Không có bất kỳ lý do nào
Cũng không biết tự bao giờ mà Tang Du đã quen ngồi thẫn thờ với chậu xương rồng trước mặt.
“Sự kiên cường cô độc”, người tặng xương rồng cho cô cực kỳ thấu hiểu.
Chờ đợi mấy tháng trời, cuối cùng anh đã đến tìm cô, nhưng lại chẳng nói gì. Anh không nhắc một chữ đến chuyện năm năm trước, càng không giải thích gì với cô. Chờ đợi trong năm năm, đổi lại là một câu nhẹ bẫng, “Xin lỗi”.
Trả giá bằng tình cảm chân thật mới có được tình cảm thật lòng, cũng có thể tổn thương rất sâu. Chính vì năm năm trước cô đã tổn thương quá nhiều nên bây giờ cô mới giữ khoảng cách, như thế có thể bảo vệ bản thân nhưng lại bắt buộc phải chịu đựng sự cô đơn mãi mãi.
Rốt cuộc anh còn muốn ђàภђ ђạ cô thế nào?
Thở dài, cô bỏ lại chậu xương rồng, nhìn đồng hồ lớn trong phòng, sắp đến giờ họp, thu dọn tài liệu, cô đứng lên định đến phòng họp.
Lúc đó, cửa văn phòng bị gõ dồn dập.
“Tổng giám đốc Tang”, Giám đốc marketing Dương Chính Khôn cuống quýt gọi cô, Viên Nhuận Chi và trưởng phòng vật tư họ Trương cũng theo sát phía sau.
“Vào đi”, Tang Du cau mày nhìn ba người sắc mặt hoảng loạn, “Chuyện gì?”.
Dương Chính Khôn nhìn Viên Nhuận Chi, nói: “Tổng giám đốc Tang, hay là để Tiểu Viên và Trưởng phòng Trương giải thích cho cô hiểu vậy”.
Tang Du nghi ngờ nhìn Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Trương: “Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Trưởng phòng vật tư họ Trương cuống quýt: “Tổng giám đốc Tang, kho hàng chính bị nước nhấn chìm rồi”.
“Anh nói gì?”, Tang Du đứng phắt dậy, giọng lạc hẳn đi, “Chuyện xảy ra từ bao giờ?”.
“Tối qua. Bây giờ đang mùa mưa dầm, đã mưa suốt cả mười ngày rồi, từ hôm kia cứ như bầu trời bị thủng ấy, mưa to ba ngày ba đêm, đến sáng nay mới tạnh. Mà đoạn đường trước kho hàng lại bắt đầu sửa chữa từ đầu tháng Sáu, không thoát nước được, lại thêm mưa quá to nên toàn bộ nước mưa đều chảy về kho chúng ta. Từ tối qua đến giờ, mọi người trong phòng vật tư đều di dời hàng hóa, nhưng mưa lớn, nước chảy quá nhanh, căn bản chúng tôi không kịp vận chuyển, bây giờ nước đã ngập quá đầu gối, hàng hóa đặt dưới cùng đều ngập trong nước, tường và trần nhà ẩm ướt, đồ vệ sinh và gốm sứ đa số đều chìm trong nước, bao bì bên ngoài bị tổn thất rất nhiều.”
Dương Chính Khôn bổ sung: “Trong đó còn bao gồm vật liệu sàn nhà đặc biệt cho giai đoạn đầu của Hoàng Đình nữa”.
Nghe tin đó, Tang Du ngã ngồi xuống ghế sắc mặt tái nhợt lạ thường.
Thấy sắc mặt Tang Du kỳ lạ, Viên Nhuận Chi không biết có nên báo cáo chuyện lô hàng khác cũng xảy ra sự cố hay không, cô khó nhọc lên tiếng: “Tổng giám đốc Tang, còn nữa... lô hàng long cốt [Một loại vật liệu dùng để tạo hình, cố định kết cấu... trong các công trình xây dựng lớn.] dùng cho giai đoạn hai của Hoàng Đình cũng có vấn đề...” Viên Nhuận Chi run giọng, mấy hôm nay tâm trạng học tỷ vui buồn bất chợt, cô không dám vào văn phòng, có chuyện gì đều gọi điện thoại nội bộ.
Ngẩng phắt đầu lên, Tang Du sắc giọng: “Nói rõ xem!”
“Trong lúc đóng gói long cốt, bên kia hình như không chú ý đến những thứ được đóng gói trước đó là những thứ ăn mòn nên long cốt...”, Viên Nhuận Chi không nói được nữa vì học tỷ đã đứng phắt dậy, đập bàn rất mạnh, những tập tài liệu để trên bàn đều rơi ào ào xuống đất.
