Lại nói không hổ là đại boss cối xay thịt trong truyền thuyết, ra trận đều là ngưu bức bò rống, lại là ngồi máy bay trực thăng riêng bay đến trên biển, còn nhảy dù xuống du thuyền.
Làm trò quá nhiều, cũng không sợ máy bay trực thăng rơi xuống biển làm cho hắn ૮ɦếƭ đuối sao!
Thấy đại nhân vật đến, Hồng thiếu nhu liền ý bảo một anh mì ăn liền mang tôi và dì Bích vào trong phòng khách nghỉ ngơi.
Vậy mà tên mặt lạnh nhìn thấy được tâm địa gian sảo của Hồng Thiếu Nhu: “Thế nào, sợ người khác cũng coi trọng cô ta sao?”
Hồng thiếu nhu sờ sờ tóc của tôi, nói: “Quái lạ nhự vậy, nên chỉ phù hợp khẩu vị của tôi thôi.”
Phải, tôi từ một món đồ cổ trực tiếp xuống đến cấp bậc đậu tằm quái lạ.
“Như vậy thì đừng ngay thẳng như thế, không phải mỗi người đều giống như cậu không có mở mắt bao giờ.” Tên mặt lạnh lạnh lùng nói ra, tròng mắt màu xanh dương xám của hắn hình như có thể ra một tầng sương trên hàng lông mi đông cứng kia.
Tôi là gió chiều nào theo chiều đó, nghiêng ngả, không có lập trường gì cố định, vừa nghe tên mặt lạnh chế nhạo Hồng Thiếu Nhu, liền rất cho mặt mũi mà nụ cười rồi.
Nhưng cười cười, lại chợt ý thức được tiếng người trong hàm nghĩa tên khối băng nói.
Tình cảm là châm chọc ánh mắt Hồng Thiếu Nhu khó coi nên mới coi trọng tôi!
Sau khi tôi bắt đầu hối hận mới vừa rồi không cho thêm nhiều đồ lạ trong cà phê của hắn.
Ngay tại trong lúc nói như vậy, tên cối xay thịt này liền mang theo một nhóm người đi vào phòng ăn.
Khí thế là rất mạnh mẽ, chỉ thấy tên cối xay thịt mặc bên trong là tây trang màu đen, người khoác áo gió màu đen, trên mặt mang kính râm màu đen, phía sau xếp hàng một dãy người áo đen, đều là là loại mì ăn liền.
Nhiều anh mì ăn liền như vậy, hiển nhiên là thao tác của bác sĩ phẫu thuật Hàn Quốc sản xuất dây chuyền ra đây.
Dò xét cẩn thận tên cối xay thịt một lúc, rất cao, rất đàn ông, ngũ quan cũng đàng hoàng, cũng có khí thế.
Nhưng là, cuối cùng tôi cảm thấy có chút không đúng, cùng với tên cối xay thịt kém quá xa trong suy nghĩ tưởng tượng của tôi.
Nói đơn giản một chút, chính là hắn dài giả bộ mặt đánh đấm, không phải là mặt của vai nam chính, ngay cả nam thứ cũng chưa được xếp vào.
Khóe mắt liếc về hướng tên mặt lạnh, chợt thấy trong con ngươi của cặp mắt màu xanh dương xám kia chớp động ba cái, nhưng rất nhanh chóng, lại khôi phục thái độ bình thường.
Ừ, có biến.
Hai bên hàn huyên một chút, bắt đầu thảo luận một chuyện không liên quan đến nội dung mình, nói thí dụ như cảnh đẹp California ở Mỹ, nói thí dụ như quần đảo Hawai, nói thí dụ như xì gà Cuba.
Nghe tới sắp buồn ngủ, Cảnh Lưu Phái gian phu nhà ta đẩy xe thức ăn lên tới.
Nhìn thấy ta, cái kia song luôn luôn bình tĩnh nhu hòa trong con ngươi cũng xuất hiện một tia ba động.
“Hà tiểu thư cùng phu nhân dùng bữa ở chỗ này sao?” Hắn hỏi.
Dù sao đã bị nhìn thấy, Hồng Thiếu Nhu cũng là không có cần thiết lại đem tôi dấu đi, vừa gật đầu nói: “Ừ, dọn phần ăn của hai người họ ở đây đi.”
Trên mặt Cảnh Lưu Phái thoáng qua một tia cảm xúc không tra ra được, nhưng vẫn là làm theo.
