“ Lăng Thần , đừng đi “
Lục Niệm Niệm mê man gọi tên Tiêu Lăng Thần , nhưng anh lại không thèm quan tâm nhanh chóng chạy đi tìm Lục Mạn Mạn , cứ thế Lục Niệm Niệm lại một lần nữa chìm vào trong hôn mê
Khi anh tới nhà Lục Mạn Mạn chứng kiến một cảnh hoảng sợ , đồ đạc nhà cô bị đập phá lung tung , còn Lục Mạn Mạn ngồi nép trong một góc khóc nức nở , cả người cô bị đánh bầm dập , khoé môi chảy máu , đầu bị sưng một cục to lớn
“ Mạn Mạn , em làm sao vậy “
Tiêu Lăng Thần lo lắng , hốt hoảng anh chân chạy đến đỡ Lục Mạn Mạn đứng dậy , lấy hộp sơ cứu vết thương cho cô , nhìn cô bị như vậy tim anh nhói lên , so với Lục Niệm Niệm vết thương Lục Mạn Mạn khiến anh đau đớn hơn
“ Thần , cuối cùng anh cũng đến “
Lục Mạn Mạn nhào vào lòng ôm chặt Tiêu Lăng Thần , khóc nức nở nhưng môi vẫn nở một nụ cười thoả mãn
“ Mạn Mạn , kể anh nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì “
“ Bọn đòi nợ bọn họ đến đánh em , đập đồ đạc nhà em , uy Hi*p em phải trả tiền cho bọn họ nhưng số tiền đó là tiền nợ của cha em , ông ta bắt em phải trả nợ thay cho ông ta “
“ Được rồi , đừng khóc nữa ... anh sẽ thay em giải quyết món nợ đó “
“ Thần , em sợ lắm . Anh có thể cho em đến ở nhờ nhà anh có được không ? “
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Thần với khuôn mặt thật tội nghiệp , đôi mắt bi thương , cả cơ thể trông rất run rẩy dường như rất sợ hãi
Cô biết Tiêu Lăng Thần yêu cô , chỉ cần nhìn dáng vẻ sợ hãi , bộ dạng thê thảm của cô hiện giờ , anh ta nhất định sẽ không nở bỏ mặc cô một lòng , cô rất có lòng tin với mục đích lần này
“ Chuyện này ... để anh suy nghĩ có được không ? Tiêu Lăng Thần ấp úng nói
“ Thần , không phải vợ anh bị mù sao , anh lại đi làm thường xuyên không có ở nhà . Nhân tiện cơ hội này em đến chăm sóc cô ấy , anh sợ cô ấy phát hiện cứ nói em là người giúp việc có được không anh ? “
Tiêu Lăng Thần dường như đang suy nghĩ điều gì đó , nghe ý kiến của Lục Mạn Mạn động lòng , lập tức gật đầu đồng ý
“ Được , ngày mai em dọn đến nhà anh với tư cách là bạn anh , không phải là người giúp việc “
“ Thần , cảm ơn anh “
Lục Mạn Mạn cảm động ôm chặt Tiêu Lăng Thần , cuối cùng Tiêu Lăng Thần cũng đồng ý , không uổng công vở kịch ngày hôm nay cô dựng nên , mọi thứ trong nhà đều do một tay cô đập phá , còn các vết thương là do cô tự đánh vào người mình nên mới có , dù rất đau nhưng vì mục đích cô vẫn phải nhẫn nhịn , chịu đựng
Vì chức Tiêu phu nhân , cô bất chấp tất cả làm ra mọi chuyện để một ngày nào đó cô sẽ cho mọi người thấy Lục Mạn Mạn này sẽ không dễ bắt nạt , không còn ai sẽ khinh thường cô nữa
[…]
Sáng hôm sau , Lục Niệm Niệm tỉnh lại , cũng may cơn sốt của cô đã hạ nếu không thật sự cô không biết nên làm gì . Lục Niệm Niệm một mình tự mò đường đi xuống dưới lầu , cô nấu ăn đợi Tiêu Lăng Thần về
Tuy cô bị mù , nhưng nấu ăn cô vẫn nấu được chỉ có điều hơi khó khăn một chút , nấu nhiều lần rồi cũng quen sẽ không còn khó khăn nữa
Nhắc đến Tiêu Lăng Thần , cô cảm thấy dạo này anh khác đi , dường như đang giấu cô điều gì thì phải . Mặc kệ , anh giấu cô điều gì , cô vẫn một lòng tin tưởng anh
Bởi vì cô biết anh yêu cô và cô cũng yêu anh
“ Niệm Niệm , anh về rồi “
Nghe giọng Tiêu Lăng Thần về , Lục Niệm Niệm mừng rỡ , cô lần lần mò đường đi đến cạnh anh , trên môi luôn giữa nụ cười tươi
“ Lăng Thần, anh về rồi sao “
“ Niệm Niệm , từ hôm nay nhà chúng ta có khách . Cô ấy là Lục Mạn Mạn bạn anh , cô ấy đi du học mới về nước nên ở nhà chúng ta vài hôm “
Tiêu Lăng Thần đi tới bên Lục Niệm Niệm đỡ cô ngồi vào ghế , anh dịu dàng vuốt một bên tóc cô sang một bên những hành động này lọt vào mắt Lục Mạn Mạn
Dựa vào đâu , Tiêu Lăng Thần phải đối xử tốt với cô ta , chỉ là một ả mù thôi mà đúng là vô dụng , khiến cô không khỏi tức giận nhưng có Tiêu Lăng Thần ở đây cô phải kìm nén
Nở một nụ cười tươi , đi đến bên cạnh Lục Niệm Niệm
“ Chào em , chị là Lục Mạn Mạn . Chị ở đây , làm phiền em rồi “
“ Chào chị , em là Lục Niệm Niệm . Chị ở đây ngược lại em thấy rất vui có người bầu bạn với em rồi “
Lục Niệm Niệm nở một nụ cười thân thiện , giọng Lục Mạn Mạn thật ngọt ngào và quyến rũ chắc cô ấy là một người rất xinh đẹp , có điều trên người cô ấy có mùi nước hoa nồng nặc khiến cô cảm thấy mùi này rất quen hình như từng ngửi ở đâu đó thì phải
“ Niệm Niệm, em thật dễ thương , Thần may mắn lắm mới cưới được cô vợ như em “
“ Chị quá khen rồi , Lăng Thần anh và chị ngồi đây chơi nhé . Em xuống bếp dọn thức ăn lên “
Lục Niệm Niệm nói xong , tự mò đường xuống sau bếp dọn thức ăn lên để lại không khí cho cả hai người Tiêu Lăng Thần và Lục Mạn Mạn trò chuyện với nhau
Lục Mạn Mạn thấy vậy bước tới bên cạnh Tiêu Lăng Thần , đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi của Tiêu Lăng Thần , cô biết Lục Niệm Niệm bị mù không thấy được , chỉ là hôn một cái thôi mà chắc cô ta cũng không biết đâu nhỉ
Tiêu Lăng Thần lúc đầu có hơi sợ vì Lục Niệm Niệm sẽ biết nhưng nghĩ tới cô bị mù nên cũng đáp trả lại Lục Mạn Mạn
Sau đó , cả hai người ôm nhau hôn nồng nhiệt