“Tình hình người bệnh phẫu thuật sáng qua sao rồi?”
Bên ngoài phòng bệnh trung tâm khoa ngoại tim mạch ở bệnh viện hạng nhất tỉnh, phòng số 3 tầng 8, mọi người trong hành lang đã quá quen với mùi thuốc khử trùng, đi lại trong phòng là người bệnh hoặc người nhà, cùng bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.
“Hiện tại vẫn ổn định, người nhà đều ở lại đây, chúng ta cần phải theo dõi.”
“Ừ, bệnh tình ông ấy phức tạp, 72 tiếng sau phẫu thuật phải đặc biệt chú ý.”
“Bác sĩ Quý, anh muốn nghỉ ngơi chút không, hai ngày phẫu thuật này anh đều không ngủ đủ, buổi chiều lại có một ca…” Thực tập sinh y khoa Tiếu An lo lắng nhìn chằm chằm vị bác sĩ hướng dẫn của cô.
Bác sĩ Quý lời ít ý nhiều cắt lời cô: “Tôi không sao.”
Hai người đi vào phòng nghỉ của bác sĩ, mấy y tá đồng nghiệp đã bắt đầu ăn cơm, đặt hai cặp Ⱡồ₦g cơm của họ ở chỗ trống phía trước. Lúc bọn họ đi vào, mấy người bên trong đang chuyện trò rôm rả lại đột nhiên im lặng rồi chăm chú nhìn vào cửa, Quý Hàm đảo mắt nhìn mọi người, những người đó tức khắc cúi đầu giả vờ ăn cơm.
“Ôi, bác sĩ Quý, bên này, tôi chờ cậu nãy giờ.” Một bác sĩ khoa ngoại tim mạch khác – Đại tướng Trịnh Thị cười tủm tỉm hua hua chiếc đũa về phía Quý Hàm, cũng chỉ có anh ta mới dám chào hỏi Quý Hàm như vậy.
“Ừ.”
Quý Hàm ngồi xuống chỗ của mình, sau đó mở cặp Ⱡồ₦g cơm, lấy đôi đũa, ngón tay thon dài sạch sẽ, cử chỉ lưu loát, dù là đĩa rau bình thường như thế thì mỗi cử động tao nhã của anh cũng khiến người ta phải liếc nhìn. Tiếu An ngồi cạnh anh, thấy đồ ăn Quý Hàm chỉ có cá, không khỏi nói: “Bác sĩ Quý, hay là anh ăn sườn của em đi, sắp phẫu thuật, anh phải bổ sung sức khỏe mới được.”
Trịnh Thị đến là xúc động: “Ha ha, Tiếu An cẩn thận ghê, tại anh không tốt, quên mất bác sĩ Quý không ăn cá, không cẩn thận cho vào một chút, ha ha, thật ngại quá.” Trịnh Thị cười ha hả áy náy nói, chậm chạp nhấn rõ từng chữ, không biết là nhận lỗi thật hay giả vờ nhận lỗi.
Quý Hàm ngay đến mí mắt cũng chưa nâng, tiếp tục ăn cơm. Tiếu An thấy Quý Hàm không phản ứng, rất thông minh không hỏi nhiều, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Phòng nghỉ yên lặng một lúc, vài y tá ăn xong nhàm chán đứng dậy lật xem báo chí trên bàn. Đột nhiên, Trịnh Thị tinh mắt, nhìn dòng tít lớn ở mặt sau tờ báo: Đêm Hồng Kông không ngủ, Trầm Khánh Khánh nóng lòng đạt vinh quang. Bên dòng tít là ảnh chụp một nữ diễn viên đến sân bay Hồng Kông, kính đen che hơn nửa gương mặt, không nhìn rõ nét mặt, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, không lẩn tránh cũng không hùa theo ống kính.
Trịnh Thị chỉ về tờ báo: “Trầm Khánh Khánh lại muốn đi nhận giải?”
“Cái gì?”