Thật vất vả đợi các muốn khai vị cùng súp dọn lên, rốt cuộc chờ đến thịt của tôi.
Nhìn phân lượng thịt bò beefsteak cực lớn này, vẻ mặt tôi nghiêm túc.
Nhìn ra được, hiệu quả ba động hai người Cảnh Lưu Phái cùng tên mặt lạnh kia so hai cací bánh bao cở D trước иgự¢ tôi rung động còn mạnh hơn.
Tôi hiểu, hôm nay nhất định không phải một ngày yên tỉnh.
Máu tanh, chém Gi*t, âm mưu, quỷ kế, đang từ từ bắt đầu mở màn.
Hiện tại việc tôi phải làm, chính là làm chuẩn bị sớm một chút.
Cho nên tôi lặng lẽ giơ dao nĩa lên, sau đó. . . . . . Lấy tốc độ gió cuốn may tan, lấy tư thế con sói bổ nhào vào con đê ăn phần thịt bò beefsteak trước mặt mình.
Ta nhất định sử lý hết phần thịt bò trước khi bọn họ ra tay.
Ngay tại lúc tôi đang nghẹn ngào nước mắt, đỏ mặt tía tai thì tiếng súng không mấy hài hòa vang lên.
Con bà nó gấu chứ, quả thực là quá giày vò rồi, tôi vội vàng buông dao nĩa ra, bắt đầu lấy tay nắm lấy thịt bò beefsteak nhét vào trong miệng.
Mọi người bởi vì lo chú ý tiếng vang ở khác thường bên ngoài, nên đối với trò hề của tôi chỉ đưa tới ánh mắt khinh bỉ.
Tiếp đó, một anh mì ăn liền thở hồng hộc chạy vào, nhanh chóng báo cáo: “Hồng thiếu, không xong, có người tấn công tới rồi !
“Người ở bên trong nghe rõ, mọi người đã bị bao vây, chúng tôi là cảnh sát, nhanh chóng bỏ νũ кнí xuống đầu hàng! ”
Vừa nghe giọng nói kêu gọi đầu hàng quen thuộcnhư vậy cũng biết là chú cảnh sát.
Nhưng thẳng thắn được khoan hồng, ngồi tù mục gông, kháng cự bị nghiêm trị, về nhà ăn tết.
Mọi người ngồi trên bàn, tôi của những người này làm ra có thể phải bị xử ngồi tù vài thế kỷ, ngu mới đi đầu hàng đấy.
“Phát tin tức kêu chi viện đến đây đi.” Hồng Thiếu Nhu ra lệnh cho cấp dưới, sau đó đưa mắt nhìn tên mặt lạnh, cười híp mắt hỏi: “Anh cũng có chuẩn bị đúng không.”
“Có là có, nhưng tôi cho là mọi người vẫn bảo vệ mình tương đối khá.” Tên mặt lạnh thành mặt than đã trở thành một loại dấu hiệu, một loại tinh thần, một thời đại ảnh thu nhỏ.
“Chúng ta đã là người trên một cái thuyền, nếu như tôi bị bắt, làm sao sẽ nhẫn tâm bỏ qua mọi người đấy.” Hồng Thiếu Nhu cười đến qua loa, nội dung cũng rất phong phú.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu còn sống mà bị cảnh sát bắt được.” Tên mặt lạnh cũng không phải là người hiền lành gì.
Tôi hận hai người đàn ông này, đến lúc nào rồi, còn có tâm tình cải nhau, có rãnh rỗi, thì giúp tôi đem phần thịt bò còn dư lại cắt ra cho tốt đi.
Đang lúc ấy thì, chợt vang lên tiếng bom nổ.
Tôi không khỏi “Mẹ nó” một tiếng, cái tên kia đáng bị đâm ngàn dao tư nhiên chơi pháo ở trên thuyền, thuyền chìm thì làm thế nào?
Thịt bò dính nước biển rất khó ăn!
“Xem ra hôm nay vận số không tốt lắm, tôi cũng nên đi trước một bước thôi.” Tên Cối xay thịt đứng lên, cho gọi thủ hạ, chuẩn bị đi.
Nhưng hắn không đi được rồi, bởi vì gian phu của tôi đang giúp chúng ta mang thức ăn lên từ phía sau xe thức ăn lấy ra một khẩu súng, chỉ vào tên cối xay thịt nói: “Mời ngồi xuống, các người đã bị bộ rồi.”
Thì ra là, Cảnh Lưu Phái là . . . . . Cảnh sát.
