Không Thể Từ Bỏ Em - Chương 13

Tác giả: Huỳnh Nhật Linh Anh

“ Thẩm tổng , đã tìm được tung tích tiểu thư rồi ạk “
“ Du nhi , đợi anh “
Thẩm Tiêu gấp gáp nhanh chóng cùng trợ lý lái xe đi tìm Thẩm Du , trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh của cô khiến anh không khỏi cảm thấy hồi hợp , anh sắp được gặp lại cô rồi
Cô mất tích suốt 3 năm trời , anh luôn tìm kiếm tung tích cô nhưng kết quả lại thất bại , đã 3 năm nay anh chưa được gặp cô . Anh luôn nhớ đến cô , nhớ đến dáng vẻ cô ngọt ngào kêu anh hai tiếng “ Anh Trai “
Nhớ đến nụ cười vui vẻ của cô mỗi ngày , nhớ đến mỗi buổi sáng cô hay pha trà hoa nhài cho anh uống , nhớ đến mỗi lúc cô nũng nịu với anh
Anh đều nhớ hết tất cả mọi thứ về cô , đến khi anh muốn tìm kiếm hình bóng về cô nhưng chỉ còn lại là một hồi ức
“ Du Nhi , đợi anh ... Anh sẽ đến tìm em nhanh thôi “
[…]
Bên kia , Lục Niệm Niệm thành công trốn ra khỏi nhà , hôm nay Tiêu Lăng Thần và Lục Mạn Mạn đi dự tiệc , người làm đến giờ đã ra về hết , chỉ còn cô một mình ở nhà , cô đã tính toán ngày này lâu lắm rồi
Lục Niệm Niệm tuy bị mù nhưng cô rất nhớ rõ đường đi , cô bị mù lại bị câm , bây giờ cô lại mang thai được 6 tháng bụng cô đã to lên , cô phải đi đâu bây giờ
Tiêu Lăng Thần quay về không thấy cô chắc chắn sẽ nổi điên mất , dựa vào thực lực anh ta , nhanh chóng sẽ tìm ra cô thôi
Lục Niệm Niệm cứ mãi lo suy nghĩ nhưng đâu biết rằng có một chiếc xe đột nhiên dừng lại , lôi kéo cả người cô vào chiếc xe
Lục Niệm Niệm bị tấn công bất ngờ , cô muốn hét lên nhưng lại quên rằng mình bị câm , cô chỉ còn cách giãy dụa , trong lòng cô rất hoản loạn , sợ hãi
Cô đang bị bắt cóc sao , cô mới kịp thoát ngôi nhà kia đột nhiên lại bị bắt cóc , nhưng tại sao bọn họ lại bắt cóc cô , trên người cô không mang tiền lại càng không có thứ gì quý giá , lại mang bầu khó khăn , vậy không thể là lý do bọn họ bắt cóc cô
Rốt cuộc bọn họ muốn gì đây
“ Tiểu thư , tôi đã bắt được người cô cần “
Bỗng nhiên một giọng nói của người đàn ông vang lên , hình như người đàn ông đó đang nói chuyện điện thoại thì phải . Một lát sau , giọng nói quen thuộc bên đầu dây kia khiến cho sắc mặt Lục Niệm Niệm trắng bệch ngay trong phút chốc
Giọng nói quen thuộc đó không ai khác là của Lục Mạn Mạn
“ Tốt lắm , xử lý cô ta cùng với đứa con hoang trong bụng cô ta càng nhanh càng tốt , đừng để lại dấu vết “
“ Cô yên tâm , cô ta và đứa bé trong bụng cô ta sẽ biến mất khỏi thế gian mãi mãi “
Nghe đến hai từ cuối cùng , cơ thể Lục Niệm Niệm bỗng nhiên run lên , từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống
Tại sao bọn họ có thể độc ác đến như vậy , ngay cả một đứa trẻ chưa kịp ra đời bọn họ cũng muốn Gi*t , bọn họ còn có phải là người không
Không được , bằng mọi cách cô phải bảo vệ đứa trẻ này
Nhưng chưa kịp thì Lục Niệm Niệm cảm nhận được có vật gì đó đâm thẳng vào chiếc xe cô đang ngồi , bên tai cô vang lên một tiếng hét kinh hãi , âm thanh kia vọng ngoài cửa xe , tiếng động kinh hồn rung chuyển trời đất
Bên tai là tiếng cửa kính thuỷ tinh được vỡ , chiếc xe lật ngược lại cả cơ thể cô văng mạnh ra đường , đầu cô rất hỗn loạn , mọi thứ trên người cô đều đau , cô cảm nhận được dưới hạ thân mình chảy thật nhiều máu
Xung quanh người cô rất nhiều máu , chiếm đầm trắng tinh cô mang đã bị nhuộm đầy cả máu tươi , Lục Niệm Niệm cảm thấy dường như ngũ tạng của mình bị dập nát , иgự¢ cô rất khó chịu , cô ho khan vài tiếng , trong cổ họng nóng bỏng , một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra , hai mắt rất mơ hồ
Trong mơ hồ , cô mơ hồ cô nghe được một giọng nói rất quen thuộc , là giọng nói của anh trai cô , người anh trai cô yêu quý nhất
Thẩm Tiêu nửa quỳ xuống đất , ôm cơ thể cô vào lòng , trán anh nổi gân xanh , gương mặt tái mét , đôi mắt gằn lên tia đỏ
“ Du nhi “ cổ họng Thẩm Tiêu nghẹn ngào lại
Miệng Lục Niệm Niệm run rẩy , ngón tay không tự giác siết chặt . Đầu cô choáng váng , rất mệt , muốn nhắm mắt ngủ thôi
Ngay cả ông trời cũng muốn cô và đứa bé ૮ɦếƭ sao , tưởng như cô rời xa được nơi địa ngục đó nhưng đổi lại chính là cả mạng sống của cô và đứa bé
Bảo bối , mẹ xin lỗi , mẹ không thể để con được ra đời , để con nhìn thấy thế gian đẹp biết bao nhiêu
Bảo bối , hãy tha thứ cho mẹ được không
Con ở dưới đó sẽ không cô đơn đâu , mẹ sẽ cùng con xuống dưới đó có được không
Chỉ có ở nơi đó , chúng ta mới có thể được hạnh phúc
“ Du nhi , không được ngủ ... em có nghe lời anh nói không ? Thẩm Tiêu hét lên
Anh trai , Du nhi luôn chờ đợi anh cứu Du nhi nhưng anh đã đến trễ , không còn kịp nữa rồi
Anh trai , kiếp sau Du nhi vẫn muốn được làm em gái ngoan của anh
Tiêu Lăng Thần , kiếp sau , kiếp sau nữa , tôi không muốn gặp anh và yêu anh nữa . Bởi vì , kiếp này yêu anh đã quá đủ
Đôi mắt Lục Niệm Niệm dần khép lại , hai hàng nước mắt chảy dài ra , môi cô vẫn nở một nụ cười tươi
Ngay phút chốc , Thẩm Tiêu mới nhận ra rằng mình đã mất đi Du nhi mãi mãi rồi
Cô đã ra đi thật rồi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc