“Nếu em không ngoan ngoãn ở đây truyền dịch xong thì tiền mất đi của Tang thị càng nhiều!”, Thẩm Tiên Phi bực bội nói, giữ lấy tay cô không buông.
“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan tới anh!”
“Tóm lại em không truyền xong thì đừng nghĩ tới chuyện đi đâu hết!”
Trong lúc hai người trừng mắt nhìn nhau thì hai người đứng ngoài cửa không dám vào quấy nhiễu, một là bà Thẩm, bà bị con trai gọi gấp, còn nhấn mạnh phải mang một nồi cháo vào, hai là Dương Chính Khôn, theo từ Hoàng Đình đến bệnh viện Nhân Ái để đợi báo cho Tang Du biết Chủ tịch Giang của Giang Hàng đã hẹn cô tối nay ăn cơm bàn việc giao hàng, nhưng vì có hung thần ác quỷ Thẩm Tiên Phi luôn ở bên cạnh nên anh ta mãi không dám mở miệng.
Bà Ngô Ngọc Phương nói: “Cậu đứng đây nhìn cái gì? Tổng giám đốc Tang của các cậu hôm nay không làm việc nổi rồi, cậu về được rồi đấy”.
“Nhưng tôi thật sự có việc gấp cần báo cáo với Tổng giám đốc Tang mà.”
“Vậy cậu nói với con trai tôi, bảo nó nhắn lại.”
“Hả?”, Dương Chính Khôn sửng sốt nhìn bà Thẩm, lại chỉ hai người trong phòng, hỏi với vẻ không chắc chắn, “Hai người họ...”.
“Đúng, không sai!”, bà Thẩm gật gù.
Có gì đó thật à?
Dương Chính Khôn nhìn hai người trong phòng bệnh với vẻ không hiểu nổi, thầm mừng rỡ, chẳng trách trưởng phòng hạng mục kia lại lén lút nói với anh, bảo đích thân Tổng giám đốc Tang đến tìm Phó tổng Thẩm, thì ra là đúng như bài báo đã nói. Lần này chuyện giao hàng dễ hơn rồi, anh còn phải nói Tổng giám đốc biết chuyện tối nay dùng bữa với Chủ tịch Giang nữa, đang ngần ngại thì di động lại có cuộc gọi đến, là điện thoại của Giang Hàng, còn thông báo đổi giờ hẹn sang trưa mai, anh vội vàng nhận lời.
Bữa cơm đã được giải quyết, xem ra anh cũng không tiện quấy rầy hai người trong đó rồi. Ngẫm nghĩ rồi anh gửi tin nhắn vào di động cho Tang Du.
Nghe tiếng chuông báo tin nhắn, Tang Du nhìn túi xách bên cạnh, cuối cùng cũng rút tay khỏi tay Thẩm Tiên Phi, cố nhúc nhích định với lấy chiếc túi.
“Để anh”, Thẩm Tiên Phi lấy di động ra khỏi túi, đưa cho cô.
Mở điện thoại ra, Tang Du thấy tin nhắn của Dương Chính Khôn, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Thẩm Tiên Phi: “Giang Hàng đồng ý chuyển hàng cho Tang thị rồi, có phải anh cũng đồng ý gia hạn một, hai ngày?”.
“Ra khỏi công ty không nói việc công”, Thẩm Tiên Phi mở bình giữ nhiệt, đổ ra một ít cháo trắng, “Có phải trưa nay em chưa ăn gì đã đến tìm anh? Bác sĩ nói em ăn uống thất thường, hút thuốc uống rượu trường kỳ, ngủ không đủ giấc, thần kinh căng thẳng, chức năng tiêu hóa suy giảm rất nghiêm trọng, sau đó lại ăn thứ không sạch sẽ mang độc tố gây bệnh mới dẫn đến bệnh viêm cấp đường tiêu hóa”.
Ăn thứ gì không sạch sẽ?