Viên Nhuận Chi vội vàng quỳ xuống thu dọn.
“Thu dọn cái gì? Em không biết bây giờ phải làm gì hả? Đi gọi trưởng phòng thu mua lại đây!” Tang Du tức đến độ toàn thân run rẩy, sao lại xảy ra chuyện thế này chứ.
“Chị ấy đang ở ngoài kia”, Viên Nhuận Chi chỉ Trưởng phòng Hạ đứng ngoài cửa.
Trưởng phòng Hạ run rẩy gõ cửa, hạ giọng gọi: “... Tổng giám đốc Tang”.
Tang Du giận dữ: “Long cốt bị ăn mòn từ bao giờ?”.
“Hôm qua ạ, chiều hôm qua lúc giao hàng mới phát hiện ra...”
Ấn vào huyệt thái dương, Tang Du hỏi Dương Chính Khôn: “Lô hàng long cốt dùng cho giai đoạn hai bị ăn mòn hết bao nhiêu? Bên Hoàng Đình bao giờ phải giao hàng?”.
“Hợp đồng quy định là hôm qua, hôm qua do tình hình quá đặc biệt nên bên Hoàng Đình chấp nhận đến hôm nay giao. Chiều qua bên kho xuất gấp ba vạn mét vuông long cốt, còn lại vẫn đang xử lý. Sáng nay giao cho Hoàng Đình, trong đó có một bao hình thức bên ngoài trông khá tệ, thực tế là long cốt vẫn hoàn hảo, nhưng Hoàng Đình từ chối không nhận tất cả”, Dương Chính Khôn nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Bây giờ đang mùa xây dựng, phần nền và long cốt cho Hoàng Đình không thể nhập hàng, các khách hàng khác lại yêu cầu rất nhiều, bên kho xảy ra sự cố lớn như thế Hoàng Đình sẽ nhanh chóng biết tình trạng của chúng ta”.
Tang Du hỏi Trưởng phòng Hạ: “Số lượng nền và long cốt bị hư hỏng đã thống kê chưa?”.
“Sáng nay vừa thống kê xong, đã liên hệ với công xưởng rồi”, giọng Trưởng phòng Hạ mỗi lúc một nhỏ.
Tang Du hỏi: “Bên xưởng nói gì?”.
“Bên Hoàng Đình hẹn thời gian sát sao quá. Sáng nay chúng tôi vừa vào công ty đã liên lạc với bên xưởng, lần này vật liệu nền khá đặc biệt, nhanh nhất cũng phải một tuần mới sản xuất được, nếu vận chuyển bằng tàu hỏa thì phải mất mười ngày đến nửa tháng, nếu theo đường ô tô thì ba ngày, nhưng giá vốn sẽ nhiều hơn ít nhất là hai tệ cho một mét vuông. Long cốt cũng phải đặt hàng, sản xuất cần ba đến bốn ngày, thời gian vận chuyển cũng tương đương vật liệu nền, giá cả tăng, nên...”
“Nên cô muốn nói là, chúng ta không thể nào giao hàng đúng thời hạn quy định nên khi Hoàng Đình truy cứu thì Tang thị sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ?!”, lửa giận tích tụ bấy lâu cuối cùng đã bùng nổ, Tang Du trừng mắt nhìn Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Hạ, giọng cao ✓út lên, “Bây giờ cái tôi cần không phải là cô nói cho tôi biết tôi phải trả thêm bao nhiêu tiền, mà là kho hàng đã chịu bao nhiêu tổn thất, nếu tôi không cung cấp được hàng thì tôi phải đền cho Hoàng Đình bao nhiêu tiền? Các cô có tính thử xem nếu chậm trễ một ngày, chỉ riêng tiền công cho công nhân bên đó là bao tiền không? Khách hàng vào ở trong văn phòng, khai trương khách sạn chậm nửa tháng, tôi phải đền cho họ bao nhiêu thì tính chưa?! Theo điều khoản trong hợp đồng, bây giờ tôi phải bồi thường ít nhất là mấy triệu, mấy triệu đấy! Đừng nói với tôi là các cô chưa nghĩ đến chuyện tìm công xưởng và các đại lý khác để hỏi về hàng tồn kho nhé”.
Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Hạ không dám nói gì vì họ thực sự không nghĩ đến, lúc đó Dương Chính Khôn lên tiếng hòa giải: “Nên chúng tôi mới đến tìm Tổng giám đốc Tang, mục đích là muốn chuyển hàng từ các đại lý kinh doanh trong thành phố”.
