Ngày hôm sau tôi thức dậy thật sớm, tính toán thật kỹ thời gian rửa mặt ăn mặc, cả nửa giờ sau, rốt cuộc có thể hoàn tất.
Đứng ở trước gương to, tôi cuối cùng có thể cẩn thận đánh gia lại từ đầu đến chân.
Chiếc váy ngắn cúp иgự¢, tạo nên vòng иgự¢ quyến rủ, làm cho hai tuyến ngục của tôi trở nên căng đầy hơn.
Váy dài hơi qua gối, vừa vặn lộ ra bắp chân mảnh khảnh thẳng tắp .
Vải lụa màu đen càng tôn lên làn da mịn màng trắng như tuyết.
Trên cổ này là một chuỗi hạt với phong cách retro(1), tạo cảm giác hoàn thiện, ở bề ngoài quyến rũ hấp dẫn, càng tăng thêm vẻ thần bí.
Mái tóc dài được 乃úi nhẹ ở sau gáy,làm cho tóc hơi bồng nhẹ, một vài sợi tóc rời xoa tự nhiên, như đang мơи тяớи cái gáy, tao cảm giác phong tình.(2)
Tôi như đang mượn đôi hỏa nhản kim tinh của Tô Ngộ Không, cẩn thận kiểm tra mỗi một điểm nhỏ nhất trên người — dù nói thế nào, đây cũng là lần đầu tiên cùng Lý Đại Thiếu Gia ra sân, không thể làm mất mặt mũi hắn phải không.
Đang tập trung tinh thần, chợt thấy Lý đại thiếu gia đứng ở cửa ra vào, trong tay xách theo một đôi giày cao gót da dê màu đen, gót giày giống như sừng trâu, dây giày khảm kim cương sáng chói, độc đáo và mang vẻ phong tình mười phần, càng lộ vẻ hoa lệ cùng hấp dẫn.
Tôi hiểu được lập tức ngồi xuống ghế, mà hắn lại quỳ xuống một gối, y hệt tư thế kinh điển của hoàng tử, như đối với bảo thạch trân quý, nâng chân của tôi lên, dùng động tác của một quý ông dịu dàng, mang giày vào chân cho tôi.
Tình cảnh quá đẹp, thật sự là vượt qua khả năng tưởng tượng của tôi.
Đôi môi tôi run run, chớp lông mi, rút ra  ̄ bàn chân giật giật, không biết mấy day mạch máu có nhảy thẳng lên huyết quản chưa.
Sau khi đem tất cả chuẩn bị xong, Lý Bồi Cổ cẩn thận cuối đầu, hôn lên đùi tui một cái.(Bonei: Haizzz! Đúng là đàn ông có thể ăn đậu hũ mọi lúc mọi nơi)
Cuối cùng, hắn ngẩng mặt, mỉm cười, cả phòng nhất thời rực rỡ.
Tôi lại hít một hơi khí lạnh, trầm mặc ba giây, tiếp theo vẻ nghiêm túc nhất từ lúc sinh ra tới giờ nói một câu: “Trong vòng một tuần lễ, không được lấy cái miệng đó hôn em.”
Lý Bồi Cổ: “. . . . . .”
Mặc dù Lý Bồi Cổ hôn nơi thịt bình thường đối với tôi có lực hút mãnh liệt, nhưng nghĩ đến hắn đôi môi đã hôn qua cái chân thúi rồi lại hôn lên môi tôi, dù tôi có yêu hắn như mạng, cũng không cách nào tiếp nhận.
Tôi là Bất Hoan tham là tham, nhưng nội tâm cũng là hết sức có nguyên tắc, một miếng thịt nữa thơm nức nữa bóng loáng nữa tươi đẹp nhiều chất lỏng thịt, nếu như bị chân thúi của tôi đạp lên, cũng là không thể ăn được.
Thật tốt phong cảnh lãng mạn như thế đã bị một câu của tôi phá hư.
Mà lời tôi nói là lời nói thật.
Sau một tuần lễ nếu lại cùng Lý Bồi Cổ hôn môi, vậy tôi coi như nhắm hai mắt, vẫn là là cảm giác mặt của Lý Bồi Cổ biến thành dáng vóc to của lòng bàn chân, còn tản ra khe khẽ mùi là lạ, bên cạnh có con ruồi ông ông ông ông loạn lượn quanh dáng vóc to của lòng bàn chân.
Chỉ là, tuy hôn môi không được, những động tác khác con lại vẫn được.
Ý của tôi là, càng thâm nhập, cụ thể hơn, động tác chẳng biết xấu hổ hơn.
Thời gian đã không còn sớm, đợi tôi phun chút nước hoa cuối cùng, liền theo Lý Bồi Cổ lên xe.
Đi sòng bạc vẫn phải có một đoạn đường, Lý Bồi Cổ bên cạnh vội vàng nghe điện thoại, không rãnh tán gẫu, chỉ có một mình tôi, rất là nhàm chán.