Y tá nhỏ Văn Văn vội vàng lật lại tờ báo cho mọi người xem, còn chưa xem nội dung đã nói: “Sao cô ta lại được đề cử chứ, cái cô nữ hoàng thị phi này!”
“Cho em xem với!” Y tá Tiểu Ngọc chạy vội qua, đứng dậy cúi đầu xem.
Y tá trưởng Ngu đứng tuổi tuy không chạy tới góp vui, nhưng cũng nói: “Ôi, hai năm nay tiếng tăm Trầm Khánh Khánh đang lên như diều gặp gió, mới vừa đạt giải diễn viên gì trong lễ trao giải điện ảnh, bây giờ lại muốn đến Hồng Kông nhận giải tiếp.”
Văn Văn vừa xem báo, vừa bình luận: “Còn làm sao được nữa, ai bảo cô ta có chỗ dựa vững chắc, lần trước em đọc được một bài báo, nói công ty hạng sao của họ có hẳn một ê-kíp lo liệu hết mọi thứ, cô ta chỉ cần chọn kịch bản, rồi diễn, muốn kiểu gì có kiểu đó.”
Tiểu Ngọc bên cạnh phụ họa theo: “Em cũng nghe nói chỗ dựa cô ta vững chắc lắm, hình như ngày trước vào bằng quy tắc ngầm thì phải.”
“Thì thế đấy! Nếu không sao có thể là diễn viên hạng A chỉ trong vài năm, có người ra mắt cùng thời với cô này, bây giờ còn đang phấn đấu dài. Thế mới nói, con người phải biết tính toán, cô này lại có nhan sắc, giới giải trí như nước sâu không đáy, ai chẳng muốn thành người nổi tiếng.”
“Thật ra mọi người đang ghen tị thôi.” Trịnh Thị nuốt nước bọt, bình thản nói: “Lại nói chuyện này, khi cô ấy giành được giải thưởng “Diễn viên xuất sắc”, tôi đến rạp xem bộ “Khuynh sào”, diễn hay lắm.”
“Không ngờ bác sĩ Trịnh lại thích người như Trầm Khánh Khánh.” Tiếu An che miệng cười, nói: “Đáng tiếc cô ấy chỉ muốn gả cho đại gia.”
“Em nói sao, cô ta chỉ muốn gả cho đại gia? Cũng phải, minh tinh nào cuối cùng chẳng lấy đại gia. Cô ta cũng có tuổi rồi, nếu không kết hôn, càng ngày càng có nhiều minh tinh xinh đẹp hơn.” Tiểu Ngọc lắc đầu liên tục, cảm thán.
Trịnh Thị lại bĩu môi, nói thẳng: “Đại gia gì thì không nói, tuy cô ấy chưa hẳn là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng phong thái hơn người, đàn ông phần nhiều đều nhìn bằng hai mắt, không gì có thể giấu được, anh nói có phải hay không, bác sĩ Quý.”
Cả phòng, chỉ có Quý Hàm từ đầu tới cuối không tham gia nhận xét gì, mãi đến khi có người gọi hẳn tên anh, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhìn đôi mắt đang híp lại sau cặp kính của Trịnh Thị.
Quý Hàm theo thói quen lấy khăn tay lau qua một chút, miệng thản nhiên trả lời: “Tôi thấy, ăn không ngon thì ngay cả xem cũng chả muốn xem.”
Đối với câu trả lời của anh, Trịnh Thị nhíu mày.
Tiếu An nghiêng đầu nhìn Quý Hàm, lại cười nói: “Em đồng ý với quan điểm của bác sĩ Quý, Trầm Khánh Khánh là người sống ở thế giới quá khác với chúng ta, bác sĩ Trịnh, quay đầu là bờ.”
Trịnh Thị xem như không nghe thấy lời cô, nói: “Phim điện ảnh của cô ấy thế nào, em đã xem chưa?”
Tiếu An nhớ lại, nói: “Em từng xem kịch cô ấy diễn trên truyền hình, nói thật là, em thấy diễn không đạt.”
