Chương 41: Trả giá
Odette ૮ɦếƭ, bởi hoàng tử không nhận ra nàng.
Suốt mấy ngày tiếp theo cuộc sống của Gia Ái cũng không có gì đặc biệt, cô vẫn cùng mọi người trò chuyện và tận hưởng một ngày tết ấm áp bên cạnh ông bà. Mùng ba tết cả hai cùng đến thăm ba mẹ Gia Ái, trước kỳ nghỉ lễ cô đã chuyển cha mình về nhà, bác sĩ và hộ lý vẫn thường xuyên đến chăm sóc cho ông. Ở lại không được bao lâu thì Minh Hy nhận được cuộc gọi, rồi anh phải rời đi trước. Dì Lan thấy vậy liền kéo Gia Ái vào phòng hỏi han.
“Con dạo này thế nào? Cậu Hy có đối xử tốt với con không? Hay có làm khó gì con không?” Dì Lan hỏi liên tục, bà vẫn còn nhớ rõ việc Gia Ái mất tích lần trước, và nếu như bà còn biết cậu ta đối xử không tốt với cô, cho thêm một cái tát nữa bà cũng không ngại.
“Rất tốt ạ! Nhưng mà…” Gia Ái chần chừ. “Con quyết định ly hôn rồi!”
“Thật sao?” Dì Lan ngạc nhiên, Nguyên Phong không hề nói gì với bà về việc này.
“Dạ phải! Đợi qua nghỉ lễ con sẽ ly thân, vì anh Hy không đồng ý ký đơn.”
Dì Lan trầm mặc một lúc thì cương quyết nói:
“Vậy cũng tốt! Sau khi ly thân con phải quay về đây, chỗ này mới là nhà con.”
Nhìn nét quan tâm của dì cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng… chỗ này liệu có còn là nhà cô không? Ở đối diện dì Lan đang mang tâm trạng lo lắng, bà biết rõ nếu không phải có vấn đề nghiêm trọng Gia Ái sẽ chẳng quyết định như vậy.
“Gia Ái! Bà chủ có nói với dì một chuyện… là mắt con bị bệnh. Cậu Hy… có biết việc này không?”
“Không ạ!” Cô lắc đầu, trên môi là một nụ cười an ủi. “Con không định nói với anh ấy. Mà dì đừng nghĩ vì con bị bệnh nên đòi ly hôn. Lúc trước con từng nói khi không chịu đựng nổi nữa thì sẽ tự biết xử lý. Thời điểm đó đã đến rồi!”
“Con định bao giờ đi chữa trị?”
“Sẽ sớm thôi! Khi con giải quyết xong những chuyện ở đây.” Gia Ái từ tốn nói, ngả người vào vòng tay của dì. So với mẹ cô thì tình cảm của hai người còn sâu đậm hơn nhiều. Dì Lan vốn tính tình ôn hòa, có thể ra tay tát Minh Hy chứng tỏ dì rất yêu thương cô.
--------------------------------------------------
Minh Hy vì công việc đột xuất nên lúc về đến nhà thì trời đã tối. Vừa bước vào phòng anh nhận ra Gia Ái đang mặc áo sơ mi của mình, đưa tay lấy thứ gì đó trên ngăn tủ cao nhất, với động tác này chiếc áo bị kéo lên một khoảng, để lộ đôi chân thon gọn của cô. Chứng kiến cảnh này, anh chỉ đứng bất động nhìn cô, không hề lên tiếng.
Gia Ái bất chợt cảm nhận được ánh mắt hướng thẳng vào mình, cô xoay mặt ra cửa rồi giật mình bỏ tay xuống, vẫn chưa kịp lấy chiếc áo len đặt trên cao.
“Anh về lúc nào?” Cô hỏi.
“Được một lát!” Minh Hy tự động trả lời. Ánh mắt anh làm Gia Ái chú ý, cô khẽ chau mày cúi xuống, lập tức nhận ra cái anh đang nhìn.
“À! Lúc nãy tôi làm ướt áo trong toilet, chỉ có cái này ở đó nên mới thay ra.” Cô vội giải thích, hai má chuyển sang màu hồng.
“Không sao!” Anh nói rồi bước trở ra ngoài, tựa mình vào cửa tự trách vì những ý nghĩ không đứng đắn xuất hiện trong đầu. Minh Hy ra vườn ngồi một lúc lâu rồi mới quay lại, Gia Ái đang đứng ở ban công nhìn ra ngoài. Anh lẳng lặng vào phòng tắm rửa, không làm phiền cô.