Mắt chuyển loạn, đột nhiên bắt gặp được anh trai tài xế đang rình nhìn tôi thông qua kinh chiếu hậu.
Buồn cười!
Tôi vẫn ung dung thản nhiên, thừa dịp hắn không phòng bị . . . . . . Chợt mỡ hai chân ra.
Nhất thời, cảnh xuân dưới váy lộ ra.
Sở dĩ làm như vậy, là có hai nguyên nhân.
Một là muốn nhìn một chút, anh trai tài xế kế lần trước lái xe chạy thành hình chữ “ѕєχ”, lần này có tiến bộ hơn nữa không, lái xe chạy thành chữ tiếng Trung chứ không phải tiếng nước ngoài.(Bonei: chị còn trò nào thô bỉ hơn nữa không)
Hai, là muốn nhìn một chút, Lý bồi cổ có ghen hay không.
Bích di nói, ghen tỵ là loại thuốc tột nhất trao dồi tình cảm, nếu là bạn có thế làm cho một người đàn ông ghen tỵ, vậy thì đồng nghĩa với việc bạn đã thành công cho kéo hắn đến bên giường.
Tôi vô cùng hi vọng Lý Bồi Cổ có thể cháy lên ngọn lữa ghen tỵ, đem tôi đẩy ngã đẩy ngã đẩy áp đảo trên ghế, trực tiếp đem tôi ăn sạch ở trong chiếc xe này.
Cho nên, một bên tôi nhẹ ngâm “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn mở cửa mở” một bên mỡ hai bắp đùi ra, lại khép lại, rồi lại mỡ, rồi khép lại, rồi mỡ, rồi khép lại.(Bonei: chảy mồ hôi thay cho anh tài xế)
Tôi bỗng nhiên phát giác, hiệu quả lần này tốt hơn lần trước nhiều lắm, bởi vì anh trai tài xế không chỉ có là gương mặt hồng, lỗ tai hồng, cổ hồng, mắt hồng, ngay cả đến mấy sợi tóc trên đầu cũng muốn biến thành màu đỏ.
Tôi Bất Hoan từ khi sinh ra tiếc nuối nhất, chính là không thể thừa kế di truyền của dì Bích, chỉ cần dùng động tác có chút lẳng lơ, liền có thể làm cho tất cả đàn ông đều phải bị chảy máu mũi.
Nhưng là hiện tại, ta bỗng nhiên phát hiện máu mũi của anh trai tài xế hình như có lẽ có thể sẽ lập tức phun trào ra.
Tôi nhanh chúng chớp thời cơ, tôi vội vàng tăng nhanh bắp đùi tần số khép mỡ, còn cúi người xuống, hai cánh tay cũng bắt đầu ép chặt lấy bộ иgự¢, tranh thủ dùng lực lớn nhất để nhô ra nhiều hơn, tạo thành hung khí có uy lực tăng vọt.
Quả thật so với cái loại vật lộn đọ sức trên trang báo của các nữ minh tinh còn chuyên nghiệp hơn.
Tôi bỏ ra vẫn nhận được hồi báo, bởi vì con ngươi anh trai tài xế kia đã bắt đầu đầy máu, mắt thấy nó sẽ giống như súng máy phốc phốc phốc phốc bắn.
Ngay tại lúc này, đang ở thời khắc tâm nguyện vĩ đại nhất đời tôi sắp thực hiện, một cái áo khoác áo vest phủ lên đầu gối tôi.
Mặc cho tôi mỡ hay khép thế nào, cảnh xuân cũng không lộ ra được nữa phần.
Quay đầu, thấy Lý Bồi Cổ mặc áo sơ mi tráng vẫn mỉm cười như cũ: “Coi chừng bị lạnh.”
Này, coi như là ghen tỵ sao?
Tôi không hiểu.
Tâm của đàn ông, so với dưa chuột ươn của Lý Lý Cát còn nhỏ hơn.(Bonei: Lý Lý Cát mà nghe được câu này thì chị đừng mong mà bước xuống giường)
Đang ở lúc tôi tiếp tục suy tư nét mặt thần thái của Lý Bồi Cổ đến tột cùng là ghen tỵ hay vẫn bình thường, đột nhiên hắn móc ra một khẩu súng.
Nhất thời tôi giống như bị nghẹn trứng cút.
Ôi mẹ ơi, lần này là muốn làm việc lớn rồi.
Bất Hoan tôi đã đánh giá thấp mị lực của mình, Lý Bồi Cổ này thì ra là đã tại trong lúc vô tình yêu tôi cho dù tôi chỉ là lộ ra cái ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ để anh trai tài xế nhìn lại không thể chịu được mà muốn tôi làm ngọc nát cũng không cần tôi làm ngói lành nói gì cũng muốn Gi*t tôi đi sau đó sẽ lao đến ôm thi thể của tôi lẩm bẩm mà quỷ dị nói em cuối cùng chỉ có thể là của một mình anh.(Bonei: thì ra ngoài thịt ra chị ấy còn thích ăn cả dưa bở)
Tay tôi lặng lẽ đặt ở trên cửa xe, đang định nhảy khỏi xe tìm đường bỏ chạy.