Tang Du cau mày, ngoài bánh mì lấy từ tủ lạnh tối qua ra thì cô có ăn gì không sạch sẽ đâu.
“Anh nhờ mẹ anh nấu, ăn một chút đi đã”, Thẩm Tiên Phi thổi cháo còn nóng nghi ngút, đưa đến môi Tang Du.
“Thẩm Tiên Phi, anh không thấy mình vớ vẩn lắm à?”
“Anh không thấy thế ít nhất anh không nghĩ rằng tiền quan trọng hơn sức khỏe.”
“Đó không phải vấn đề được mất của cá nhân tôi, mà còn là của những vị cổ đông và cả nhân viên tập đoàn Tang thị, Tang Du tôi có thể vô tư nhưng tôi phải ăn nói thế nào với họ?”
“Ăn bát cháo này rồi em xem thử ngày mai Tang thị có vận hành không?”
“... Không có tâm trạng, không muốn ăn, trừ phi anh đồng ý gia hạn”, Tang Du quay đi.
Nhớ lại trước đó cô sốt cao, cơ thể rũ rượi, không ngừng nấc nghẹn, lần này thì hay rồi, vừa đỡ sốt là đã lấy chuyện ăn uống ra trả giá với anh. Bị cô làm cho tức đến độ không nói được, anh nghiến răng: “Được, em không ăn thì đừng trách anh thất lễ”.
Anh ngậm một thìa cháo vào miệng sau đó chồm đến gần cô nàng cố chấp kia.
“Này, anh muốn làm gì...”, cô vừa buột miệng, môi đã bị bịt chặt.
Tang Du không bao giờ ngờ rằng Thẩm Tiên Phi lại dùng chiêu này.
A, anh đúng là kinh quá, dám dùng miệng mớm cháo cho cô.
Mớm hết cháo cho Tang Du, Thẩm Tiên Phi dừng trên môi cô mấy giây, lưu luyến không nỡ rời, vì cô nàng này không ngừng giằng co, nếu không vì cô đang truyền dịch, anh nghĩ mình sẽ không buông tha cô dễ dàng.
“Đối phó với bệnh nhân ương bướng như em thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh”, Thẩm Tiên Phi liếm môi, cười như một con mèo vừa ăn vụng.
Tang Du chụp lấy cái gối sau lưng, dùng hết sức ném vào Thẩm Tiên Phi, hét lên: “Thẩm Tiên Phi, ban đầu tôi đúng là mù mới thích anh”.
Một tay đón lấy gối, Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ không để tâm: “Muốn anh dùng tay đút em ăn, hay tiếp tục dùng miệng?”.
“Anh ૮ɦếƭ đi!”, Tang Du chống tay lên, chỉ muốn nhảy xuống giường, đá ૮ɦếƭ cái tên đáng ghét kia.
Vừa nhìn thấy bộ dạng đó, Thẩm Tiên Phi lập tức buông bát, vội vàng giữ cô lại, căng thẳng: “Này, em đang truyền dịch, đừng động đậy lung tung”.
“Khốn kiếp, anh buông tay ra cho tôi!”, Tang Du hét lên.
Lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đến vừa nhìn thấy Tang Du bị bắt nạt thì lao tới, kéo Thẩm Tiên Phi ra, mắng: “Thẩm Tiên Phi, anh là đồ khốn, chạy mất năm năm mà vừa quay về đã ức Hi*p cô ấy, anh có còn là đàn ông không?”.
Thẩm Tiên Phí giận dữ trừng mắt nhìn vị khách không mời, Tăng Tử Ngạo, cơn giận lạ lùng ập đến, cái tên đàn ông đã có vợ này tại sao còn đến tìm Tang Du?
Anh gầm lên: “Tăng Tử Ngạo, cậu buông tay ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!”.