Ánh mắt Gia Ái đăm chiêu, cứ như đang nhìn vào một thứ gì đó rất đặc biệt mà chỉ mình cô trông thấy. Tâm trạng cô không tốt, chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa cô sẽ mất hoàn toàn thị lực, và kế hoạch cuối cùng vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Gia Ái biết mình chỉ có một cơ hội để kết thúc tất cả. Đến lúc đó cô sẽ không còn tư cách hay mặt mũi để đến đây nữa.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Minh Hy thì thầm bên tai cô, vòng tay ôm lấy từ phía sau. Gia Ái lập tức phản ứng, cô ra sức gỡ tay anh khỏi người mình. “Bà nội đang nhìn!” Giọng anh cảnh cáo với âm điệu ngọt ngào, siết chặt tay quanh eo cô rồi nghiêng người đặt cằm lên vai Gia Ái.
Cô không thoải mái, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài chuyện đứng im. Cho tới khi… Minh Hy bắt đầu hành động khác.
“Chỉ là diễn kịch thôi, anh có cần phải tích cực vậy không?” Gia Ái khó chịu nói, cố gắng xoay người tránh bờ môi anh khỏi cổ mình mà không để bà thấy kỳ lạ.
“Tích cực?” Minh Hy phì cười. “Thật ra tích cực hơn tôi cũng có thể làm được.” Anh nói xong liền kéo cô xoay người lại áp sát vào người mình và rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Tình huống bất ngờ làm Gia Ái không phản ứng kịp, cô chỉ biết cắn chặt răng chờ anh buông ra trong khi đôi tay cố gắng tạo khoảng cách giữa cả hai. Nhưng anh ngày càng nồng nhiệt làm hô hấp của cô trở nên khó khăn dưới nụ hôn đã trở thành kiểu Pháp tiêu chuẩn. Rồi ánh mắt cô bất chợt nhìn sang phía ban công bên cạnh và… chẳng có ai ở đó.
“Bà nội đâu?” Cô đột ngột dùng sức đẩy anh ra, tức giận hỏi.
Minh Hy hờ hững nhìn sang bên cạnh một giây rồi nhún vai nói một cách vô tội:
“Có lẽ bà vào nhà rồi… hoặc là tôi đã nhìn lầm!”
“Anh!... Lưu manh.” Cô dứt khoát nói rồi đi vào phòng, vừa bước qua cửa thì đã bị Minh Hy kéo lại.
“Em giận sao? Tôi chỉ muốn chúng ta thân mật hơn thôi!”
“Thân mật? Tại sao?” Gia Ái nheo mắt hỏi. “Tại sao chúng ta lại phải thân mật hơn trong khi anh không hề yêu tôi còn tôi cũng vậy? Anh không thấy nực cười sao?”
Không gian lúc này hoàn toàn im lặng, Gia Ái vẫn đang nhìn anh với ánh mắt trêu ngươi đầy phẫn nộ. Còn Minh Hy, tâm tư anh bị lấp đầy bởi những lý do khác nhau, nhưng tất cả đều có vẻ không xác đáng, bên cạnh đó anh cũng đang tức giận. Những điều cô vừa nói khiến ánh mắt anh tối lại, và cơn giận chẳng những không hề giảm đi mà còn tăng thêm theo từng giây thời gian.
“Em thấy việc tôi ở cạnh em là nực cười sao?” Nộ khí hiện rõ trong đôi mắt anh.
“Đã là sự thật thì cần gì phải kết luận.” Gia Ái đáp, dùng đúng câu anh từng nói.
“Được!” Anh quả quyết nói rồi ôm cô đẩy xuống giường. Sau đó là nằm lên người cô, ép chặt môi mình lên môi người con gái trước mặt. Cái hôn không hẳn nồng nhiệt, phần nhiều là phẫn nộ.
Miệng bị khóa chặt, âm thanh phản đối chuyển thành những âm điệu nữ tính, chỉ càng kích thích đối phương hơn. Gia Ái không bỏ cuộc, dùng cả cơ thể cố gắng phản kháng. Cô chẳng hề nương tay đánh mạnh vào người anh dù hiệu quả gần như không đáng kể. Rồi môi anh bắt đầu trượt dọc xuống cổ, làn da nhạy cảm truyền đến cơn rùng mình.
