửa, tóc dài đen nhánh tản trên vai, che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi nhợt nhạt, một cánh tay buông thõng bên người, một cánh tay đặt làm gối. Dường như cô đã ngủ thật sâu, hô hấp kéo dài bình ổn.
Trữ Mạt Ly đến bên người cô, cúi đầu nhìn cô. Tay anh vươn vào không trung, lướt qua từng đường cong trên mặt, sau đó nhẹ nhàng vén từng lọn tóc dài, nhìn đến giọt lệ quen thuộc nơi khóe mắt cô, rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.
Thật ra là một người dễ rơi nước mắt, lại cứ tưởng mình mạnh mẽ.
Trữ Mạt Ly ôm Trầm Khánh Khánh trở vào phòng, đắp chăn. Cô trở mình, đè toàn bộ chăn dưới người, miệng còn thì thầm gì đó. Anh cúi người, kéo chăn dưới thân cô lên, lại khẽ đắp. Đang làm giữa chừng, dây chuyền trên cổ theo cổ áo rớt ra ngoài.
Anh dừng lại, sau đó lại tiếp tục đắp chăn, lại nhìn gương mặt cô say ngủ, lúc này mới rời khỏi phòng.
Khi Liễu Liễu trở về, anh vẫn ngồi trầm tư trên sô pha, mãi đến khi cô nhóc nhảy lên người anh, anh mới lấy lại tinh thần.
Liễu Liễu nghi ngờ hỏi: “Ba ba, ba nghĩ gì thế? Con gọi ba, ba cũng không phản ứng.”
“Suỵt” Trữ Mạt Ly đưa tay ra hiệu, “Dì Khánh Khánh đang ngủ.”
“Dì Khánh Khánh đến đây?” Ánh mắt Liễu Liễu lập tức sáng bừng, dáng vẻ rất hưng phấn.
“Dì Khánh Khánh mệt nên ngủ trước. Lát nữa con cũng nên đi ngủ, ngủ sớm một chút!”
Liễu Liễu chăm chú nhìn vẻ mặt Trữ Mạt Ly, mặt không khỏi nhăn lại: “Hai người lại cãi nhau?”
“Không có.”
“Ba gạt con.” Liễu Liễu giữ chặt tay Trữ Mạt Ly, “Ba không vui.”
Trữ Mạt Ly lắc đầu: “Ba không có không vui, chỉ hơi mệt mỏi, con nhanh đi tắm rửa đi.”
Liễu Liễu không chịu, ôm lấy cổ Trữ Mạt Ly nói: “Ba nhất định là không vui. Chỉ khi ba không vui hoặc buồn bực mới sờ mặt dây chuyền.”
Trữ Mạt Ly ngẩn ra. Chỉ một động tác vô thức của anh, lại bị con gái ghi nhớ trong lòng.
Anh cười nói hiền hòa: “Con đừng nghĩ linh tinh. Mau đi tắm đi, ngày mai ba bay rồi, cũng muốn đi ngủ.”
Liễu Liễu quyệt miệng xuống khỏi người Trữ Mạt Ly, mới vừa đi hai bước, lại chạy lại.
Trữ Mạt Ly vừa buông khuôn mặt tươi cười lại lập tức treo lên: “Làm sao vậy?”
Liễu Liễu hôn một cái trên mặt Trữ Mạt Ly, nhẹ nhàng thận trọng nói: “Ba ba còn có con mà!”
Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh lại, đầu óc đau nhức như muốn nứt ra.
Đầu đau như vậy lập tức nhắc cô một điều, hôm qua chắc chắn là cô uống rượu.
Bởi biết bản thân say rượu thường mất khống chế, nên bình thường cô rất chú ý. Không biết tối qua đầu óc bị gì, lại chạy tới dùng Whiskey. Nhiều năm như vậy, với rượu, tửu lượng của cô luôn rất tốt. Thế nhưng Whiskey luôn là điểm yếu của cô, vốn tưởng tốt xấu gì có thể chịu được một ly, ai ngờ vẫn không có tiến bộ.