“Anh còn nói được à? Hại Tiểu Du phải vào viện, anh còn nói gì được?”, Tăng Tử Ngạo túm lấy áo Thẩm Tiên Phi, hễ cứ nghĩ đến năm năm trước tên khốn này, hại anh và Tang Du tự dưng bị giữ trong đồn cảnh sát một đêm, và nỗi nhớ nhung quyến luyến của Tang Du với anh ta trong năm năm là anh đã thấy giận dữ, gã đàn ông này dựa vào đâu mà có được tình yêu của Tang Du, dựa vào đâu chứ?!“Năm năm trước, mẹ kiếp, anh chẳng nói gì đã chạy mất, bây giờ còn mặt mũi quay về nhìn cô ấy sao? Anh thấy mình hại cô ấy chưa đủ thảm hay sao?”
“Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy, không cần cái loại đã có vợ như cậu xen vào.”
“Anh nói gì?!”
Hai người đàn ông bắt đầu cãi nhau, xem ra có thể còn đánh nhau nữa.
Tang Du mới khỏe được một chút mà hai tên này cứ gây chuyện, không kiềm chế nổi, hét lên: “Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh!”.
“Được, ra ngoài đánh, xem hôm nay tôi dạy dỗ cái con chim ngố nhà anh thế nào!”
“Cái loại đàn ông có vợ nhiều chuyện, cậu tưởng cậu là Thượng đế hả?”
“Có bản lĩnh thì anh ra ngoài với tôi!”
“Ra thì ra!”
Ngoài phòng bệnh, âm thanh huyên náo, có người kêu lên: “Có đánh nhau kìa”.
“Trời ơi, là hai anh chàng đẹp trai cực phẩm đang đánh nhau.”
“Thật không? Đợi với, tôi cũng muốn xem.”
“Xem cái đầu cậu, đây là bệnh viện, mau khuyên ngăn đi chứ.”
Lập tức nhìn thấy những bệnh nhân và mấy cô thiên thần áo trắng rầm rập lao về phía lối an toàn.
Đưa tay che mặt, Tang Du thật không dám tin hai người đàn ông ấy lại đánh nhau như những đứa trẻ ấu trĩ.
Nhìn di động, cô cắn môi rồi quyết định gọi 110, nếu cô không nhầm thì cạnh bệnh viện Nhân Ái là đồn cảnh sát, tốt nhất là cảnh sát đến tóm cổ hai tên phá hoại sự yên ổn của người ta lại là xong.
Khoảng một lúc sau, y tá đến rút kim cho Tang Du: “Cô Tang, cô có thể đi được rồi, ngày mai và ngày kia nhớ đến đây truyền dịch nhé”.
Ấn miếng gạc lên cánh tay, Tang Du không kìm được, hỏi cô y tá: “Cô y tá này, à... cô có nhìn thấy hai người đàn ông cao ráo đẹp trai không?”.
“Là hai anh đẹp trai đó à, lúc nãy có người báo cảnh sát nên họ bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, chắc không về ngay được đâu.”
“... Ồ, cảm ơn.”
Đúng là bị tóm đến đồn cảnh sát nghe dạy dỗ rồi.
Khoác túi xách, Tang Du định rời đi thì thấy bình cháo và mấy túi nho khô trên bàn, nho khô chắc do sợ cô đắng miệng, không có vị giác nên anh đã mua, cháo là anh nhờ mẹ nâu, bất giác thấy ấm lòng nhưng nhớ đến nụ hôn mớm cháo ૮ưỡɳɠ éρ kia, cô cắn môi, đến bàn nhét mấy túi nho khô vào túi xách rồi đóng chặt nắp bình giữ nhiệt, xách ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Du, cô truyền nước xong rồi à?”
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tang Du đã gặp bác sĩ tâm lý A Mục.
“A Mục, không phải anh ở lầu mười ba hay sao? Sao lại xuất hiện ở phòng cấp cứu?”, Tang Du thắc mắc.
A Mục cười nói: “Ồ, lúc nãy Phi Phi xuống lầu có việc, nói là có thấy cô truyền nước ở đây nên tôi đến xem tình hình thế nào. Không sao chứ?”.