“Anh không được! Buông tôi ra! Tôi nói buông ra!” Cô hét lên.
Minh Hy bắt lấy tay cô ấn xuống giường, giọng cảnh cáo:
“Nếu em muốn cả nhà đến xem thì cứ tiếp tục lớn tiếng đi.” Vừa dứt lời thì hành động của anh lại tiếp tục, bàn tay anh ngày càng quá đáng khiến cô hoảng hốt, đến cuối cùng phải giở bài tẩy.
“Là anh nói anh hận tôi. Anh sẽ không bao giờ ᴆụng vào tôi mà, vì Tường Vân!”
Câu chữ làm Minh Hy dừng lại trong một giây, anh nhìn gương mặt đỏ hồng chẳng biết vì tức giận hay xấu hổ của cô rồi bình tĩnh nói:
“Coi như tôi không giữ lời đi!”
“Anh? Đồ mặt dày.” Gia Ái chuyển sang mắng nhưng âm lượng đã giảm đi nhiều. “Vậy… vậy anh không ngại tôi đã bị người khác ᴆụng vào sao?”
Thêm một lần nữa anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô rất đa cảm.
“Đó là lỗi của tôi, tôi chưa hề nghĩ sẽ trách em. Tôi không ngại!”
Gia Ái bất ngờ vì những gì anh nói, vậy nên cô quên mất chuyện phản đối cho đến khi nhận ra hàng cúc trên áo mình đã bị anh tháo khỏi.
“Nhưng tôi ngại!” Giọng cô cương quyết. “Đó là lỗi của anh! Tôi hận anh. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc này! Anh làm tôi bị tổn thương chưa đủ sao?”
Lại là im lặng, Minh Hy chăm chú nhìn vào đôi mắt mang đầy vẻ quật cường của cô. Những gì cô nói làm anh đau nhói trộn hòa cùng tự trách và hổ thẹn, anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi ngồi dậy, xoay lưng về phía cô. Gia Ái thở hổn hển, kéo áo che người lại rồi lùi sang bên kia giường. Cô vốn không ngờ người điềm tĩnh như anh lại có thể kích động như vậy chỉ vì một câu nói của mình.
“Xin lỗi!” Minh Hy trầm mặc nói, đứng dậy bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên kéo tiếng thở dài của người ở lại. Nhìn thấy dáng buồn bã của anh Gia Ái không hề có chút vui sướng nào. Nhớ đến ngày mình suýt gặp tai nạn, khi anh dùng thân mình che chắn cho cô, hành động đó chạm vào nơi mềm yếu nhất của trái tim. Giống như ngày cô khóc dưới bóng đêm, một lần nữa anh dang tay về phía cô, nhưng lần này cô không thể nắm lấy nữa. Huỳnh Gia Ái lúc này không còn là cô bé hồn nhiên lương thiện ngày xưa, rất nhiều chuyện đã xảy ra và cũng rất nhiều điều đã thay đổi, bao gồm cả chính bản thân cô. Vậy nên câu trả lời là không thể…
Minh Hy đi thẳng đến phòng dành cho khách ở tầng trệt, vào phòng tắm rồi bắt đầu xả nước. Anh đấm mạnh tay lên tường liên tục, tạo ra một cơn đau thể xác nhằm che lấp đi nỗi đau trong tâm hồn. Cô bảo cô trách anh, anh ngàn vạn lần trách mình. Kiến Tân đã nói anh có dùng cả cuộc đời để đền bù cho cô cũng không đủ, có lẽ cậu ấy đã nói đúng. Sau chuyện đó Gia Ái chưa từng nhắc lại với anh, Minh Hy dẫu biết cô bị tổn thương nhưng anh nghĩ chỉ cần mình dùng thời gian bù đắp cho cô, cả hai vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau. Có điều ngay phút giây này mọi giả thuyết đều bị giẫm nát. Cô hận anh… từng chữ như găm thẳng vào người, cho anh biết cảm giác mà cô từng phải chịu đựng. Anh biết mình vẫn không thể quên đi chuyện của Tường Vân và cô cũng sẽ khó mà quên được những tổn thương anh gây ra ình. Cuộc hôn nhân này… anh không muốn kết thúc, nhưng liệu nó có thể duy trì được bao lâu? Lòng tin trong anh bị lung lay. Anh đang trả giá và có lẽ phải trả giá rất lâu.