Ra khỏi ghế ngồi, Tang Du giống như kiến đang bò trên chảo lửa, đứng ngồi không yên.
“Lão Dương, bảo tất cả nhân viên của anh ra thị trường tìm xem lô hàng nền và trần đó ở đây có còn hàng hay không? Lát nữa anh không cần họp, đến thẳng Hoàng Đình xem có thể kéo dài hạn giao hàng thêm một, hai ngày nữa không, sau đó tìm giám đốc của họ để thương lượng xem có nghiệm thu được ba vạn mét vuông long cốt mà bao bì có vấn đề không, hễ có tình hình gì thì liên lạc ngay với tôi.”
“Vâng, tôi đi ngay”, Dương Chính Khôn gật đầu rồi rời đi.
“Lão Trương, vất vả cho các anh quá. Bảo bên kho nhanh chóng liệt kê ra những hàng hóa bị hư hỏng nhé.”
“Được”, lão Trương gật đầu, “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc trước”.
Khoát tay, cầm số liệu báo cáo tài chính trên bàn lúc nãy lên đọc, Tang Du đến trước Viên Nhuận Chi và Trưởng phòng Hạ, sắc giọng nói: “Lát nữa hai người không cần đi họp, đến công ty chuyển phát hàng, công xưởng... tóm lại nên tìm ai thi đi tìm hết, để đòi nợ. Tôi không cần biết vận chuyển tàu hỏa mất bao lâu, bằng ô tô mất bao tiền mà tổn thất lần này do ai chịu trách nhiệm, các cô đi tìm ngay người đó cho tôi. OK, ra ngoài hết đi”.
Tang Du cầm văn kiện lên, giận dữ bỏ ra khỏi văn phòng, thấy ba cô thư ký không dám ló mặt ra, cô lướt nhìn đồ đạc trên bàn họ, có tạp chí thời trang, thậm chí còn cả lọ sơn móng tay, quay lại cô hét với Viên Nhuận Chi: “Cô Viên Nhuận Chi, mong rằng tôi họp xong quay lại thì những thứ không nên xuất hiện trong văn phòng Tổng giám đốc đều biến mất, nếu không thì cả văn phòng này biến đi cho tôi”.
Ba cô thư ký nghe câu đó thì đần cả mặt ra, chồm nửa người lên bàn, mong có thể che giấu được “những thứ không nên xuất hiện trong văn phòng Tổng giám đốc”.
Đầu Viên Nhuận Chi như sắp gục xuống đất, hai tai đỏ lên như bị thiêu cháy. Cô đã bảo ba cô yêu tinh kia phải biết khiêm tốn một chút, kết quả vẫn bắt cô trở thành sọt rác xả stress.
Trong phòng họp, mọi người đợi gần nửa tiếng cũng không thấy Tang Du đâu, lại không dám tự tiện rời đi nên phái người thăm dò, nghe nói Tổng giám đốc Tang đang nổi trận lôi đình trong văn phòng thì ai nấy đều im phăng phắc, nhìn nhau sợ sệt đợi lão tổng xuất hiện.
Vừa vào phòng họp, Tang Du đã ném mạnh văn kiện lên bàn đánh “rầm” một tiếng, kinh động tất cả mọi người. Cô không vội ngồi, hai tay tì vào bàn, trừng mắt giận dữ nhìn các trưởng phòng, sau đó rút ra một xấp bảng biểu báo cáo trong tập hồ sơ, đập mạnh lên bàn họp, tức giận gầm lên với trưởng phòng đầu tư: “Đây là bảng số liệu tiền vốn của nửa năm đầu, đầu năm anh còn vỗ иgự¢ đảm bảo thu nhập của cừa hàng liên doanh chính sẽ không thấp hơn năm triệu tệ nhưng kết quả là tiền thuê của các cửa hàng chi nhánh còn vượt qua cửa hàng chính. Tại sao cửa hàng chính gần đây có nhiều khách hàng yêu cầu trả lại tiền thuê? Còn quảng cáo nữa, phòng các anh đã cho thuê với giá nào?”.
Mấy người phòng đầu tư đều là thuộc hạ của Vu Giai, Vu Giai vừa chuyển đi, họn họ muốn làm thì làm, không muốn làm thì chơi.
Trưởng phòng đầu tư nói: “Phần quảng cáo do Trưởng phòng Triệu phụ trách”.