“Phim cô ấy đóng có không ít vai khó nắm bắt, là những vai diễn khó.”
“Xem ra bác sĩ Trịnh thực sự ái mộ Trầm Khánh Khánh rồi.” Y tá trưởng Ngu nghe xong nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận.
Lúc này, Quý Hàm đột nhiên đứng lên: “Tôi đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật buổi chiều.”
“Chờ chút, em đi với anh.” Tiếu An vội đuổi theo sau.
“Không cần, em nên nghỉ ngơi thêm chút đi.”
Quý Hàm từ trước đến giờ nói một không nói hai, Tiếu An lập tức dừng bước.
“Tôi cũng phải đi chuẩn bị.” Trịnh Thị mệt mỏi duỗi lưng, cũng đứng dậy rời đi.
Tiếu An bỗng nhớ tới một việc, vội gọi Quý Hàm dừng lại: “Đúng rồi, bác sĩ Quý, ca phẫu thuật tối nay hủy bỏ, bữa tiệc kia… anh có đến không?”
Quý Hàm vừa bước tới cửa, thoáng dừng bước chân, lời nói lập tức truyền đến.
“Mọi người cũng đến cả đi, đêm nay là tiệc mừng sinh nhật bác sĩ Quý Hàm.” Tiếu An lập tức nói với ba người khác.
Văn Văn cười xấu xa, nói: “Biết rồi, nhất định sẽ đi, có thể khiến bác sĩ Quý hiện thân, bản lĩnh của em càng lúc càng lớn.”
Tiếu An đỏ mặt, đưa khuỷu tay chọc chọc cô: “Chị đừng nói lung tung, gần đây bác sĩ Quý bận lắm, nếu lần trước em không nói với anh ấy chuyện mừng sinh nhật thì anh ấy suýt quên sinh nhật mình rồi, thế nên em mới quyết định tổ chức một bữa tiệc.”
“Ui, chị sẽ kín miệng.” Văn Văn giả bộ làm động tác kéo khóa ở trên miệng.
Trong hành lang, Trịnh Thị theo sau Quý Hàm, vỗ vỗ vai anh: “Vừa rồi, tôi hỏi anh, đã xem qua phim “Khuynh sào” chưa?” Thấy anh không để ý tới, còn nói: “Ôi, đêm nay có lễ trao giải trực tiếp.”
Quý Hàm khẽ quay lại, âm u nói: “Làm việc đi.”
“Haizzz, thật không thú vị tí nào.”
Buổi tối, nhân tài nòng cốt của khoa ngoại tim mạch đều đến đông đủ, chủ nhiệm đi họp ở nước ngoài, một ít bác sĩ có thâm niên từ chối lời mời, ngược lại các bác sĩ trẻ cùng y tá đều rất nhiệt tình đến dự tiệc sinh nhật Quý Hàm.
Vừa ngồi xuống, lớn tuổi hơn Quý Hàm một chút, xem như là học trưởng Thái Hiểu Đồng liền trêu ghẹo: “Mọi người xem thể diện của cô Tiếu lớn thật đấy, hiếm khi có dịp bác sĩ Quý đi cùng chúng ta thế này.”
Một vị bác sĩ trẻ khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, bác sĩ Quý chưa có vợ, công việc quan trọng hơn, nhưng cũng phải thả lỏng, cho bản thân chút thời gian, bác sĩ Trịnh, anh nói có phải không?”
Trịnh Thị rút một điếu thuốc, lười biếng ngồi bên cạnh Quý Hàm, từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.
Mà lúc này, nhân vật chính lại chưa nói một lời, Tiếu An khẩn trương nhìn sắc mặt Quý Hàm, nhưng đối phương trước sau đều không có biểu tình gì. Cô sợ những người khác nói nữa, vội gọi: “Thôi thôi, đồ ăn đều đưa lên rồi, mọi người bắt đầu ăn đi. Đầu tiên, em chúc bác sĩ Quý sinh nhật vui vẻ.”