“૮ɦếƭ tiệt!” Trầm Khánh Khánh day day huyệt thái dương. Cô cố gắng nhớ lại sự việc tối qua, nhưng trí nhớ chỉ còn dừng lại ở lúc cô giận Quý Hàm chạy đến nhà Trữ Mạt Ly, sau đó uống một ly Whiskey. Sau đó nữa thì toàn bộ trí nhớ bị ngâm trong cồn, không nhớ được gì hết.
Nếu không nhớ ra, cô cũng không cố nữa. Tật xấu này đã có từ lần đầu tiên cô dính vào Whiskey, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hơi rợn người, không được yên ổn. Cô thật sự không ngờ tâm trạng tối qua lại hỏng bét như vậy, không biết trong tình trạng kích động, có làm chuyện quá phận hay không.
Trầm Khánh Khánh đi đến phòng khách. Cô nghĩ chỉ cần nhìn thấy Trữ Mạt Ly sẽ biết đáp án. Nếu anh ta giở bộ mặt thối dọa ૮ɦếƭ người, thì chính là có. Nếu vẫn là bộ mặt lạnh như trước, chính là không có.
Chỉ là, Trữ Mạt Ly cũng không xuất hiện.
Liễu Liễu ngồi trước bàn ăn sáng, đối diện bé còn một phần ăn, là chuẩn bị cho Trầm Khánh Khánh.
Quản gia của Trữ Mạt Ly đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, ân cần hỏi thăm: “Chào buổi sáng cô Trầm, mời dùng cơm trước.”
“Trữ Mạt Ly đâu?”
“Ba ba đi Mỹ rồi!” Liễu Liễu quay đầu nói.
Đi Mỹ? Đáp án như vậy hơi bất ngờ, song Trữ Mạt Ly từ trước đến nay đều làm theo ý mình, đôi khi vẫn hay có chuyện xuất quỷ nhập thần như vậy.
Trầm Khánh Khánh ngồi xuống, chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, tối qua con ngủ ngon không?”
Liễu Liễu không vui vẻ trả lời cô như trước kia, chỉ khẽ “vâng”.
Trầm Khánh Khánh hơi ngạc nhiên: “Con không thoải mái à? Làm sao mà sáng sớm đã không có tinh thần như vậy?”
Liễu Liễu nghiêm mặt, nhỏ giọng lên án: “Vì dì Khánh Khánh nói mà không giữ lời gì hết!”
“?”
“Không tức giận với ba, nhưng dì vẫn làm ba con buồn.”
Trầm Khánh Khánh vừa xấu hổ lại thêm bất đắc dĩ cùng mờ mịt, tuyệt đối là họa do rượu mà ra. Đứa nhóc này lần đầu tiên nghiêm mặt với cô, giống hệt khuôn mặt không cho phép đến gần của ba nó. Tự mình ăn xong bữa sáng rồi đến trường, cũng chưa nói gặp lại với cô.
Vì Trữ Mạt Ly không có đây, cô cũng không muốn gặp Quý Hàm khiến bản thân không thoải mái. “Tuyệt đại phong trần” sắp đóng máy, vai diễn của cô đã quay xong. Vậy nên mấy ngày nay Trầm Khánh Khánh đều ở bên Liễu Liễu, cam đoan sẽ không tức giận với ba bé, đứa nhóc này cuối cùng cũng lại dính lấy cô.
Nhưng mà, cô cũng không dám lơi lỏng khắc nào, thành hay bại cũng trong mấy ngày này.
Buổi sáng ngày thứ tư sau khi Trữ Mạt Ly đi Mỹ, Trầm Khánh Khánh cầm tờ tạp chí quản gia đưa lên, uống cà phê, cô sớm liếc mắt qua tờ báo. Nhất thời tưởng mình hoa mắt, vì vậy chăm chú nhìn dòng tít phía trên đọc kỹ một lần: “Quay phim bằng thủ đoạn bất chính, Trương Hiển Chính chèn ép diễn viên”.
Trầm Khánh Khánh không thể không kinh sợ. Cô lại lấy một tờ báo khác, dòng tít trên bìa viết mấy chữ to còn bắt mắt hơn: “Trương Hiển Chính bôi nhọ giới đạo diễn”.
Việc này không phải do quỷ làm chứ? Cô còn chưa hành động, nhưng bây giờ xem ra, có người trước cô một bước.