“ Cô ấy không thể trả lời anh được . Bởi vì , Lục Niệm Niệm bị câm rồi “
“ Trình Thiếu Khanh , cậu nói sao “ Tiêu Lăng Thần kinh ngạc hỏi
Trình Thiếu Khanh nhìn Tiêu Lăng Thần với vẻ mặt phức tạp , trong lòng thầm thở dài thay cho Tiêu Lăng Thần , Lục Niệm Niệm là một cô gái tốt , hiền lành lại còn yêu Tiêu Lăng Thần thật lòng . Vậy mà cậu ta lại không biết trân trọng , cứ đâm đầu vào
yêu cô ả Lục Mạn Mạn kia
Năm xưa anh trai Tiêu Lăng Thần qua đời , công ty không ai quản lý gần như phá sản , Lục Mạn Mạn lạ nhẫn tâm bỏ mặc Tiêu Lăng Thần qua nước ngoài du học , bây giờ công ty phát triển lớn mạnh
Lục Mạn Mạn lại quay về , Tiêu Lăng Thần vì yêu sâu đậm cô ả nên bỏ qua tất cả còn dây dưa với cô ta khiến Lục Niệm Niệm tổn thương
Ai cũng có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lục Mạn Mạn chỉ riêng Tiêu Lăng Thần lại không nhìn thấy
“ Theo như tớ thấy , Lục Niệm Niệm do bị bệnh tâm lý tạo thành , có thể cô ấy đã chứng kiến một việc gì đó , trong lòng tổn thương , sợ hãi dần dần khép mình lại bên trong không dám đối diện với thế giới bên ngoài càng không muốn nói chuyện với ai . Vì vậy , có thể cô ấy mãi mãi sẽ không thể nói chuyện được nữa “
“ Là lỗi của tôi , tất cả đều là do tôi nên khiến cô ấy thành nên như vậy “ Tiêu Lăng Thần áy náy nói
“ Tiêu Lăng Thần, tớ nhắc nhở cậu một câu . Lục Niệm Niệm là một cô gái tốt cho nên hãy trân trọng cô ấy đừng để lúc mất đi lại hối hận đi tìm nhưng lúc đó đã quá muộn màng “
Trình Thiếu Khanh vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Thần rồi nhìn về phía Lục Niệm Niệm, sau đó lắc đầu mấy cái rồi rời đi để lại không gian im lặng trong phòng bệnh
Tiêu Lăng Thần bước tới bên cạnh Lục Niệm Niệm , anh nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng , cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô , đôi tay anh dịu dàng xoa đầu cô như đúa trẻ
“ Niệm Niệm , anh phải làm sao đây “
Lục Niệm Niệm nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tiêu Lăng Thần im lặng hẳn đi , lúc trước khi được Tiêu Lăng Thần ôm vào lòng cô cảm thấy rất ấm áp mà bây giờ cô cảm nhận được như người xa lạ . Tiêu Lăng Thần không còn như trước kia , anh đã thay đổi
Lục Niệm Niệm bỗng nhiên nhớ lại lúc Tiêu Lăng Thần và Lục Mạn Mạn ℓàм тìин với nhau , những tiếng ՐêՈ Րỉ của đầy phóng đãng của Lục Mạn Mạn và những lời nói đầy tình cảm của Tiêu Lăng Thần nói với Lục Mạn Mạn
Khiến cô cảm thấy thật bẩn , thật kinh tởm
Lục Niệm Niệm bỗng nhiên dãy dụa trong lòng Tiêu Lăng Thần , cô đánh mạnh vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tiêu Lăng Thần mấy cái , cả người cô dừng như không thể bình tĩnh lại được nữa cô dùng hết sức lực mình đánh và người anh
Tiêu Lăng Thần cảm thấy kinh ngạc với hành động Lục Niệm Niệm , nhìn cô như vậy bỗng tim anh đau nhói , anh đành mặc kệ để cô đánh mình
Anh biết đêm hôm đó Lục Niệm Niệm đã chứng kiến hết tất cả mọi chuyện , anh biết hiện giờ cô rất hận anh , hận anh lừa dối cô khiến cô tổn thương
“ Niệm Niệm, hãy để anh bù đắp lại cho em có được không ? “
[…]
Sau một tuần xuất viện , Lục Niệm Niệm cứ nhốt mình trong phòng lại , không ăn không uống lại không muốn dối diện với thế giới bên ngoài , hiện tại trong lòng cô cảm thấy rất đau đớn
Cô giờ đây như một người vô dụng , cô đã bị mù bây giờ lại thêm bị câm . Làm sao cô có thể chấp nhận được sự thật bây giờ đây
Có phải ông trời muốn chơi đùa với cô không
Cô mất hết tất cả rồi , cô đã mất đi giọng nói của mình , cô mất đi Tiêu Lăng Thần, người mà cô yêu nhất , người mà cô đã tin tưởng cả đời này anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô
Thì ra đây là cảm giác từ thiên đường mà rơi xuống địa ngục
Cô muốn ly hôn với Tiêu Lăng Thần , cô không muốn ở trong ngôi nhà này nữa , cô muốn về nhà . Về nhà còn có anh trai đợi cô nữa
Cô thật sự rất nhớ anh trai , chỉ có anh trai là yêu thương cô nhất
“ Niệm Niệm, ăn cháo thôi “
Tiêu Lăng Thần vui vẻ bưng một tô cháo vô phòng Lục Niệm Niệm , từ bữa giờ Lục Niệm Niệm đều không ăn nổi một chút . Ngày ngày , anh đã chuẩn bị rất nhiều món cô thích ăn nhưng Lục Niệm Niệm căn bản không thèm ᴆụng đến một miếng
“ Niệm Niệm, em phải ngoan nghe lời anh ... ăn một chút “
Tiêu Lăng Thần đút một muỗng cháo vô miệng cô nhưng chưa kịp đút thì đã bị cô hất đổ ra , tô cháo vì mới nấu nên còn rất nóng vì cô hất đổ ra nên tô cháo đã văng hết lên người anh , kết quả khiến anh bị phỏng
Lục Niệm Niệm bây giờ đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh , mấy ngày qua anh đã luôn thực hiện bổn phận người chồng chăm sóc cho cô nhưng đều bị sự lạnh lùng của cô cự tuyệt
“ Lục Niệm Niệm ... em đừng có mà quá đáng “
Tiêu Lăng Thần tức giận anh hét lớn với cô , bình hoa trên bàn đã bị anh tức giận mà đập bể tan tành , từng miểng chai rơi xuống đầy sàn khiến cho Lục Niệm Niệm giật mình hoảng sợ
“ Nói đi , rốt cuộc em muốn gì “
Lục Niệm Niệm bình tĩnh , hai tay cô lần mò ở trên giường tìm cuốn sổ và cây viết để ghi , vì bây giờ cô bị câm căn bản không nói gì được đã vậy cô còn bị mù lại không thấy đường viết
Cô đành phải nổ lực tập dần quen viết trên tờ giấy , tuy rất khó khăn nhưng rồi sẽ có ngày sẽ thành công . Bây giờ , chữ cô viết rất xấu , rất khó nhìn nhưng cũng chỉ có Tiêu Lăng Thần mới nhìn ra cô đang viết gì
“ Tiêu Lăng Thần ... chúng ta ly hôn đi “