Tất cả mọi người cầm chén rượu kính Quý Hàm, bữa tiệc xem như bắt đầu. Bác sĩ trong khoa ngoại tim mạch phần lớn đều là tinh anh trong tinh anh, mấy năm nay đám bác sĩ này tâm cao khí ngạo, dù là đối với bệnh nhân cũng không nói hai lời, tự tin tuyệt đối, tuy bọn họ chưa được tự mình phẫu thuật, nhưng tương lai không lâu nữa, bọn họ chính là những người nòng cốt của khoa, bình thường khi làm việc, những người này không thể không so tài với nhau. Bây giờ ngồi xuống ăn cơm, không khí tuy rằng náo nhiệt, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có gì đó xa cách. Quý Hàm làm chủ khiến mọi người khó đoán, thật vất vả mới tan bữa tiệc, Tiếu An chuẩn bị hai tiết mục, xướng K [1], bởi vì uống mấy bình rượu, mọi người không khỏi hào hứng hơn, đều đồng ý cả.
[1] xướng K: hát karaoke
“Bác sĩ Quý, anh đi chứ?” Tiếu An nói có chút khẩn trương: “Hôm nay là sinh nhật anh, phải chơi cho thật vui vẻ, hơn nữa ca phẫu thuật chiều nay rất thuận lợi, ngày mai cũng không có ca phẫu thuật nào…”
“Đi thôi.” Quý Hàm cắt ngang lời cô, thuận tay mở cửa xe.
Tiếu An sửng sốt, không ngờ Quý Hàm đáp ứng nhanh như vậy, lập tức có chút kích động, theo sát anh lên xe.
Đám người hát đến rạng sáng mới nhận ra đã muộn, giữa phòng, Trịnh Thị nhận điện thoại, trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt có phần kỳ quái, anh ngồi xuống bên cạnh Quý Hàm, lại gần anh nói: “Từ giờ đến lúc kết thúc sinh nhật anh chỉ còn nửa tiếng.”
Quý Hàm khó hiểu quay đầu lại: “Rồi sao?”
“Không có gì.” Trịnh Thị lắc đầu.
Tan tiệc, mọi người từng đám tản ra cửa chính KTV, trời tháng tư, ban đêm gió vẫn hơi lạnh, ở bên ngoài hít sâu một hơi, phả hơi cồn trong người ra ngoài, đầu óc lập tức tỉnh táo rất nhiều. Đường lớn đã khá vắng vẻ, cửa con KTV rải rác mấy chiếc xe, trong đó có một chiếc Audi màu trắng càng nhìn càng thấy đẹp, không nhìn rõ bên trong có người hay không, đỗ đối diện ngay trước mặt bọn họ.
“Chiếc xe này đẹp thật.” Trịnh Thị nói như chim hót.
Ban đầu Quý Hàm không để ý, nghe anh ta nói như vậy thì thuận theo nhìn ra sau, sau đó bỗng sững sờ.
Tiếu An đang từ phía sau đi đến, hỏi: “Bác sĩ Quý, anh trở về thế nào?”
Quý Hàm không trả lời, anh hơi hơi nheo mắt lại, có phần không dám tin nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia.
Đột nhiên, đèn xe Audi bật sáng lớn, bỗng lui về phía sau, lại quay đầu một cái, tiếng động cơ gầm rú trong đêm khuya nghe thật dọa người.
Quý Hàm lạnh lùng, nghiêm mặt đến trước mặt Trịnh Thị, đôi mắt đen lạnh lẽo thật dọa người.
Trịnh Thị xoa tay, vô tội nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
“Sao vậy?” Tiếu An kỳ quái nhìn hai người nọ.
“Tôi về trước.”
Quý Hàm bước nhanh đến ven đường khởi động xe, Tiếu An còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh, trong tay còn giữ món quà chưa kịp tặng, cô nghi hoặc hỏi Trịnh Thị: “Bác sĩ Quý làm sao vậy?”