Nhưng Lý Bồi Cổ đem súng trong tay xoay ngược nòng súng về phía mình, cầm phần chuôi súng đưa về phía tôi.
Bà mẹ ngươi chứ gấu à a, lần này càng làm càng lớn.
Bất Hoan tôi quả thật chính là yêu nghiệt, thì ra là Lý Bồi Cổ này yêu tôi yêu vượt ra khỏi thế giới vượt qua vũ trụ vượt qua hệ ngân hà vượt ra khỏi Smecta cho dù tôi chỉ là lộ ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ cho anh trai tài xế nhìn hắn liền không cách nào nhịn được thà mình bị ngọc nát cũng không cần làm ngói lành nói gì cũng muốn tôi đem hắn Gi*t đi tiếp theo tôi lại lao đến ôm thi thể của hắn thương xót khóc rống lúc hấp hối hắn sẽ nói em vĩnh viễn đều phải nhớ có một người đàn ông đã ૮ɦếƭ ở trên tay em nên em vĩnh viễn đều phải nhớ tên của anh đây chính những gì anh muốn và sau đó là đánh một cái rắm.(Bonei: trí tưởng tượng của chị thật là có tìm lực như bệ phóng tên lữa ý bay một phát là ra ngoài không gian lun)
“Cầm, dấu vào bên đùi.” lời nói kế tiếp của Lý Bồi Cổ làm cho ta yên tĩnh lại.
Bởi vì, đồng thời hắn còn đưa tới một cái tui bao da để súng.
Giờ mới hiểu được, Lý Bồi Cổ là muốn tôi giấu khẩu súng này ở nơi mà người ta không kiểm tra được, để nếu đến lúc đó có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, liền có thể móc ra nhìn ai thấy khó chịu liền bắn người nào.
Thật ra thì tôi lại cảm thấy không cần phiền toái như vậy.
Bởi vì, chỉ cần cho tôi cục gạch, tôi sẽ có thể gõ bể cái ót của cái đầu đó.
Bất quá, tôi vẫn là nghe lời mà cầm lấy khẩu súng và bao da, đem bao da đeo vào trên đùi.
Nhưng bởi vì chiếc váy ngắn này tương đối ôm người, chỗ đùi lòi ra một hình dáng một vật gì đó, căn bản là nói rõ ràng cho người khác biết, tôi có súng, tôi là nhân vật nguy hiểm.
Đây cũng không phải quay phim võ hiệp, tất cả mọi người muốn thiếu não đang muốn đánh lén lại kêu trước một câu Ϧóþ dzú Long Trảo thủ tới, xem chiêu.
Nếu không, có thể đặt ở trong áo lót?
Tôi làm thử , phát hiện càng không được — nhìn qua giống như là иgự¢ lại nhô to lớn thành hình đa giác, quá mất mặt mũi.
Đang lúc rầu rĩ, Lý Bồi Cổ lên tiếng: “Đặt ở bên đùi là được rồi.”
Tôi do dự: “Không tốt sao.”
Lý Bồi Cổ ôn thanh nói: “Chắc thể.”
Tôi vẫn do dự như cũ: “Không được an toàn lắm.”
Lý Bồi Cổ xác định: “Rất an toàn.”
Tình yêu là mù quáng, nếu Lý Bồi Cố xác định như vậy, tôi chỉ có thể làm theo.
Vì vậy, tôi nin thở tập trung, đem bao da chuyển tới bên đùi, cũng đem súng cẩn thận từng li từng tí bỏ vào, chậm rãi để váy xuống, rồi cứng đờ ngồi đấy.
“Bất Hoan.” Lý Bồi Cổ gọi tôi.
“Cái gì?” Ngay cả đầu tôi cũng không dám chuyển động.
“Bao da để ngược chiều rồi, ” trong lúc Lý Bồi Cổ mơ hồ, hình như miệng hít một hơi khí lạnh: “Họng súng phải quay xuống phía dưới, mà không phải nhắm ngay của em. . . . . . Nơi đó.”
Tôi đây mới như trút được gánh nặng, đựng vào bao da lần nữa, cột chắc, đem họng súng để xuống dưới tốt, sau đó giọng điệu than thở: “Em nói mà, cái kiểu đó nếu không may mà ςướק cò, vậy lần đầu tiên của em coi như xong.”(Bonei: hết thuốc nói không quan tâm mạng sống mà quan tâm lần đầu tiên… choáng…)
Lý Bồi Cổ: “. . . . . .”
“Mặc dù quan niệm về trinh tiết không quá quan trọng, nhưng dù sao cũng không thể cho một viên đạn tiện nghi được phải không.”
Lý Bồi Cổ: “. . . . . .”
“Mặc dù. . . . . . So về độ cứng thì nò cứng hơn các vật khác rất nhiều.”
Lý Bồi Cổ: “. . . . . .”