“ Tiêu Lăng Thần , em phải rời đi rồi ... em đến nói lời tạm biệt với anh “ Lục Niệm Niệm ngẩng đầu lên nhìn anh
“ Niệm Niệm ... đừng rời bỏ anh “ Tiêu Lăng Thần đau khổ nói
“ Tạm biệt , Tiêu Lăng Thần “
Lục Niệm Niệm rời khỏi vòng tay Tiêu Lăng Thần rồi từ từ biến mất đi , để lại Tiêu Lăng Thần trong đau khổ nhìn thấy cô biến mất đi trước mắt anh nhưng anh không thể làm gì được
Tiêu Lăng Thần gục ngã quỳ xuống trên mặt là nét thống khổ
“ Đừng đi mà ... Niệm Niệm “
Tiêu Lăng Thần cố gắng hét to gọi Lục Niệm Niệm nhưng đáp lại anh là sự im lặng đến đáng sợ
Lục Niệm Niệm đã rời bỏ anh thật rồi , anh sẽ không bao giờ được gặp cô nữa rồi , cô đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian
Tiêu Lăng Thần đột nhiên tỉnh dậy , vẫn là căn phòng quen thuộc , bên cạnh anh là Trình Thiếu Khanh với vẻ mặt lo lắng , hốt hoảng
Hoá ra , lúc nãy anh gặp Lục Niệm Niệm chỉ là giấc mơ , Tiêu Lăng Thần cười khổ
“ Tiêu Lăng Thần , cậu xem bộ dạng của cậu còn giống là người hay không . Cậu có biết không , cậu uống rượu tới mức xuất huyết dạ dày nếu như tớ đến không kịp , thì giờ căn bản cậu đang ở dưới địa ngục rồi “ Trình Thiếu Khanh tức giận nói
Trình Thiếu Khanh nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tiêu Lăng Thần thật xa lạ , lúc trước Tiêu Lăng Thần là một người lạnh lùng , kiêu ngạo chỉ biết cuồng công việc . Từ lúc Lục Niệm Niệm mất đến giờ , hầu như ngày nào Tiêu Lăng Thần cũng tự nhốt mình trong phòng uống rượu không chịu gặp mặt ai
Ngay cả công ty Tiêu Lăng Thần nổ lực mấy năm mới thành công bây giờ cũng bị cậu ta bỏ mặc không quan tâm , bây giờ cả công ty loạn lên hết cả rồi , đám tang của Lục Niệm Niệm cậu ấy lại hèn nhát đến nỗi không thèm vác mặt đi tham dự
“ Thiếu Khanh , tớ thật sự hối hận thật rồi ... tớ đã làm nhiều việc có lỗi với cô ấy ... tớ đã tổn thương ... thậm chí phản bội cô ấy ... ép cô ấy ở bên cạnh tớ ... tớ đã hại ૮ɦếƭ cô ấy ... là lỗi của tớ “
Trình Thiếu Khanh giật mình khi chứng kiến Tiêu Lăng Thần như vậy , cậu ấy liên tục nói nhảm một mình tự trách mình về cái ૮ɦếƭ của Lục Niệm Niệm , còn có Trình Thiếu Khanh thấy được Tiêu Lăng Thần khóc , cậu ấy khóc như một đứa trẻ
Trình Thiếu Khanh thầm thở dài , lắc đầu . Tại sao con người lại khó hiểu đến như thế , lúc có không trận trọng đến lúc mất đi rồi mới hối hận
“ Tiêu Lăng Thần , lúc trước tớ đã nói với cậu rồi ... Lục Niệm Niệm là một cô gái tốt , nếu cậu không biết trân trọng đến lúc mất đi rồi hối hận cũng cũng đã quá muộn ... Bây giờ cậu cảm thấy hối hận sao ... nhưng Lục Niệm Niệm cô ấy cũng đã mất rồi mãi mãi không bao giờ sống lại được nữa “ Trình Thiếu Khanh để lại một câu nói rồi rời đi
Tiêu Lăng Thần nhìn bức ảnh cưới đối diện anh , trong bức ảnh cưới Lục Niệm Niệm cười rất đẹp , nụ cười của cô chứng tỏ cô rất hạnh phúc nhưng tại sao anh lại không nhận ra điều đó
Tiêu Lăng Thần bước đến muốn nhìn thấy rõ gương mặt cô hơn nhưng chưa kịp đột nhiên bức ảnh rơi xuống , bức ảnh tan nát , từng mảnh miểng chai rơi đầy sàn nhà , anh không quan tâm , mặc cho từng mảnh miểng chai đâm vào chân anh đau đến đâu nhưng không đau bằng việc Lục Niệm Niệm đã mất
Anh cố chấp nhặt bức ảnh lên ngây ngốc ôm vào lòng như anh vẫn cảm giác đang ôm Lục Niệm Niệm
Anh đã yêu Lục Niệm Niệm , tình yêu này có lẽ chớm nở khi anh lần đầu tiên gặp cô , đến bản thân anh còn không biết đã yêu cô từ khi nào nữa , anh đúng thật là vô dụng , tệ hại