“À, không có việc gì.” Trịnh Thị ngáp một cái, “Em cũng về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Quý Hàm chạy xe một mạch về hướng nam, mãi cho đến một khu biệt thự cao cấp, xe dừng lại trước một biệt thự. Mở cửa, nhìn vào ga ra, nơi này vốn chỉ đỗ hai chiếc xe ô tô, bây giờ ở bên cạnh chúng, có thêm một chiếc Audi thể thao màu trắng.
Quý Hàm nhắm mắt lại, hít một hơi, mở cửa vào nhà. Mới vừa bước vào vài bước, liền giẫm lên thứ gì đó trên mặt đất, Quý Hàm cúi đầu nhìn xuống, là mộtcái ví dạ hội của nữ, lại nhìn vào trong là một đôi giày thủy tinh cao gót màu đỏ, cùng với một chiếc cúp lấp lánh. Lúc này trên tầng hai vang lên tiếng nói, anh ngẩng đầu nhìn lên, người đứng ở cầu thang, một thân váy dài màu đỏ, đèn thủy tinh chiếu rọi ánh sáng lóa mắt, cô gái trên mặt trang điểm tinh xảo tao nhã, thản nhiên nhìn xuống Quý Hàm.
“Em…” Quý Hàm chợt thấy giọng nói mình hơi gấp gáp, “Sao lại trở về?”
Cô gái đi xuống tầng, mang trong tay một chiếc túi, đến trước mặt Quý Hàm, hơi ngẩng đầu, khiến cho cả hai có thể nhìn thấy bản thân trong ánh mắt đối phương.
“Nơi này là nhà tôi, nhưng anh lại đến thế này, thật bất ngờ đấy.” Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng cứng rắn, ngữ khí lộ vẻ khinh thường.
Quý Hàm quét mắt nhìn chiếc cúp trên mặt đất, nói: “Em đạt giải?”
Cô gái cười có chút khoa trương: “Trực tiếp chiếu xong rồi, anh xem báo ngày mai đi, bác sĩ Quý.”
Cô xoay người tao nhã cầm chiếc cúp cùng cái ví hội, xách đôi giày cao kinh người, tao nhã lách qua Quý Hàm.
“Em vội về… làm gì?” Tim anh đập vội vàng.
“Lấy vài thứ linh tinh.” Cô nhắc tới túi hành lý nhỏ.
“Chỉ vì lấy vài thứ này nọ, quần áo cũng chưa thay, trang sức cũng chưa tháo đã bỏ chạy về? Trầm Khánh Khánh, khả năng nói dối của em bắt đầu quá kém rồi.” Quý Hàm cứng nhắc nói.
Trầm Khánh Khánh hừ lạnh một tiếng, trả lời: “Khả năng nói dối của anh cũng bắt đầu kém rồi đó, Quý Hàm.”
Cô khẽ đóng cửa, giống như cử chỉ tao nhã của mình.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, Quý Hàm nhìn chằm chằm vào vầng sáng của đèn thủy tinh chiếu xuống đến thất thần.
Đồng hồ đã điểm qua 0 giờ, sinh nhật hai mươi chín tuổi của anh đã qua đi.
Vợ anh, vào ngày sinh nhật anh cũng không chúc một câu sinh nhật vui vẻ, vội quay đi. Quý Hàm ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, anh có thể chờ mong điều gì, vợ anh chỉ là trên danh nghĩa.
Trầm Khánh Khánh, anh chờ đợi cô, đúng là ngu xuẩn.
Trầm Khánh Khánh mở cửa chiếc xe thể thao rời khỏi khu biệt thự, tay phải cô để trên tay lái, nơi có một lọ nước hoa cùng một gói bánh ngọt tinh xảo. Ngã tư đèn đỏ, cô dừng xe lại, nhìn chằm chằm vào hai món đồ, dứt khoát ném ra ngoài cửa xe.