Trưởng phòng Triệu ấy chính là cậu của Tang Du, Triệu Trác Quần, ông cậu này thường xuyên ỷ thế hoàng thân quốc thích, thích lợi dụng để có những khoản lợi ích nho nhỏ, thậm chí tham ô vào vật liệu của công ty, vì nể mẹ nên cô mới chịu đựng ông ta lâu như vậy. Những chuyện đó cô đều biết nhưng với cách làm tự tiện của trưởng phòng đầu tư, cô không tài nào nhẫn nhịn được.
Vu Giai ngồi đối diện cô cười lạnh lùng.
Nghiến răng, cô giận dữ nói: “Trưởng phòng Triệu cho người khác quảng cáo miễn phí, có phải chú thấy không cần báo với tôi?”.
Trưởng phòng đầu tư không nói được gì. Tang Du trừng mắt rồi nói với phòng nhân sự: “Ra thông báo xử lý hành chính với Triệu Trác Quần, số thiếu hụt trong phần quảng cáo mỗi tháng trừ 50% vào tiền lương đến khi đủ thì thôi, nếu ông ta không phục thì ra thông báo nghỉ việc”.
Mọi người có mặt đều nhìn Tang Du với vẻ kinh ngạc không tin nổi, ngay cả Vu Giai nãy giờ nhìn cô mỉa mai cũng không dám tin cô lại khai đao với cả cậu của mình.
Lạnh lùng nhìn lướt mọi người, Tang Du bắt đầu nhắm vào bên tài vụ: “Phòng tài vụ là phòng giám sát, thế tác dụng giám sát đến đâu rồi? Xem bảng biểu các người nộp, có bao nhiêu khoản thu đang ở ngoài? Chuyện giục trả tiền lẽ nào phải đích thân tôi ra thông báo?”. Tiếp đó lại chỉ đến phòng kế hoạch, “Vị trí quảng cáo đẹp nhất ngoài tòa nhà tập đoàn Tang thị, bảo các người lên phương án mà các người đã làm gì? Tổng giám đốc Tăng của MK hôm nay lại gọi điện cho tôi, các người định trì hoãn tới khi nào mới treo bảng quảng cáo kia lên cho tôi?”.
Không khí phòng họp hạ xuống âm độ, nghe Tang Du chỉ trích từng phòng, từng phòng một, đối diện với lửa giận của cô, các câu trả lời của các trưởng phòng rõ ràng là quá yếu ớt.
Cuối cùng chỉ còn lại phòng hậu cần, Tang Du nhìn Vu Giai nãy giờ vẫn giữ nụ cười mỉa mai, bỗng bình tĩnh lại.
“Trưởng phòng Vu, xin cô đừng đi đến những nơi không liên quan đến công việc trong thời gian làm việc, có thời gian thì đến các cửa hàng, nếu cần nhắc nhở những người ở đó bố trí cho đàng hoàng thì nhắc, đừng để người mua vào cửa hàng chúng ta lại cảm giác giống vào chợ đồ cũ.”
Sắc mặt Vu Giai rất khó coi, lườm nguýt Tang Du.
Ngoài hai vị lão tổng đã theo bố cô bao năm, cũng là cổ đông của Tang thị, mọi người đều bị phê bình. Tang Du bỗng cảm thấy sức cùng lực kiệt, im lặng phải đến hai phút rồi mới lên tiếng: “Ếch ba chân thì khó tìm chứ người hai chân thì đầy ngoài đường. Bây giờ những người tranh đua làm ăn rất nhiều. Với những câu trả lời hôm nay của các người, tôi cảm thấy rất thất vọng, cái tôi cần là kết quả chứ không phải là quá trình nhảm nhí vớ vẩn. Đối diện với công việc, không có bất kỳ lời ngụy biện nào cả. Nhớ đấy! Đây là công việc của các người, nếu đã lựa chọn việc này thì bắt buộc phải chấp nhận nó, chấp nhận áp lực và đau khổ nó mang lại, chứ không chỉ hưởng thụ lợi ích và niềm vui của nó. Nếu hôm nay ai cảm thấy tôi nói nặng lời, không muốn làm nữa thì hãy nộp đơn xin nghỉ việc với trưởng phòng nhân sự, tôi sẽ phê chuẩn ngay”.
Phòng họp lặng như tờ đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, Tang Du nhìn quanh một vòng rồi nói: “OK hôm nay họp đến đây, kỳ họp lần sau xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng”.
Cô nhấn đôi giày cao gót, rời khỏi phòng họp.