Sau khi thoáng kinh ngạc, tôi lại dâng lên vui mừng.
Xem ra, tên Per kia quả nhiên là dùng tên giả mà, không uổng công sự mong đợi tôi đối với Cảnh Lưu Phái.
“Thì ra là cậu là cảnh sát, thật là lợi hại, ở bên cạnh tôi hai năm, thế nhưng không lộ ra một chút dấu vết nào.” Đến lúc lữa sắp cháy xém lông mày, Hồng Thiếu Nhu vẫn còn cười.
Suy luận như vậy, hắn đối với lông mày của mình cũng không có tình cảm gì, ít nhất không tình cảm sâu có đối với lông ở phía dưới của mình.
“Đắc tội, Hồng thiếu.” Cảnh Lưu Phái nhẹ giọng nói.
Trên căn bản, Cảnh Lưu Phái chính là một người thân rải đầy tia nắng mặt trời, tưởng tượng, người như vậy cũng không thích hợp cầm súng, nhưng là chân chính đến lúc này thì thấy trên mặt hắn tràn đầy chính nghĩa, càng nhiều mùi vị của đàn ông.
“Tôi muốn hỏi một chút, trước khi bắt tôi, các người đã lấy được chứng cớ chưa?” Hồng Thiếu Nhu không vội không hoảng hốt hỏi.
” Thời gian hai năm, đủ cho tôi thu thập được rồi.” Ánh mặt trời đem bóng của ô cửa sổ phản chiếu trên mặt Cảnh Lưu Phái, làm cho cả người hắn thêm một phần lắng đọng.
“Nhưng là tài liệu số liệu quan trọng nhất, vẫn là còn chưa tới tay mà.” Cho dù có súng chỉa ở trên đầu, Hồng Thiếu Nhu vẫn là là một người như chưa có gì xảy ra.
Nghe vậy, ở giữa trán Cảnh Lưu Phái hơi nhăn lại, xem ra là bị nói trúng rồi.
“Anh là chỉ phần hợp đồng IGL ký tên kia sao?” Tôi hỏi.
Nghe vậy, Hồng Thiếu Nhu cùng Cảnh Lưu Phái cũng cùng lúc nhìn về phía tôi, vẻ mặt không đồng nhất.
“Tôi có.” Tôi nói.
“Làm sao lại như vậy?” khóe miệng Hồng Thiếu Nhu đây vốn là có phương hướng đến gần trục y bắt đầu lại có phương hướng đến gần trục x.
Thật ra thì cũng coi là ngoài ý muốn lấy được.
Lần trước khi phòng sách của hắn an bày khí hậu ****, ta không chỉ có nghe lén đến một chút tin tức nội bộ, còn nghe lén đến trong máy vi tính hắn có những bức trinh cổ quý giá, lập tức tâm ngứa ngáy, nửa đêm ở trên nóc nhà sau khi cơm nước xong, thuận tiện từ dưới nóc nhà đến phòng sách, sử dụng công cụ mở lớp thủy tinh ra, cầm ổ cứng di động (portable hard disk) đi tới.
“Muốn mở tài liệu ra phải có mật mã.” khóe miệng Hồng Thiếu Nhu tiếp tục tiến gần về phía trục x.
“Cái mật mã đó chỉ có 12 đơn vị, tôi thông minh đối phó với cái này rất tốt. Chỉ là tranh của anh muốn mở ra lại có mật mã đến 24 đơn vị, ta thông minh không có chọn việc khó, liền chỉ lấy cái phần tài liệu đó xuống mà thôi.” Tôi chỉ chỉ dây chuyền trên cổ nói: “Ừ, lưu ở trong này.”
Lại nói ban đầu rời đi nhà họ Lý mang theo không ít đồ công nghệ cao, dây chuyền này chính là cái ổ cứng di động (portable hard disk)mà tôi nhiều lần nhắc đến.
Sau khi nói xong, tiếp tục cúi đầu ăn thịt bò beefsteak, vừa ăn vừa nghe tiếng hút khí lạnh của Hồng Thiếu Nhu cùng Cảnh Lưu Phái.
Cuối cùng ăn xong miếng thịt bò vẫn còn một miếng lớn cỡ bàn tay thì chợt vang một tiếng “Ầm” thật lớn, nóc nhà phòng ăn chúng tôi bị tạc bắn ra nổ tung một cái hố.
Chiếc máy bay trực thăng ở phía trên giống như là bác nông dân đang gieo mầm mà xã một trận mưa đạn xuống.