Lúc nãy cái tên mất mặt A Phi gọi điện cho anh, bảo bị túm đến đồn cảnh sát bên cạnh nghe giáo huấn, sợ Tang Du truyền nước xong không ai đưa về, anh gọi điện dặn dò A Mục đến đón rồi đưa cô về nghỉ ngơi.
“Ồ, viêm dạ dày cấp tính, không sao đâu”, Tang Du cười khổ.
“Chắc chắn là do ăn vụng cái gì đó rồi”, A Mục tự nhiên khoác vai Tang Du, cười vẻ đắc ý, “Đi, để bác sĩ đẹp trai tôi làm sứ giả hộ hoa đưa cô về nhà nghỉ ngơi”.
“A Mục, anh không phải đi làm sao?”, Tang Du cau mày, lẽ nào bác sĩ cũng có thể trốn việc thoải mái?
“Ờ, bây giờ là thời gian tôi thả gió”, A Mục toét miệng, “Đi, tôi đưa cô về”.
Thả gió? Bác sĩ tâm lý này hình dung thời gian nghỉ ngơi cũng khác người quá...”Không cần đâu, tự tôi gọi xe là được.”
“Thế sao được? Cô vừa truyền nước xong, là bác sĩ chính điều trị cho cô, sao tôi có thể để một người đẹp như cô về một mình được? Đi!”
Tang Du trầm tư: “A Mục, tạm thời tôi không muốn về nhà, anh có thời gian không? Hay anh trò chuyện một chút với tôi nhé, lâu quá không nói chuyện với anh”. Mỗi lần trò chuyện với A Mục, cô cảm thấy thoải mái vô cùng, có lẽ do cô quá mệt mỏi, nếu bây giờ về công ty, đối mặt với đống việc, cô không biết rốt cuộc phải làm sao mới ổn.
“Nhưng bây giờ cô vẫn bệnh mà, như vậy liệu có hơi…”
“Tìm anh thì phải hẹn trước sao? Ồ, tôi quên mất bây giờ là thời gian nghỉ của anh, xin lỗi…”
“Cô nghĩ nhiều quá, thực ra nghỉ ngơi cũng nhàm chán lắm”, A Mục chủ động xách bình giữ nhiệt cho cô, nếu không thể đưa cô về nhà thì ít nhất anh phải giữ cô lại, đợi cái tên mất mặt kia về tự xử lý, “Hay là lên chỗ tôi ngồi một lúc nhé, khi nào cô thấy mệt thì chúng ta sẽ dừng, được không?”.
Tang Du gật đầu.
“Nếu cô mệt đến mức muốn nằm trong văn phòng tôi trò chuyện cũng không thành vấn đề”, A Mục cười nói.
Tang Du cười, gật đầu.
“À, Tang Du, cô đợi một lát đã, tôi phải dặn dò công việc với một đồng nghiệp, một phút thôi.” A Mục bước nhanh đến quầy chỉ dẫn, nhấc điện thoại gọi đến số của Thẩm Tiên Phi, “A lô, cậu vẫn bị giáo huấn à?”.
Đầu dây bên kia, Thẩm Tiên Phi cuống lên: “Không, ra rồi”.
“Tiểu Du muốn đến chỗ tôi ngồi, cậu có đến không?”
“Cô ấy còn bệnh mà.”
“Tôi biết. Nhưng là viêm dạ dày cấp tính thôi, không phải bệnh nặng, truyền nước xong là nhảy nhót được rồi. Cậu đến thẳng văn phòng tôi nhé.”
“A Mục tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu làm cô ấy mệt thì tôi đòi mạng cậu đấy.”
“Vậy tôi đền cho cậu một bà vợ là được chứ gì.”
“Cút đi.”
Cúp máy, A Mục lại đùa giỡn với cô y tá ở quầy chỉ dẫn rồi mới đến chỗ Tang Du.