Trong cuộc họp Triệu Trác Quần bị phạt, không lâu sau ông ta đã tìm đến Tang Du, làm một trận tưng bừng trong văn phòng Tổng giám đốc. Triệu Trác Quần cứ luôn miệng nói nếu không phải Triệu Trác Thanh vì cô thì căn bản đã không ૮ɦếƭ, bảo cô là một con bé không biết điều, đối xử với cậu mình như vậy, lúc này nên hợp lực đối phó với người ngoài chứ không phải đối xử như thế với một người cậu thân thích, trung thành với Tang thị.
Từ sau khi tiếp quản Tang thị, Tang Du luôn phải kiềm chế cảm xúc của mình, hôm nay xem như đã bùng nổ. Không hề nể mặt Triệu Trác Quần, cô đuổi thẳng ông ta ra khỏi văn phòng, đồng thời bảo phòng nhân sự thông báo cho ông ta nghỉ việc.
Cả buổi chiều Tang thị như sống trong lò lửa, với bảng số liệu phòng tài vụ mang đến, khoản tiền thu chi khổng lồ, lại thêm không biết đã thương lượng thế nào với bên Hoàng Đình rồi... Bây giờ cô không chỉ thấy đau đầu kinh khủng mà cả dạ dày cũng thấy nhoi nhói, thậm chí có cảm giác buồn nôn.
Chậu xương rồng nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, cô đưa tay chụp lấy. Kiên cường trong cô độc. Ha, cô đúng là cô độc, cô độc đến độ ngay cả một người tri âm tri kỷ cũng không có, có ai hiểu cho nỗi đau trong lòng cô. Cô thà không cần Tang thị chứ không muốn mẹ cô vì thay cô giữ gìn Tang thị mà đi đến bước đường cùng.
Nhắm mắt lại, cô dựa vào ghế, lấy mu bàn tay che mắt, cô ước rằng khi mình mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Lúc đó, tiếng chuông di động réo vang.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy số điện thoại nhà trên màn hình, ở đó người có thể gọi điện cho cô chỉ còn lại má Ngô và chú Ngô thôi. Nhấn nút nghe lại thấy một giọng trẻ con non nớt vang lên: “Chị ơi, hôm nay khi nào chị về ăn cơm? Má Ngô nấu rất nhiều món ngon đó”.
Lại là “cậu em” Tang Bác Văn của cô.
Dù bận đến mấy, thứ Năm tuần nào cô đều về sơn trang Thiên Hằng, vì hôm bố mẹ cô xảy ra tai nạn là vào thứ Năm nên cứ mỗi thứ Năm, cô lại về biệt thự “với họ”, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Mỉa mai thay, người đàn bà hại ૮ɦếƭ bố mẹ cô và con trai ả lại chiếm ngôi nhà của cô một cách danh chính ngôn thuận.
“Bảo má Ngô nghe máy”, Tang Du lạnh lùng nói, một lát sau cô nghe thấy tiếng má Ngô bên kia, cô bảo, “Tối nay con không về ăn cơm, bận rất nhiều việc, mọi người cứ ăn đi, vất vả quá”.
“Ồ, được, có cần tôi bảo lão Ngô mang cơm đến cho cô không?”, Má Ngô xót xa cho Tang Du, cô lúc nào cũng bận suốt ngày đêm. Dạo Tang Du vừa về nước, má Ngô đến căn nhà nhỏ ấy dọn dẹp vệ sinh, luôn nhìn thấy mì tôm ăn được một nửa, có lần còn thấy cả một thùng mì trong bếp, vì nhiều năm về trước Tang Du chưa bao giờ nhờ bà nấu cơm lần nào nên bà nghĩ Tang Du đã tự nấu nướng, sau khi biết sự thật, ngoài thứ Năm ra thì ngày nào nấu cơm xong, bà mới rời đi.
Tang Du nói: “Không cần đâu, con dùng bữa ở nhà ăn nhân viên là được”.
“Ừ, vậy tiểu thư chú ý sức khỏe, đừng tăng ca khuya quá, cũng đừng thức đêm.”
“Vâng”, cô đang định cúp máy thì bên kia lại vang lên giọng trẻ con, là Tang Bác Văn, “Chị ơi, vậy thứ Năm tuần sau chị phải về nhé, em có thứ này muốn tặng chị”.
“Tính sau”, Tang Du cúp luôn di động, đối với đứa con của kẻ thứ ba, cô chẳng có gì để nói.
Nhìn thời gian, cô tiếp tục vùi đầu vào đám tài liệu trên bàn.