Đến lúc cô mất đi rồi mới nhận ra tình yêu của mình nhưng đã quá muộn màng
Khi gặp lại Lục Mạn Mạn anh cố chấp sống trong quá khứ , cố chấp nghĩ rằng anh vẫn còn tình cảm với Lục Mạn Mạn nhưng từ khi Lục Mạn Mạn nói lời chia tay với anh , anh và cô ấy vỗn dĩ không còn thuộc về nhau nữa rồi
Cũng là tại anh , lúc đó tại sao anh lại không dứt khoát với Lục Mạn Mạn , kéo Lục Mạn Mạn và cả Lục Niệm Niệm vô vũng lầy trong tình yêu này , đến cuối cùng là lỗi tại anh gây ra tất cả mọi bi kịch của ngày hôm nay
Lục Niệm Niệm chắc hẳn cô ấy rất hận anh , sẽ không bao giờ tha thứ cho anh khi những gì anh đã gây nên cho cô ấy , đời này kiếp này cả kiếp sau , kiếp sau nữa cho dù anh bù đắp những gì cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm anh đã gây ra
Lục Niệm Niệm anh nhất định sẽ điều tra ra cái ૮ɦếƭ của em , sẽ bắt những người kia trả giá thật đắc khi đã hãm hại em và đứa con trọng bụng của em ૮ɦếƭ đi , đây có lẽ là điều cuối cùng anh làm vì em
Sau đó , sau đó anh sẽ đi theo em có được không . Ở thế giới bên kia anh sẽ đi tìm em , anh sẽ theo đuổi em , chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu . Nhất định sẽ hạnh phúc
[…]
Trong căn phòng Lục Mạn Mạn , cô ta đắp chăn hết toàn thân không chừa ra một bộ phận nào , trong chăn cả cơ thể cô ta run bần bật , mồ hôi ướt đẫm cả người , đầu tóc rối bù , hai cặp mắt thăm quầng
Từ khi Lục Niệm Niệm và đứa bé kia ૮ɦếƭ , cô cũng không vui vẻ gì . Đêm nào cô cũng thấy cả hai người đó đến đòi cô trả mạng , thật kinh sợ , cả người hai bọn họ đều thật nhiều máu . Cứ như vậy , Lục Mạn Mạn bị chứng mất ngủ trầm trọng , bây giờ cô ta cũng không nhận ra bản thân cô ta nữa , nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ điên mất
“ Lục Mạn Mạn , xin cô trả mạng lại cho tôi ... tại sao ... tôi với cô không thù không oán ... tại sao cô lại hết tôi và đứa bé trong bụng tôi ... Lục Mạn Mạn , cô ૮ɦếƭ đi .... cô hãy đền mạng lại cho hai mẹ con tôi “
Đột nhiên chiếc chăn của Lục Mạn Mạn bị kéo ra , cô ta thấy gương mặt đẫm máu của Lục Niệm Niệm
“ A ~ ... Lục Niệm Niệm xin cô buông tha cho tôi ... cái ૮ɦếƭ của cô là do cô xuôi xẻo mà ૮ɦếƭ ... không liên quan gì đến tôi ... xin cô hãy buông tha cho tôi “
Lục Mạn Mạn kinh sợ , cô ta nhanh chân chạy thoát khỏi nơi đó , miệng thì lẩm bẩm không ngừng cứ như người điên , đi đến nữa đoạn thì bắt gặp Tiêu Lăng Thần , Lục Mạn Mạn mệt mỏi gục ngã xuống đất kéo chân Tiêu Lăng Thần cầu xin
“ Thần , Lục Niệm Niệm và đứa con hoang của cô ta đến tìm em ... đòi bắt em trả mạng cho bọn họ ... em sợ lắm “
“ Thần , anh tin em đi ... em không Gi*t cô ta và đứa bé do số cô ta xuôi xẻo nên ૮ɦếƭ không liên quan đến em ... ngày hôm đó em cho bọn người bắt cóc Lục Niệm Niệm muốn Gi*t ૮ɦếƭ cô ta nhưng không ngờ đi đến giữa đường bị tai nạn xe cô ta và đứa bé ૮ɦếƭ ... không phải là do em gây ra “
“ Thần , anh tin em đúng không ? Bây giờ cô ta quay về báo thù đòi em trả mạng lại ... Thần , anh đuổi cô ta đi đi ... em rất sợ “
Lục Mạn Mạn bây giờ như người điên , trên mặt cô ta đầy nét hoảng loạn và kinh sợ , miệng thì liên tục lẩm bẩm không ngừng , trông bộ dáng hiện giờ của cô ta thật thảm hại
Nhưng Lục Mạn Mạn không thể ngờ vì một phút hoảng sợ của cô ta , Lục Mạn Mạn đã nói ra hết tất cả mọi chuyện
Tiêu Lăng Thần thật không ngờ , cái ૮ɦếƭ của Lục Niệm Niệm là do Lục Mạn Mạn cố ý sắp đặt